Đêm tết Thượng Nguyên, trên đường nơi nơi đều treo đèn lồng xinh đẹp, có không ít người qua lại đoán chữ, giải đố, Mật Nhi chen vào, nhìn đến trên hoa đăng trong đó viết một câu thơ “Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có sánh cùng nhau.”
Cuối cùng Mật Nhi muốn Lệ Nhuận Du mua chiếc đèn lồng đó.
trên đường về, Mật Nhi hỏi “Tướng công, chàng có biết hai câu thơ này có ý nghĩa gì không?”
Lệ Nhuận Du khẽ cong môi, cuối cùng lại nói “Tự nàng đoán xem.”
Chỉ có bản thân mới nghiệm ra ý nghĩa trong đó, ngầm hiểu, hiểu thấu đáo, mới hiểu được tình ý, nhớ thương ẩn ý trong câu thơ.
Mật Nhi lại bám lấy cánh tay hắn cầu xin “Tướng công ~”
Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, tim Lệ Nhuận Du mềm nhũn, đem người ôm đến trong ngực “Nha đầu đừng khóc, tướng công hôn hôn nàng.”
Hai người ngọt ngào chịu không nỗi, nếu là ở chỗ nhiều người nhất định sẽ nhận lấy bao nhiêu ánh mắt khác thường, nhưng Lệ Nhuận Du lại chọn ngồi nơi ít người yên tĩnh, ở nơi rừng cây rậm rạp mà đem kiều thê đè xuống dưới đau đau nàng một phen, mắt thấy côn th*t giữa hai chân lại muốn đứng thẳng lên, miệng nhỏ của Mật Nhi đỏ bừng có chút sưng, bên dưới mặt đất cứng rắn lại thương tiếc cho nàng, cho nên công đạo vẫn nằm trong tay nàng thôi.
Chờ hai người quần áo chỉnh tề đi ra khỏi nơi ẩn nấp, đầu đường vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, Mật Nhi đem lồng đèn lắc lư trước mắt, ánh sáng trên đèn in bóng xuống mặt đất nhiều hình dạng khác nhau đầy hấp dẫn, khóe môi vẽ ra một đường cong cười khúc khích.
một đường đi thẳng càng là liếc mắt đưa tình, sợ người đi đường không biết được quan hệ của hai người, Lệ Nhuận Du tâm tư cẩn thận, tự nhiên sẽ nhật được tầm mắt nhìn lên trên người Mật Nhi rất nhiều, trong lòng là tràn đầy không tình nguyện, đè nén lại vẻ nhu tinh vào lòng, chỉ ở trong tay áo lén lút xoa nắn bàn tay nhỏ của nàng.
Mật Nhi má phấn môi son, dàng người phong lưu, đặc biệt là đôi mắt tựa sao trời chăm chú nhìn Lệ Nhu Du, khó nén được các cô nương nhà khác yêu thích, che khăn e thẹn nhìn nàng.
Thậm chí có nam nhân lớn mật ghé mắt nhìn nàng chăm chăm, hoặc là khinh thường, không thì tò mò, Lệ Nhuận Du không chấp nhất, coi như chốn không người nhẹ véo chớp mũi của nàng, thấp giọng nói“Nhìn xem nàng câu dẫn không biết bao nhiêu linh hồn bé nhỏ của người khác đi mất rồi.”
Mật Nhi mỉm cười hỏi “Trong đó có tướng công không?”
Lệ Nhuận Du “Nếu không thì sao?”
Mật Nhi cong môi cười, má hồng xinh xắn, dung nhan đẹp ngời, giống như không dính chút khói bụi nhân gian.
Đáy mắt Lệ Nhuận Du tối sầm lại, trong mắt nổi lê trận lửa yêu thương nồng cháy, lại thấy tiểu nương tử giả trang thành thiếu niên, dường như có phát hiện gì mới, cười hì hì kéo hắn chen vào đám người mà nhìn ngó.
thì ra đầy đường đang có sư phụ già giang hồ mãi võ, không là đập đá lớn trên lòng ngực, hay là vượt nóc băng tường, cũng không giống như ảo thuật giang hồ, mà chính là biểu diễn khẩu âm.
Bắt đầu là bắt chước tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non, bén nhọn, chọc cho người xem cười vang, dần dần âmđiệu chuyển sang trầm thấm, hùng hồn như có thiên binh vạn mã lướt qua.
Chiến trường gươm đao, giết chóc tựa hồ như diễn ra trước mắt, nhất thời mọi nơi không tiếng động, trực tiếp chờ đợi sư phụ già biểu diễn xong hồi lâu mới vỗ tay reo hò, tựa như sấm nổ.
Tuyệt kỹ này biểu diễn kết thúc cũng đã kiếm đầy bát tiền, náo nhiệt qua đi, sư phụ già tạm dừng nghỉ ngơi, lại thấy hai vị khác quần áo phẳng phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ.
“Sư phụ quá hay!” Thiếu niên xinh đẹp vỗ tay cười.
Nam tử lớn tuổi thì đến thả một thỏi bạc trước mặt sư phụ già, cười nói “Sư phó là người có căn cơ?”
Sư phụ già nhướng mày “Có chuyện gì?”
“Sư phó đã có tuyệt kỹ thế nàu, phải nằm đầy đường biểu diễn thế này chẳng phải quá lãng phí?” Đón ánh mắt già của ông, Lệ Nhuận Du hơi mỉm cười, chỉ nói “Nếu ngày sai có chuyện cầu cạnh, khó tránh khỏi quấy rầy chỗ ở của sư phó, nếu có mạo muội xin thứ lỗi.”
Chờ sư phụ già trước mắt tránh ra, Mật Nhi hỏi “Tướng công, vừa rồi chàng nói lời kia có ý gì?”
Lệ Nhuận Du lại xoa xoa đầu nàng “hiện tại chưa thể nói.”
hắn không thể nói, đó thật sự là không thể nói. Mật Nhi cũng không hỏi nhiều, lơ đãng đi ngang qua quán ăn đông đầy người đến, trên bảng hiệu viết “Long Dương quán.”
Mật Nhi khó hiểu ý nghĩa này, lại bị ồn ào náo nhiệt bên trong hấp dẫn, bước chân không khỏi chuyển vào trong.
“Đường bên này.” Lệ Nhuận Du lại một tay đem nàng kéo về bên người, Mật Nhi nhìn cái quán ăn hiệu Long Dương quá, nhỏ giọng nũng nịu với hắn “Tướng công, chúng ta vào đi chơi đi.”
Nơi này rốt cuộc không phải là nơi người đứng đắn đi vào, Lệ Nhuận Du tuy phong lưu tuấn nhã trong tận xương cốt nhưng vẫn duy trì giả vờ đứng đắn như con cháu thế gia.