Phụng Hoàng Thần

Chương 98: Ba lão quái đồng thời xuất hiện




Văn Đế Đế hỏi :

- Đinh đại ca còn nói Toán Tử tướng sĩ, vị đó là người thế nào?

Hư Vô Ngọc Nữ đáp :

- Lão này có chỗ bất đồng với những nhân vật coi tướng khác là coi điềm hung dữ cùng tướng người sắp chết. Lão nhìn ai rồi lắc đầu là người đó chẳng gặp tai nạn lớn thì uổng mạng.

Văn đế Đế kinh hãi nói :

- Cái đó kêu bằng Toán hung bất toán cát. Thế thì quả là cổ quái!

Hư Vô Ngọc Nữ nói :

- Điệu vong tú sĩ lại càng bất tường. Mục quang của lão coi người sinh tử. Lão ngó ai mà thở dài , miệng niệm “ô hô ai tai!” là người ấy tuyệt đối không sống được. Vì lão đối với các cao thủ chết chóc đều thương tiếc, nên kêu bằng Điệu Vong tú sĩ. Nếu người chết là nhân vật nổi danh một thời, lão còn làm văn tế để ai điếu.

Văn Đế Đế đáp :

- Mấy nhân vật đó tuy không phải là người tệ hại, nhưng họ xuất hiện là điểm bất tường.

Đinh Nhất Bạch nói :

- Vì thế những người võ lâm hồi đó hễ thấy mấy lão này xuất hiện là phát sợ.

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :

- Chúng ta thử tiến lên coi lão có nói gì không?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Lão không nói gì cả. Nếu có nói thì lại là những câu dự ngôn nghe cũng không hiểu. Đồng thời tiểu thư có hỏi lão cũng lẳng lặng.

Hư Vô Ngọc Nữ Hỏi :

- Quái nhân vào hàng lão bối thật là nhiều. Những lão Tư Thám, Gian Tế, chẳng hiểu còn sống hay chết rồi?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Nếu gặp được Tư Thám hay Gian Tế thì có biện pháp hỏi bước tiền đồ gặp đại sự gì?

Văn Đế Đế hỏi :

- Lão Tư Thám làm gì?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Lão chuyên thám thính chuyện bí mật. Nếu ai muốn nhờ lão tra việc thì thật là đích đáng, nhưng phải trả lão một giá rất đắt. Việc nhỏ cũng phải trăm lạng bạc, mà việc lớn tới ngàn lạng hoàng kim. Còn Lão Gian Tế thì hành động cũng tương tự như Tư Thám và cũng đòi tiền.

Hư Vô Ngọc Nữ nói :

- Có khi những nhân vật đó còn chưa chết, nhưng khó mà gặp được.

Văn Đế Đế trỏ về phía trước ra chiều ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao chỗ ngã tư đường kia lại đông người chen chúc? Dường như họ đang coi vật gì?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Nhất định có chuyện rồi. Chúng ta đi lẹ lên một chút.

Hư Vô Ngọc Nữ nói :

- Lão già đó cũng đi nhanh, bọn ta phải rượt theo.

Ba người đuổi đến chỗ ngã tư thấy dưới gốc cây lớn, hai đại hán đứng tuổi chết lăn ra đó. Bên cạnh xác chết đều có một thanh trường kiếm, đủ tỏ họ là nhân vật võ lâm.

Đinh Nhất Bạch bỗng nhìn Hư Vô Ngọc Nữ khẽ nói :

- Tiểu thư hãy coi lão.

Lão già cầm cây thuổng ngắn đã lần tới trước mặt xác chết. Lão chẳng do dự gì cả, cúi xuống bên người chết thò tay vào ngực tìm. Bao nhiêu người đứng quanh ngó lão cũng mặc kệ. Kết quả lão mò được khá nhiều bạc vun ở trong mình hai xác chết. Ngoài ra là những vật dụng vặt vãnh của người võ lâm. Sau lão lượm những thanh trường kiếm cất vào bọc hành lý. Miệng lão nói lảm nhảm như để mình nghe :

- Đáng tiếc! Hai ông bạn này bần cùng quá!

Dứt lời lão nhìn những người xung quanh trỏ vào hai hai hán tử trung niên nói :

- Lão đệ! Hai vị làm chuyện phúc đức đem hai xác chết này xuống chân núi mé tả để lão phu mai táng cho họ.

Hai hán tử trung niên là nhân vật giang hồ. Một hán tử cất tiếng hỏi :

- Lão trượng! Bao nhiêu tài vật của người chết lão lấy hết rồi thì bọn tại hạ làm việc không công hay sao.

Lão nhân cười khanh khách đáp :

- Xin giúp dùm đi! Lão đệ! tiền uống rượu về phần lão hủ chịu.

Hai hán tử trung niên cười hì hì, vác hai cái xác chết chạy xuống chân núi.

Hư Vô Ngọc Nữ ra hiệu tay. Lập tức Đinh Nhất Bạch và Văn Đế Đế rời khỏi đám đông tiếp tục tiến về phía trước. Đi được một quãng, Văn Đế Đế hỏi Đinh Nhất Bạch :

- Đinh đại ca! Thế ra Công Táng lão nhân chẳng phải vì lòng nhân đạo mà chôn người. Lão mai táng tử thi của ai, cũng xục tìm lấy hết đồ trên người chết.

Đinh Nhất Bạch cười đáp :

- Như vậy so với ăn cướp hay sang đoạt hay hơn nhiều.

Hư Vô Ngọc nữ nói :

- Dù sao cũng không phải là hành vi của người chân chính. Thảo nào người võ lâm không ai bình luận đến lão.

Đinh Nhất Bạch nói :

- Tuy nhiên đem lão so với Toán Tử tướng sĩ tương đối còn chút đức hơn. Toán Tử tướng sĩ thường làm chuyện bất lương.

Văn Đế Đế hỏi :

- Bất lương ở chỗ nào?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Lão nổi danh là người đoán trúng sinh tử, nên bọn giang hồ sợ nhất là lão hô bốn chữ “ô hô ai tai”. Lão bất lương ở chỗ đáng lẽ người ta không chết , lão cũng nhìn người đó mà niệm “ô hô ai tai” để họ phải yêu cầu lão giải cứu.

Văn Đế Đế hỏi :

- Thế là nghĩa làm sao?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Khi trong mình lão không có tiền vào quán ăn cơm mà lão hô: ô hô ai tai! Thì dĩ nhiên khổ chủ phải cầu lão giải cứu và đưa ra một trăm lạng bạc. Lão lấy bạc rồi dăn người đó đến một nơi tỵ hung hoặc bảo họ đi kiếm một nhân vật nào đó bảo vệ. Người bỏ bạc ra đều thoát chết.

Văn Đế Đế cười nói :

- Trong vụ này có điều man trá.

Hư Vô Ngọc Nữ đáp :

- Cái đó ai mà biết được? Có khi người kia chẳng có chuyện gì nguy hiểm, chỉ vì kinh hãi mà mất tiền cho lão.

Văn Đế Đế cười nói :

- Vậy Toán Tử tướng sĩ quả là bất nhân.

Trước mặt hiện ra một thị trấn. Ba người liền vào quán ăn cơm. Khi đến quán cơm lại thấy Công Táng lão nhân xuất hiện ở phia sau.

Văn Đế Đế nhìn Đinh Nhất Bạch nói :

- Lão táng người mau quá, chớp mắt đã tới đây rồi.

Đinh Nhất Bạch cười đáp :

- Lão dùng thuổng đào mặt đất sâu xuống một chút bỏ xác chết vào lấp đất kia đi là xong. Nhị vị tiểu thư tưởng lão đào sâu như phần mộ chăng?

Nhà quán khá rộng. Bên trong rất đông thực khách Đinh Nhất Bạch kiếm một bàn thanh tĩnh mời hai cô ngồi rồi kêu tiểu nhị đem đồ ăn vào.

Hư Vô Ngọc nữ chợt nhìn thấy bàn bên cạnh có một nhân vật, coi bề ngoài mới vào hạng đứng tuổi, dáng nâng chung uống rượu. Bên hắn đặt tấm mộc bài sơn đỏ. Trên bài viết bốn chữ đen “Toán thiên hạ vong”. Bất giác nàng chấn động tâm thần, chờ Đinh Nhất Bạch ngồi xuống rồi dùng phép truyền âm nói :

- Đinh đại ca! hãy chú ý người đứng tuổi ngồi bàn bên cạnh.

Đinh Nhất Bạch quay đầu ngó lại cũng rất đỗi ngạc nhiên, gã dùng phép truyền âm đáp :

- Lão là Toán Tử tướng sĩ.

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :

- Công Táng lão nhân kia cũng đến. Giữa bọn họ có liên quan gì không?

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Nghe nói ai làm việc người nấy, quen nhau thì có chứ không kết bạn.

Công Táng lão nhân lên lầu, mục quang chạm ngay vào Toán Tử tướng sĩ đang ung dung ngồi uống rượu một mình. Lão không gọi cũng không ngạc nhiên, ngồi vào mé bên Đinh Nhất Bạch. Lão còn dẫn hai người giang hồ vào ngồi cùng bàn gọi lấy rượu thịt như chủ nhân mời khách.

Rượu thịt Đinh Nhất Bạch gọi cũng vừa đưa tới. Gã vừa rót rượu cho hai cô vừa dùng phép truyền âm nói :

- Hai bữa nay gặp mấy bọn khách võ lâm đều vào hạng không phải tầm thường.

Ba người vừa uống rượu vừa chú ý đến mọi thực khách cả tòa lầu , quá nữa là người võ lâm.

Hai cô uống hai chung rượu rồi ăn cơm. Giữa lúc ấy bỗng thấy Toán Tử tướng sĩ đứng dậy,tay lão cầm chung rượu, chân cất bước đến bàn ở trong góc mặt sau tửu lâu. Bàn này ngồi đầy đủ tám người: Bốn thiếu niên, ba trung niên và một lão già.

Hư vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói :

- Có chuyện rồi!

Đinh Nhất Bạch đáp :

- Lão xem trúng người ngồi bàn đó.

Gã chưa dứt lời đã thấy Toán Tử tướng sĩ nâng cao chung rượu nhìn lão già nói :

- Huynh đài! Mời huynh đài một chung.

Lão già kia không quen biết lão, nghe nói vậy không khỏi sửng sốt.

Lão đứng phắt dậy hỏi :

- Quí tính các hạ là gì? Tại hạ chưa từng quen mặt.

Toán Tử tướng sĩ thở dài đáp :

- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng. Ô hô ai tai!

Lão già kia nghe đến bốn chữ bất tường đột nhiên biến sắc trầm giọng hỏi :

- Phải chăng các hạ là Toán Tử tướng sĩ?

Toán Tử tướng sĩ không dừng lại nhìn lão già đáp :

- Huynh đài! Nên uống nhiều một chút. Thời giờ chẳng còn là bao.

Toán Tử nói câu này rồi ngồi xuống. Đột nhiên lão già kia lớn tiếng quát tháo :

- Thầy tướng kia! Ta là Bắc Hoang bảo chủ, vốn không tin tà ma, lão đả động đến ta vô ích.

Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng người đang dõng dạc cười nói :

- Ai không tin tà ma? Chỉ sợ lại kêu ta làm văn tế.

Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói :

- Điệu Vong tú sĩ cũng đã đến đây rồi!

Đinh Nhất Bạch gật đầu đáp :

- Tam quái cùng đến một lúc thật là chuyện hiếm có.

Công Táng lão nhân nhìn Toán Tử tướng sĩ cười lạt nói :

- Thầy tướng kia! Lần này lão tính không linh nghiệm rồi. Người ta không cần lão giải cứu.

Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :

- Lão chôn người chết kia! Câm miệng đi! Trên mình y có mỡ rồi.

Giữa lúc ấy đột nhiên cửa lầu xuất hiện một nhân vật quần áo trùm hết người, mặt bịt khăn đen, chỉ chừa hai con mắt lấp loang ánh hàn quang đảo nhìn toàn lâu khắp một lượt. Người này rảo bước tiến vào bên bàn góc nhà mặt sau. Khi đến gần hắn nhìn lão già kia nói :

- Bắc Hoang bảo chủ! Người không còn thì giờ qui đầu Cổ Cầm giáo chủ nữa rồi.

Người này xuất hiện đột ngột khiến các thực khách đều sửng sốt.

Đồng thời Bắc Hoang bảo chủ biến sắc, không dám lên tiếng. Đột nhiên lão dời khỏi chổ ngồi nhảy qua cửa sổ mé sau chạy trốn.

Người áo đen che mặt ung dung nhảy qua cửa sổ rượt theo. Lạ hơn là bảy người ngồi cùng bàn với Bắc Hoang bảo chủ cũng không dám lên tiếng ngồi ngây ra như tượng gỗ.

Lại nghe Toán Tử tướng sĩ nhìn Công Táng lão nhân cười lạt nói :

- Lão chôn người kia! Đi lẹ lên! Nếu chậm sẽ bị người khác cướp mất món hàng.

Thật là tức cười! Công Táng lão nhân quả nhiên đứng dậy nhìn hai hán tử trung niên nói :

- Lão đệ! Thần tài đến nhà, ta phải đi ngay. Tiền cơm rượu trả rồi. Hai người cứ ngồi ăn uống thông thả.

Đinh Nhất Bạch nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói :

- Đại tiểu thư! Chúng ta đi thôi.

Hư Vô Ngọc Nữ hiểu ý lập tức cùng Văn Đế Đế đứng dậy. Lúc bọn này dời điếm không ngờ Toán Tử tướng sĩ theo sau.

Ra khỏi thị trấn, đi chừng một dặm, bỗng nghe trong rừng lau bên đường bật tiếng lát xát. Đồng thời nghe một lão già trong rừng thở dài nói :

- Hôm qua lão mai táng bọn đồ đệ Bắc Hoang tam báo, bữa nay lại chôn vị sư phó này. Đúng là lão với ta có duyên phận trong cửa Bắc Hoang. Được rồi! Mai táng lão không mất nhiều công phu, lạc thảo lập lên một nắm đất vàng.

Văn Đế Đế nghe nói hãi hùng cất tiếng hỏi :

- Bắc Hoang giáo chủ bị giết rồi ư?

Hư Vô Ngọc nữ nói :

- Té ra Tam báo là đồ đệ lão này.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

- Người che mặt đó là ai? Sao lại truy sát Bắc Hoang giáo chủ?

Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Văn Đế Đế hỏi :

- Muội tử có nghe được thanh âm người đó là ai không?

Văn Đế Đế đáp :

- Không biết! Nhưng cũng không phải A Kỳ ca. Nếu là y tiểu muội đã hô hoán rồi.

Hư Vô Ngọc nữ cười nói :

- Đó là Cao Thức đại ca, sư huynh của A Kỳ ca, dù y thay đổi thanh âm cũng không bịp được ta.

Văn Đế Đế kinh ngạc hỏi :

- Sao thư thư không báo sớm, tiểu muội muốn hỏi y mấy câu.

Hư Vô Ngọc Nữ đáp :

- Trên lầu đông người giang hồ quá lại có Toán Tử tướng sĩ đang chú ý đến bọn ta, hô hoán làm sao tiện?

Đinh Nhất Bạch hỏi :

- Thế ra người áo đen cũng là người phe mình?

Hư Vô Ngọc Nữ đáp :

- Hắn tên gọi Cao Thức. Bản lãnh cũng tương đương với Đinh huynh, là đệ tử ký danh của Phụng Hoàng Thần.

Bỗng phía sau có tiếng lão già hô :

- Ba vị hãy chờ một chút!

Đinh Nhất Bạch “úi” lên một tiếng nói :

- Toán Tử tướng sĩ đuổi tới nơi rồi. Chúng ta đi lẹ lên.

Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp :

- Sợ gì lão. Thử xem lão nói sao?

Đinh Nhất Bạch nói :

- Coi chừng lão thốt ra lời bất tường.

Hư Vô Ngọc Nữ cười mát hỏi :

- Sợ lão bảo chúng ta sắp chết chăng?

Đinh Nhất Bạch chưa kịp đáp đã nghe phía sau có tiếng người thở dài nói :

- Ba vị đi nhanh quá.

Đinh Nhất Bạch cười lạt hỏi :

- Tiền bối rượt theo bọn vãn bối làm chi?

Toán Tử tướng sĩ đáp :

- Ba vị hiểu lầm lão phu vì thiện ý mà rượt theo.

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :

- Chưa từng quen biết làm sao có thiện ý?

Toán Tử tướng sĩ hỏi lại :

- Bước tiền đồ có việc làm ăn muốn hợp tác cùng ba vị, chưa hiểu ý ba vị nghĩ sao?

Đinh Nhất Bạch hỏi :

- Lão trượng không bảo trong bọn tại hạ có người sắp chết chứ?

Toán Tử tướng sĩ cười ha hả đáp :

- Tương lai ba vị gặp điều kinh hãi chỉ có, nguy hiểm thì không. Ba vị bất tất phải quan tâm.

Văn Đế Đế hỏi :

- Bước tiền đồ có chuyện làm ăn gì?

Toán Tử tướng sĩ đắc ý cười đáp :

- Phía trước có Trương gia trang. Trang chủ là một lão bảo ở tiêu cục nổi tiếng ở võ lâm ngày trước. Hiện giờ gia tài của lão có cả trăm vạn. Tiêu cục không hoạt động nữa. Lão ngồi nhà hưởng phúc thanh nhàn, nhưng trong quá khứ lão rất nhiều cừu nhân. Lý rằng mấy bữa nay có một người đến tìm lão.

Đinh Nhất Bạch cười hỏi :

- Phải chăng lão trượng muốn tới đó coi tướng? Nói một cách khác là lão trượng đến làm tiền?

Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :

- Lão coi tướng rồi, nhưng lão phu hứa nhận lời tìm người bảo vệ cho mà mấy bữa nay chạy ngược chạy xuôi không kiếm được ai đủ tư cách. Lúc nãy ở tửu lầu mới phát hiện ba vị rất hợp thức nên chạy rượt theo hỏi ba vị có đồng ý không?

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại :

- Lão nhân gia nhận tiền trả ơn rồi chăng?

Toán Tử tướng sĩ lắc đầu đáp :

- Chưa. Nếu không kiếm được người bảo tiêu,không dám nhận lãnh tiền thù lao.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

- Cừu nhân là nhân vật thế nào? Bao giờ sẽ tìm đến?

Toán Tử tướng sĩ đáp :

- Hắn là một độc cước đại đạo khét tiếng ngày trước. Người ta kêu bằng Huyết Đao Vương. Hắn cướp của giết người. Suốt đời bị một vố cay với Trương cục chủ, nên hắn nhất định báo thù. Lão phu đoán quyết đêm nay hắn sẽ tới

Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi :

- Thù kim được bao nhiêu?

Toán Tử tướng sĩ cười rộ đáp :

- Nhà Trương cục chủ cả già trẻ mười mấy người. Trước nay Huyết Đao Vương vẫn chủ trương nhổ cỏ trừ rể không để một ai sống sót. Lão phu nhất định đòi mỗi nhân mạng ba ngàn lạng thiếu một đồng cũng không được.

Đinh Nhất Bạch cười rộ hỏi :

- Hơn năm vạn lượng đó chúng ta chia nhau là sao?

Toán Tử tướng sĩ cười đáp :

- Lão phu rất công bằng. Chúng ta chia đều mỗi người một phần nên chăng?

Hư Vô Ngọc Nữ đáp :

- Được rồi! Nhưng số bạc đó đem đi không tiện. Lão trượng bảo Trương trang chủ làm ngân phiếu được chăng?

Toán Tử tướng sĩ liên thanh đáp :

- Phải lắm! phải lắm!

Quyết định rồi, bốn người đi về phía Trương gia trang. Nhưng vừa tới cổng trang bỗng nghe phía sau có tiếng khàn khàn quát :

- Hãy khoan! Ta cũng phải có một phần.

Toán Tử tướng sĩ nghe tiếng liền quay lại la lên :

- Lão chôn người kia! Lão ăn cơm của ai? Sao đòi chia phần với chúng ta?

Công Táng lão nhân lớn tiếng la :

- Các vị phải hiểu Huyết Đao Vương mà đến chém mỗi tên một đao thì cách làm ăn tối hậu phải đến tay ta.

Đinh Nhất Bạch cười khanh khách đáp :

- Được rồi. Lão cũng có một phần.

Công Táng lão nhân hắng đằng nói :

- Lão đệ này thật là người thông tình đạt lý.

Văn Đế Đế cười nói :

- Lão đừng hiểu lầm. Phần của lão là con người Huyết Đao Vương.

Toán Tử tướng sĩ vỗ tay cười nói :

- Đúng lắm! đúng lắm! Lão chôn người kia! Lão nghe nói rồi chứ?

Làm nghề nào ăn nghề ấy. Vậy chờ ở ngoài trang.

Công Táng lão nhân cười lạt nói :

- Ngày trước Trương trang chủ đánh bại Huyết Đao Vương chỉ chiếm một chút thượng phong. Từ đó Huyết Đao Vương phát thệ quyết báo thù, lão đã chạy suốt trời nam đất bắc cầu học võ nghệ. Hiện nay hắn luyện thành tuyệt công độc đáo mấy môn. Lát nữa hắn tới chẳng những Trương gia khó giữ nổi đầu, e rằng những người bảo tiêu cũng theo lão luôn. Khi đó lão nhân gia thật bận rộn. Các vị chết rồi cũng không được tử tế vì trong mình không có vạn bạc là lão phu không mai táng cho đâu.

Toán Tử tướng sĩ cười rộ nói :

- Lão chôn người kia! Ta đoán người chết có mấy khi toại nguyện? Lão thử thám thính hai vị cô nương và lão đệ đây lai lịch như thế nào.

Công Táng lão nhân hắng đằng hỏi :

- Lão coi tướng sao lại không biết rõ?

Toán Tử tướng sĩ cười đáp :

- Chẳng dấu gì lão. Ta mất cả trăm lạng bạc để điều tra lai lịch các vị. Đáng giận lão Tư Thám kia trả đến năm mươi lạng cũng không chịu.

Công Táng lão nhân “ồ” một tiếng hỏi :

- Té ra là thế! Lão Tư Thám trú ngụ ở đâu?

Ta cũng có việc cũng muốn kiếm lão.

Toán Tử tướng sĩ đáp :

- Đêm nay lão sẽ đến. Lão cũng chờ ở đây là được gặp.

Công Táng lão nhân hỏi :

- Lão đến đây chi?

Toán Tử tướng sĩ đáp :

- Lão thiếu ta năm chục lạng chưa thực hiện được, đã hẹn đêm nay đến Trương gia.