Phụng Hoàng Thần

Chương 70: Tìm bí đồ xông pha mưa tuyết




Giữa lúc ấy bỗng ngoài cửa có thanh âm phụ nữ cất lên hỏi :

- Lão dược sư có ở trong phòng không?

Lão đạo vương nhảy lại khẽ bảo Thiết Kỳ Sĩ :

- Mụ đó tới rồi Lão hấp tấp mở cửa, lớn tiếng gọi :

- Vu cô nương!

Một vị cô nương mặc Miêu phục tươi cười tiến vào hỏi :

- Chết rồi sống lại, lão gia lấy làm kỳ lắm phải không?

Lão đạo vương cười rộ hỏi :

- Tại sao cô nương lại trá tử!

Miêu nữ đáp :

- Vì có bốn, năm bọn người võ lâm chưa hiểu lai lịch đến mời bản nhân nhập bọn đi kiếm trân bảo. Bản nhân thấy tình trạng khó tin mà lại không đối phó nổi nên phải trá tử.

Lão đạo vương hỏi ngay :

- Bọn lão phu mời cô nương nhập bọn thì cô có đồng ý không?

Miêu nữ hỏi lại :

- Nhưng vụ này ra làm sao?

Lão đạo vương đáp :

- Trong võ lâm có tấm bản đồ về trái núi Hoàng Ngọc sơn, hiện mới biết núi này ở dưới đáy biển. Chỉ cần lấy được họa đồ là có thể tìm ra Kim Ngọc sơn.

Miêu nữ hỏi :

- Khi tìm được rồi thì cách phân phối như thế nào?

Lão đạo vương cả cười đáp :

- Kim ngọc nhiều quá! Sức ai lấy được bao nhiêu thì lấy, hà tất phải phân phối?

Miêu nữ nói :

- Việc tìm kiếm họa đồ bản nhân không dính vào. Sau khi có họa đồ, bản nhân ưng chịu nhập cuộc.

Lão đạo vương nói :

- Đây còn cần đến vấn đề thời gian. Lấy được họa đồ còn phải trở lại núi Vô lương thì e rằng chậm trễ thời giờ.

Miêu nữ đáp :

- Bản nhân có cái hộp nhỏ đựng cổ trùng. Lão đạo đem đi theo, hễ lấy được họa đồ thì mở hộp cho tiểu trùng bay về đây là bản nhân tìm đến chỗ các vị ngay.

Lão đạo vương nói :

- Biện pháp này hay lắm! Vậy cô nương đưa hộp cho lão phu.

Miêu nữ liền giao cái hộp gỗ nhỏ cho lão đạo. Mụ không nói gì nữa, ra cửa đi ngay.

Cuộc điều giải xong rồi, lão đạo vương nhìn quần hùng nói :

- Chúng ta lên đường ngay đêm đến thẳng Đam giang.

Đoàn người dời khỏi thành Cảnh Đông vào lúc huỳnh hôn, đi chưa được hai chục dặm thì trời tốt mịt, nhưng lại có mưa tuyết, coi cảnh vật lời mờ Thiết Kỳ Sĩ rảo bước đến bên Ngũ vương tử hỏi :

- Ngũ gia! Ngũ gia đã mệt chưa?

Ngũ vương tử cười hỏi :

- Hiền đệ cứ yên dạ. Trước nay ta vẫn không coi mình là vương tử.

Từ ngày mười hai, mười ba tuổi, ta đã sinh hoạt theo lối bình dân để rèn luyện con người.

Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :

- Nhưng phải xông pha trong đêm mưa tuyết giá lạnh thì chắc đây mới là lần thứ nhất.

Chàng nói rồi yên tâm lùi lại. Tai chàng còn nghe thanh âm Ngũ vương tử :

- Hiện nay đã luyện thành võ công cao thâm, ta hy vọng được nếm hết mùi gian khổ. Thiết lão nhị bất tất phải quan tâm.

Cao Thức đến gần cả cười nói :

- Ngũ gia! Lão nhị quan tâm một cách vô ích. Y cũng chẳng khác gì Kỳ Dao. Ngũ gia coi kìa! Dao cô nương đang hỏi Quận chúa.

Ngũ vương tử cười nói :

- Cao lão đại! Chẳng những bề ngoài ta không thấy giá lạnh, mà trong lòng cũng ấm áp hơn khi ở trong kinh.

Cai Thức thở dài nói :

- Lão nhị là con người đầy tình cảm, huống chi Ngũ gia lại là tri kỷ của y.

Lúc này Thiết Kỳ Sĩ lại đi lên trước. Chàng lăng xăng chạy đi chạy lại trông nom cả mặt trước mặt sau, vì sợ có địch nhân ám toán, mà trong vòng mười trượng không thấy bóng người.

Bỗng nghe Cao Dương ở mặt trước lớn tiếng hô :

- Các vị mau lại đây mà coi. Chỗ này có mười mấy xác chết vùi dưới tuyết.

Mọi người nghe nói lập tức xông tới thì quả nhiên thấy bên đường nằm lăn ra mười mấy các tử thi vô danh, đủ cả nam nữ, già trẻ. Máu đổ ra hãy còn đỏ tươi.

Cao Thức vừa ngó thấy đã la lên :

- Úi chà! Dường như bọn này mới bị giết.

Cao Dương nói :

- Tuyết sắp phủ đầy lên người họ rồi.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Vì mưa tuyết lớn nên lấp người mau chóng, thực ra họ mới bị giết chừng nửa giờ.

Chàng cúi xuống quan sát, bỗng bật tiếng la kinh dị :

- Chẳng thấy vết thương chi hết. Họ chết trong trường hợp nào?

Lão đạo vương nghe nói cũng cúi xuống coi. Lão nhảy lên hô :

- Vô tướng độc!

Văn Đế Đế hỏi :

- Vô tướng độc là gì?

Lão đạo vương đáp :

- Đây là Vu Trung Vu đã hạ sát, vì chỉ mụ là có thứ thuốc độc này.

Cô hãy coi sau mang tai người chết mọc một sợi lông nhỏ hôn sợi tóc, nhưng chớ thò tay nhổ lên vì sợ chất độc hãy còn.

Mọi người tra xét tử thi, quả nhiên thấy đúng như vậy. Quận chúa hỏi ngay :

- Sao chất độc này lại kỳ quái như vậy?

Lão đạo vương đáp :

- Người bị hại coi tựa hồ không phải trúng độc là đã trúng Vô tướng độc. Chất độc hãy còn chưa lạ mà lạ ở chỗ mụ lại ở phía trước mặt chúng ta.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Chắc mụ đi vì việc riêng tư, tới đây gặp phải địch nhân, có đúng thế không?

Lão đạo vương lắc đầu đáp :

- Mụ không ra ngoài bao giờ, gặp chúng ta rồi là trở về Miêu thôn chứ chẳng đi đâu nữa mới phải.

Kỳ Dao hỏi :

- Vụ này há chẳng chứng minh mụ đã đi phương khác?

Bạch Từ nhảy lên nói :

- Mụ đi kiếm Kim Ngọc đồ rồi

Lão đạo vương gật đầu đáp :

- Mụ hãy còn tư tâm, muốn một mình đi kiếm Kim Ngọc đồ để lấy của báu.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

- Người đàn bà này thật xảo quyệt mà lòng dạ rất ác độc.

Ngũ vương tử nói :

- Còn một việc nữa đã được chứng minh là ta và Minh Châu ngó thấy bọn người Miêu này chắc cũng do Vu Trung Vu đưa đi.

Lão đạo vương cười ha hả nói :

- Đúng thế! Đúng thế! Nhưng mụ mất công vô ích. Kết quả vẫn phải trông vào lão phu. Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường.

Đoàn người đến thành Nga Sơn vào lúc sáng rõ. Mọi người vào thành ăn cơm sáng, nghĩ ngơi một lúc rồi chuẩn bị động thân.

Vừa ra khỏi thành, bỗng thấy phía sau có mười mấy đại hàn mình mặc da lộn như người Hồi, đầu đội nón rộng vành, mặt che kín, coi tựa hồ một lũ quái nhân xuất hiện ở ngoài năm trượng.

Lão đạo vương quai lại ngó thấy liền bảo Thiết Kỳ Sĩ :

- Đây là bọn Quân Thiên bang. Chúng ta đừng lý gì đến họ.

Thiết Kỳ Sĩ dương cặp lông máy lá liễu lên lạnh lùng đáp :

- Tại hạ muốn can thiệp.

Lão đạo vương ngạc nhiên hỏi :

- Ô hay! Dính vào bọn họ làm chi?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Quân Thiên bang chia làm ba phe thì hai phe có thù với tại hạ.

Lão đạo vương “ủa” một tiếng nói :

- Nếu vậy đến chân núi phía trước sẽ hạ thủ.

Kỳ dao trịnh trọng nói :

- Sĩ ca! Không nên giết lầm người. Lúc này xuống tuyết dữ quá, tiêu ký của đối phương không nhìn rõ được, biết làm cách nào để phân biệt kẻ hay người dỡ. Vậy hãy điều tra cho rõ rồi sẽ động thủ là hơn.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Cứ cản trở bọn chúng lại là hỏi ra được ngay.

Cao Dương hỏi :

- Giả tỷ bên đối phương là hai phe hỗn hợp thì sao?

Thiết Kỳ Sĩ nghe nói có lý. Người Quân Thiên bang không nhất định hành động riêng biệt, vậy hỏi cũng khó mà biết được. Vả lại đối phương không chịu thú nhận thì biết ứng phó bằng cách nào?

Đoàn người đi tới chân núi, lão đạo vương đột nhiên vẫy tay nói :

- Để lão gia ra mặt trước.

Lão quay lại đứng chắn đường, thấy bóng người phía sau tới nơi liền lên mặt kẻ cả lớn tiếng hỏi :

- Bọn nhỏ kia! Các người ở đâu tới?

Mười mấy người kia nghe hỏi dừng bước. Một tên trầm giọng đáp :

- Này lão già! Không biết tự lượng là nguy hiểm đó! Lai lịch bọn ta lớn lắm.

Lão đạo vương “phì” một tiếng nói :

- Đến chủ các ngươi đối với lão phu cũng còn ở hàng hậu bối mà ngươi nói lớn cái gì. Gọi tên tiểu tử ở Quân Thiên ra đây.

Người kia bật tiếng cười âm trầm đáp :

- Té ra lão tiểu tử giả bộ hồ đồ. Bọn ta cũng hỏi lão đó.

Lão đạo vương quay lại bảo Thiết Kỳ Sĩ :

- Đại đầu mục! Chiêu bài của chúng ta thế nào? Bọn này muốn hỏi cho biết gốc gác.

Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :

- Lão gia bảo chúng bọn ta ở Phụng Hoàng đài.

Lão đạo vương cười khanh khách nói :

- Té ra ngươi muốn điều tra món nợ cũ. Thế thì không có ở bọn này rồi. Vụ Phụng Hoàng đài ngày trước hiện nay ít ra cũng còn ngoài năm chục tên mà toàn này cho ở dưới bốn chục...

Thiết Kỳ Sĩ cướp lời :

- Để tại hạ tự mình đền thẩm vấn chúng. Nếu chúng không phải ở phe chữ Quân thì bất luận có dính vào vụ án ngày trước hay không, tại hạ cũng giết hết.

Chàng lại gần quát hỏi :

- Phải chăng các ngươi ở Quân Thiên bang?

Người kia cười lại hỏi lại :

- Ngươi đã biết sao còn hỏi làm chi? Ngươi là ai?

Thiết Kỳ Sĩ hắng dặng đáp :

- Thiếu gia là ai thì đến Quân Thiên đế chúa của các người cũng chưa đủ tư cách để chất vấn. Ngươi hãy nói thức cho mau: Trong ba chữ “Quân Thiên bang” bọn ngươi thuộc phe chữ nào?

Người kia lớn tiếng quát :

- Ngươi nói gì tại hạ không hiểu?

Thiết Kỳ Sĩ gầm lên :

- Thế là các ngươi đáng chết rồi.

Dứt lời chàng vung hai chưởng đánh ra. Những tuyết hoa đang đổ xuống biến thành những mũi lợi tiến rít lên vù vù bắn ngang ra khủng khiếp hơn cả ám khí.

Quân địch rú lên những tiếng thê thảm.

Lão đạo vương không khỏi ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ :

- Công lực gã tiểu tử này còn cao thâm hơn cả sư phó gã là Phụng Hoàng Thần.

Toàn bộ bên địch không một tên nào thoát khỏi, chúng chết hết nằm ngổn ngang dưới đất.

Thiết Kỳ Sĩ vẫy Thiết Nhị Lang bảo :

- Tam đệ thử coi xem ta có giết lầm người không?

Cao Dương nói ngay :

- Nhị Lang chưa hiểu vụ bí mật về ba phe ở Quân Thiên bang. Để tại hạ coi cho.

Hắn rảo bước tiến vào đống xác chất lật người coi một lúc rồi nhảy lên la :

- Giết lầm mất ba tên!

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Tại hạ đã nói bọn chúng đáng chết cả. Người thủ lĩnh ở chữ gì?

Cao Dương đáp :

- Hắn ở chữ “Quân”, nhưng còn một người ở phe chữ “Quân” chưa tắt hơi.

Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :

- Hắn bị thương ở chỗ nào? Mau cầm máu cho hắn!

Cao Dương vừa điềm huyệt cầm máu cho người chưa tắt hơi vừa nói :

- Cha này đứng ở phía sau. Hắn bị trúng đòn vào đầu vai, bông tuyết hoa đánh thủng bảy lỗ nhưng chưa trúng tử huyệt.

Văn Đế Đế nhìn Kỳ Dao hỏi :

- Thư thư! Thư thư còn linh dược thì cho hắn một viên?

Kỳ Dao cười đáp :

- Trời rét, đất giá, e rằng hắn vẫn không sống được. Bảy vết thương máu chảy không phải là ít.

Nàng lấy một viên thuốc giao cho Văn Đế Đế nói :

- Muội tử! Muội tử bảo lão Cao cho hắn uống một nữa, còn một nữa thoa vào vết thương rồi đem hắn đi. Nếu không có có chỗ ẩn tuyết thì hắn sẽ chết cóng.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Kêu Nhị Lang đem hắn đi. Lão Cao nhỏ người sao cõng được hắn?

Chàng nói rồi nhìn mọi người giục :

- Để Nhị Lang và lão Cao chiếu cố cho hắn là đủ. Chúng ta lên đường quách.

Lão đạo vương đi trước dẫn đường cười khanh khách nói :

- Hắn sắp chết rồi còn cứu làm chi cho thêm bận?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Để hắn sống trở về thông trí cho phe chữ “Quân” hay, đặng sau này phe đó khỏi chết oan.

Lão đạo vương gật đầu nói :

- Chỗ dụng ý của ngươi rất hay, nhưng chưa phải là kế hoàn toàn.

Những người được phái đi ở phe chữ Quân đã đành, còn kẻ không ở phe đó, cũng chẳng khi nào chúng chịu thừa nhận Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Lúc tại hạ tha người sẽ bảo hắn một tiếng ám hiệu để sau này có gặp, tại hạ ra ám hiệu cho bọn họ xa ra. Nếu họ không rút lui là tự nguyện tống tử

Cao Thức hỏi :

- Lão nhị! Ta ở lại đây chờ tam đệ và lão Cao, đồng thời đưa ý kiến của lão nhị cho họ hay, nhưng lão nhị hãy cho biết ám hiệu thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Sư ca ở đó chờ họ càng tốt. Ám hiệu không có gì khác. Sư ca chỉ dặn hắn sau này gặp tiểu đệ thì trỏ ba ngón tay về phía trước, còn hai ngón trỏ xuống. Tại hạ thấy tình hình này biết họ ở phe chữ Quân sẽ lập tức chừa ra.

Cao Thức gật đầu cười nói :

- Ám hiệu như vậy được rồi. Các vị đi thôi. Bước tiến đồ đi tới thành Hà Tây. Gần cửa Nam là hồ Kỷ Lộc. Các vị chờ bọn ta ở khách sạn Hồ Quang.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :

- Sư ca liệu coi thương thế người đó mà quyết định. Nếu hắn không cử động được thì bỏ đi.

Dứt lời mọi người lại tiếp tục hành trình. Khi đến thành Hồ Tây vào trọ ở khác sạn Hồ Quang. Khoảng canh mộ, Cao Thức, Thiết Nhị Lang và Cao Dương tới nơi.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Người đó tự đi được chưa?

Cao Dương đáp :

- Thuốc của Kỳ Dao cô nương hay quá! Người đó tuy mất máu nhiều mà đã đi lại được. Lúc lâm hành hắn tiết lộ Quân Thiên đế chúa cũng ở trên đường này và đi với Cổ Mộ U Linh.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Nếu vậy chúng ta cần thận trọng hơn. Các vị ăn cơm lẹ đi. Đêm nay phải thượng lộ ngay.

Lão đạo vương cất giọng nghiêm trang :

- Quân Thiên đế chúa còn dễ đối phó nhưng mụ yêu phụ kia thì phiền lắm đấy!

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Chẳng sớm thì muộn cũng gặp họ chứ không tránh được.

Bọn Cao Thức ăn cơm xong, quần hào lại đội mưa tuyết đăng trình.

Thiết Kỳ Sĩ trong lòng nóng nẩy, chàng đi trước dẫn đường. Suốt đêm đoàn người chạy được mấy dặm. Đến lúc trời sáng cả lão đạo vương cũng thở hồng hộc.

Cao Dương bỗng cất tiếng la :

- Trời ơi! Cửu Long sơn ở phía trước kia rồi.

Lão đạo vương thở dài nói :

- Thế này thì khó tiện quá! Hãy dừng lại một chút. Phía trước là trấn Bảo Giang. Thị trấn ở dưới chân núi, còn qua một con sông nhỏ là tới nơi. Hay ở chỗ mấy cô chưa nhọc mệt, chỉ kêu bụng đói thôi.

Quần hào tiến vào thị trấn nhưng nhiều điếm chưa mở cửa. May mà lão đạo vương có quen một điếm. Lão gõ cửa, chủ điếm ra mở, ngó thấy lão liền nói :

- Té ra là khách quen. Mời lão nhân gia vào đi.

Lão đạo vương thúc giục :

- Xin sắp gì cho ăn lẹ đi! Bọn lão phu phải lên đường ngay.

Chủ quán là một hán tử ngoài tám chục tuổi, đáp ngay :

- Xin tuân mệnh! Xin tuân mệnh! Mời các vị ngồi vào trong này.

Ngũ vương tử khẽ hỏi Thiết Kỳ Sĩ :

- Hiền đệ! Hiền đệ thử hỏi thăm nhà hàng xem tình hình trên đường này thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ kéo ghế cho Ngũ vương tử và lão đạo ngồi xuống rồi gật đầu đáp :

- Đây là dưới chân một danh sơn thế nào cũng có động tĩnh.

Mọi người ngồi chừng nửa giờ mới thấy nhà hàng mang rượu ra.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Tiểu nhị ca! Mấy hôm này trên đường ngày nhộn nhịp lắm phải không?

Tiểu nhị vẻ mặt nghiêm nghị khẽ đáp :

- Các vị là khách quen không thì tiểu tử chẳng dám nói. Mấy bữa nay dưới chân núi Cửu Long chết nhiều người rồi.

Cao Thức hỏi :

- Họ bị cường đạo đánh cướp hay sao?

Tiểu nhị lắc đầu đáp :

- Không phải. Đây là hai phe hảo hán trên chốn giang hồ xảy ra chuyện xung đột, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, họ vừa gặp nhau là đành liền. Kết quả mỗi bên chết mất mấy chục người, xác còn bỏ đó tới nay cũng chưa có người mai táng. May ở chỗ cách đây đến hai chục dặm nên bản trấn không gặp cơn phong ba này.

Kỳ Dao hỏi :

- Ở quý trấn có ai đi coi không?

Tiểu nhị đáp :

- Thưa cô nương! Nhân dân còn ai dám đi coi? Núi Cửu Long thuộc Quảng Nam thành và Khâu Bắc thành cai trị. Quan tư hai thành này cũng không dám phái người đến.

Lão đạo vương cười hỏi :

- Cửu Long sơn là nơi giáp giới Vân Nam và Quảng Tây. Quan tư phải đến coi chứ?

Ngũ vương tử thở dài đáp :

- Những quan tư bị kinh đô giáng chức mới phải đổi đến chốn biên cương này, nên họ chẳng thiết gì cả.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

- Ngũ gia! Ngũ gia không hỏi qua ư?

Ngũ vương tử lắc đầu đáp :

- Ta đã nói không muốn hỏi tới chính sự nữa.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

- Thế thì đáng thương cho trăm họ ở đây.

Ngũ vương tử nghiêm nghị hỏi :

- Người học võ công cùng kiếm thuật để làm gì? Phải biết việc trừ giặc giết giặc để trừ hại cho địa phương chứ?

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

- Nhưng giết quan nha cũng phạm tội phản loạn.

Ngũ vương tử nói :

- Hiền đệ cứ giết đi rồi viết lại ba chữ “Ngọc Phụng Hoàng” thì còn ai dám bảo ngươi tạo phản? Phụ hoàng đã nói rồi, chỉ sợ người không chịu đóng vào.

Kỳ Dao lên tiếng :

- Như vậy không được. E rằng bọn tiểu bối giang hồ sẽ mượn ba chữ này để làm càn làm bậy.

Ngũ vương tử nói :

- Ta có một quả ấn bí mật. Thiết hiền đệ giữ lấy để đóng xuống dưới ba chữ Ngọc Phụng Hoàng là không ai giả mạo được nữa.

Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :

- Nếu vậy từ nay tiểu đệ xin tuân mệnh mà làm.

Ngũ vương tử cũng cười, gật đầu nói :

- Cái đó giúp cho hiền đệ thêm phương tiện hành hiệp.

Ăn cơm xong, quần hào chạy thẳng đến núi Cửu Long nhưng chưa biết cuộc đánh lộn xảy ra ở chỗ nào.

Thiết Kỳ Sĩ nhìn quần hào hỏi :

- Chúng ta chia người đi tìm kiếm được chăng?

Lão đạo vương lấy làm kỳ hỏi?

- Dính vào vụ này làm chi?