Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 17: Ma trơi




Hai người một trên một dưới, tư thế cơ thể hết sức ám muội, Bạch Mộc chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng rực, lúng túng đẩy người Tôn Nhất ra, xoay người, ngồi dậy đưa lưng về phía hắn, trong lòng nai con bang bang nhảy loạn, khốn quẫn nói lắp: “Đúng, thật xin lỗi học trưởng! Tôi, tôi không phải cố ý!”

Mất tự nhiên hơn nữa, thân thể đột nhiên mất khống chế, bị đôi bàn tay phía sau ôm lấy, thân thiết kéo trở về cái ôm trong ngực ấm áp lại thư thích kia, lưng Bạch Mộc cùng ***g ngực học trưởng gắt gao dựa sát vào nhau.

Cằm Tôn Nhất gác lên vai Bạch Mộc, lời nói mang theo một chút bất an từ bên tai truyền tới: “Đáp ứng tôi, không nên không tiếng nào liền biến mất, cho dù có một ngày phải rời đi, cũng phải nói trước cho tôi biết!”

Lời nói trầm thấp dịu dàng, hàm chứa một tầng cảm xúc rồi lại khàn khàn yếu ớt!

Bạch Mộc không nhìn thấy, trong mắt Tôn Nhất mơ hồ lộ ra một tia tình cảm chân thật khó bỏ!

Tôn Nhất thâm tình chân thành, Bạch Mộc lại thầm vì học trưởng không trách cứ bản thân mà tâm tình thật tốt, xoay người, rất sát phong cảnh dùng sức vỗ một cái vào bả vai hắn: “Yên tâm đi, học trưởng! Tôi sẽ không rời khỏi anh!” Nhưng khi nhìn đến ánh mắt đặc biệt của Tôn Nhất, ngu ngốc hỏi: “Học trưởng, anh làm sao vậy?”

Đồ ngốc này! Toàn thân Tôn Nhất tức giận đến phát run, cố ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xoa xoa cái ót ban nãy đập xuống mặt đất, bày ra thái độ lạnh như băng: “Sau này không có lệnh của tôi thì không được xuống giường!”

“Nằm cả ngày rất nhàm chán!” Bạch Mộc thầm nghĩ, tâm bất cam tình bất nguyện mà bay trở về trên giường, nằm xuống đắp mền!

Tôn Nhất bị cậu chọc cười, đi tới mép giường, ngồi ở bên cạnh cậu, tán dương: “Rõ là bé ngoan!”

Bạch Mộc không vui liếc mắt.

Không bao lâu, chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền tới lời nói nam nhân lễ độ: “Ngài khỏe! Tôi là nhân viên KFC, phiền ngài mở cửa!”

Tôn Nhất ôn hòa nói với Bạch Mộc: “Thức ăn ngon tới, chờ tôi một chút!” Đứng dậy đi về phía cửa.

Đêm mùa hè rất mát mẻ, đủ loại côn trùng kêu vang huyên náo, làm cho hoa cỏ trong vườn tăng thêm vài phần sức sống!

Trong sân tối tăm, cửa phòng được đẩy ra, Tôn Nhất từ bên trong đi ra.

Mượn tia sáng lộ ra từ cửa sổ, hắn đi trên đường nhỏ bằng đá cuội, trực tiếp bước ra sân ở cửa chính.

Mở cửa, bên ngoài có ba người giao thức ăn, bởi Tôn Nhất đặt quá nhiều đồ ăn, người giao thức ăn phải chia vào ba cóp xe máy.

Chỉ thấy ba người này, đồng thời mở ra ba cái cóp, lấy ra ba hộp đồ ăn lớn, những thứ này tất cả đều là Tôn Nhất đặt!

Tôn Nhất nhận lấy ba hộp đồ ăn lớn, dưới ánh sao ảm đạm, nhân viên cầm đèn pin rọi, kí vào ba bản nhận thức ăn.

Móc tiền ra, thanh toán, lúc này mới trở lại trong biệt thự.

Lâu quá! Bạch Mộc trong lòng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì không dám nói. Bất quá, thấy trong tay Tôn Nhất đang cầm ba cái hộp lớn xếp chồng lên nhau, câu oán hận trong lòng sớm đã quét sạch, ánh mắt thẳng tắp, nước miếng trong miệng tràn ra!

Chẹp chẹp miệng: “Tôi bây giờ có thể ăn được chưa?”

“Đúng là một tên tham ăn!” Tôn Nhất đem hộp đặt ở trên xe thức ăn, đẩy tới bên giường Bạch Mộc.

Bạch Mộc đã cấp bách không chịu được, thò tay mở một cái hộp lớn, mùi thơm phút chốc bốn phía, tràn ngập cả phòng.

Một đôi tay nhỏ tham lam rất không an phận mà thò vào trong hộp, Tôn Nhất đánh rớt tay của Bạch Mộc, trên cổ được quấn một cái khăn ăn trắng tinh, trên hai chân cũng lót một cái khăn mềm mại, lúc này mới lấy ra từng món bên trong cái hộp nhỏ, đem mỗi một phần đều mở ra trước mặt Bạch Mộc.

Khó có được học trưởng đối với cậu tốt như vậy, Bạch Mộc nắm lấy cơ hội, vươn hai tay tham lam đã rất ngứa ngấy, một tay cầm một cái hamburger, ngồi dậy ăn.

Tôn Nhất lại mang qua một cái ghế, ngồi ở phía bên kia xe ăn, cùng Bạch Mộc trên giường mặt đối mặt ưu nhã ăn!

Bạch Mộc ăn rất nhanh, lang thôn hổ yết, vừa ăn, một bên văng nước miếng: “Học trưởng, cánh gà chiên này anh có ăn không? Nếu không ăn, ta liền ăn!”

Tôn Nhất bưng cho cậu một ly nước chanh: “Ăn từ từ thôi! Bữa ăn nhiều dinh dưỡng như vậy, cũng đủ thoả mãn cái bụng cậu rồi!”

Bạch Mộc ừng ực một hơi uống hơn nửa ly. Lại tiếp tục ăn như hổ.

Nhìn cậu dáng vẻ ăn như lang như hổ, chỗ nào giống một con quỷ mới chết chứ, còn tưởng là một con quỷ đói. Hơn một nghìn nguyên thức ăn, cứ như vậy bị cậu càn quét, tốc độ cực nhanh! Cùng thời gian đó, Tôn Nhất bất quá cũng chỉ ăn được một cái hamburger và nộn bò ngũ phương!

Nhưng thấy Bạch Mộc vui vẻ như vậy, Tôn Nhất cũng cảm thấy hết sức nhẹ lòng.

Tuy rằng sau khi hồn phách bị ép tách rời, phục hồi thể lực cần phải 10-15 ngày, thế nhưng cơ thể Bạch Mộc dường như đặc biệt mỏng manh, toàn bộ quá trình phục hồi trước sau lại mất 21 ngày!

Một ngày, trời thật nhiều mây, nhưng lại vẫn quang đãng.

Tôn Nhất vì Bạch Mộc làm phép, cảm thấy nguyên khí của cậu đã hoàn toàn khôi phục, lúc này cần phải mang theo hắn vận động nhiều một chút, tăng cường thể lực.

Ngày mốt, chính là thời gian thi cử, Tôn Nhất quyết định ngày mai mang theo Bạch Mộc đi học.

Ban đêm, vì không làm ảnh hưởng Bạch Mộc nghỉ ngơi, Tôn Nhất mấy ngày đều ngủ trên sopha.

Hôm sau, ngoài cửa sổ chỉ mới thấy ánh dương, hắn sớm đã thức dậy.

Ở trong sân hoạt động gân cốt một chút, lúc này mới về phòng, tùy ý làm chút điểm tâm, ăn vài miếng, liền hướng ngoài cửa lớn đi tới!

Trên giường mềm mại trong phòng ngủ, Bạch Mộc đang ngủ say! Đột nhiên, một cỗ lực cường đại đem cậu từ trên giường kéo đi, va chạm lung tung, phá tan cửa sổ bay ra ngoài!

Lúc này, Bạch Mộc vẫn như cũ mơ mơ màng màng, trước mắt chuyện gì xảy ra căn bản không biết, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên đụng phải vật cứng, bị đụng mạnh mà đau đớn! Còn có thanh âm của thứ gì đó đỗ bể, loảng xoảng!

Mở mắt ra, lúc này mới phát hiện bản thân lại đang bay giữa không trung, hơn nữa còn là bị sức hút quen thuộc dẫn dắt.

“A! Học trưởng dừng lại, dừng lại đi!” Bạch Mộc kêu to, tay chân trên không trung loạn vũ, cả người bị ép rời khỏi nhà bay đến bên cạnh Tôn Nhất!

Trong nháy mắt khi hai người sắp đụng nhau! Tôn Nhất đưa tay về phía đở, một lá chắn vô hình ngăn cách giữa hai người.

Đông! “A!”

Thanh âm đụng vào bức chắn, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết! Còn có khuôn mặt biến dạng của Bạch Mộc dán tại bức chắn, nổi giận nhìn thẳng Tôn Nhất trước mặt!

Bạch Mộc hổn hển, xuyên thấu qua lá chắn, đúng lúc thấy được khuôn mặt học trưởng giương lên nụ cười tà trêu tức.

Bạch Mộc kêu gào: “Học trưởng! Tôi cũng có cảm giác đau đớn mà, anh như thế nào lại ngược đãi linh hồn người chết chứ!”

Lá chắn vô hình chậm rãi biến mất, Bạch Mộc cơn thịnh nộ chưa tiêu, vẫn trên không trung bay tới bay lui giẫm chân tức giận, lỗ mũi phả ra khí thô như trâu! Tần suất giậm chân quá nhanh dẫn đến lòng bàn chân cùng không khí ma sát quá lớn, bắn ra lấm tấm hoả quang, còn xèo xèo bốc lên khói xanh.

Bạch Mộc chỉ cảm thấy trước mắt một luồng khói, vừa nhìn theo hơi khói, cả người nhất thời kinh hoàng.

“Cứu mạng a! Cháy rồi!”

Bạch Mộc hô to, trên không trung nhanh chóng quơ quơ chân! Tốc độ cậu vung vẩy càng nhanh, ô-xy xung quanh nhờ chân sinh ra lại càng mạnh, lửa được cung cấp ô-xy, lại càng cháy mạnh!

“Người cứu mạng a! Học trưởng, mau cứu tôi!”

Bạch Mộc trên không trung điên cuồng loạn bay, trong nháy mắt lòng bàn chân bị hỏa diễm màu lam nhạt thôn phệ!

Tôn Nhất hình như căn bản không lo lắng cho Bạch Mộc, mạn bất kinh tâm đi về phía trước, đối Bạch Mộc hoảng hốt trước sau không để vào mắt, cánh môi mấp máy: “Rất lợi hại nha! Nhanh như vậy đã nắm giữ năng lực ma trơi!” Ngữ điệu lơ đãng, lại mang theo giễu cợt!

Bạch Mộc không nghe được, tiếp tục trên không trung chật vật chạy trốn!

Sáng sớm, người đi đường rất ít, ngẫu nhiên cũng có người đi qua chú ý tới hiện tượng quỷ dị kịch tính này!