Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 13: Một u linh khác




Tiểu đệ đệ xoay người rời đi, Tôn Nhất biểu tình ôn hoà trở nên nghiêm túc, cánh tay đưa về phía cậu, ba một tiếng búng tay trên trán cậu.

“Ngao!” Bạch Mộc che cái trán, đau đến quát to một tiếng!

Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Lần sau lại nhìn tôi chằm chằm không lễ phép như thế, sẽ khiến cậu nếm mùi tam vị chân hỏa!” Nháy mắt trong tay xuất hiện liệt hoả phù!

Bạch Mộc kinh sợ, vội vàng thu hồi ánh mắt sàm sỡ, cứng đờ ngồi ở đó! Nhưng tiểu ác ma trong lòng đã sớm phát điên: “Học trưởng! Nói như thế nào tôi cũng là niên đệ của anh mà! Anh sao không thể đối xử với tôi như hài tử kía?”

Phất tay một cái, tiêu diệt hình ảnh ác ma trong đầu, sau đó, mềm mại vô lực ghé vào trên bàn than thở!

Thở dài hồi lâu, liếc nhìn Tôn Nhất vẫn bất động, phát hiện trong ngực của hắn dĩ nhiên ôm thần khuyển, vẻ mặt ôn hoà như thế!

“Oa!” Cào loan tóc, buồn bực, địa vị của mình lại vẫn không bằng một con cẩu? Một lần nữa chán chường mà nằm úp sấp trên bàn, “Ai!” Lại bắt đầu ngồi đó ai thán!

“Ca ca, vì sao thở dài?” Cậu bé trai, bưng món ăn vẫn còn hơi nóng, vén rèm cửa lên đi đến.

Đồ ăn hình như hơi cháy, nhìn đen sì, một chút cũng không làm người khác thèm ăn!

Tôn Nhất nhận lấy đồ ăn khét trong tay bé trai, nhẹ nhàng cười nói: “Là bằng hữu ca ca thở dài! Tâm tình không tốt đi!”

Bạch Mộc lúc này mới phát hiện, đôi mắt to xinh đẹp của đứa bé kia giống như dại ra, trống rỗng! Cậu vươn tay, ở trước mắt y quơ quơ, phát hiện tầm mắt của y căn bản không có theo tay trước mắt mà lay động.

Nguyên lai, là một hài tử bị mù….

Trong lòng đột nhiên có loại xung động muốn khóc, không nói gì, nuốt nước bọt trong cuống họng, nhàn nhạt nhìn hài tử kia!

Bầu không khí tựa hồ rất kiềm nén, mặc dù cậu trai trên mặt đang tươi cười, nhưng là Bạch Mộc lại cảm thấy rất thê lương!

Cậu bé đem đồ ăn để lên bàn, rời phòng, Bạch Mộc lại không vui, trong mắt đã có chút ẩm ướt, thấp giọng hỏi: “Hắn vì sao có thể nghe được thanh âm của tôi?” Tầm nhìn vẫn như cũ lưu lại ở trước cửa tiểu hài tử rời đi.

“Cậu có thể cảm giác được đau buồn trong lòng hắn?” Tôn Nhất hỏi ngược lại.

Bạch Mộc gật đầu: “Tôi có thể cảm nhận được, hài tử kia bề ngoài kiên cường nhưng bên trong lại ngập tràn đau đớn!”

“Không phải con người!” Câu nói Tôn Nhất lạnh nhạt, “Hài tử kia giống như cậu cũng là một âm hồn!”

“Cái gì?” Bạch Mộc sửng sốt: “Vậy, những người khác không thấy được hắn?” Bởi vì quá mức hoảng hốt, Bạch Mộc mồm miệng trở nên vụng về.

“Không, hắn và cậu không giống nhau! Chị gái của hài tử kia còn không biết hắn đã chết! Đêm đó, Không Thái tới tìm tôi, xin tôi cho hắn một cơ thể!” Tôn Nhất lúc nói lời này, thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ.

Từ trong miệng Tôn Nhất Bạch Mộc biết, đứa bé trai này gọi Không Thái, cùng tỷ tỷ hai chân tàn tật sống nương tựa lẫn nhau, quán ăn nhỏ này là bọn hắn giữ lại làm nơi sinh sống, cậu bé vẫn còn non nớt vai sớm đã gánh vác trách nhiệm nấu nướng thức ăn và tiếp đãi khách nhân, y không may gặp tai nạn xe mà chết! Là Tôn Nhất dùng hình giấy khiến mọi người có thể tiếp xúc, cùng thấy y.

Thế nhưng, u linh là không thể lấy hình dáng con người ở lại dương gian lâu dài được, vì ngũ giác của Không Thái sẽ từ từ thoái hóa, thẳng đến khi toàn bộ linh hồn đều tiêu thất. Mà y bây giờ, vừa vặn mất đi giác quan đầu tiên — thị giác!

Bạch Mộc nắm lấy Tôn Nhất, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác cứu hắn sao?”

Tôn Nhất sắc mặt nặng nề, khẽ lắc đầu: “Trừ khi hắn nguyện ý buông tha cuộc sống dương gian, quay về làm u linh!”

Lời của hắn làm cho Bạch Mộc cực kỳ đau lòng, chỉ có thân là đồng loại, mới có thể cảm nhận được cái loại cô độc này, Bạch Mộc gắt gao nắm lấy vạt áo!

Không Thái ra ra vào vào vài lần, thức ăn mới đầy bàn.

Bạch Mộc lặng yên không tiếng động ăn, những việc Không Thái trải qua vẫn oanh nhiễu tai cậu!

Bữa cơm này ăn thật nặng nề, mỗi lần ăn một miếng, cổ họng sẽ cảm thấy rất ứ nghẹn, thức ăn nhai rất chậm, nuốt vào bụng cùng thương xót và ưu thương!

Tôn Nhất nhẹ nhàng ôm hông Bạch Mộc, an ủi: “Đừng khổ sở, tôi sẽ không nhìn hắn tiêu thất! Chờ đến một khắc cuối cùng của hài tử kia, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn!”

Lời của hắn làm cho người khác rất an tâm, Bạch Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình chân thành tha thiết nhìn Tôn Nhất, vốn là muốn cấp cho hắn một nụ cười vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao mà nhào tới trong ngực hắn khóc nức nở!

Bạch Mộc một bên nước mắt nước mũi, khóc đến bi thương, hồi lâu, mới nghẹn ngào ngừng lại.

Nhìn lại quần áo trên người Tôn Nhất một chút, dĩ nhiên để lại nước mắt bẩn hề hề, và nước mũi sền sệt, Bạch Mộc tức khắc sửng sốt.

Mi mắt Tôn Nhất cứng lại, theo ánh mắt của cậu vừa cúi đầu xuống nhìn, người khiết phích như hắn ngay tức khắc nổi trận lôi đình, vung tay lên, đem Bạch Mộc hung hăng vứt xuống trên mặt tường, hướng về phía bên ngoài gầm lên: “Tính tiền!”

“Học trưởng, tôi còn chưa ăn mấy miếng mà?” Bạch Mộc kêu to, rất nhanh theo mặt tường bong ra.

Màn cửa bị người vén lên, cậu bé từ bên ngoài đi vào.

Tôn Nhất còn đang tức giận vừa nhìn thấy Không Thái, lập tức ngồi thẳng người, thu hồi tức giận mới vừa rồi, lộ ra ôn nhu như trước.

Bạch Mộc cũng rất nhanh trở về chỗ cũ, lúc nãy còn khóc lóc thảm thiết vậy mà lúc này lại cười tươi như hoa.

Cậu bé thu dọn bàn.

“Ai?” Hắn phát ra một tiếng nghi vấn nhẹ nhàng, cái đĩa rất nặng, Không Thái dùng thanh âm mềm mại dò hỏi: “Ca ca, những thức ăn này hình như không có động tới!”

Tôn Nhất dịu dàng nói: “Ca ca buổi sáng ăn trễ, bây giờ không thấy đói lắm!”

Đợi cậu trai rời đi, lúc này mới phục hồi nét mặt u ám lúc trước, lần nữa đạp Bạch Mộc một cước: “Đi!”

Bạch Mộc bị đau kêu to: “Ngao!”, che chân bị đau, sau lưng Tôn Nhất chun mũi trợn mắt, “Đều là u linh, sao chênh lệch lớn như vậy!” Vừa oán hận, vừa theo sau bay ra ngoài!

Một mặt bay, mặt bên sờ sờ cái bụng xẹp lép, thì thầm: “Đây chỗ nào gọi là sống chứ, rõ ràng chính là ngược đãi!”

Chương trình học buổi chiều rất không thú vị, mỗi lão sư đều là vẻ mặt cứng nhắc, Bạch Mộc dị thường yên lặng ngồi trong một cái góc, tự mình trầm mặc, ngay cả Hương Nại Tử quấn quít lấy Tôn Nhất, nũng nịu hỏi đông hỏi tây kia, cậu cũng không ồn ào huyên náo!

Tôn Nhất nhìn ra được, Bạch Mộc còn đang vì chuyện của Không Thái mà khổ não.

Nên Bạch Mộc tự nhiên liền không vui vẻ, làm người ta đặc biệt không yên lòng, cũng khiến Tôn Nhất không cách nào an tâm nghe giảng, lão sư nói cái gì đều không lọt vào tai, ánh mắt vẫn luôn luôn dừng lại trên người Bạch Mộc đang cúi đầu thở dài.

Tan học, Tôn Nhất ngồi một chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi người trong lớp toàn bộ ra về hết, lúc này mới đứng dậy đi tới góc phòng.

Hắn đem Bạch Mộc ôm vào trong ngực, ôn nhu trấn an nói: “Đứa ngốc! Nếu hài tử kia lựa chọn ở lại bên cạnh tỷ tỷ, chúng ta nên chúc mừng hắn! Biết đâu đối với hắn mà nói, bảo vệ người thân mới là một loại hạnh phúc thì sao! Cậu nếu còn chưa yên tâm, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tới nhà hắn có được hay không?”

“Ân!” Bạch Mộc lúc này mới nâng lên khuôn mặt thanh thuần, ánh mắt trong suốt như lam thiên, tinh khiết tự nhiên mà nhìn Tôn Nhất, yếu ớt hỏi: “Học trưởng, tình yêu thật sẽ làm người từ bỏ tất cà, cũng phải bảo vệ người thân bên cạnh sao?”

“Phải!” Tôn Nhất ánh mắt ôn nhu chuyên chú nhìn vào trên mặt Bạch Mộc, lời nói mang theo một sự kiên định.

Bạch Mộc đầu tựa vào trong lòng Tôn Nhất, cậu lúc này hoang mang cực kỳ, mình có thể vì học trưởng làm được đến loại trình độ đó sao?

“Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà thôi!” Thanh âm dễ nghe từ Tôn Nhất chầm chậm vang lên.

Cái thanh âm này cực kì êm tai, Bạch Mộc ngẩng đầu ngước nhìn học trưởng mà cậu yêu thích, khẽ lên tiếng “Ân!”, nhảy ra khỏi ôm ấp.

Có học trưởng bên người làm bạn, cậu thật thoả mãn! Bạch Mộc quyết định không suy nghĩ thêm nữa, cậu hiểu, bản thân ở lại bên người học trưởng chẳng qua là nhất thời, một ngày ràng buộc giữa hai người bị giải khai, cậu vẫn phải ly khai.

Trước mắt mỗi một phút mỗi một giây phải nên quý trọng, chỉ đơn giản như vậy thôi!