Kỳ hạm Nộ Giao Bang lướt qua vùng nước cuồn cuộn mặt tây Lan Giang đảo, rẽ sóng hướng đến kênh Vũ Xương, nơi giao trạch giữa Trường Giang và Động Đình Hồ. Năm cột buồm khổng lồ căng gió, đưa con thuyền thênh thênh lướt tới chẳng khác nào một mũi tên.
Trên đài quan sát tầng trên cùng, ba đầu não của Nộ Giao Bang là Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời và Lăng Chiến Thiên tựa vào lan can phóng mắt nhìn ra Lan Giang cô đảo như nổi hẳn lên giữa muôn trùng sóng xô trắng xóa.
Đêm rằm tháng tám sang năm, cô đảo ấy sẽ trở thành nơi cả thiên hạ hướng mắt tới. Nơi đó sẽ xảy ra trận quyết chiến lớn nhất từ trăm năm nay kể từ cuộc đấu giữa Truyền Ưng và Mông Xích Hành.
Ai thắng? Ai bại?
Lan Giang đảo dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen lớn nơi chân trời.
Lăng Chiến Thiên hét lớn: “Đại ca! Đệ cuộc là huynh sẽ thắng!”
Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời đều đứng lặng im. Lăng Chiến Thiên nhìn hai người, sắc mặt trầm xuống, một lúc sau mới cất tiếng: “Vũ Thời! Từ trưa đến giờ điệt có vẻ có tâm sự gì đó?”
Trạch Vũ Thời gật đầu nói: “Dạ phải, bởi vì mấy tin gần đây khiến điệt cảm thấy tình thế có chút không ổn.”
Thượng Quan Ưng xen vào: “Phương Dạ Vũ thủ đoạn quả thật cao minh, có thể khiến cho mười mấy chiến thuyền của Hoàng Hà Bang cùng đại quân của Bốc Địch, thêm cả nhân mã của phản tướng Sơn Thành Mao Bạch Ý sau khi vào Phiên Dương Hồ thì lập tức mất tăm. Nhưng cho dù chúng có ẩn nấp kín đáo đến mấy, sớm muộn gì cũng bị người của ta tìm ra, chẳng mấy chốc là có tin thôi!”
Lăng Chiến Thiên nhìn Lan Giang đảo dần dần lùi về sau đường chân trời, lắc đầu nói: “Tiểu Ưng, ta biết điệt muốn an ủi Vũ Thời, nhưng an ủi cũng chẳng ích gì cho chuyện này. Hai quân đánh nhau, quan trọng nhất là đoán liệu được địch tình, đem một lượng lớn chiến thuyền và nhân mã giấu đi, dù là một canh giờ cũng không thể làm được, thế nhưng Hoàng Hà Bang đúng là đã mất tăm cả mấy ngày nay, bây giờ lại đến lượt người của Bốc Địch và Mao Bạch Ý. Còn về phần Phương Dạ Vũ, chúng ta vẫn không biết chút gì về thực lực trong tay hắn, trận này liệu có thể đánh như thế nào đây?”
Lăng Chiến Thiên không gọi Thượng Quan Ưng bằng tôn danh Bang chủ mà gọi thẳng nhũ danh, có ý tôn trưởng dạy bảo tiểu bối. Thượng Quan Ưng nghe mà không chút mếch lòng, lại càng cảm thấy tín phục, bởi hắn hiểu được khổ tâm muốn hắn trở thành một nam tử hán thực thụ của Lăng Chiến Thiên, bèn gật đầu tán thành: “Nhị thúc nói rất phải!”
Trạch Vũ Thời chau mày suy nghĩ: “Phương Dạ Vũ đã thành công che giấu tung tích cho tay chân như thế, nhất định phải có một thế lực hết sức hùng mạnh ở Phiên Dương Hồ giúp sức. Nhưng ta thực sự nghĩ không ra, kẻ nào lại có khả năng như vậy chứ?”
Nhất thời cả ba người đều trầm hẳn xuống.
Một trận gió mạnh thổi đến, những cánh buồm lớn nhỏ trên thuyền cùng rung lên phần phật, con thuyền chồm lên lướt nhanh về phía trước.
Lăng Chiến Thiên ngửa mặt lên trời than thở: “Nếu đoán không ra, chúng ta xuất binh thế này chẳng khác nào đi tìm cái chết. Phương Dạ Vũ giấu hết lực lượng, còn chúng ta sau khi vào Phiên Dương hồ lại không thể nào làm được điều đó. Địch trong tối, ta ngoài sáng, có muốn đánh cũng đánh thế nào đây?” Dừng một lúc, chàng lại thở dài: “Ở Phiên Dương Hồ, ai có được thế lực lớn đến như thế?”
Thượng Quan Ưng cười đau khổ: “Đúng thế, ngoài quan phủ ra, còn ai có nổi thực lực như vậy?”
Hắn vừa dứt lời, cả Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời cùng giật bắn mình, trợn mắt lên nhìn không chớp.
Trạch Vũ Thời ngây người ra, lắp bắp: “Cái gì? Là quan phủ ư? Chuyện này không thể nào chứ! Cả Hoàng Hà Bang lẫn Sơn Thành đều là loạn thần nghịch tặc trong mắt Triều đình...”
Lăng Chiến Thiên trầm giọng: “Một câu nói vô tình của Bang chủ đã cứu cả Nộ Giao Bang này, chính bởi vì không có khả năng nên ta và Vũ Thời mới không nghĩ đến.”
Trạch Vũ Thời thần sắc trầm trọng, nói: “Điều này càng chứng tỏ những suy đoán của điệt trước đây là không sai, Lăng Nghiêm quả đúng là sư huynh của Phương Dạ Vũ.
Từ lúc đánh độc Tả Thi để dụ Đại thúc đi, hắn đã cùng Phương Dạ Vũ phối hợp mật thiết, từng bước dồn chúng ta vào cái bẫy mà chúng dày công dựng nên.”
Lăng Chiến Thiên trầm ngâm: “Ở Phiên Dương Hồ có bản doanh của Thần vũ thủy sư Hồ Tiết, đường đệ của gian tướng Hồ Duy Dung, cũng có thể coi là người của Lăng Nghiêm. Như vậy xem ra Hồ Duy Dung này cũng đang mơ giấc mộng Hoàng đế.”
Trạch Vũ Thời thở dài: “Nếu nói sau lưng bọn chúng không có Chu Nguyên Chương hậu thuẫn sẽ chẳng ai tin. Nếu sự thật đúng là như vậy, trận đánh này chúng ta sẽ chỉ bại không thắng, có thể ngay cả Nộ Giao đảo cũng chẳng giữ được.”
Thượng Quan Ưng mặt biến sắc: “Chúng ta nên chăng trở về phòng thủ Nộ Giao đảo?”
Lăng Chiến Thiên lắc đầu: “Chúng ta đúng là đã vào thế cưỡi hổ, không còn đường quay lại nữa. Hảo bằng hữu Hồ Tiết của chúng ta, hai lần công đánh Nộ Giao đảo đều trở về tay không, cả con trai cũng bị chém chết trên đảo. Không phải lực lượng của chúng yếu kém mà là bọn chúng thiếu cao thủ thực sự. Bây giờ Phương Dạ Vũ vừa khéo lấp đi khuyết điểm ấy, còn Lãng Phiên Vân lại không có trên đảo. Ta yếu địch mạnh, có tử thủ Nộ Giao đảo, cuối cùng cũng chỉ là toàn quân tuyệt diệt mà thôi.”
Trạch Vũ Thời than thở: “Đây đúng là trận chiến địch mạnh ta yếu. Nếu chúng ta vẫn theo đường này đi ra Trường Giang, nhất định sẽ không cự nổi sự liên thủ giữa Phương Dạ Vũ và Hồ Tiết, thậm chí chưa đến được Phiên Dương Hồ đã táng mạng rồi!”
Lăng Chiến Thiên cũng than: “Khó là ở chỗ Phương Dạ Vũ dương đông kích tây, cuối cùng cũng là rắp tâm chiếm lĩnh Nộ Giao đảo. Nếu hắn tấn công Song Tu Phủ, cho dù chúng ta bình an vô sự thì từ nay về sau cũng sẽ chỉ có thể thoi thóp sống trong thế lực và mạng lưới do thám của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Trạch Vũ Thời trầm giọng: “Cách giải quyết duy nhất lúc này chính là lật đổ Lăng Nghiêm và Hồ Duy Dung, bằng không không những chúng ta gặp họa mà giang sơn của Chu Nguyên Chương cũng khó mà giữ được. Nhưng chuyện này phải làm như thế nào? Có nghĩ ra cách cũng không đủ thời gian nữa.”
Lăng Chiến Thiên nghiêm giọng: “Bây giờ tử trung cầu tồn chi đạo chính là lập tức thông báo cho tất cả chiến thuyền và các huynh đệ, tạm thời ngừng thâm nhập Phiên Dương hồ, quay về bảo vệ Động Đình. Suy cho cùng đây cũng là nơi chúng ta quen thuộc, nhân mã ngư dân ven bờ phần lớn đều là người của chúng ta.”
Thượng Quan Ưng thở dài: “Lẽ nào chúng ta khoanh tay đứng nhìn Song Tu Phủ?”
Trạch Vũ Thời nói: “Lập tức liên lạc với Thích Trường Chinh, bảo huynh ấy một mình thâm nhập Phiên Dương Hồ, đến Song Tu phủ nói rõ lợi hại, yêu cầu họ lập tức rời đi lánh nạn.”
Lăng Chiến Thiên gật đầu: “Đây cũng là cách khi không còn cách nào! Mục đích của Phương Dạ Vũ là chúng ta chứ không phải Song Tu Phủ. Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến khi khẳng định chắc chắn chúng ta không thâm nhập Phiên Dương Hồ bằng các con đường khác rồi mới ra tay hành động, vì thế tạm thời Song Tu Phủ sẽ không có nguy hiểm gì.”
Trạch Vũ Thời nói: “Lãng đại thúc và Phạm Báo mấy người đang từ Cửu Giang xuôi Kinh sư. Chúng ta đem tình hình nguy cấp này thông báo với Đại thúc. Với trí tuệ tuyệt thế của mình, đại thúc nhất định sẽ tìm ra diệu sách. Nếu có Đại thúc ở đây, bọn Lý Xích Mi ắt sẽ phải nể sợ, chúng ta chưa chắc đã thua đâu.”
Thượng Quan Ưng gật đầu: “Đành vậy thôi, chúng ta mặc dù biết Phương Dạ Vũ giấu thuộc hạ ở đâu, nhưng muốn điều tra rõ lại là vô cùng khó.”
Nói đoạn quay xuống sàn thuyền hô lớn: “Lập tức quay lại!”
oOo
Trong mắt Trần Lệnh Phương và Chiêu Hà, một tẩu thuốc của Phạm Lương Cực phóng về phía nón trúc của Lãng Phiên Vân ngoài tốc độ nhanh như chớp thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ những cao thủ như Lãng Phiên Vân và Hàn Bách là biết, trong khoảng cách vẻn vẹn sáu thước trên bàn ấy, một chiêu của Phạm Lương Cực đã thiên biến vạn hóa, góc độ tấn công không ngừng thay đổi, lực đạo lại không hề phân tán, từng luồng chân khí đan xen dày đặc công ra, phong tỏa mọi đường tránh sang hai bên của Lãng Phiên Vân. Nếu chàng muốn tránh, chỉ có thể chui xuống gầm bàn hoặc lùi lại phía sau, Phạm Lương Cực đã quyết chí ép cho Lãng Phiên Vân phải bẽ mặt một phen!
Lãng Phiên Vân vẫn lẳng lặng không nói gì, bàn tay như múa từ dưới bàn bật lên, chiếc đũa trước mặt không biết bằng cách nào đã rơi vào tay chàng vẽ một vòng tròn trước ngực, rồi điểm về phía đầu tẩu thuốc rung rung bất định của Phạm Lương Cực.
Bàn tay thon dài của Lãng Phiên Vân vừa lọt vào mắt, Hàn Bách chợt “A!” lên một tiếng, phảng phất một chút trí nhớ ẩn sâu trong ký ức, nhưng vẫn chưa thể nhận ra đó là tay của ai.
Một vòng quét trông có vẻ thong dong nhàn hạ ấy đã khiến luồng lực đạo của Phạm Lương Cực chẳng khác nào đá bỏ biển, lập tức tan biến. Lão đại đạo chi vương vẫn không cam lòng, lập tức hét lớn một tiếng, Đạo mệnh tẩu lại tiếp tục biến hóa.
Chiếc đũa trong tay Lãng Phiên Vân sắp điểm vào đầu tẩu, luồng khói thuốc bất chợt rùng lên biến thành mười mấy đạo ảnh, bao phủ khắp không gian chừng một thước vuông trên bàn. Lực đạo cả hai người tung ra mạnh như bài sơn đảo hải, song tuyệt nhiên lại không hề ảnh hưởng đến hai người một ngồi một đứng bên cạnh là Trần Lệnh Phương và Chiêu Hà.
Lãng Phiên Vân thấy đối thủ trong nháy mắt lại có thể biến chiêu, lòng thầm thán thưởng, rụt chiếc đũa lại chừng nửa thước rồi loang loáng múa tít, hơn chục đũa ảnh lập tức công về tẩu thuốc của đối phương.
Phạm Lương Cực thể hiện rõ bản lĩnh của cao thủ Hắc bảng, không mảy may kinh hãi trước thế công như vũ bão. Lão cười lạnh một tiếng, tẩu ảnh rợp trời nháy mắt thu lại thành một, áp sát mặt bàn, từ dưới phóng lên nhằm tới vành ngoài của chiếc nón trúc.
Trong chốc lát, bóng tẩu đã hòa vào bóng đũa, luồng khói thuốc lại một lần nữa biến hóa, đột nhiên quấn thành vòng quanh cổ tay đang cầm đũa của Lãng Phiên Vân như muốn cắt đứt tay chàng, sự biến hóa kỳ diệu ấy quả là có nghĩ cũng không nghĩ ra nổi.
Lãng Phiên Vân không khỏi thán phục thủ pháp tinh tế tuyệt luân của Phạm Lương Cực, trầm giọng hét lên một tiếng “Hay!”, đoạn quay cổ tay một vòng, đạo ảnh khắp bàn cũng lập tức thu lại, hiện nguyên hình chiếc đũa ngà trắng điểm về phía đầu tẩu của đối phương.
Phạm Lương Cực cười ha hả: “Cũng hay lắm!” Đạo mệnh tẩu bất ngờ tăng tốc, nhằm thẳng đầu đũa bổ đến, lòng thầm đắc ý, cho dù ngươi có cao minh đến đâu, chiếc đũa kia làm sao mà cứng bằng Đạo mệnh tẩu của ta!
Hai đại cao thủ ra tay, thoáng một cái đã tung ra hàng chục chiêu, đến Hàn Bách nhìn mà cũng hoa cả mắt. Tốc độ giao tranh ấy, người bình thường đến nghĩ cũng không theo kịp.
Đũa tẩu chạm nhau, “Rắc” một tiếng, thân đũa gãy bung ra một đoạn nhỏ, bật nảy lên trên đầu tẩu thuốc. Tay cầm tẩu của Phạm Lương Cực khẽ run lên, đoạn đũa gãy lập tức vỡ vụn thành bột.
Đột nhiên Lãng Phiên Vân hét lớn: “Xem chiêu!” Chiếc đũa không còn đầu đột ngột tăng tốc, tiếp tục điểm vào đầu Đạo mệnh tẩu.
Phạm Lương Cực kinh ngạc đến lạnh người, hóa ra đoạn đầu đũa gãy bật ra ấy vừa khéo hóa giải được vòng dương lực mạnh nhất của lão, thân đũa gãy chớp thời cơ điểm đến đúng vào vòng âm lực thứ hai. Cho dù quỷ biến đa đoan thế nào Phạm Lương Cực cũng không kịp biến chiêu, thêm vào đó, công lực của người che mặt lại ẩn chứa một sức mạnh kì diệu như hợp thành từ tự nhiên, khiến đối phương muốn tránh cũng không không biết đường nào mà tránh.
Phạm Lương Cực khẽ hừm lên một tiếng, chuyển hóa âm lực thành dương lực, một chiêu dốc sức đánh ra, song sức mạnh đã không thể bằng luồng dương lực ban đầu.
Thân đũa và tẩu thuốc lại một lần nữa đối nhau phát ra hàng loạt tiếng động lách cách khiến cho người ta thật khó hình dung, chỉ trong một đòn đánh duy nhất làm sao lại có thể phát ra nhiều âm thanh như vậy.
Hai đối thủ đồng thời rùng mình. Phạm Lương Cực thu tẩu đưa lên miệng rít sâu một hơi, sợi thuốc rực lên ánh lửa.
Lão Đạo vương thong thả nhả khói, tinh quang trong mắt lấp lánh, chằm chằm nhìn Lãng Phiên Vân không chớp.
Lãng Phiên Vân thản nhiên đặt chiếc đũa trở lại trên bàn, cười nhẹ: “Đạo mệnh tẩu của Phạm huynh quả là danh bất hư truyền!”
Giọng nói của chàng lần này không hề che giấu, Hàn Bách lập tức nhận ra, mừng rỡ đứng phắt dậy, giọng run run: “Lãng đại hiệp! Là huynh, Lãng đại hiệp! Còn nhớ đệ không? Tối hôm đó chúng ta cùng với Quảng Độ đại sư cùng nhau uống rượu, ăn thịt trong miếu đó!”
Lãng Phiên Vân ha ha cười lớn, tháo bỏ nón trúc. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phạm Lương Cực vẫn chằm chằm nhìn chàng, lạnh lùng nói: “Lẽ ra ta phải sớm nhận ra là huynh, người giống như huynh làm sao lại có thể nhiều như thế được!”
Chiêu Hà nghe Phạm Lương Cực nói rất thú vị, liền khúc khích bật cười, chợt nhớ đến Trần Lệnh Phương bên cạnh, lại hốt hoảng lấy tay che miệng.
Trần Lệnh Phương chau mày nhìn nàng vẻ quở trách.
Phạm Lương Cực cố ý tỏ vẻ lạnh lùng, nói: “Trần tiểu phu nhân cười hay lắm, ta thích nhất là những người tình thật tính thật.” Lão chỉ cây dâu mắng cây hòe, ý trách Trần Lệnh Phương đưa Lãng Phiên Vân đến lỡm lão và Hàn Bách, song lại quên mất rằng chính lão cũng đang đóng thần giả quỷ.
Thoạt nhìn thì hai người có vẻ bất phân thắng bại, thực ra kẻ chịu kém cơ chính là Phạm Lương Cực. Lão đã phải dùng đến binh khí độc môn, còn Lãng Phiên Vân chỉ tiện tay vơ một chiếc đũa trên bàn. Khỏi phải nói cũng biết trong lòng lão đại đạo vẫn hậm hực thế nào.
Lãng Phiên Vân mỉm cười với Phạm Lương Cực: “Để Lãng mỗ kính Phạm huynh một cốc trà thơm, xin Phạm huynh tha cho tội Lãng mỗ có mắt mà không thấy Thái Sơn!” Đoạn quay sang Hàn Bách: “Hàn tiểu đệ, mời ngồi!”
Ngữ khí chàng vẫn thân mật nhiệt thành, hệt như lúc uống rượu ăn thịt ở miếu hoang hôm nào.
Hàn Bách được quý mà sợ, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, trong lòng tự nhủ: “Lãng Phiên Vân nhận được ra mình, lại vẫn gọi mình Hàn tiểu đệ nữa chứ!”
Trần Lệnh Phương khi ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy vẫn chưa hiểu quan hệ giữa ba người, đặc biệt là vẻ như quen như không giữa Lãng Phiên Vân và Hàn Bách, nhưng chắc chắn cả ba là bạn chứ không phải thù, bèn cười lớn: “Thì ra đều là người một nhà, vậy thì nói chuyện càng dễ rồi.”
Phạm Lương Cực liếc nhìn Trần Lệnh Phương nghĩ bụng, ai thèm một nhà với lão quan già nhà ngươi! Song bởi nể mặt Lãng Phiên Vân nên cũng khách khí đáp lễ.
Chiêu Hà lặp lại các bước pha trà lúc trước, lại rót ra bốn cốc Bạch nha trà thơm phức. Lãng Phiên Vân cầm lên một cốc, đưa cho Phạm Lương Cực, cung kính: “Phạm huynh, mời dùng trà!”
Khuôn mặt đăm đăm nhăn nhó của Phạm Lương Cực cuối cùng cũng nở nụ cười, đưa tay nhận cốc trà, luôn miệng nói: “Lãng huynh khách khí rồi! Phạm Lương Cực ta hổ thẹn không dám nhận.”
Trần Lệnh Phương thần người vì ngạc nhiên, khi ấy mới biết vị Thị vệ trưởng láu lỉnh này lại chính là cao thủ Hắc bảng danh chấn thiên hạ, “Độc hành đạo” Phạm Lương Cực.
Chiêu Hà đưa cốc trà đến trước mặt Hàn Bách, lễ phép: “Chuyên sứ, mời dùng trà!” nàng đã quen gọi chuyên sứ, trong nhất thời vẫn chưa thay đổi được.
Hàn Bách luống cuống đỡ lấy cốc trà, nhăn nhó: “Ta là Hàn Bách, không phải chuyên sứ, là giả đấy!”
Không phải ra bộ đóng chuyên sứ nữa, khuôn mặt Hàn Bách lập tức hiện rõ vẻ ngây ngây ngô ngô. Chiêu Hà bất giác cúi đầu khẽ cười, lại chợt nhớ ra, hốt hoảng dâng trà cho Trần Lệnh Phương.
Trần Lệnh Phương nhìn nàng mỗi lúc một không hài lòng. Chiêu Hà tái mét mặt, lập cập lui sang một bên.
Phạm Lương Cực nở nụ cười trìu mến, nói: “Chiêu Hà! Ài, xin thứ lỗi lão phu cậy già đại ngôn, cô nương đã quên mất cốc trà cho mình rồi.” Vừa nói vừa nhấc chân đá Hàn Bách một cái thật đau dưới gầm bàn.
Hàn Bách đang thưởng thức cảm giác nhẹ nhõm khi không cần đóng giả chuyên sứ, bất ngờ bị cú đá đau đến nhảy cẫng lên, dù sao cũng biết ý đứng dậy kéo chiếc ghế cạnh tường lại gần để Chiêu Hà ngồi xuống.
Lãng Phiên Vân mỉm cười, thấy mọi người đều đã ngồi xuống mới nâng cốc: “Lãng mỗ lấy trà thay rượu, kính các vị một chum, chúc cho đoàn sứ tiết Cao Ly có thể mở ra một trang mới trong bang giao giữa hai nước!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách giật thót mình ngạc nhiên: “Sao, vẫn phải đóng tiếp hả?”
Phạm Lương Cực lại đá chàng một cái thật đau, hào hứng nâng cốc: “Cạn chum!”
Bốn nam nhân ngửa cổ một hơi cạn sạch.
Sự việc tiến triển đến lúc này, chúng nhân ai nấy đều cảm thấy đời người thật chẳng khác một cuộc chơi, lại còn kỳ ảo bất ngờ hơn bất cứ một cuộc chơi nào.
Có Chiêu Hà và Lãng Phiên Vân ngồi cùng, Phạm Lương Cực hứng thú trào dâng, đem những kỳ ngộ và dây mơ rễ má của Hàn Bách kể ra, giải thích vì sao phải đóng giả làm sứ tiết Cao Ly, tất nhiên lão giấu biệt giao ước của hai người về Chiêu Hà.
Nhu Nhu khi ấy cũng được mời đến. Biết được những thay đổi không ngờ vừa xảy ra, càng vui mừng khôn xiết.
Phạm Lương Cực tỉ mỉ kể từ đầu, Chiêu Hà nghe mà tròn mắt ngây người, Trần Lệnh Phương không ngớt đập bàn khen hay, ngay cả Lãng Phiên Vân cũng không khỏi hiếu kì trước những bước ngoặt trong đó.
Nói đến trận đại chiến giữa Hàn Bách và Lý Xích Mi trong kho binh khí, Phạm Lương Cực phấn khích hoa chân múa tay, thêm mắm thêm muối, chẳng khác nào lão có mặt bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối vâỵ.
Nghe tới đoạn Hàn Bách lật chân đạp vào bụng dưới Lý Xích Mi, Lãng Phiên Vân thần sắc khẽ động, quay sang hỏi chàng: “Lúc Hàn tiểu đệ đạp vào bụng Lý Xích Mi, cảm giác khi ấy là cứng hay mềm?”
Hàn Bách nghĩ một hồi, cũng chau mày: “Cảm giác lúc ấy thật kỳ lạ, không phải cứng, cũng chẳng phải mềm, rất khó có thể hình dung được.”
Lãng Phiên Vân thở mạnh một hơi, gật đầu: “Thiên mị ngưng âm của hắn cuối cùng đã luyện thành. Nếu không thể trừ khử người này, Trung Nguyên sẽ lại lâm vào thảm họa như Bàng Ban đã gây ra năm xưa.”
Mọi người ai nấy cùng biến sắc mặt.
Lãng Phiên Vân đã nói ra những lời như vậy, xem ra Lý Xích Mi còn lợi hại hơi những gì võ lâm Trung nguyên đánh giá về hắn.
Phạm Lương Cực bỗng hết hứng, chỉ kể qua loa những sự việc tiếp theo rồi nói: “Đoàn sứ tiết này của chúng ta có lẽ phải giải tán thôi. Chỉ cần Triều đình có người am hiểu Cao Ly bằng nửa Trần công đây là chúng ta đã sớm lộ tẩy rồi.”
Lãng Phiên vân mỉm cười: “Phạm huynh sai rồi! Trước ngày hôm nay, đúng là kế hoạch của Phạm huynh và Hàn tiểu đệ có nhiều sơ hở, nhưng bây giờ đã có Trần lão làm hướng đạo, Trần công làm sao có thể để hai người bẽ mặt trước Chu Nguyên Chương chứ?”
Trần Lệnh Phương ngạc nhiên: “Nhưng còn thời gian...”
Lãng Phiên Vân cười ha hả: “Phạm huynh và Hàn tiểu đệ đều là những nhân vật phi phàm. Chỉ cần sau khi đến Kinh sư ta mượn cớ hoãn binh mươi mười lăm ngày mới gặp Chu Nguyên Chương, tranh thủ thời gian học chút khẩu âm Cao Ly, chắc không có gì khó.”
Hàn Bách gãi đầu nhăn nhó: “Chúng ta vất vả đóng thần giả quỷ như thế liệu có ích gì chứ?”
Chiêu Hà và Nhu Nhu thấy bộ dạng ngốc nghếch của chàng đều nhịn không được mà cười thầm.
Lãng Phiên Vân nghiêm trang: “Ta lên Kinh lần này, mục đích chủ yếu nhất chính là đối phó với Lăng Nghiêm. Người này quyền cao thế trọng, lại kết bè đảng với Hồ Duy Dung, thao túng Triều chính, bưng bít Chu Nguyên Chương, là mối họa ngầm của sơn hà xã tắc. Mấy khắc trước đây ta còn e ngại sức một người có hạn, không thể kham nổi bao nhiêu chuyện lớn như vậy. Bây giờ đã có Phạm huynh và Hàn tiểu đệ, thực lực chúng ta đã tăng gấp bội, rất nhiều chuyện trước đây chưa dám chắc, bây giờ đã có khả năng thành công, ý của Phạm huynh và Hàn tiểu đệ thế nào?”
Phạm Lương Cực hít một hơi thuốc, từ từ nhả khói, lim dim mắt: “Đề nghị này của Lãng huynh có một sức mê hoặc không thể cưỡng lại được, thử hỏi còn gì thú vị hơn chuyện này nữa!”
Hàn Bách giọng khẳng khái: “Chỉ cần là do Lãng đại hiệp nói, Hàn Bách có vào núi đao biển lửa, quyết không từ nan.”
Phạm Lương Cực chỉ Lãng Phiên Vân nói với Nhu Nhu: “Nhìn cho kĩ, đây mới là một đại hiệp thực thụ. Vị đại hiệp của cô cũng giống như thân phận chuyên sứ của hắn, đều là dùng để gạt người thôi!”
Nhu Nhu mỉm cười, cúi đầu xuống, rồi lại trộm nhìn sang Hàn Bách. Hàn Bách ngượng đỏ cả mặt, thấy cả Chiêu Hà cũng đang nhìn mình, càng không biết nên chui vào đâu để nấp!
Lãng Phiên Vân khẽ mỉm cười, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp, hào khí đột khởi. Kể từ sau khi ái thê Tích Tích mất đi, ngoài trận quyết chiến với Bàng Ban, những chuyện khác với chàng chẳng khác nào nước chảy mây trôi, nhưng viễn cảnh hiệp thủ với hai cao thủ này đại náo Kinh sư lại khiến chàng cảm thấy có một ý vị gì đó.
Trần Lệnh Phương biết Lãng Phiên Vân có hai cao nhân tương trợ, thật khác nào hổ thêm cánh, trong lòng cũng tột cùng hứng thú, cười lớn: “Phạm huynh, Hàn huynh, chúng ta hãy vào bài học thứ nhất nào!” Bộ dạng chẳng khác một lão sư thực thụ.
Hàn Bách đưa mắt nhìn lão, lòng không khỏi than thầm, một ngày nào đó nếu chàng giải cứu Chiêu Hà, chẳng phải là đã “ăn trộm sư nương” hay sao?