Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 64: Gặp gỡ bên đường






Phong Hành Liệt áp nhẹ bàn tay trái vào hậu tâm Cốc Thiến Liên, năm ngón tay thoăn thoắt thi triển thủ pháp, hai luồng chân khí mạnh nhẹ không đều theo hai huyệt Vĩ Lư và Hậu Chẩm không ngừng dồn vào kinh mạch nàng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cốc Thiến Liên không lấy làm lạ trước thủ pháp có vẻ bất thường của Phong Hành Liệt, bởi nàng đã biết qua, Liêu Nguyên Bách kích của Lệ Nhược Hải có thể phân thành “Ngũ thập thế”, “Tam thập kích” và “Nhị thập châm”. Trong đó, “Nhị thập châm” là loại thương pháp có một không hai, một thương vung lên lại chẳng khác gì kim châm vào các huyệt đạo trên thân đối thủ, độc đáo vô cùng. Chỉ với thương pháp này đã có thể thấy võ học Lệ Nhược Hải cao thâm như trời biển, Phong Hành Liệt được chân truyền của lão mới có thể hóa giải được độc môn bá đạo của Liễu Dao Chi.



Thực ra, thoạt tiên Phong Hành Liệt cũng hoàn toàn không chắc chắn, đến khi khẳng định thủ pháp của Liễu Dao Chi vẫn thuộc về một tuyệt học của Mông Cổ gọi là “m khí đả huyệt” mới thầm reo lên đắc thắng, lập tức đẩy ra hai khẩu dương lực, một nghịch với Đốc mạch, một thuận theo Nhâm mạch. Hai khẩu chân lực này gặp nhau ở Đản Trung đại huyệt sẽ đối nhau sinh ra đại chấn, sức mạnh sinh ra vừa đúng có thể hóa giải độc môn phong huyệt thủ pháp của Liễu Dao Chi.



Cốc Thiến Liên đang ngồi yên giữa giường, đột nhiên bên trong lồng ngực như có một luồng sấm điện kích trúng, cả người giật bắn, kêu lớn một tiếng. Vừa định thần đã thấy huyệt đạo thông suốt, nàng vui mừng quay phắt đầu lại, cảm kích nói: “Muội thật sự muốn xem huynh làm cách nào mà chỉ trong mười chiêu đã hóa giải thủ pháp của lão quỷ Bạch Phát ấy!”.



Phong Hành Liệt không chút kiêu ngạo, cất giọng nghiêm túc: “Nhưng nếu trong mười chiêu mà ta không hóa giải được thủ pháp của hắn thì mãi mãi sẽ không giải được, bởi vì tâm pháp Liêu Nguyên lấy đạo lý ‘Thiểm thốn tâm’ làm trọng, đã bắt đầu là chỉ có đi một mạch đến hết, do đó trực giác đầu tiên là quan trọng nhất, cũng là hiệu quả nhất, không thể vừa đi vừa dò đường được”.



Ánh mắt Phong Hành Liệt thoáng qua vẻ bi thương, lắc đầu cười gượng: “Đây đều là lời dạy của ân sư ngày trước. Lời của người khi đó ta nghe đa phần đều như gió thoảng bên tai, bây giờ mới thấy mỗi chữ mỗi câu đều là vàng đá!”.



Cốc Thiến Liên ngượng ngùng nắm nhẹ bàn tay Phong Hành Liệt, cúi đầu nói khẽ: “Hành Liệt, làm sao mà huynh biết muội bị Bạch Phát lão quỷ làm... làm như vậy?”.



Bàn tay nhỏ bé của nàng truyền vào người hắn một cảm giác ấm áp dịu dàng khôn tả, nàng lại gọi hắn thân mật là Hành Liệt, rõ ràng quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn đổi khác. Phong Hành Liệt không biết nên trả lời ra sao, chỉ biết gượng cười: “Cốc tiểu thư, nàng với Phong mỗ không phải đã quen biết sao, ta...”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cốc Thiến Liên giận dỗi cắt ngang lời hắn: “Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của muội!”.



Phong Hành Liệt bất đắc dĩ thú nhận: “Bởi vì ta luôn đi theo nàng, sợ nàng gặp nguy hiểm”.



Cốc Thiến Liên vừa ngạc nhiên vừa xúc động, ánh mắt xao xuyến nhìn Phong Hành Liệt: “Thật sao? Muội vẫn nói huynh bề ngoài như đại hung thần, kỳ thực tấm lòng huynh rất tốt!”.



Phong Hành Liệt được dịp phản công: “Ta đương nhiên không giống Cốc tiểu thư rồi, dù nói dối hay nói thật, thần thái đều tự nhiên thành khẩn như vậy, khiến cho người ta dù biết rõ là giả cũng không thể không tin”.



Cốc Thiến Liên vui vẻ vỗ tay: “Nói hay lắm! Theo như câu sau thì ‘rõ ràng Thiến Liên nói thật mà vẫn bị coi là giả’, đúng không Phong thiếu gia?”.



Phong Hành Liệt tuy không có tài hùng biện, nhưng khi cần nói năng đều không hề là kẻ vô dụng, vậy mà lần nào đấu khẩu với Cốc Thiến Liên cũng thua đến trắng đất. Lần này cũng vậy, hắn chỉ còn biết lắc đầu cười gượng: “Nhưng nàng làm sao khiến người ta biết khi nào là nói thật, khi nào là nói dối?”.



Cốc Thiến Liên lặng lẽ rút bàn tay ngọc đang đặt trên tay Phong Hành Liệt, đột nhiên lạnh nhạt đáp: “Những lời Thiến Liên nói chỉ có hai loại, một là giả, hai là thật.



Chỉ cần như huynh vừa nói, tức là tin những lời giả dối mà muội nói là thật, lại cho những điều thật cũng là thật, như vậy chẳng phải tất cả đều là thật hay sao?”.




Không có sự tiếp xúc giữa hai bàn tay, Phong Hành Liệt tự nhiên hơn một chút, liếc nhìn nữ nhân tinh quái mà đa tình trước mặt, hai mắt lóe lên thần sắc khác lạ, nghiêm mặt nói: “Những điều nàng vừa nói thật có đạo lý, Phong mỗ đã tỉnh ngộ rồi!”.



Lòng hắn không khỏi nhói lên nhớ đến Băng Vân, đã biết rõ nàng là lừa dối từ đầu đến cuối, nhưng dù có chết hắn vẫn tin những điều nàng nói, chỉ hy vọng sự lừa dối đó đừng bao giờ bị lật tẩy.



Cốc Thiến Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên lo lắng: “Thế lực của Phương Dạ Vũ vô cùng ghê gớm, việc tìm đến đây chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chúng ta phải đi ngay, chỉ cần về đến Song Tu Phủ, mọi việc đã có Liệt Chấn Bắc tiền bối rồi”, nói đến tên Liệt Chấn Bắc, giọng nàng lộ rõ một niềm tin vô hạn.



Phong Hành Liệt lắc đầu: “Công lực của ta đã tạm thời phục hồi, chỉ cần đêm nay không việc gì thì có thể chống đỡ đến bất kỳ lúc nào!”. Hắn ngừng một lúc rồi tiếp: “Ta lúc này lại lo cho Phạm Lương Cực và Hàn Bách. Phương Dạ Vũ nếu phải tập trung đối phó với họ, tự nhiên sẽ bỏ qua hai chúng ta, do vậy...”, hắn hơi ngập ngừng: “Do vậy, ta muốn đi tìm họ”.



Cốc Thiến Liên cúi đầu, hai mắt đỏ lên: “Huynh cứ đi đi, muội biết huynh sợ cùng muội về Song Tu Phủ mà!”.



Phong Hành Liệt cất một tiếng than, gượng cười: “Sao ta lại phải sợ chứ, thực sự ta làm sao có thể để nàng lại một mình? Song Tu Phủ giờ đây đại họa đã ở ngay trước mắt, chỉ cần nghĩ đến giao tình giữa tiên sư và quý phủ, Phong Hành Liệt ta sao có thể tụ thủ bàng quan, huống hồ ta còn mang ơn sâu nghĩa nặng của Cốc đại tiểu thư nữa mà!”.



Cốc Thiến Liên chợt kêu nhỏ một tiếng, chồm dậy ôm lấy cánh tay Phong Hành Liệt, ghì chặt vào lòng.



Phong Hành Liệt ngây người, rụt tay lại cũng không được, không muốn rụt lại cũng không xong, chau mày: “Cốc cô nương!”.



Cốc Thiến Liên mỉm cười ngọt lịm: “Sao nào? Huynh ôm muội, muội ôm huynh, chúng ta chẳng đã mấy lần như vậy rồi, bây giờ nắm tay thì có gì mà không được chứ?”.



Nàng chẳng khác gì Phạm Lương Cực, chuyện gì cũng nói ra miệng được.



Phong Hành Liệt nhăn nhó gượng gạo, không biết có nên để yên với việc “thân thiết” như vậy với Cốc Thiến Liên không. Nữ nhân trong thiên hạ ngoài Băng Vân ra, chỉ duy nhất nàng là gần gũi như vậy với hắn. Thời gian ở cùng với nàng, nỗi buồn vì Băng Vân dần dần cũng vơi đi, sinh khí trước đây đã gần như hồi phục. Liệu Cốc Thiến Liên có thể thay thế vị trí của Băng Vân trong lòng hắn?



Khi mới biết việc Băng Vân mất tích có liên quan đến Bàng Ban, hắn đã từng tha thiết mong gặp lại nàng, cứu nàng thoát khỏi nanh vuốt của lão Ma Sư đáng sợ đó.



Nhưng thời gian càng lâu, hắn càng sợ phải gặp lại Băng Vân, bởi hắn sợ phải đối diện với sự thật tàn nhẫn là việc Băng Vân tình nguyện trở thành vợ hắn chỉ là giả dối từ đầu đến cuối. Tâm thái ấy đã khiến Phong Hành Liệt từ một nam nhân tuấn dũng hào sảng trở nên tột cùng thiếu tự tin vào bản thân, như con ngựa ốm không thể xa chuồng.



Cái chết của Lệ Nhược Hải là cú hích đầu tiên thức tỉnh chí khí hào hùng trong con người Phong Hành Liệt. Nhưng dù có hồi sinh thế nào đi nữa, Băng Vân mãi mãi vẫn là cửa ải mà hắn không thể vượt qua. Hắn không dám gặp lại nàng, càng không dám đối diện với sự thật rằng nàng đã lừa dối hắn.



Giọng Cốc Thiến Liên nhẹ nhàng: “Đừng nên nghĩ nhiều như vậy, trông huynh nghĩ đến mê muội rồi kìa!”.



Phong Hành Liệt bừng tỉnh, cố trấn định tâm thần, ngập ngừng nói: “Phương Dạ Vũ lần này công đánh Song Tu Phủ, nếu Bàng Ban không ra tay, không biết còn có nhân vật lợi hại nào nữa?”.



Cốc Thiến Liên ngạc nhiên: “Làm sao huynh biết Bàng Ban sẽ không ra tay?”.



Phong Hành Liệt cười nhẹ: “Nếu Bàng Ban ra tay, ngoài Lãng Phiên Vân ra còn ai có thể địch nổi ông ta? Như vậy việc Phương Dạ Vũ phái Liễu Dao Chi trăm phương ngàn kế thuyết phục Mị Ảnh Kiếm Phái liên thủ chẳng phải là quá thừa sao?”.



Cốc Thiến Liên hiểu ra, nhìn Phong Hành Liệt tán thưởng: “Người ta vẫn nói, nữ nhân thông minh việc nhỏ mà hồ đồ việc lớn, đàn ông thì ngược lại. Huynh và muội đúng là hai loại người này!”.



Phong Hành Liệt thầm nghĩ: “Nói đúng lắm! Không thì làm sao đang bàn chính sự lại lạc sang chuyện nam khôn nữ dại!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Cốc Thiến Liên chợt nhìn hắn đăm đăm: “Để muội nói cho huynh một bí mật của Song Tu Phủ, huynh không được nói cho người khác biết đâu đấy!”.



Trong lòng Phong Hành Liệt chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.



Cảnh tượng cùng Băng Vân thì thầm trong những đêm thanh vắng xa xưa lại như hiện ra trước mắt, chỉ khác là Cốc Thiến Liên đã thay thế Băng Vân. Không biết nên buồn hay vui, hắn chỉ còn cách gượng cười: “Sau này nếu ta đem bí mật này nói cho đệ tam nhân biết, cũng bảo người đó đừng nói cho ai khác, cho nên nếu thật sự đó là bí mật của quý phủ thì nàng đừng nên nói cho bất kỳ ai!”.



Cốc Thiến Liên buông bàn tay Phong Hành Liệt, liếc hắn ngang bướng: “Đừng có dọa muội, muội biết huynh không phải là người hay chuyện nên nhất định phải nói cho huynh, huynh không muốn nghe cũng không được!”.



Phong Hành Liệt chớp thời cơ đứng dậy, bước khỏi giường đến ngồi vào ghế, quay lại Cốc Thiến Liên đang đắm đuối nhìn hắn, nhún vai vẻ không biết làm thế nào: “Vậy thì Cốc tiểu thư mời nói đi, Phong mỗ xin rửa tai lắng nghe”.



Cốc Thiến Liên phụng phịu: “Ngồi xa như vậy làm sao mà nói được? Nhỡ người khác nghe thấy thì sao?”.



Phong Hành Liệt đang định trả lời, bỗng nhướng mày lên, nét mặt đanh lại.



Cốc Thiến Liên cũng nghiêm mặt nghiêng tai lắng nghe, lẽ nào người của Phương Dạ Vũ đã đuổi đến đây nhanh như vậy?



o0o



Hà Kỳ Dương vẫn thấp thỏm trong lòng, thận trọng hỏi Hàn Bách: “n công rốt cục là ai?”.



Hàn Bách nhìn trời đã dần về sáng, chiếc khăn tay mỏng của Tần Mộng Dao không thể che khuôn mặt chàng được nữa, bèn cười khẽ: “Tự nhiên là bạn cũ của ngươi mà!”.



Giọng chàng đã trở lại bình thường, Hà Kỳ Dương lập tức nhận ra, toàn thân run lẩy bẩy, loạng choạng lùi tới khi lưng đập vào cột màn mới đứng khựng lại. Lăn lộn giang hồ mấy chục năm, giờ đây hắn cũng không biết nên phải làm thế nào.



Đất trời tuy rộng, nhưng họ Hà đã không còn chỗ nào có thể náu thân nữa rồi!




Hàn Bách biết rõ điều đó, cố ý lùi lại hai bước cho Hà Kỳ Dương thấy chàng hoàn toàn không định làm gì hắn, đoạn lắc lắc bàn tay, nói: “Ta giết ngươi còn dễ hơn trở bàn tay này, cho nên ngươi phải tin là ta tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa ta hoàn toàn không có cảm tình gì với cả Bát Đại Liên Minh lẫn Phương Dạ Vũ. Do đó, chỉ ta mới có thể giúp ngươi!”. Chỉ qua vài câu nói là có thể thấy Hàn Bách đã cư xử chính chắn hơn rất nhiều.



Mắt Hà Kỳ Dương loé lên nghi ngại: “Vậy sao ngày đó khi ở tửu lầu các hạ nhất quyết đòi giết chết tôi, rốt cục giữa tôi và các hạ đã có thâm thù gì?”.



Hàn Bách không thể đem câu chuyện của chàng tiết lộ cho Hà Kỳ Dương, bèn trả lời mập mờ: “Bởi vì khi đó ngươi vẫn đang liều mạng cho Mã Tuấn Thanh! Tình thế bây giờ đã thay đổi, cho nên chỉ cần ngươi làm theo lời ta, ta nhất định sẽ không để ngươi phải chết yểu, trái lại còn có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao, vàng bạc đầy nhà, tam thê tứ thiếp”.



Những lời giải thích hàm hồ đó làm sao có thể khiến lão giang hồ như Hà Kỳ Dương vừa ý, nhưng “không phải chết yểu” mới là quan trọng. Hà Kỳ Dương thở sâu một hơi, giọng đã bình tĩnh hơn: “Nếu ngài muốn tôi ra mặt chống lại Mã Tuấn Thanh, tôi thà để ngài giết chết!”.



Hàn Bách cười lớn: “Ta nói chuyện này còn chưa rõ ràng sao? Chỉ cần ngươi viết một bản tường trình đơn giản, ký tên vào dưới, ta sẽ lấy đó làm bằng cớ dạy cho Mã Tuấn Thanh một bài học, những việc khác không cần ngươi phải lo!”.



Ngày trước ở trong lao ngục, chính Hà Kỳ Dương bắt Hàn Bách ký tên nhận tội.



Hôm nay vật đổi sao dời, chàng trở thành người bắt Hà Kỳ Dương viết rồi ký tường trình.



Thế sự vô thường, thật là có nghĩ cũng không nghĩ ra được chuyện ly kỳ như vậy!



Hà Kỳ Dương ầm ừ: “Nhưng tôi làm sao biết được, sau khi tôi viết xong ngài có cứu tôi thật không?”.



Câu hỏi này thật hợp tình hợp lý, bởi giết Hà Kỳ Dương bây giờ thì dễ, nhưng muốn bí mật cứu hắn đi thì quả thật là vô cùng nguy hiểm. Hàn Bách đối với hắn chỉ có thù không tình, làm sao lại chịu mạo hiểm vì hắn?



Hàn Bách vò đầu gãi tai: “Nếu ngươi không tin ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác. Chẳng qua ngươi đằng nào cũng chết, vì sao không thử đánh cược một lần? Ngươi nhìn ta có phải là kẻ không giữ lời hứa không?”.



Trong lòng Hàn Bách không khỏi kỳ lạ, vì sao tới giờ mà Tần Mộng Dao vẫn chưa truyền âm liên lạc với chàng? Lẽ nào nàng cố ý thử thách bản lĩnh, xem chàng tự có cách nào khiến Hà Kỳ Dương phục tùng hay không?



Hà Kỳ Dương nghĩ một hồi lâu mới lắc đầu đáp lại: “Võ công của ngài có thể được xem là đại cao thủ. Một mình ngài nếu tự trốn đi thì được, còn có thể bảo vệ tôi thoát khỏi đây không lại là vấn đề, tôi có đánh cược cũng chẳng có chút hy vọng thắng nào cả!”.



Hàn Bách mỉm cười cắt ngang: “Nói cho cùng ngươi cũng chỉ muốn ta đảm bảo cho ngươi trốn khỏi nơi đây chứ gì? Điều này quá dễ, chỉ cần ta gọi vài người bạn tới đây là ngươi sẽ được đại khai nhãn giới!”.



Hà Kỳ Dương trố mắt: “Bạn của ngài?”.



Hàn Bách nghĩ bây giờ không kéo Tần Mộng Dao xuất hiện thì đợi đến bao giờ, liền đắc ý nói: “Đúng, bạn của ta!” Nói đoạn chắp tay hướng về cửa sổ vái chào: “Tần tiểu thư, xin hiện thân gặp mặt!”.



Hà Kỳ Dương hiếu kỳ quay nhìn vào trong, đột nhiên toàn thân giật mạnh.



Hàn Bách ngạc nhiên thầm kêu không ổn.



Cả người Hà Kỳ Dương đổ nhào về phía chàng.



o0o



Đội xe ngựa dài chầm chậm tiến về phía Lãng Phiên Vân.



Lãng Phiên Vân cúi đầu nhìn Tả Thi đang ngủ say như đứa trẻ trong tay chàng, khẽ thở dài rẽ vào một con ngõ vắt ngang, bước chân vẫn đều đều không thay đổi.



Tiếng vó ngựa hòa tiếng bánh xe nện lốc cốc trên mặt đường, vang dậy cả con phố dài hun hút.



Đoàn xe cuối cùng cũng đi qua đầu con ngõ. Lúc này, Lãng Phiên Vân đã cách đầu ngõ đến cả trăm bộ.



Hán tử cao lớn đi đầu tay dắt bốn con sách mã, kéo theo cỗ xe ngựa lộng lẫy. Hán tử thứ hai ung dung ngồi điều khiển chiếc xe.



Người đi đầu mặc toàn đồ trắng, kẻ thứ hai vận y phục đen tuyền, không ngờ lại là Hắc Bạch nhị bộc của Bàng Ban.



Lãng Phiên Vân thần thái vẫn bình lặng, tay bế Tả Thi chầm chậm bước đi.



Hắc Bạch nhị bộc công lực thâm hậu, cảm ứng tự nhiên cũng linh nhạy hơn người, không khỏi chột dạ nhìn vào trong ngõ. Nhưng sự giật mình của hai lão cộng với chuyển động của xe ngựa khiến cả hai không thể nhìn rõ quang cảnh bên trong.



“Hiiií...”.



Cỗ xe ngựa bỗng dừng hẳn lại như có một bàn tay khổng lồ vô hình kéo phía sau xe. Bốn con ngựa khỏe mạnh chia làm hai hàng, dù hết sức hí vang điên cuồng vẫn không tài nào kéo được cỗ xe tiến lên phía trước.



Tình cảnh kỳ quái đến không thể hiểu nổi.



Lãng Phiên Vân đã đi đến phía đầu kia con ngõ, dường như không hề hay biết diễn biến lạ thường phía sau, vẫn tiếp tục cất bước xa dần.




Tấm màn cửa xe vén lên rồi hạ xuống. Chiếc xe tăng dần tốc độ.



Khi tấm màn vén lên, Lãng Phiên Vân đã cách cửa ngõ hơn một trăm bước, đang rẽ về bên trái, vừa đúng hướng nhìn khi mở rèm. Điều khiến người ta sợ hãi đến khó mà tin là tốc độ kéo rèm lại đúng bằng tốc độ bước chân của Lãng Phiên Vân, chẳng khác khi người trong xe nhìn qua khe rèm ra ngoài thì cái rèm giống như đã “mở” Lãng Phiên Vân ra vậy. Cảm giác huyền bí ấy chỉ tận mắt nhìn mới có thể cảm thấy, khi đã nhìn rồi thì không thể không kinh hãi cho sự cao minh của người trong xe.



Khi tấm rèm kéo được một nửa, một thứ ánh sáng kỳ lạ xuyên qua cửa sổ, đuổi theo đọng trên mình Lãng Phiên Vân, con ngõ nhỏ tối tăm cũng dường như sáng rực lên bởi thứ ánh sáng huyền bí đó.



Tấm rèm mở ra hết mức.



Bóng dáng Lãng Phiên Vân đã không còn.



Bàng Ban trong xe bật cười, lắc đầu, ánh mắt vô cùng đắc ý.



Bức rèm lại hạ xuống, ngăn cách khoang xe với thế giới bên ngoài.



Tiếng vó ngựa lại lốp cốp vang lên, bốn con tuấn mã lại đều đều tiến về phía trước, tiếp tục kéo chiếc xe chạy thong dong trên đường.



Ngồi cạnh Bàng Ban, Hoa Giải Ngữ cất giọng sợ hãi: “Đó là người nào vậy?”.



Bàng Ban lạnh lùng đáp: “Lãng Phiên Vân!”.



Nói đoạn, lão lại cười: “Nếu nàng đi hỏi Lãng Phiên Vân, chắc chắn hắn biết Bàng Ban ta ngồi trong xe này, hắn không cần nhìn cũng biết như vậy!”.



Bạch bộc ngồi đánh xe phía trước bỗng trầm giọng: “Hoa hộ pháp, đó đúng là Lãng Phiên Vân!”.



Hoa Giải Ngữ ngày càng lộ vẻ sợ hãi: “Bàng lão thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt!”.



Bàng Ban mỉm cười: “Có gì lạ đâu, ‘Táng mật trí năng thư’ của sư phụ ta Mông Xích Hành có thể so sánh với cảnh giới ‘hồn’ trong Lãng Phiên Vân. Sau khi đội xe của ta đi vào con đường này, cả hai chúng ta đều cảm thấy sự tồn tại của đối phương. Chà, thật đáng tiếc!”.



Giọng Bàng Ban chùng cuống: “Đáng tiếc Lãng Phiên Vân lòng dạ nữ nhi, đã bỏ qua cơ hội đối mặt với ta!”.



Đội xe đã đến cổng Nam thành. Lính giữ thành không đợi gọi, đã từ từ mở cổng.



Hoa Giải Ngữ lại biến sắc mặt: “Lãng Phiên Vân đã đến đây, Bàng lão ngài sao vẫn còn đi? Lý lão sư e rằng không phải là đối thủ của hắn, trừ phi Hồng Nhật Pháp Vương liên thủ với cả Thanh Tạng Tứ mật mới có thể giúp được huynh ấy”.



Bàng Ban lạnh lùng: “Lãng Phiên Vân chỉ ghé qua đây thôi!”.



Đội xe ngựa đã ra khỏi thành, tiếp tục chạy trên đường cái quan.



Hoa Giải Ngữ cúi đầu, không muốn để Bàng Ban thấy khuôn mặt xinh đẹp đang lộ rõ vẻ lo lắng.



Bàng Ban mỉm cười: “Giải Ngữ, nàng có biết vì sao ta lại mời nàng ngồi cùng xe với ta không?”



Hoa Giải Ngữ nói khẽ: “Đây là lần đầu tiên được ngồi xe cùng Bàng lão, nhưng Giải Ngữ nghĩ mãi cũng không ra”.



Bàng Ban bình thản: “Rất đơn giản, bởi ta không muốn để nàng lại giữa đường!”.



Hoa Giải Ngữ xúc động nhìn Bàng Ban, con người vừa đầy sức quyến rũ, vừa anh hùng mà lạnh lùng đến tàn nhẫn, dịu dàng: “Giải Ngữ có muôn thác cũng không báo đáp được Bàng lão, làm thế nào mà thay đổi đây?”.



Bàng Ban thở dài: “Giải Ngữ, nàng đã động lòng rồi, người phải giết đã không thể giết, vừa rồi lấy cớ tìm ta, không phải là muốn trở về Đại mạc hay sao?”.



Hoa Giải Ngữ mặc nhiên cúi đầu.



Đội xe đã đến khúc quanh trước cổng thành, rẽ sang trái rồi dần dần khuất bóng