Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 198: Chiến thần đồ lục






Đi ở trước nhất, Lý Xích Mi hứng chịu công kích đầu tiên.



Hai tay hắn huyễn hóa ra ngàn ngàn bóng chưởng đón nhận những kiếm khí đặc thù của Phúc Vũ Kiếm, trogn nháy mắt đã ngăn cản mười hai kiếm của Lãng Phiên Vân, tất cả đều dùng nhanh đối nhanh, không có một chút kỹ xảo.



Hắn hết sức triển khai thân pháp, như quỷ mị di động trong mưa kiếm, tốc độ không ngừng tăng lên cho đến khi đạt đến cực hạn của Thiên Mị thân pháp.



Ngưng Âm chân khí cùng Thiên Mị thân pháp tuy hai mà một, khi tốc độ gia tăng thì chân khí cũng tăng theo, đích thật là một một môn thần công thần kì bí ảo. Trong lúc nhất thời, Phúc Vũ Kiếm cũng không làm gì được hắn. Huống hồ, Lãng Phiên Vân còn phải phân tâm ứng phó với các cao thủ khác.



“Thương, thương, thương!” Cùng lúc, Lãng Phiên Vân ngăn cản ba kiếm của Niên Liên Đan đồng thời hóa giải một quyền cách không của Nhậm Bích.



Rồi Phúc Vũ Kiếm đột nhiên mở rộng, cuốn cả Do Tàn Địch cùng Cường Vọng Sinh vào trong mưa kiếm. Lãng Phiên Vân cũng chợt biến mất.



Điều đó lập tức khiến tất cả đối thủ trong vòng chiến có cảm giác hiều diệu khó nói nên lời.



Hàn Bách cùng Thiền chủ Liễu Tận rất ăn ý, thừa dịp Lãng Phiên Vân quấn lấy chủ lực đối phương liền nhanh chóng vòng qua bên cạnh chạy đi. Hàn Bách vừa rời mái ngói, chân chưa chạm đất thì đã có ba người nhào tới, là ba cao thủ Sắc Mục. ‘Hấp huyết sạn’ Bình Đông tay cầm huyết sạn, ‘Sơn Sư’ Cáp Thứ Ôn múa song mâu, lại thêm đại phủ của Sắc Mục Đà chia ra tấn công vào ba nơi yếu hại trán, sườn trái cùng thắt lưng phải của Hàn Bách. Cao thủ ra chiêu phối hợp chặt chẽ tự nhiên khiến Hàn Bách không thể nhân cơ hội tháo chạy. Muốn chạy, hắn đành phải xông qua.



Cùng lúc này, bốn bóng người từ hai bên lao ra tấn công Thiền chủ Liễu Tận đang yểm hộ Tần Mộng Dao sau lưng Hàn Bách. Bên trái là một đao một kiếm của Tuyệt Thiên, Diệt Địa, bên phải là hai cao thủ lần đầu xuất hiện của Nữ Chân – Xích Giai Nhĩ và Trinh Bạch Nha.



Độc môn binh khí của Xích Giai Nhĩ là một thanh lang nha bổng luyện chế từ thép tinh luyện. Hắn khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, râu tóc đỏ hồng như ngọn lửa.



Trinh Bạch Nha có biệt hiệu là ‘Lưu Tinh’, sử dụng hai cục sắt thô nhìn như hai quả cầu sắt.



Hai người này là mãnh tướng hộ vệ của công chúa tộc Nữ Chân ‘Ngọc Bộ Diêu’ mạnh Thanh Thanh, võ nghệ cao cường tuyệt không thua kém cao thủ Sắc Mục là Bình Đông và Cáp Thứ Ôn.



Bảy người từ hai phương hướng chia ra tấn công tới, vừa ra tay đã phong tỏa toàn bộ đường tiến thối của hai người.



Mặc dù trong vòng vây hãm của cường địch, Thiền chủ Liễu Tận bĩnh tĩnh, trầm thấp niệm một tiếng phật hiệu rồi vỗ lên lưng Tần Mộng Dao.



Hàn Bách đang định xuất chiêu chống địch thì chợt một luồng nội kình khổng lồ xuyên qua thân thể Tần Mộng Dao dũng mạnh truyền vào trong kinh mạch. Luồng kinh mạch này như trăm sông về biển kết tụ lại thành một cổ lực lựng đẩy hắn bay chéo lên trên.




Hai tay áo của Thiền chủ Liễu Tận thì hất ngược ra sau, mạnh mẽ ép hai nhóm người ở phía sau phải dạt ra ngoài, rồi như tia chớp lao lên, hai tay áo lại phất ngược về phía trước đón lấy huyết sạn của Bình Đông cùng song mâu của Cáp Thứ Ôn. Một cước cùng lúc đá ra ở trung tâm mới chân chính là tinh hoa của chiêu này. Trước tiên, đầu mũi chân khẽ lắc, đẩy bật đại phủ rồi theo chỗ trống đá tới Sắc Mục Đà. Nếu không phải Sắc Mục Đà rất nhanh xoay tay ngăn cản, trúng một cước đó tất chết. Tuy vậy, hắn trào máu miệng, bị đá bay ra ngoài.



Thiền chủ Liễu Tận vừa ra tay lập tức chấn nhiếp toàn bộ các cao thủ khác.



Hàn Bách thì như chim lướt qua lưới phong tỏa của địch, hạ xuống dưới một gốc cây đại thụ, rồi lại mượn lực nhằm một nóc nhà khác lao đi.



Liễu Tận lúc này cũng chấn bay Bình Đông và Cáp Thứ Ôn ra hai bên rồi theo khoảng hở phía Sắc Mục Đà thoát ra trùng vây đuổi theo Hàn Bách. Tốp cao thủ này vậy mà lại không thể ngăn cản hắn trong chốc lát.



Hàn Bách vừa đặt chân lên mái ngói, Ưng Phi đã từ nóc nhà lao tới. Khi người còn giữa không trung, gã đã vung lên Đoạn Hồn song câu đánh tới đầu Hàn Bách. Động tác gã nhanh như chớp, kình khí mãnh liệt như núi đè, sắc bén vô cùng.



Hàn Bách chưa kịp giữ thăng bằng nên không thể dùng ra toàn lực để chống lại thế tấn công vũ bão như vậy, liền lắc mình chuyển hướng sang ngang lướt đi.



Lập tức, liêm đao của Quảng Nam Quảng Ứng Thành và trường kiếm của sư muội Nhã Hàn Thanh cũng từ trên nóc nhà vẽ ra một lưới phòng ngự chặn đường chạy trốn của hắn.



Lúc này, song câu của Ưng Phi lại đã truy tới. Mục tiêu của gã là Tần Mộng Dao trên lưng hắn. Hàn Bách liền rơi vào thế hai mặt thụ địch.



Tại thời điểm hãm trong hiểm cảnh thì Thiền chủ Liễu Tận lao mình lên giải vây cho hắn. Nhưng khi còn trên không chợt có một đạo hàn khí từ phía dưới bắn lên. Nhận thấy nếu không toàn lực ứng phó thì chưa kịp tới chỗ Hàn Bách mạng sống đã đã không còn, với thiền tâm kiên định như Thiền chủ cũng không tránh khỏi phải thở dài một hơi. Nhìn xuống phía dưới, Thiền chủ thấy một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương mặc y phục vàng hợp nhất cùng kiếm đang công tới, người chưa đến, tiên thiên kiếm khí đã áp sát thân thể. Mỹ nữ này chính là người mà Thích Trường Chinh đã từng gặp mặt một lần – cao thủ tuyệt thế của tộc Nữ Chân, công chúa ‘Ngọc Bộ Diêu’ Mạnh Thanh Thanh.



Không ngờ tới ngoài Lý Xích Mi, đối phương còn có cao thủ như vậy, Thiền chủ Liễu Tận thầm than thở rồi đưa tinh thần tiến nhập thiền cảnh vô tâm vô niệm. Rũ bỏ vướng bận về sống chết của hai người Hàn – Tần, Thiền chủ vỗ xuống một chưởng toàn lực. Tình hình này, tất nhiên Liễu Tận đã không thể kịp đi cứu Hàn Bách cùng Tần Mộng Dao rồi.



Tại giây phút sống chết trước mắt, Hàn Bách tận hưởng cảm giác tiếp xúc da thịt với Tần Mộng Dao. Ma chủng đạt tới đạo cảnh trước nay chưa từng có. Ưng đao kì bí trong tay bỗng như trở thành một bộ phận thân thể, tư tưởng mở rộng của hắn. Một loại cảm giác không thể hình dung lan tràn toàn thân.



Địch nhân cũng như nóc nhà bỗng nhiên biến mất, Hàn Bách phát giác đã đi tới trong một tòa đại điện, trên đỉnh điện cách hắn khoảng bốn mươi trượng có một họa đồ thật lớn hình tròn tỏa ra quầng sáng như nhìn ra bầu trời.



Kình phong từ trước, sau đánh tới.



Hàn Bách rất tự nhiên đưa Ưng đao chém ra sau, tay chân cùng lúc vỗ đá về phía trước.



“Đương!” Một tiếng động lớn vang lên.



Đại điện biến mất.



Ưng Phi bị Ưng đao mạnh mẽ đánh bật, hắn lảo đảo thối lui ra sau. Trong khi ở phía trước, Quảng Ứng Thành và Nhã Hàn Thanh càng kinh hãi, bị Hàn Bách đánh bay khỏi nóc nhà.



Hàn Bách trong lòng sáng tỏ, biết rằng vừa rồi duyên phận trùng hợp mình đã tiến vào trong tinh thần dấu ấn của Truyền Ưng lưu lại, nhìn thấy được một đoạn trải nghiệm thần bí khó lường mà Truyền Ưng đã trải qua. Trong lòng cực kỳ vui mừng, hắn đưa tay xoa mông tròn của Tần Mộng Dao cười to nói: “Mộng Dao ngoan! Để vi phu đưa nàng đến hoàng cung nào.” Tiếp đó, hắn cất tiếng huýt sáo dài, tung mình nhảy lên tránh khỏi đợt tấn công thứ hai của Ưng Phi rồi hạ xuống tới một mái nhà khác.



Đứng ở một mái nhà khác, Chân phu nhân và Phương Dạ Vũ mắt trợn trừng ngạc nhiên như không tin những gì đang diễn ra trước mắt.



Lúc này, phía Hoàng cung có tiếng kèn lệnh văng vẳng truyền tới. Rõ ràng là Nghiêm Vô Cụ đang điều động cao thủ đi hỗ trợ.



Phương Dạ Vũ và Chân phu nhân nhìn nhau, đồng thời rút ra binh khí, dùng toàn lực lao tới Hàn Bách.



Bên này, Thiền chủ Liễu Tận qua mười chiêu giao thủ với mỹ nữ tuyệt đẹp Mạnh Thanh Thanh, vừa chiếm được chút ưu thế thì mấy tên Bình Đông đã tiến đến gia nhập vào trận chiến. Bọn chúng cuốn chặt lấy khiến Thiền chủ Liễu Tận không chút ngơi tay.



Trong lúc trên không, Hàn Bách lại tiến nhập phiến thiên địa kỳ dị bên trogn Ưng đao. Lần này, hắn trên vách đại điện khắc mười chữ lớn từ trên xuống dưới: “Thiên địa bất nhân xem vạn vật như rơm chó”.(*)



"Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu" = thế giới này bất nhân, xem vạn vật như rơm rạ.



Đại ý là: trong cõi đời này không có con người, tất cả cũng chỉ như rơm rạ. Vạn vật biến chuyển, cuộc sống này cũng là cõi tạm mà thôi. Vứt bỏ thân xác tạm này, mới là bất biến.



Khi chân đặt lên mái ngói thì ảo giác trong đầu mới tan biến, Hàn Bách lại trở về với hiện thực bị trùng điệp vây khốn. Bốn bóng người ào ạt tấn công đến. Trong lúc vội vội vàng vàng, hắn chỉ kịp nhận ra “Bạch phát” Liễu Dao Chi.



Ba người kia là Niên Liên Đan cùng sư đệ Trúc Tẩu và Chân phu nhân. Ngoài ra còn có hai tên “Tử đồng ma quân” Hoa Trát Ngao và “Đồng tôn” Sơn Tra Nhạc. Bọn chúng vốn tưởng rằng chỉ cần Ưng Phi và huynh muội Quảng Nam là đủ để thu thập Tần Mộng Dao lẫn Hàn Bách.



Nào ngờ, Hàn Bách đại triển thần uy cùng lúc đẩy lui ba người và trốn thoát. Tại trong hoảng sợ, bọn chúng vận dụng hết con bài, không dám để lại lưu thủ. Với uy thế bốn người kia liên thủ, bọn chúng tin rằng ngay cả Lãng Phiên Vân cũng không dám khinh thường sơ suất.



Hàn Bách cảm thấy tinh thần thể lực tràn đầy, ma chủng trong cơ thể như có tiềm lực vô cùng vô tận. Dù vậy, hắn cũng không nghĩ mình có thể đồng thời chống đỡ bốn tên cao thủ đáng sợ này. Huống hồ trên lưng hắn còn có Tần Mộng Dao, nàng bây giờ không chịu nổi một kích. Hắn thoáng động thân hình, đầu tiên là tránh khỏi cách không chưởng có thể nát tim vỡ phổi của Hoa Trát Ngao lên lưng Tần Mộng Dao. Rồi lắc mình tránh thoát thế công bạt núi từ hàn thiết trượng của Trúc Tẩu. Sau lại nhanh như chớp vung tay đánh ra một đao lưu loát thanh thoát nhất từ trước tới nay. Ưng đao hóa thành một dải cầu vồng bổ lên Ngọc tiêu đang phát ra âm thanh như quỷ gào của Liễu Dao Chi.




Động tác của hắn tiêu sái phiêu dật vô cùng. Mọi người rõ ràng cảm thụ được ý chí chiến đấu kiên cường không gì sánh được của hắn. Trong vô thức, loại khí thế này gây nên áp lực khiến người khiếp đảm, tâm sinh khuất phục.



Tần Mộng Dao cảm thụ được sâu nhất. Tâm linh thanh khiết tĩnh như nước lặng, dù đặt trên lò lửa lớn vẫn bất diệt của nàng mơ hồ cảm nhận đến trên thân ái lang một ít biến hóa huyền bí tuyệt vời. Điều này khiến đạo cảnh của nàng vốn vẫn liên hệ chặt chẽ với tinh thần Hàn Bách tiến vào trạng thái và phạm vi trước nay chưa từng có.



Nàng chuẩn xác nắm bắt đến cảm giác hợp hai làm một với Hàn Bách, đạo thai dung nhập trong ma chủng, trong lòng nàng huyết nhục Hàn Bách bừng bừng sinh cơ cùng cường đại mị lực. Trong nhất thời, tâm thần nàng say mê, lần đầu tiên cảm thấy thần hồn điên đảo, phản ứng của nàng trở nên mạnh liệt, nàng hận không thể lập tức cùng hắn hợp thể giao hoan.



Ma chủng Hàn Bách nhận đến kích thích từ đạo thai của nàng cũng lập tức sinh ra cảm ứng, dục hỏa dâng lên mãnh liệt, nhưng tinh thần lại vẫn liên kết cùng Ưng đao, khó mà chia cách. Cảnh giới tình – dục chia lìa đạt được một cách ngẫu nhiên như vậy.



“Cheng!” Tiếng chạm lớn vang lên, Liễu Dao Chi bị mạnh mẽ đánh lui năm bước, vòng vây chặt chẽ xung quanh lộ ra một khoảng trống cực kỳ quý báu.



Ba người còn lại biến sắc, vội vàng nhằm thẳng Tần Mộng Dao trên lưng Hàn Bách nhào tới. Chỉ cần giết chết Tần Mộng Dao, dù Hàn Bách chạy thoát bọn chúng cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.



Hàn Bách đánh được rất hứng khởi. Hắn truyền ma công vào cơ thể Tần Mộng Dao, bảo vệ nàng không bị kình khí xâm hại, rồi thình lình xoay người, di chuyển sang phải đối diện với Sơn Tra Nhạc, Ưng đao vung lên như tia chớp chém lên trọng đồng của gã. ‘Đang!’ Sơn Tra Nhạc liền bị đánh lui hai bước. Hàn Bách thuận thế liên tiếp chém ra ba đao, đánh cho gã đỡ trái hở phải, không chút lực hoàn thủ.



Chợt có tiếng gió công tới lưng, Hàn Bách lập tức khua đao nghênh đón. Thì ra là Ưng Phi vừa mới đuổi tới.



Cánh tay Sơn Tra Nhạc tê dại. Chớp thời cơ này, gã vội lui ra ngoài nhường chỗ cho Trúc Tẩu và Hoa Trát Ngao vừa lao tới.



Ngay tại thời điểm nguy hiểm này, trong đầu Hàn Bách hiện lên một hình vẽ rõ ràng, phía trên có khắc bốn chữ: “Chiến Thần Đồ Lục”.



Càng kì diệu chính là có một loại minh ngộ không biết đến từ nơi nào theo bức hình vẽ này truyền vào trong nội tâm Hàn Bách, khiến cho hắn hưng phấn vô cùng. Đao thế chợt biến, hắn như con cá rất giỏi né tránh địch nhân mà luồn vào giữa khe hở của song câu, ánh đao lóe lên đâm vào ngực Ưng Phi.



Ưng Phi không ngờ được đao pháp của hắn huyền ảo, kì diệu như thế, gã mất hồn mất vía đâu còn đám tấn công đối phương, hai câu cấp tốc rụt về, hiểm hiểm kẹp lấy Ưng đao.



“Cong cong!” Sau tiếng vang, Ưng Phi bị hắn đánh bay đi.



Tại lúc đao – câu chạm nhau thì Hàn Bách nhìn thấy một bức Chiến Thần Đồ Lục khác. Một sự minh ngộ khác dâng lên khắc sâu vào nội tâm hắn.



Theo đó là một loại lực lượng thần bí trong vũ trụ theo Ưng đao làm môi giới mà truyền vào trong cơ thể hắn, kết hợp với ma chủng làm một. Hàn Bách nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt lên vui sướng. Hắn đưa tay xoa lên lưng Tần Mộng Dao, truyền cổ lực lượng kết hợp kia vào tiên thể của Tần Mộng Dao.



Tần Mộng Dao được hai cái lực lượng vô cùng uyển chuyển trong thiên địa với cấp độ khác nhau tương trợ. Một mặt là nhận đến kích thích từ thân thể không ngừng lớn mạnh về sinh khí và huyết nhục của hắn. Một mặt khác là từ tinh hoa cùng lực lượng thần bí do tay hắn chuyển giới đưa đến. Hai thứ đó làm cho lửa dục càng thêm khó ngăn, đồng thời cũng làm cho đạo tâm thiền cảnh của nàng càng tiến vào cảnh giới ‘thôngminh’ [trong sáng].



Nàng cảm thấy tâm mạch đã đứt đoạn khẽ nhảy kèm theo đó là vô hạn sinh cơ, không còn trầm lặng như trước đây. Mặc dù chưa làm cho tử mạch sống lại, nhưng so với tình trạng dựa dẫm vào chân khí duy trì tính mạng thì tốt hơn rất nhiều.



Hai đại cao thủ Hoa Trát Ngao và Trúc tẩu lúc này nhào tới nơi.



Người trước hóa trảo làm đao đâm vào yết hầu, đồng thời một cước bay lên đá vào bụng hắn. Hàn thiết trượng của người kia thì vung mạnh ra ngoài rồi quét tới.



Hàn Bách cười to hô lên: “Tới hay lắm!” Ưng đao trào ra sát khí dày đặc, mãnh liệt như thủy triều chụp tới hai người. Rồi đột nhiên ánh đao phát ra khí lạnh, vẽ lên một màn cầu vồng che chở toàn thân.



Chưởng, cước của Hoa Trát Ngao và Hàn thiết trượng của Trúc tẩu ngay khi có thể đánh trúng đối phương thì bất ngờ đụng phải màn đao do Hàn Bách vẽ ra. Hai gã liền bị đánh bật ra sau.



Lúc này, Chân phu nhân và Phương Dạ Vũ chạy tới, chân vừa đặt lên mái nhà liền nhìn thấy Hàn Bách một tay đỡ Tần Mộng Dao, một tay vung lên Ưng đao, bình tĩnh ung dung đẩy lùi hai người Hoa – Sơn, khí độ không ai bì nổi, như thiên thần đến trái đất. Hai người họ trong lòng lẫm liệt.



Chân phu nhân càng nhìn càng thấy tâm hồn mềm nhũn, chỉ muốn lập tức nhào vào lòng hắn, dâng hiến tấm thân xử nữ này cho hắn. Nàng phải cắn vào đầu lưỡi mới giật mình tỉnh táo lại. Nàng biết, ở thời điểm đó bởi sự hấp dẫn giữa nam nữ, một chút tình cảm dành cho hắn đã không thể kiềm chế mà bùng lên. Nàng giật thót mình, đưa tay lau mồ hôi lạnh.



Phương Dạ Vũ huýt một tiếng sáo dài, Tam Bát kích phân ra trái phải nhanh như chớp công tới Hàn Bách. Chân phu nhân cắn chặt răng, kiềm nén tâm tình, bước chân như mây bay nước chảy, như châu lăn ngọc chuyển, bảo kiếm trong tay thì vung lên vẽ ra kiếm ảnh đầy trời đâm tới nam nhân hiên ngang làm nàng yêu – hận khó phân này. Kiếm ảnh tới gần Hàn Bách thì tụ lại thành một điểm.



Hai người đó vừa ra tay, thanh thế quả thật không bình thường.



Mặc dù Hàn Bách luân phiên đẩy lùi địch, uy phong vô cùng nhưng cũng không dám ngạnh chống thế công liên thủ của hai người này. Hắn hít mạnh vào một hơi, đề khí, nhanh như tên bắn lướt ngang sang bên phải năm thước. Lúc này, vị trí của hắn chuyển thành ở bên phải Phương Dạ Vũ. Hàn Bách miệng thì mỉm cười nói: “Dã Vũ huynh khỏe chứ!”, tay thì vung Ưng đao nhanh chóng chém tới.



Phương Dạ Vũ không ngờ sau khi khổ chiến hắn vẫn còn dư lực mà ra tay lưu loát như vậy, trong lòng rất kinh ngạc, vội thi triển bí truyền của Ma sư, Tam Bát kích quỷ dị tuyệt luân lần lượt đánh vào trên Ưng đao, hóa giải đường đao đâm mạnh vào.



“Cheng cheng!” Hai tiếng giòn giã vang lên, hai người đồng thời tách ra, tranh thủ điều hòa hơi thở, khí lực. Thì ra, chiêu vừa rồi, hai người đã xuất ra toàn lực, dự định dùng công lực phân định thắng bại. Chỉ cần công lực hơi yếu, nặng thì thân liệt, mạng đi, nhẹ thì thoát lực khí hư. Hung hiểm trong đó thực không đơn giản như đã biểu hiện.



Sơ bộ va chạm, tựa hồ cả hai người đều chịu thiệt. Nhưng Phương Dạ Vũ biết mình đã kém một bậc. Hắn phải nhờ vào kích pháp tinh diệu hóa giải đi một nửa lực đạo của đối phương mới giữ được cục diện ngang tài cân sức. Nếu lúc đó hắn dùng cứng đối cứng, nói không chừng đã mất mặt trước mọi người rồi.




Hắn sẽ không chấp nhận mình kém hơn Hàn Bách. Từ khi trông thấy Tần Mộng Dao con mắt khép chặt, vẻ mặt say sưa điềm tĩnh dựa sát trên lưng Hàn Bách, gã liền điên cuồng đố kị. Gã cho rằng vì vậy mà mình không thể toàn diện phát huy bản lĩnh chân chính.



Chân phu nhân lướt qua cạnh hắn, trường kiếm như mũi tên đâm tới Hàn Bách. Kiếm khí dày đặc như thủy triều, như sóng cuộn nhanh chóng phủ lấy Hàn Bách đang thối lui về sau.



Hàn Bách nhìn thấy Chân phu nhân, ánh mặt liền hiện lên thần quang làm nàng mềm lòng. Hắn cười ‘ha ha’ nói: “Tiểu mỹ nhân ơi! Ta nhớ nàng đến khổ.”



Lòng Chân phu nhân mềm nhũn, kiếm thế lập tức yếu đi. Ưng đao của Hàn Bách đè lên kiếm nàng.



Hai tên Hoa – Sơn cùng Trúc Tẩu, Liễu Dao Chi mới điều tức xong lại lao tới tấn công.



Hàn Bách khí định thần nhàn cản tiếp hai kiếm của Chân phu nhân. Trong đầu lại hiện lên một bức Chiến Thần Đồ Lục, tầng tầng lớp lớp minh ngộ theo đó mà sinh. Hàn Bách không tự chủ lướt theo đao, vậy mà lại đúng ngay khe hở giữa Phương Dạ Vũ và Chân phu nhân.



Một loạt âm thanh binh khí giao kích vang lên.



Không ai ngờ hắn lại bỏ chạy theo hướng hai người cực mạnh trong bọn chúng. Vừa bức mở được Phương Dạ Vũ và Chân phu nhân thì hắn thầm hoan hô rồi lập tức phóng lên cao, lao về một mái nhà khác ở phía xa xa.



Khi Hàn Bách còn tại không trung, chợt một đạo hồng ảnh lóe lên trogn khóe mắt, như bão táp ầm ầm lao tới.



Hồng Nhật pháp vương phục ở một bên cuối cùng cũng xuất hiện.



Trong đầu Hàn Bách lúc này hiện lên một bức Chiến Thần Đồ Lục cuối cùng – ‘Phá Toái Hư Không’. Tâm linh cùng tinh thần tụ tập, không cần suy nghĩ, Ưng đao trong tay như tinh mang bay ra. Một đao như tùy bổ tới Hồng Nhật Pháp vương.



Hồng Nhật Pháp vương kêu lên một tiếng ‘Di!’, bàn tay bỗng dưng biến lớn đập lên đao phong.



Một cổ sức lực phá tâm liệt phế điên cuồng từ đại chưởng của Hồng Nhật dọc theo đao truyền đến trogn cơ thể Hàn Bách.



Hàn Bách biết đây là thời điểm sống chết, lập tức vừa tập trung sức lực phản kích, vừa vận ‘Nhai đả thần công’ hóa giải nội kình kinh người của đối phương, tránh tổn thương đến Tần Mộng Dao.



Hai người đồng thời bị đánh bay về phía sau.



Hồng Nhật xoay người hai cái để khống chế thế rơi rồi nhẹ nhàng lướt xuống một nóc nhà khác.



Hàn Bách miệng phun máu, như điều đứt dây rơi xuống đất.



Phương Dạ Vũ bám ở phía sau lao tới. Đám người Hoa Trát Ngao thấy vậy mừng rỡ, toàn lực lao lên truy sát.



Nhưng Chân phu nhân thì lại cố ý rơi xuống sau. Nàng không muốn thấy máu Hàn Bách chảy trên kiếm mình. Trong lòng thì đè nén xuống mãnh liệt xung động muốn đi cứu hắn.



Chân Hàn Bách chạm lên đất, lảo đảo một chút rồi lập tức đứng vững, cánh tay tê dại. Hắn nhìn ánh kích, chưởng ảnh đang vọt tới, thầm than thở, vừa định liều chết nghênh chiến thì một bóng người như tia chớp lướt tới trước thân, Đạo Mệnh tẩu trong tay hóa thành một màn bóng ảnh đồng thời va chạm với Tam Bát kích của Phương Dạ Vũ và song quyền của Hoa Trát Ngao.



Tiếng quát của Nghiêm Vô Cụ cũng từ trên cao truyền đến: “Kẻ nào dám dương oai ở kinh sư!”



Thanh âm Diệp Tố Đông cũng đang rất nhanh tới gần: “Tuy nã phản tặc!”



Phương Dạ Vũ biết đã bỏ lỡ cơ hội giết chết Hàn Bách, tâm tình thật muốn khóc lớn một trận, liền bay ngược ra sau đồng thời phát ra ám hiệu rút lui.



Hồng Nhật Pháp Vương đã sớm không thấy bóng dáng.