Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 187: Đại chiến diễm nữ






Bàng Ban nhìn cảnh sắc không ngừng chuyển đổi ngoài cửa sổ, thần sắc tình tĩnh như nước lặng.



Tiếng chân vang lên.



Hắc phó quất ngựa đi tới bên cạnh xe, cung kính báo cáo: "Vẫn chưa tìm được hành tung của Hoa hộ pháp. Căn cứ vào nơi cuối cùng nàng xuất hiện, có lẽ là đến Ứng Thiên Phủ."



Khóe miệng Bàng Ban hiện lên vẻ cười gượng gạo.



Hắc phó nói: "Hoa hộ pháp trái lệnh chủ nhân, có nên hạ lệnh truy sát hay không?"



Bàng Ban than thở: "Truy sát lệnh? Lẽ nào ta thật muốn giết nàng sao? Nàng nếu có thể rời bỏ Hàn Bách, vậy thì ma chủng của Hàn Bách là giả rồi. Việc này muốn trách thì trách ông trời đi!"



Hắc phó ngạc nhiên không nói gì.



Bàng Ban lãnh đạm cười nói: "Chuyện của Giải Ngữ giao cho Xích Mi xử lý. Chỉ cần giết chết Hàn Bách, mọi việc sẽ chấm dứt."



Hắc phó vội vàng dạ vâng.



Bàng Ban phấn chấn tinh thần nói: "Nghe nói Thủy Nguyệt Đại Tông đã đến kinh sư. Thật hi vọng hắn làm một hai việc ngu xuẩn, ta liền có lý do thử xem Thủy Nguyệt đao được xưng vô địch Đông Doanh của hắn rồi." Nói xong khẽ thở dài, nhìn phía bầu trời mây đen rậm rạp, bình tĩnh nói: "Tuyết sắp rơi."



Bụi tuyết tung bay. Ba đại cao thủ nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi rời hồ Mạc Sầu, nhập vào thế giới tuyết trắng xung quanh.



Vừa mới đặt chân lên đường cái, một người cưỡi ngựa lướt nhanh qua, nhằm Hàn Bách phóng tới một tờ thư tín được gấp hình tam giác hình.



Ba người cùng cảm thấy kinh ngạc. Thích Trường Chinh bắt lấy, đưa cho Hàn Bách cười nói: "Xem ra là của cô nàng thầm yêu trộm nhớ ngươi đưa tới."



Hàn Bách mắng: “người chết đi”, rồi mở ra xem. Nét bút thanh tú trên thư viết: "Tây tuất chi giao, Thanh Lương cổ tự, không gặp không về."



Thích Trường Chinh chúm miệng huýt sáo.



Phong Hành Liệt cau mày nói: "Đừng quên Mộng Dao hẹn gặp ngươi đầu giờ Hợi. Chỉ lệch một giờ. Nếu ngươi đến theo hẹn, sợ rằng có chút không ổn. Cuối cùng, nàng ta là ai?"



Hàn Bách khổ não nói: "Là Doanh Tán Hoa. Ai! Nàng mãi sẽ vì ta mà chuốc lấy phiền não." Tiếp theo cấp tốc đem việc của Doanh Tán Hoa nói một lần: "Ta càng lúc càng cảm thấy nàng nguy hiểm. Nếu như nàng có thể hồi tâm chuyển ý, buông bỏ âm mưu đối với Yến Vương, ta sẽ bớt đi rất nhiều phiền não."



Thích Trường Chinh than thở: "Nói như vậy thì đúng là không thể không đi rồi."



Hàn Bách xé vụn bức thư, cất bước, nói: "Thừa dịp bây giờ có chút thời gian, để ta đem ngự nữ bí thuật lĩnh ngộ được từ Hoa Giải Ngữ, Tú Sắc nói cho các ngươi tham khảo. Đối với các ngươi thìchắc chắn nghe là hiểu." Sau đó hắn đem những gì tâm đắc nói hết ra.



Thích Trường Chinh rất hưng phấn, hỏi liên tục, làm cho Phong Hành Liệt cũng nhận được không ít lợi ích, thầm nghĩ nếu dùng những tâm pháp thủ pháp này với mấy nàng Cốc Tư Tiên thì thật là tuyệt. Nghĩ tới đó, hắn thật nóng lòng có thể thực hành ngay lập tức. Hào hứng trỗi dậy, quyết ý oanh oanh liệt liệt làm một cái thống khoái, thu phục mấy nàng yêu nữ kia.




Ba người càng đi càng chậm, hơn nửa canh giờ mới tới miếu Huyền Mẫu. Thích Trường Chinh đột nhiên nói: "Có việc này muốn Hàn huynh hỗ trợ."



Hàn Bách tiêu sái nói: "Khách khí quá đi! Vậy đâu phải tác phong của lão Thích. Có việc gì cứ phân phó đi!"



Thích Trường Chinh cười nói: "Vị tiểu mỹ nhân này ngươi còn rất quen ấy chứ!" Hắn giản đơn kể lại chuyện về Hàn Tuệ Chỉ, còn nói: "Em gái của nàng trong mơ cũng gọi tên của ngươi. Nếu ngươi có hứng thú, thì chớ có buông tha nàng a! Em gái thật là khả ái a."



Hàn Bách nghe mà sững ngay tại chỗ.



Lúc ở Hàn gia làm tôi tớ, từ khi biết việc đời, hắn đã luôn thầm mến Ngũ tiểu thư, một cô gái mỹ lệ động lòng người. Thế nhưng rồi nàng lại tham gia hại mình đi tù. Bây giờ bỗng nhiên quay qua luyến ái hắn. Hắn thật không biết cảm giác của mình là như thế nào nữa! Dù sao, nàng cũng là mối tình đầu của hắn.



Phong Hành Liệt nhắc nhở: "Trường Chinh còn chưa nói Hàn Bách phải giúp ngươi thế nào."



Thích Trường Chinh làm như không có gì nói: "Rất đơn giản. Bây giờ, quan hệ của lão Hàn với lão Chu rất tốt, nói lão Chu hạ chỉ, thì vấn đề gì cũng được giải quyết rồi. Như vậy ta cũng có thể từ từ hưởng thụ niềm vui trái ôm Tống Mị, phải ôm Hàn Tuệ Chỉ."



Phong Hành Liệt kêu lên thất thanh: "Ngươi muốn lão Chu viết thánh chỉ như thế nào? Chẳng lẽ là "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trẫm đem nàng này lập tức gả cho khâm phạm của triều đình, phản tặc Thích Trường Chinh của Nộ Giao bang?"



Hàn Bách gãi đầu: "Cái này đúng là có chút vấn đề. Nhưng ta tin tên đại gian vương Chu Nguyên Chương này sẽ có phương pháp giải quyết. Đề ta thương lượng với hắn một cái. Úc! Tới rồi, chính là gian nhà này."



Cồng nhà mở ra, người giữ cửa vừa thấy Hàn Bách, vui vẻ nói: "Chuyên sứ đại nhân tới rồi. Lão bản nương chờ ngài cả buổi sáng." Rồi mời ba người đến đại sảnh, có người khác thông báo cho Mị Nương.



Ba người trao đổi ánh mắt, biểu thị quyết ý làm một trận lớn. Đã biết rõ các nàng là thần thánh phương nào, tự nhiên các loại vấn đề như đạo đức, tình cảm giảm đi rất nhiều. Nói đến cùng, háo sắc cùng ham thích cái mới mẻ vốn là bản chất của nam nhân, sinh ra đã có.



Tiếng ngọc bội va chạm lớn dần.



Nhìn Mị Nương, hiển nhiên đã dồn tâm trí để trang điểm, y phục hoa chau chuốt, tóc quấn kiểu đuôi Yến, trên mặt biểu lộ rất vui mừng, bước nhanh đến.



Ba người phải thầm khen nàng biểu diễn tinh xảo, lễ độ đứng lên đón chào.



Đôi mắt câu hồn nhiếp phách của Mị Nương dừng tại Hàn Bách, rồi chuyển tới Phong Hành Liệt và Thích Trường Chinh. Chợt nàng kêu lên một tiếng "A!" rồi ôm lấy bộ ngực no tròn, khó khăn kiềm chế nói: "Mị Nương thật không thể tin là ngoài chuyên sứ đại nhân, thế gian lại còn có người phong lưu như hai vị đây."



Hàn Bách cười nói: "Đứng gần lại chút, để ta giới thiệu hai vị huynh đệ tốt này cho nàng."



Thích Trường Chinh và Phong Hành Liệt cùng nhìn chằm chằm cái diễm nữ thành thục, thân thể cực kỳ chọc người này, thầm than yêu nữ lợi hại. Thiên Mệnh giáo nắm giữ thứ vũ khí không gì sánh kịp, có thể không đánh mà thắng, dễ dàng đoạt thành chiếm đất, khiến những nhân vật tự cho là anh hùng chết mà không biết vì đâu.



Khi Mị Nương đi qua bên cạnh Thích Trường Chinh thì hắn vươn cánh tay vượn ôm chặt lấy. Nàng ta còn chưa kịp kháng nghị, Thích Trường Chinh đã áp sát miệng vào đôi môi son của nàng.



Thân thể Mị Nương run rầy, chìm trong mê say bởi khí tức nam tính mạnh liệt và khí thế bá đạo của Thích Trường Chinh.



Thích Trường Chinh còn đem phương pháp mới học được từ Hàn Bách, vận khí kích thích huyệt đạo dưới đáy lưỡi của nàng. Chỉ chốc lát, bàn tay nhỏ của Mị Nương đã chủ động vòng lấy cổ hắn, lòng bàn tay vuốt ve đáp trả.



Hàn Bách và Phong Hành Liệt nhìn mà cảm thấy kích thích vô cùng.



Sau khi hôn một nụ hôn thật lâu, Thích Trường Chinh rời thân thể thơm hương của nàng, mắt hổ lộ ra thần thái có thể khiến bất cứ nữ nhân nào phải điên đảo ái mộ, biểu hiện ra dáng tươi cười tràn ngập mị lực nói: "Không cần bồi chuyên sứ đại nhân của ngươi nữa, tới tiếp Thích Trường Chinh ta đi?"



Mị Nương chịu không nổi ánh mắt của hắn, cúi đầu cắn môi nhẹ nhàng nói: "Thiếp thuộc về chuyên sứ đại nhân, nếu chuyên sứ chấp thuận, thiếp nguyện ý làm bạn với Thích gia!"



Hàn Bách cùng Phong Hành Liệt trao đổi ánh mắt, cùng khen nàng khéo đối đáp, vừa không đắc tội Hàn Bách, lại không khiến Thích Trường Chinh mất mặt.



Thích Trường Chinh cười ha ha, ngắt vài cái lên mông tròn rồi buông nàng ra nói: "Đã không quên được chuyên sứ đại nhân của nàng thì ta không ép nàng nữa."



Mị Nương dán vào hắn cọ sát vài lần rồi mặt đỏ tới mang tai mà rời khỏi cái nam nhân hấp dẫn này. Trong lòng hỗn loạn, biết rõ cũng như đối với Hàn Bách, mình đã có chút không kiềm lòng được với Thích Trường Chinh rồi.



Phong Hành Liệt thấy nàng phong tình vạn phần, thầm nghĩ dù sao cũng phải thi hành mỹ nam kế, bèn cầm tay nàng kéo lại, áp vào tai nàng cắn một cái rồi buông ra.



Nếu chỉ bàn về anh tuấn, trong ba người, Phong Hành Liệt nhất định chiếm ngôi số một. Mị Nương bị một mỹ nam tử ôm sát cắn, thiếu chút nữa cả người bủn rũn té xuống. Một đôi mị nhãn như nước trong dịu dàng, nội tâm lại rối loạn nói không ra lời.



Hàn Bách rất vui, nhưng vẫn e là đùa nàng chưa đủ, liền ôm nàng vào trong lòng, hướng hai người Thích, Phong làm mẫu. Hắn mượn tiếp xúc thân thể, lấy ma khí kích thích bộ vị mẫn cảm nhất của nàng.



Mị Nương tuy là diễm nữ Thiên Mệnh giáo, đã trải qua huấn luyện mị thuật, nhưng vẫn không chịu được tối cao tâm pháp của Ma Môn kích tình, hơn nữa vừa mới bị hai người Thích, Phong liên tục khơi dậy lửa tình, nhịn không được mở miệng nhỏ thở gấp gáp, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rĩ cướp hồn đoạt phách, đôi mắt đẹp nhắm nghiền.



Hàn Bách ra sức vuốt ve nàng từ lưng tới mông, nháy mắt đắc ý với hai người, reo lên: "Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, bảo bối ngoan mau dẫn chúng ta vào đi."



Mị Nương rung động, miễn cưỡng tỉnh táo một chút, âm thanh ỏn ẻn: "Diễm Phương cùng sáu vị láu lỉnh nữ nhi kia, đang ở trong sảnh đợi ba vị đại gia, úc! Đại nhân nếu vẫn đùa ta, ta..."



Hàn Bách thả nàng ra, Thích Trường Chinh thừa cơ ngắt một lái lên mặt nàng nói: "Sao có thể để mỹ nhân đợi lâu, mau dẫn chúng ta vào đi."



Mị Nương cười xinh đẹp, xoay người đi vào bên trong.



Hàn Bách quàng vai hai người, đi theo phía sau cười nói: "Hoa nhà sao bì được với hoa dại chứ. Hai vị huynh đệ nếm qua loại hương vị ôn nhu này, đảm bảo sẽ muốn quay lại tìm đó."



Mị Nương nghe được giẫm chân phản đối, quay đầu lại liếc mắt giận dỗi nhìn Hàn Bách. Bộ dáng hấp dẫn vô cùng.



Một nữ ba nam vừa vào tới nội sảnh, Diễm Phương cùng sáu nữ đã chờ sẵn ở đ1o để nghênh đón.



Hai người Phong, Thích mặc dù biết rõ đối phương là diễm nữ của Thiên Mệnh giáo, tố chất tự nhiên sẽ rất cao, nhưng vẫn ngạc nhiên trước vẻ đẹp các nàng. Nhất là sáu nữ đều có khí chất tiểu thư khuê các, càng làm cho nam nhân cảm thấy quý trọng ưu ái.



Ánh mắt tám nữ cũng sáng ngời.




Sức hấp dẫn của Hàn Bách với nữ nhân thì không cần phải nói, các nàng tuy theo lệnh mà làm, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng có thể hợp thể giao hoan cùng Hàn Bách, tựa như nam nhân khác có cùng nguyện vọng với các nàng.



Đối với các nàng, Thải bổ là phương pháp duy nhất để luyện công. Nam nhân có thể chất như Hàn Bách chính là cực phẩm mà các nàng hằng tha thiết ước mơ. Mà dù cho không thể thu được ích lợi từ trên người Hàn Bách, các nàng cũng cam tâm tình nguyện hiến dâng thân thể cho hắn.



Bây giờ thông thấy Thích Trường Chinh cùng Phong Hành Liệt, một người thì hiên ngang vạm vỡ, khí khái còn hơn Sở bá vương, một người thì tuấn tú nho nhã, tiêu sái phong lưu, các nàng tim đập loạn, không làm chủ được tinh thần, ngay cả nhiệm vụ cũng suýt nữa thì quên.



Mị Nương kêu chúng nữ đứng lên, giới thiệu từng nàng cho ba người.



Bảy nữ xấu hổ cúi đầu, thỉnh thoảng mắt lại long lanh nhìn ba chàng trai anh tuấn, khuôn mặt phơi phới xuân tình, xinh đẹp vô cùng.



Đến lúc này Hàn Bách mới biết được ngoại trừ Diễm Phương cùng Mỹ nhi, Điệp nhi, bốn nàng kia gọi là Thải Phượng Nhi, Tử Yến Nhi, Hoàng Oanh Nhi cùng Lam Thiền Nhi.



Ngoài phòng , mưa tuyết tung bay, một mảnh mịt mù, nhưng nơi đây lò lửa bập bùng bốn góc, ấm áp như xuân, tóc mai rủ xuống y phục thơm hương, xuân tình ngập phòng, càng khiến người trong lòng cuồng nhiệt.



Quần áo, yếm lụa của chúng nữ vô cùng đơn bạc, áp sát trên người, nhìn mà tâm động thần dao động, mê người đến cực điểm.



Mị Nương mời ba người ngồi vào một bàn tròn lớn đặt sát cửa sổ, chúng nữ hân hoan vây quanh, chia ra ngồi ở hai bên, ân cần hầu hạ.



Diễm Phương theo lời Hàn Bách, ngồi vào bên cạnh Phong Hành Liệt, trong chúng nữ nàng là tỏ ra lúng ta lúng túng nhất, nhưng là rất làm người thương yêu.



Rồi có mỹ tỳ dâng lên rượu ngon mỹ thực.



Mị Nương nháy mắt ra dấu với Thải Phượng Nhi và Tử Yến Nhi ở cạnh Thích Trường Chinh. Hai nữ rời khỏi chỗ ngồi. Khi trở lại trong sảnh thì trên tay Thải Phượng Nhi là ngọc tiêu, Tử Yến Nhi thì ôm một cây tỳ bà.



Thích Trường Chinh không chút khách khí, chuyển qua bên cạnh Lục Điệp Nhi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.



Hàn Bách thì trái ôm Hồng Điệp Nhi, phải ấp Mị Nương, miệng huýt sáo, bầu không khí cực kỳ sôi động.



Phong Hành Liệt ung dung đứng lên, một mặt cảm thụ giao tình thâm hậu với hai người Hàn, Thích; mặt khác cũng muốn thoả thích hưởng thụ cuộc sống mơ mơ màng màng như trong mơ, vừa nhận ra này.



Đúng lúc Diễm Phương len lén nhìn hắn, hào hùng dâng lên, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, so hai người bọn họ cũng không nhã nhặn hơn bao nhiêu.



Gần son người đỏ(gần đèn thì sáng), thực là lời lẽ chí lý, huống hồ, lần hành động này, Phong Hành Liệt lại được ái thê kiều thiếp cho phép, nên hắn càng thoải mái ôm ấp.



Hai nữ đi tới giữa phòng, Thải Phượng Nhi biểu hiện ra tràn ngập ưu tư, đưa tiêu lên thổi, tiếng tiêu ai oán xót thương, trầm bổng trong không gian sôi động của phòng.



Làn điệu thê lương vô cùng, như oán như than, như khóc như mừng. Thích Trường Chinh đang giở trò xâm phạm thân thể Lục Điệp Nhi cũng dừng lại mà chăm chú lắng nghe.



Phong Hành Liệt nhớ tới Tố Hương và Thủy Nhu Tinh, trong lòng nổi lên ưu thương khó mà hình dung, mắt rướm lệ, nhất thời mất hứng, một chút lửa dục mới bị khơi dậy biến mất không còn.



Tử Yến Nhi ôm nghiêng tỳ bà, đợi Thải Phượng Nhi thổi tới một đoạn mới “tinh tinh” gảy lên.



Hai loại âm thanh nhạc cụ hòa vào nhau, tăng thêm vô hạn thê lương ai oán.



Hàn Bách rất ngạc nhiên. Vì sao hai nữ không phải tấu lên loại nhạc dân gian vui vẻ, mà lại là loại ca khúc u oán, hơn nữa còn phát ra từ chân tình, không có chút nào ngụy trang?



Trong lúc tinh thần Phong Hành Liệt đang nhớ thương buồn bả thì hương thơm kéo tới. Hoàng Oanh Nhi len vào trong lòng, ôm chặt lấy vòng eo của hắn, nồng nhiệt áp mặt lên ngực. Chợt nghĩ đến các nàng khi thành diễm nữ thì cảnh đời phiêu linh mặc cho người khác chiếm lấy, hắn dâng lên cảm giác thương xót, bàn tay tự nhiên mà xoa lên lưng phấn của nàng, trong lòng lại không chút nào có ý định xâm phạm các nàng.



Lúc này, Mị Nương áp sát tai Hàn Bách, nhẹ nhàng nói: "Nữ tử thanh lâu như bọn thiếp, sợ nhất là động tình với người. Nhưng mà khi gặp ba vị oan gia các chàng, thì cố kỵ gì cũng bị vứt bỏ. Ngay cả mạng nhỏ cũng muốn giao cho các chàng!"



Lời nói của nàng như thật như giả, làm cho lòng Hàn Bách rung động, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng và Hồng Điệp Nhi. Vẻ mặt cả hai đều ẩn nét u oán, nhưng ở Mị Nương sâu hơn, đủ có thể câu lấy hồn phách của bất cứ nam nhân nào.



Nhạc âm thanh chợt ngừng, nhưng vẫn chưa hết.



Hai nữ bỏ nhạc khí xuống, eo nhỏ mềm mại xoay chuyển, đi tới, thần thái xinh đẹp vô cùng.



Ba người thầm hô lợi hại.



Những diễm nữ này đã vượt xa tầng thứ thuần túy lấy sắc hòa cùng nhục dục để câu dẫn nam nhân, mà lợi dụng âm nhạc cùng tình cảm sâu sắc để có thể xúc động tâm linh con người, khơi dậy tinh thần đồng cảm của bọn họ.



Vấn đề nam nữ đã trở thành một loại nghệ thuật cùng tố chất.



Có thể tưởng tượng hai yêu nữ hộ pháp kia cùng "Pháp Hậu" Đan Ngọc Như sẽ càng mê người gấp bội.



Thích Trường Chinh cất tiếng cười dài, buông Lục Điệp Nhi ra, đứng dậy đón hai nữ. Trái phải vòng tay ôm chặt lấy eo thon các nàng, cười nói: "Thời gian không nhiều, lão Thích ta đưa hai vị đáng yêu này vào trong phòng hạnh phúc vui vẻ trước đây."



Hàn Bách cười nói: "Không muốn Mị Nương theo ngươi sao?"



Mị Nương lập tức xấu hổ vùi đầu vào lòng hắn, rồi lại nhịn không được ngước lên, nhìn Thích Trường Chinh quyến rũ cùng nở nụ cười ngọt ngào.



Thích Trường Chinh trông thấy liền động tâm, nhưng mà nghĩ lại, ngự nữ thuật do Hàn Bách truyền chỉ mới học lý luận, thực hành còn chưa biết có thể thuận buồm xuôi gió hay không. Mị Nương lại là đứng đầu chúng nữ, mị công tất nhiên là thâm hậu nhất, lưu lại cho Hàn Bách ứng đối sẽ tốt hơn. Hắn cười nói: "Nàng ôm ngươi chặt như thế, đại nhân nỡ đẩy ra nàng sao?" Rồi cười to, ôm hai nữ đi lên lầu.



Hoàng Oanh Nhi trong lòng Phong Hành Liệt hơi ngửa mặt cười, hơi thở như lan: "Để Hoàng Oanh Nhi hầu hạ công tử nhé?"



Phong Hành Liệt trong lòng than thở, nhìn Diễm Phương, thấy nàng cúi thấp đầu xuống, thần sắc chứa đựng bất đắc dĩ cùng buồn bã, trong lòng khẽ động, một tay kéo Hoàng Oanh Nhi, tay kia ôm Diễm Phương, cười nói với Hàn Bách: "Tiểu đệ cũng xin lỗi không bồi tiếp được nữa rồi."



Hàn Bách vội la lên: "Uy! Mọi người! Mang tiểu mỹ nhân đi nhiều hơn có được hay không."




Phong Hành Liệt vừa buồn cười vừa kinh sợ, vội nói cảm tạ: "Việc này còn là Hàn huynh mới có thể làm." Rồi đuổi theo Thích Trường Chinh.



Lúc này trong sảnh, ngoại trừ Mị Nương cùng hai nàng Mỹ Điệp Nhi, còn có Lam Thiền Nhi, là người hắn chưa chạm qua. Bốn nữ hé miệng cười yếu ớt, đôi mắt đẹp long lanh dõi theo hắn.



Ma tính Hàn Bách bộc phát, thầm nghĩ nếu không thể chinh phục bốn diễm nữ Thiên Mệnh giáo này, sao còn có tư cách cùng Đan Ngọc Như quyết chiến.Liền đỡ Mị Nương ngồi lên chân trái hắn, lại vỗ vỗ đùi phải nói: " Thiền nhi ngoan! Tới! Ngồi ở chỗ này."



Lam Thiền Nhi giật mình kinh hãi, kêu lên: "Đại nhân không đưa chúng ta lên lầu sao?"



Hàn Bách đang định trả lời thì nghe tiếng Phạm Lương Cực truyền tới tai: "Dâm côn đại hiệp của ta, ít nhất cũng phải đóng cửa lại đi! Ta còn phải tại sát vách làm việc a!"



Hàn Bách cười ha ha, che giấu sự bối rối, nói: "Toàn bộ đứng lên cho bản đại nhân nào, đứng vào trong sảnh đi."



Bốn nữ cười dài dịu dàng đứng lên, thuần phục như sơn dương mà đến đứng ở giữa phòng, giống như quân đoàn phấn hồng đợi kiểm duyệt.



Hàn Bách đi đem từng cái cửa trong ngoài đóng lại, thuận tiện cho lão tặc đầu làm việc, rồi mới trở lại trong phòng.



Hắn cũng không phải là thích hành sự trong đại sảnh, chỉ là như thế mới có thể đảm bảo không ai dám xông vào vùng cấm bên trong này. Giúp cho lão tặc đầu có thể chuyên tâm tìm kiếm chốt mở hầm ngầm cùng với chỗ thông tới.



Hàn Bách đi tới phía sau Mị Nương, áp sát vào lưng nàng, nói: "Bảo bối ngoan! Có nghe lời ta nói hay không."



Mị Nương mặt đỏ như lửa, nhắm mắt thở gấp nói: "Đương nhiên nghe lời!"



Tay Hàn Bách một tay lần mò phía trước, mò lấy đầy đặn trái cây, nghĩ ngợi: “những diễm nữ này suốt năm lấy dương bổ âm, công lực tất nhiên là tương đối không tầm thường. Mình sao không dùng loại đạo thuật này dùng cho bản thân, từ trên mỗi nữ mượn chút chân nguyên, góp ít thành nhiều. Vậy thì khi gặp lại Lý Xích Mi sẽ không phải mất mặt xấu hổ như giống sáng nay rồi.



Nghĩ tới đây, tinh thần rung động, Mị Nương yêu kiều rên rỉ, mềm nhũn trong lòng hắn.



Hàn Bách biết nàng đã không chịu nổi ma khí của mình, liền đem nàng đặt lên ghế, hai tay trái phải lại tiếp tục làm lại trên thân hai nàng Mỹ Điệp Nhi.



So với Mị Nương, hai nữ càng nhanh không chịu nổi, chỉ trong chốc lát đã xoay mình rên rỉ, thở dốc.



Hàn Bách lại để các nàng bủn rủn nằm trên ghế dựa, ôm lấy Lam Thiền Nhi, lúc này mặt đã đỏ tới mang tai, cởi áo, cởi dây lưng nàng ra. Khi cô nàng xinh xắn này dựa được lên ghế thì đã không mảnh vải che thân. Thân thể mềm mại run rẩy, mặc cho Hàn Bách tùy ý thảo phạt.



Hắn toàn tâm toàn ý quan sát tình trạng nguyên âm chân khí vận hành trong cơ thể nàng. Lúc đầu, nàng còn có thể che giấu, nhưng khi một lần lại một lần được đưa lên cực điểm cao trào thì nguyên khí trong cơ thể như ngựa hoang sổ Hệ thống cấm nói bậyg, hoàn toàn do Hàn Bách khống chế, muốn nàng sống thì không thể chết được, muốn nàng chết thì không thể sống. Khi Hàn Bách triệt để lý giải tâm pháp mị công của nàng, liền rút lấy tinh hoa bên trong nàng. Lam Thiền Nhi liền nhấc lên nửa đầu ngón tay cũng không đủ chút sức, nhưng cũng đạt được hạnh phúc cùng thỏa mãn trước nay chưa từng có.



Mị Nương cùng ba nữ thấy mà hết hồn, mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại chống không nổi dụ dỗ, trong ý loạn tình mê mà luân phiên dâng lên thân thể.



Cuối cùng, đến lượt Mị Nương hợp thể giao hoan cùng hắn thì gần như vừa tiếp xúc, Mị Nương đã phóng túng tận tình phụ họa, hoàn toàn bày ra chính mình, tựa như động vật lộ ra bộ phận yếu ớt nhất để cầu xin cường địch tha thứ.



Hàn Bách rất sảng khoái, biết rõ kỳ thực tại lần trước đã triệt để chinh phục nàng. Hắn hiện đang muốn thể hiện tất cả bản lĩnh, lại thêm hận nàng sáng nay mặc cho tên Liêm tiên sinh kia đùa bỡn, nên càng dốc hết tâm tư để chinh phạt nàng.



Nguyên thần của hắn không ngừng tăng lên.



Từ khi ma chủng thành công tới nay, đây là lần đầu tiên cùng nữ nhân hoan hảo, hắn dùng phương pháp lấy âm bổ dương để tăng cường công lực của mình. Cũng là lần đầu tiên không truy cầu thỏa mãn thân thể, toàn tâm toàn ý mượn nguyên khí các nàng luyện công. Loại sung sướng này lại không kém hơn cảm giác thỏa mãn mê say tại nhục dục nam nữ.



Đương nhiên, nếu không phải Mị Nương và bốn nữ đều là tu hành mị thuật trong Ma Môn từ nhỏ, cùng ma chủng của hắn có hiệu quả như nhau, hắn cũng không có được lợi như thế.



Trải qua hai nàng mỹ nữ thân có dị bẩm Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương dâng lên nguyên âm, ma chủng của hắn thực sự đã được củng cố lớn mạnh tới trình độ so cùng bất luận loại mị công nào. Mị Nương các nàng sao có thể là địch thủ. Mà Ma Môn luôn giảng mạnh được yếu thua, một khi bại trận, ngay cả tâm linh đều bị người thắng triệt để chinh phục. Tình huống của Mị Nương các nữ chính là loại này. Tất cả thể xác và tinh thần đều bị Hàn Bách bắt làm tù binh, cam tâm tình nguyện để mặc hắn bày bố, một chút tâm phản kháng cũng hóa thành vô hình rồi.



Mị Nương rên lớn lên, trong trạng thái nửa hư thoát mềm nhũn trên đùi Hàn Bách.



Hàn Bách dùng ngón tay nâng khuôn mặt xinh xắn của nàng lên, mỉm cười hỏi: "Hạnh phúc không?"



Mị nhãn Mị Nương lim dim, vô lực nhìn hắn, miễn cưỡng gật gật đầu.



Hàn Bách dùng thủ pháp như đối với ba nữ lúc trước, đem một đạo kình khí ma chủng đưa vào trong cơ thể Mị Nương, khiến các nàng cảm thấy đối phương đã rót vào chân nguyên, tránh bị Pháp Hậu nhìn thấu bốn nữ đã bị mình triệt để thu thập.



Mị Nương tại trong ma khí xung kích toàn thân lại kịch chấn, nổi lên một loại đỉnh cao khoái cảm khác, ôm chặt lấy hắn nói: "Đại nhân a! Sau này Mị Nương theo ngươi được không?"



Hàn Bách vừa định trả lời, bên tai vang lên tiếng Phạm Lương Cực: "Bách nhi cẩn thận, có người không rõ thân phận đang tới!"



Lúc này, Hàn Bách cũng nghe tiếng động lạ ở ngoài sân, vội đứng lên, đặt Mị Nương lên ghế dựa, nhanh chóng mặc quần áo, quần mới kéo vào thì…



"Phanh!"



Cửa sổ không gió tự mở, một thân ảnh xuyên cửa sổ mà vào, một ngón tay điểm tới Hàn Bách, rõ ràng là "Nhân yêu" Lý Xích Mi.