Khi đám người Hàn Bách đáp thuyền nhỏ bước lên Hương Túy thuyền, Yến vương Lệ, Mị Nương cùng hơn mười tùy viên bước ra đón chào.
Mị Nương cũng không ngờ người tới là Hàn Bách. Nàng vốn chỉ biết là khách quý của Yến Vương, lúc nhìn thấy vị khách quý này chính là hắn, trong đôi mắt đẹp xẹt qua nét kinh hỉ rung động lòng người, vội vàng bước lên nghênh đón, mừng rỡ nói: “Hóa ra là chuyên sứ đại nhân, Mị Nương tối nay thật là may mắn.”
Yến Vương ha ha cười lớn: “Thiếu chút nữa quên mất các ngươi tối qua đã từng gặp nhau.”
Hàn Bách đặt chân lên yên hoa thắng cảnh, lập tức hiển lộ bản sắc phong lưu lãng tử, ha ha cười đáp: “Đâu chỉ có đã từng quen biết, còn là lão thân mật ấy chứ!”
Phạm Lương Cực đứng bên cạnh nghe được, lắc đầu thở dài. Mị Nương liếc xéo hắn một cái, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Ngay cả Yến Vương cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ vị mỹ phụ bể dâu từng trải này, lại giếng cổ nổi sóng, yêu thích Hàn Bách.
Lúc này Tạ Đình Thạch cùng Trần Lệnh Phương ngồi một chiếc thuyền nhỏ khác cũng đã tới, đang muốn lễ bái, liền bị Yến Vương ngăn cản: “Đêm nay chúng ta ngang hàng luận giao, vậy mới có thể tận hứng được.”
Sau một phen hàn huyên khách khí, mọi người cùng nhau đi lên đại sảnh trên lầu ba.
Lỗ thủng trên nóc khoang đã sớm được tu sửa, nếu không lưu tâm, tuyệt đối không nhìn ra cái gì.
Bữa tiệc bắt đầu, bốn trong số sáu nữ tử tối hôm qua từng gặp đều có mặt. Ngoài ra còn có thêm bốn vị cô nương trẻ tuổi tư sắc kém hơn một chút, nhưng cũng là tư dung thượng tuyển, chỉ không thấy có Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi.
Tứ nữ nhìn thấy Hàn Bách, đều sắc mặt vui mừng, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, nhất thời oanh thanh yến ngữ, vô cùng náo nhiệt. Hàn Bách tất nhiên như cá gặp nước, ai đến cũng không cự tuyệt.
Lúc này Bạch Phương Hoa mặc trang phục lộng lẫy từ phòng trong đi ra, đứng bên cạnh Yến Vương, mỉm cười thi lễ vấn an Hàn Bách, thần sắc không nhìn ra chút khác thường hay mất tự nhiên.
Kỹ cơ xinh đẹp dâng rượu ngon, mọi người vui vẻ chúc rượu trò chuyện trong không khí huyên náo đầy nữ sắc, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng là chuyện phong nguyệt.
Thấy Bạch Phương Hoa như chú chim nhỏ nép sát bên cạnh Yến Vương, Hàn Bách cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy thiếu thiếu cái gì đó, liền kéo Mị Nương sang một bên hỏi:“Hai Điệp Nhi đi đâu rồi.”
Mị Nương lườm hắn một cái đáp: “Đều là ngươi hại người. Các nàng biết đêm nay hoa thuyền đã được Yến Vương bao, tưởng rằng sẽ không thấy được ngươi, nên đều cáo ốm không đến. Tiểu oan gia đêm mai lại tới được không? Ta cùng các nàng đều muốn gặp ngươi! Chớ quên còn có Diễm Phương đang chờ ngươi khai thiên tích địa đấy.”
Hàn Bách mừng rỡ, nhưng nhớ tới đêm mai phải cùng Tần Mộng Dao đi gặp Chu Nguyên Chương, vội hỏi: “Đêm mai không được, ban ngày có thể tới tìm các ngươi không?”
Mị Nương không chút do dự nói ra một địa chỉ, còn chỉ rõ đường đi lối tới.
Lúc này, Yến Vương quay đầu nói: “Phải phạt đại nhân ba chén, sao có thể một mình tìm Mị Nương vui vẻ chứ.”
Hàn Bách đang định trả lời, tiểu Yến Vương Chu Cao Sí cùng Doanh Tán Hoa đã nhanh nhẹn bước tới.
Hàn Bách lại càng không thoải mái. Bạch Phương Hoa như vậy, Doanh Tán Hoa cũng thế. Có điều nhớ tới mình đã có Tần Mộng Dao, Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương cùng ba vị tỷ tỷ xinh đẹp, cũng nên cảm thấy thỏa mãn, không nên cầu thêm. Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, thủy chung trong lòng vẫn có chút không thể tiêu tan.
Tiểu Yến Vương giống như đã quên sạch mọi chuyện không vui từng phát sinh giữa hai người trước đây, thân thiết ân cần mời rượu hắn. Trái lại Doanh Tán Hoa phía sau sau bề ngoài tươi cười nghêng tiếp mọi người, có chút buồn bã bất đắc dĩ.
Hàn Bách trong lòng kinh ngạc, bởi vì Chu Cao Sí cũng không phải kẻ lòng dạ rộng lớn, vì sao lại biểu hiện hào phóng như vậy, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì khác.
Bỗng nhiên một trận cười vang truyền đến. Hóa ra là các vị tiểu thư vây quanh Phạm Lương Cực, xem lão tiểu tử này biểu diễn mấy trò tiểu xiếc.
Lúc này buổi tiệc vô hình trung chia làm ba tổ. Một tổ là Phạm Lương Cực cùng mấy vị diễm nữ. Một tổ là Trần Lệnh Phương, Tạ Đình Thạch, Mị Nương cùng hai vị cô nương khác. Tổ còn lại là Yến vương Lệ, tiểu Yến Vương, Bạch Phương Hoa, Doanh Tán Hoa cùng Hàn Bách.
Hàn Bách càng nhìn Yến vương Lệ, càng cảm thấy hắn giống Chu Nguyên Chương, chỉ là bề ngoài ôn hòa hơn, nhưng luôn luôn có cảm giác lòng dạ rất sâu, thâm tàng bất lộ. Lại nghĩ tới Doanh Tán Hoa, Tú Sắc nếu không đi theo nàng, vậy chẳng lẽ nàng muốn hiến thân cho Chu Cao Sí, nghĩ đến đây, trong bụng cảm thấy không phải tư vị.
Yến vương Lệ vẫn là lần đầu nhìn thấy Doanh Tán Hoa, thỉnh thoảng cùng nàng nói chuyện, hiển nhiên là bị sắc đẹp của nàng dẫn dụ, sinh ra hứng thú, ngược lại đem Bạch Phương Hoa lãnh lạc một bên.
Tóm lại cả trai lẫn gái, mỗi người đều có tâm sự, cùng mang ý xấu.
Chu Cao Sí quay sang Hàn Bách nói:“Đêm đó tiểu vương tuổi trẻ khí thịnh, chuyên sứ đừng để chuyện trong lòng.”
Hàn Bách vội tự trách mình không đúng, trong lòng cũng biết đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo.
Yến vương Lệ lúc này quay sang Doanh Tán Hoa nói: “Doanh tiểu thư nhận thức tiểu nhi đã bao lâu rồi?”
Doanh Tán Hoa quyến rũ liếc hắn đáp: “Mới chỉ bốn ngày!”
Tiểu Yến Vương xen vào: “Cái gì mà ‘mới chỉ’ chứ, chừng bốn đời mới đúng.”
Yến vương Lệ thoáng hiện chút không vui, quay sang Hàn Bách nói: “Phác chuyên sứ! Hai chúng ta có thể ra lộ đài phía ngoài hít thở chút không khí thanh tân trên sông Tần Hoài không.”
Hàn Bách biết trò hay đã đến, cùng hắn sóng vai bước ra hành lang ngoài sảnh.
Yến vương Lệ hai tay đặt lên lan can, quan sát cảnh sắc bờ bên kia, thở dài: “Hàn huynh xem giang sơn Đại Minh của ta, phồn hoa mỹ lệ cỡ nào.”
Hàn Bách thấy hắn nói rõ ra thân phận của mình, cũng không che dấu, học theo hắn dựa vào lan can nhìn ra ngoài, thở dài: “Nhưng là nếu Yến Vương ngài có gì bất trắc, giang sơn tươi đẹp như vậy, sẽ trở thành chiến trường giết chóc tan hoang tiêu điều.”
Yến vương Lệ lãnh đạm nói: “Hàn huynh lời này có ý gì?”
Hàn Bách biết người này có tâm tính kiêu hùng, hùng tài đại lược, ngôn từ bình thường tuyệt đối không thể đả động hắn, chỉ khiến hắn khinh thường mình. Do vậy mới quyết định kỳ binh đột xuất, mỉm cười nói: “Không thể tưởng được Yến Vương sử dụng Nhật Bản đao tốt như vậy, thiếu chút nữa đã lấy cái mạng nhỏ của Hàn mỗ.”
Yến vương Lệ rùng mình một cái, trông lại phía hắn, hai mắt thần quang điện xạ, nghiêm mặt nói:“Họa từ miệng mà ra, Hàn huynh tốt nhất nên nói chuyện cẩn thận.”
Hàn Bách không chút kém cạnh cùng hắn đối diện, thong dong nói: “Người nhận ra Yến Vương không phải tại hạ, mà là Hoàng thượng, cho nên ngài bảo ta mang đến một lời, Yến Vương có muốn nghe không?”
Yến vương Lệ hiển nhiên trong lòng đại loạn, hít sâu một hơi mới cất tiếng: “Có lời gì xin cứ nói!”
Hàn Bách nói: “Hoàng thượng nói, nếu như Yến Vương đáp ứng hắn không mưu phản nữa, vậy hắn trong lúc sinh thời sẽ không tước đoạt quyền lực của ngươi.”
Yến vương Lệ ngây người ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn lại chỗ đèn đuốc cạnh bờ, sau một lúc lâu mới nói: “Ta có thể tin tưởng hắn sao?”
Hàn Bách cười khổ: “Ta làm sao biết được?”
Yến vương Lệ nghe hắn đáp thú vị, nở nụ cười nói: “Hiện tại bổn vương có chút hiểu được phụ hoàng vì sao thích ngươi. Quỷ Vương nói không sai, ngươi thật sự là phúc cao mạng lớn.”
Hàn Bách trong lòng vừa động, bắt giữ được một tia linh cảm.
Yến vương Lệ trầm giọng nói: “Hàn huynh đang nghĩ gì?”
Hàn Bách nhanh chóng đem linh cảm có được cùng sự thật tổ chức lại một lần, không còn nghi vấn, mỉm cười nói: “Yến Vương không biết có nên tin được Hoàng thượng hay không, nhưng chắc chắn tin được ta, phải chứ?”
Yến Vương không biết hắn trong hồ lô bán thuốc gì, gật đầu nói: “Có thể nói như vậy. Nếu không phải Hàn huynh can đảm chân thành, Phương Hoa sẽ không ái mộ ngươi, Quỷ Vương cũng không chịu gả Nguyệt nhi cho ngươi.”
Hàn Bách sớm biết chuyện giữa chính mình cùng Bạch Phương Hoa không giấu được hắn, thản nhiên thừa nhận, nhợt nhạt nói: “Ta muốn cùng Yến Vương đạt thành một cọc giao dịch, đó là nếu như Yến Vương không đối phó với Quỷ Vương cùng Hoàng thượng, cũng không phái người tới giết tại hạ, ta sẽ trợ giúp Yến Vương đối phó với đám người Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung.”
Yến vương Lệ trong lòng chấn động, giống lần đầu tiên nhận thức Hàn Bách, một lần nữa đánh giá lại hắn.
Hàn Bách nói những lời này chính là đi nước cờ hiểm.
Lúc nãy tiểu Yến Vương cố tình tỏ ra hào phóng, hiển nhiên là có thủ đoạn khác đối phó với hắn, nên mới tạm thời không cùng hắn so đo. Vừa rồi Yến vương Lệ lại chỉ điểm hắn phúc cao mạng lớn, tất nhiên là cảm thán mà phát.
Điều này gợi ra cho hắn một chuỗi liên tưởng.
Đầu tiên, đám người Lam Ngọc đã cùng Phương Dạ Vũ liên kết thành một hội, mưu đồ bí mật lật đổ Minh thất. Mà quân cờ của bọn họ chính là Trần quý phi. Có thể tưởng tượng với diệu kế mà đám người Phương Dạ Vũ cân nhắc cẩn thận nghĩ ra, tất sẽ thiên y vô phùng, nói không chừng còn đem tội danh đẩy lên người Quỷ Vương cùng Yến Vương, những chướng ngại lớn nhất của chúng. Mà Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung ngược lại có thể biến thành cần vương chi sư, lấy danh chính nghĩa hiệu lệnh thiên hạ.
Trong tình huống như vậy, việc Yến Vương hóa trang thành Thủy Nguyệt Đại Tông đi ám sát Chu Nguyên Chương, sẽ khiến bọn họ trận cước đại loạn, không còn lý do trong thời khắc này đi đối phó với hắn.
Mà Yến Vương lại tìm người tới giết hắn. Nếu như hắn bất hạnh thân tử, Quỷ Vương cùng Chu Nguyên Chương tất sẽ vô cùng tức giận. Nhưng dù sao cũng không hoài nghi tới Yến Vương vốn có quan hệ thân mật cùng Quỷ Vương. Hơn nữa theo biểu hiện bề ngoài, bởi vì quan hệ với Tạ Đình Thạch, Yến Vương cùng Hàn Bách hắn hẳn là người đứng cùng trận tuyến. Cho nên cho dù Chu Nguyên Chương nhịn được cơn tức, nhưng Quỷ Vương tất sẽ tiến hành trả thù Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung. Vô hình trung khiến cho quan hệ giữa Quỷ Vương với Yến Vương thêm chặt chẽ, mưu kế một đá ném nhiều chim như vậy, thật khó cho hắn có thể nghĩ ra được.
Trang Tiết nói không sai, Yến Vương có lẽ độc ác cùng gian xảo hơn cha hắn nhiều!
Những suy nghĩ này thoáng như tia chớp hiện lên trong lòng hắn, khiến hắn có được đối sách, đồng thời cũng dùng nó để chấn nhiếp Yến Vương.
Hai người ánh mắt giao kích.
Yến vương Lệ gật đầu nói: “Nếu như bổn vương phủ nhận toàn bộ, Hàn huynh sẽ xem ta thế nào.”
Hàn Bách thản nhiên nói: “Vậy tại hạ sẽ khinh thường ngươi, bởi vì ngươi căn bản không có tư cách làm hoàng đế.”
Yến vương Lệ ngửa mặt lên trời, mỉm cười nói:“Nói đúng lắm, vô luận bổn vương có thừa nhận hay không, Hàn huynh vẫn chỉ kiên trì theo tín niệm của chính mình. Hơn nữa cho dù bổn vương thừa nhận, Hàn huynh vẫn khuyết thiếu chứng cứ vạch tội bổn vương, phụ vương cũng không thể định tội ta.”
Ngừng lại một chút, hai mắt lệ mang tái hiện nói: “Nhưng ngươi vì sao phải trợ giúp ta chứ? Điều kiện mà ngươi muốn ta đáp ứng là quá dễ dàng, bổn vương có thể tạm thời án binh bất động, mà ngươi lại phải mạo hiểm sinh mệnh, đi trêu chọc đám người Lam Ngọc, làm như vậy đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Hàn Bách thở dài nói: “Đối với ta một chút ưu việt cũng không có. Nhưng mà sự thực trước mắt chính là hoàng quyền của Minh thất phải được bảo tồn. Chuyện này có lẽ là thiên đại thảm sự đối với bách quan công thần, nhưng đối với dân chúng thì là chuyện tốt. Mà nguyên nhân khiến ta chịu trợ giúp ngươi, chính là bởi vì chỉ có loại kiêu hùng chỉ cầu ích lợi, hùng tài đại lược như ngươi mới có thể ngồi vững trên ngai vàng hoàng đế. Mà ngươi cũng sẽ không dại dột đi lay động căn bản của quốc gia, phá hoại sinh kế của nhân dân. Bởi vì ngươi chính là một Chu Nguyên Chương trẻ tuổi, chuyện hắn làm được, ngươi cũng có thể làm được.”
Yến Vương trên mặt đầu tiên bốc lên vẻ giận dữ, sau đó bình phục xuống, gật đầu nói: “Nói chuyện với ngươi quả thực rất thống khoái, đến thời khắc này ta mới biết tất cả mọi người đều xem nhẹ ngươi, tưởng ngươi chỉ là kẻ háo sắc, chỉ có bản sự tán gái.” Lại trầm giọng nói tiếp:“Nhưng mà ngươi trên tay có lợi thế gì để cùng bổn vương giao dịch, chỉ bằng Phạm Lương Cực cũng chưa đủ phải không? Cho dù ngươi là con rể Quỷ Vương, nhưng hắn cũng không nghe theo chủ ý của ngươi mà làm việc.”
Hàn Bách thong dong cười đáp: “Sau lưng ta có hai đại thánh địa cùng Nộ Giao bang. Với hai lợi thế này, tiểu đệ đã có đủ tư cách chưa?”
Yến Vương lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Loại chuyện này dù sao cũng không thể chỉ cần lời ngươi nói là xong được!”
Hàn Bách ha ha cười nói: “Qua ngày mai, nếu tai mắt Yến Vương vẫn nắm rõ hành tung của Hoàng thượng như tối hôm qua, thì sẽ biết lời Hàn mỗ không giả.” Lại hít sâu một hơi mới cười nói: “Trông kìa! Cảnh sắc sông Tần Hoài mỹ lệ biết bao, đáng tiếc chiếc thuyền này dừng lại bất động, bỏ phí mất cảnh đẹp vô hạn.”
Yến Vương mỉm cười nói: “Chuyện này dễ thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài khá lâu rồi, vừa vặn trở lại trong phòng uống sảng khoái, chờ bổn vương phân phó Mị Nương lập tức khua chèo khai tuyến, du lịch sông Tần Hoài.”
---o0o---
Trong tiếng đàn sáo, các nhạc công chuyên tâm thổi. Các ca kỹ lúc trước bồi rượu giờ đang nhẹ nhàng hiến vũ đồng thời thay phiên ca hát, đều là những điệu hát dân gian mang theo chút hứng thú triền miên.
Không khí thoải mái náo nhiệt.
Lúc này mọi người đều đã ngồi vào bàn tiệc, bên trái Hàn Bách là Yến Vương, ngồi dưới một chút là Phạm Lương Cực, Tạ Đình Thạch, Trần Lệnh Phương, bên phải là Bạch Phương Hoa, tiểu Yến Vương Chu Cao Sí cùng Doanh Tán Hoa. Bốn phía xung quanh phòng đều có cận thân thị vệ của Yến Vương đứng gác, phụ trách bảo an.
Hàn Bách không nghĩ tới Yến Vương lại đem Bạch Phương Hoa an bài ngồi bên cạnh hắn, đối diện nhìn thấy Doanh Tán Hoa thái độ thân thiết cùng Chu Cao Sí, lập tức cảm thấy như ngồi trên đống lửa, hận không thể sớm trở về nhà ngủ.
Mãi tới lúc này, hắn vẫn không đoán ra mưu đồ của Doanh Tán Hoa đối với cha con Yến Vương, lại không thể vạch trần thân phận nàng, bởi vì nếu làm vậy chắc chắn mang tới cho nàng họa sát thân.
Xem nàng bộ dáng phong lưu, biếng nhác xinh đẹp, nhỏ nhẹ nói chuyện, chau mày nhíu trán, lập tức hạ thấp Bạch Phương Hoa xuống, chúng kỹ nữ lại càng không cần nói tới.
Yến vương Lệ hiển nhiên đối với nàng vô cùng thân thiết hứng thú, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt buồn rầu cùng bộ ngực sữa của nàng. Mà Doanh Tán Hoa cố ý thỉnh thoảng vô tình hướng ánh mắt đầy ma lực về phía Yến Vương, khiến Hàn Bách nhìn thấy trong lòng thầm hận, cảm thấy Bạch Phương Hoa trung tâm với hắn thật không đáng giá! Loại hoàng tử giống như Yến vương Lệ này, sao có thể coi trọng thành ý của Bạch Phương Hoa chứ, nhiều nhất chỉ coi nàng là quân cờ để liên hệ với Quỷ Vương mà thôi.
Hắn tiếp xúc khá nhiều với Chu Nguyên Chương, càng hiểu rõ hơn tâm tính của loại người này. Việc ngươi tận trung với hắn chính là bổn phận, mà hắn chỉ biết quan tâm đến quyền vị của mình, tất cả mọi người đều là công cụ để củng cố quyền vị của hắn.
Chúng kĩ nữ dần hát xong, Yến Vương cười nói: “Phương Hoa! Bổn vương đã lâu không được nghe tiếng ca ngọt ngào của ngươi.”
Bạch Phương Hoa u oán liếc hắn một cái, lại nhìn lén Hàn Bách, mới trang nhã cất bước đi tới giữa phòng.
Nàng vừa cất tiếng, lập tức giống như trở thành một người khác, biểu tình biến hóa nhiều vẻ, vô luận thanh sắc kỹ xảo, đều vượt xa chúng kĩ. Trong lúc mọi người vẫn còn nghe như si như say, nàng đã trở lại vị trí.
Mọi người cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong lúc Trần Lệnh Phương khen không dứt miệng, thân thuyền chấn động, Hương Túy thuyền rốt cục nhổ neo mở tuyến.
Mị Nương trở lại trong phòng, phân phó nhạc công cùng chúng kĩ lui ra, lại ra chút chỉ thị, món ngon rượu ngon lập tức không ngừng được đưa lên.
Hàn Bách vài lần muốn nói chuyện cùng Bạch Phương Hoa, đều bị thái độ lãnh đạm của nàng dọa lui, lúc này nghe được Phạm Lương Cực nói với Yến Vương về Thanh khê lưu tuyền, liền cười xen vào: “Sớm biết Yến Vương có hứng thú với loại rượu này, đêm nay chúng ta đã bê tới một vò, uống cho thống khoái.”
Yến Vương ha ha cười nói: “Không bằng chúng ta cứ hẹn buổi tiệc lần tới, sẽ thưởng thức tuyệt kỹ nhưỡng rượu thiên hạ vô song của quý phu nhân.”
Doanh Tán Hoa quyến rũ liếc Yến Vương, ngọt ngào cười nói: “Vậy cũng phải cho thiếp thân một ghế tham gia, để thiếp thân châm rượu trợ hứng cho Yến Vương.”
Ngay cả Yến Vương lòng dạ sâu sắc, vẫn không chịu được sự khiêu khích công nhiên của nàng, lập tức mi mắt truyền tình, tâm đầu ý hợp, thoải mái cười nói: “Đã có rượu ngon tuyệt thế, lại có đương kim diễm sắc, đúng là cầu còn không được.”
Tiểu Yến Vương nhíu chặt mày lại, hiển nhiên cảm thấy bất mãn hai người mắt đi mày lại, trước mặt mọi người tán tỉnh lẫn nhau, nhưng do khiếp sợ uy quyền của phụ thân nên không dám lộ ra nét không vui.
Hàn Bách cùng hai người Phạm, Trần đưa mắt nhìn nhau một cái, đều nghĩ tới mục tiêu của Doanh Tán Hoa kỳ thật chính là Yến Vương.
Hàn Bách thầm nghĩ nếu Doanh Tán Hoa muốn mê hoặc Yến Vương, tất không thể cùng Tú Sắc vàng thau lẫn lộn, vậy không phải muốn hiến thân sao? Nghĩ đoạn lập tức dứt bỏ việc này, quyết định không nghĩ tới nàng nữa, mượn cớ mời rượu tiến đến sát bên tai Bạch Phương Hoa, nhẹ nhàng nói: “Đáng giá sao?” Đương nhiên câu này ám chỉ Yến Vương không đáng để nàng toàn tâm toàn ý đối đãi.
Bạch Phương Hoa cũng tiến đến sát bên tai hắn, trong lúc hắn còn tưởng nàng hồi tâm chuyển ý, mới nghe nàng nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản!”
Hàn Bách lửa giận công tâm, đúng lúc này, Mị Nương ăn mặc thập phần diễm lệ đích thân đến châm rượu cho mọi người, hắn liền quay sang Yến Vương cười nói: “Nếu chủ nhân gia không phản đối, tiểu sứ muốn mời Mị Nương ngồi bên cạnh, nói chuyện tâm sự.”
Mị Nương “a” lên một tiếng, kinh hỉ nói: “Đại nhân ưu ái, Mị Nương thật không thừa nhận nổi.”
Yến Vương vui vẻ nói: “Chỉ cần khách nhân tận hoan, có chuyện gì không thể chứ.”
Lập tức có người đưa ghế tới, xếp nàng ngồi giữa Bạch Phương Hoa cùng Hàn Bách.
Bạch Phương Hoa thần sắc buồn bã, biết Hàn Bách mượn chuyện này để thể hiện sự quyết tuyệt đối với nàng, thiếu chút nữa muốn khóc lớn một hồi, chỉ là cố nén không biểu hiện ra, cảm giác mâu thuẫn trong tâm tình cũng không nói ra được.
Mị Nương vui vẻ ngồi xuống. Hàn Bách lập tức ân cần đối đãi, gắp đồ ăn vào trong bát nàng, dỗ cho nàng ý loạn tình mê, phương tâm muốn say, mặc cho ai cũng nhìn ra nàng vô cùng yêu thương vị lang quân anh tuấn này.
Hàn Bách cố ý không thèm nhìn tới Doanh Tán Hoa cùng Bạch Phương Hoa, lúc thì cùng đám người Yến Vương, Phạm Lương Cực nâng chén uống rượu, lúc thì trêu ghẹo Mị Nương, còn chuốc cho nàng hai chén rượu lớn.
Phạm Lương Cực lúc này cũng thừa cơ kính rượu, nháy mắt ra dấu với hắn, ám chỉ chiếu theo tốc độ thuyền hiện tại, không đến nửa canh giờ nữa sẽ chạy sát qua Vong Ưu thuyền mà Liên Khoan đang ở đó, để hắn nghĩ cách chuồn ra.
Hàn Bách liếc mắt sang Mị Nương bên cạnh, biểu thị có thể lợi dụng nàng để trốn tới thượng phòng, làm bộ mượn rượu hành hung, kì thực là chuồn ra đi giết người.
Phạm Lương Cực nghĩ đây cũng là biện pháp tốt trong lúc chẳng có cách nào, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ hai người phối hợp đã lâu, mặc dù mắt đi mày lại, nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấu.
Yến Vương lại cùng Doanh Tán Hoa trêu đùa nhau, mời rượu lẫn nhau, khiến tiểu Yến Vương nhìn được lại cảm thấy trong lòng không vui.
Lúc này Doanh Tán Hoa đối với Yến Vương càng thêm lộ liễu, phát huy sức dụ hoặc kinh người của nàng. Lúc nàng ưỡn ngực khẽ vỗ, ánh mắt Yến Vương liền không chút kiêng nể dừng trên bộ ngực nàng, coi tiểu Yến Vương như không khí.
Quan hệ luân thường trong hoàng thất quả thực rất khác những nhà bình thường.
Tạ Đình Thạch đột nhiên nói: “Yến Vương! Đến lúc rồi.”
Yến Vương lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt đang dây dưa cùng Doanh Tán Hoa, vỗ hai bàn tay vào nhau.
Đèn đuốc phụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở bốn phía, so với lúc trước tối hơn rất nhiều, càng tăng thêm bầu không khí thần bí.
Hàn Bách thừa cơ luồn tay xuống, sờ lên đùi Mị Nương.
Mị Nương run lên kề sát lại, khẽ cắn lên dái tai của hắn, ỷ ôi nói: “Oan gia a! Mị Nương hy vọng về sau trở thành người của chàng.”
Hàn Bách mừng rỡ, đang muốn nói chuyện, bỗng cửa hông mở ra, một người toàn thân giấu trong áo choàng màu đen nhảy múa chạy ra. Khuôn mặt mặc dù ẩn trong bóng đen của áo choàng, nhưng ai cũng có thể từ thân thể thon dài tuyệt đẹp của nàng, nhận ra nàng là một vị nữ tính dáng người quyến rũ.
Mọi người nín thở tĩnh khí xem diễn, ngay cả Doanh Tán Hoa tam nữ cũng bị cảm giác thần bí kia hấp dẫn .
Yến Vương đưa miệng tới, thấp giọng nói với Hàn Bách: “Đây là đại lễ mà tù trưởng Nhu Di tộc bộ ở ngoài Hưng An lĩnh hiến cho bổn vương, Hàn huynh hãy lưu ý.”
Trong ánh sáng ảm đạm, vị nữ tử Nhu Di tộc lợi dụng chiếc áo choàng rộng thùng thình, thể hiện các loại động tác cùng kỹ thuật nhảy tràn ngập sức lực, nhưng thủy chung vẫn không lộ ra diện mạo thực, khiến người ta càng thêm hiếu kỳ muốn chiêm ngưỡng ngọc dung của nàng.
Phạm Lương Cực truyền âm tới: “Sắp tới Tần Hoài kiều, đã nghĩ ra cách chưa?”
Hàn Bách không chút hoang mang, tiến đến nói khẽ bên tai Mị Nương: “Thân bảo bối ngoan, lập tức chuẩn bị cho ta một gian thượng phòng ở lầu hai, ta muốn hưởng thụ đại lễ của Yến Vương, ngày mai mới tới tìm ngươi, hiểu không?”
Mị Nương mặc dù trong lòng thất vọng, nhưng lại nguyện ý làm việc gì đó cho tên nam nhân này, sau khi bị Hàn Bách ở dưới bàn mấy lần giở trò xấu, mới vội vàng rời đi.
Yến Vương kỳ quái liếc Mị Nương một cái, cũng không cất tiếng hỏi gì.
Lúc này vị Nhu Di mỹ nữ đang di những bước nhảy tràn ngập hỏa nhiệt, bằng tư thái cuồng dã nhất, lúc tiến lúc lui tiến tới gần tiệc rượu, tràn ngập dụ hoặc.
Bỗng dưng nàng dùng sức ngửa người về phía sau, vòng eo mạnh mẽ như lò xo tung thân thể đi, áo choàng rớt tới sau lưng, mái tóc vàng óng ánh xõa xuống như thác nước. Mắt thấy chuẩn bị được chiêm ngưỡng ngọc dung của nàng khi nàng đứng thẳng người lên, Nhu Di nữ tử lại nghiêng mặt xoay người, quay lưng về phía bọn họ.
Ngay cả Doanh, Bạch nhị nữ cũng bị hấp dẫn tới mức trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại càng không cần nói tới nam nhân khác.
Nhu Di nữ tử này ngày hôm qua vừa mới đưa tới kinh sư, Yến Vương cũng lần đầu nhìn thấy nàng, lúc này trong lòng không khỏi có chút hối hận vì đã nói muốn đem nàng tặng cho Hàn Bách.
Hừ! Tiểu tử này thật có diễm phúc.
Áo choàng chậm rãi hạ xuống. Lộ ra đầu tiên là bờ vai trần sáng bóng, làn da trơn nhẵn tuyết bạch, rồi tới chiếc áo ngực có khuy cài hình hồ điệp kết sau lưng, sau đó là tiết khố hình khăn bó sát người, cặp mông tròn trịa cùng cặp chân thon dài còn hơn cả Trang Thanh Sương.
Áo choàng rớt xuống đất.
Mọi người hô hấp đều ngừng lại, không thể tin nhìn vào bờ lưng ong đầy khoa trương, cặp mông đầy đặn cùng đôi chân thon đẹp kia.
Yến Vương cố nén cảm giác hối hận trong lòng, khẽ vỗ tay.
Đèn đuốc sáng lên, Nhu Di nữ tử tóc vàng chậm rãi xoay người lại.
Bất luận nam nữ, nhất thời đều cất tiếng tán thưởng.
Nàng mặc dù mỹ mạo so ra kém Doanh Tán Hoa, thậm chí kém cả Bạch Phương Hoa, nhưng mái tóc vàng óng ánh như tia sáng mặt trời, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to trong veo xanh thẳm, sống mũi cao thẳng, cặp môi hồng góc cạnh phân minh, bầu vú kiêu ngạo tùy thời muốn bung ra khỏi áo ngực, lại hợp thành sức dụ hoặc cường đại tràn ngập dị quốc phong tình, đủ có thể sánh với hai nàng kia, mỗi bên đều có ưu điểm riêng.
Càng mê người hơn là ánh mắt lớn mật cuồng dã, tràn ngập khiêu khích, mang theo phong thái dã đãng rất riêng biệt.
Một mỹ nữ dị tộc tóc vàng diễm lệ như vậy, có nam nhân nào lại không động tâm.
Yến Vương cắn răng kêu lên:“Tiểu mỹ nhân còn không tới bái kiến tân chủ nhân.”
Hàn Bách biết thời gian không còn nhiều, ha ha cười dài đứng dậy, bước tới chỗ mỹ nhân tóc vàng.
Doanh, Bạch nhị nữ cũng không khỏi nổi lên ý nghĩ đố kỵ, thật muốn lao ra đem Hàn Bách bắt trở về.
Mỹ nữ tóc vàng chỉ biết sau khi đi ra biểu diễn diễm vũ, sẽ bị chuyển tặng cho người. Vốn đang vô cùng lo lắng không biết sẽ bị tặng cho loại nam nhân già cả xấu xí thế nào, nhưng lúc nhìn thấy là một nam tử trẻ tuổi còn đẹp hơn cả mọi nam tử trong tộc mình, tràn ngập mị lực, thân hình kiện tráng như con tuấn mã, vui mừng kêu “a” một tiếng. Đôi mắt màu lam ẩn dưới cặp mi dài vàng óng ánh lóe lên ánh sáng động lòng người, cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất, sử dụng Hán ngữ vừa mới học hiểu, cất lời bái kiến: “Chủ nhân! Di Cơ về sau hoàn toàn nghe lời ngài phân phó!”
Ngay cả Phạm Lương Cực hiên ngang lẫm liệt, từng nghiêm khắc quở trách Hàn tướng, cũng ghen tị rên lên một tiếng, Trần Lệnh Phương lại càng không cần phải nói, chỉ hy vọng loại hàng tặng cho mình sẽ không kém quá xa.
Hàn Bách ngửa mặt cười dài, đỡ nàng đứng dậy, sau đó phát lực đem nàng ôm lấy, bước ra khỏi phòng, trước ánh mắt trố ra của mọi người, quát lớn: “Đa tạ đại lễ của Yến Vương, tiểu sứ tất có hồi báo.” Sau đó liền cứ như vậy rời đi.