Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 168: Phòng tối sinh hương






Lãng Phiên Vân né tránh Ảnh Tử thái giám cùng cao thủ nội cung thủ hộ chính hậu cung, hướng phía tây bên trong hoàng thành lao đi, băng qua một cái quảng trường lớn thì trông thấy một rạp hát, đã được dựng lên hơn phân nửa, nghĩ thầm đây hẳn là nơi Liên Tú Tú sẽ biểu diễn trong ba ngày mừng lễ đại thọ của Chu Nguyên Chương, tâm niệm khẽ động, quyết định tạm gác lại chính sự.



Hắn chợt chậm chợt nhanh, lúc chạy lúc ngừng, né qua tầng tầng lớp lớp trạm gác cùng tuần vệ, thoáng chốc đi tới một bộ không có đấu củng, hành lang trước sau, rất giống đại hình dân cư, gợi lên bầu không khí trong sáng trước sân nhà.



Lãng Phiên Vân thầm vận huyền công, tâm linh vươn ra ngoài dò xét, chớp mắt tìm được mục tiêu, triển khai tuyệt thế thân pháp.



Nhoáng một cái, hạ xuống trong sân, xuyên cửa sổ mà vào, nhanh như tia chớp.



Đây là năm gian mở cửa hướng đông, kiến lập theo kiểu "Khẩu đại thức", nhằm thích ứng với giá lạnh mùa đông.



Cả không gian bên trong tương thông, lửa vẫn chưa tắt, hơi ấm tràn đầy, đèn bốn góc đều được đốt sáng.



Trong phòng bố trí rất cẩn thận tỉ mỉ, trang trí hoa văn liền lạc với kết cấu, đòn tay, xà gồ dùng màu vẽ tươi tắn, long phượng trên khung trang trí cùng “vọng trụ” càng sinh động, điêu khắc sâu sắc.



Chỉ nhìn Chu Nguyên Chương an bài Liên Tú Tú vào nơi có tên "Tiểu dân gian", từng là "Mã Hậu biệt viện" của Mã Hoàng hậu, nơi này vừa tràn ngập phong vị bình dân lại không mất khí phái cung đình, liền có thể nhìn ra Chu Nguyên đối Liên Tú Tú có ý thương yêu.



Hắn chân bước liên tục. Thoáng chốc tìm được Liên Tú Tú đang say giấc nồng, liền ngồi vào cạnh giường.



Liên Tú Tú ôm mền mà ngủ, mái tóc xõa ra trên gối. Lộ ra hai tay ngọc trắng như ngó sen mùa xuân.



Ai nhìn đến mà có thể không sinh lòng thương yêu?



Lãng Phiên Vân nhìn chăm chú, liền nhớ tới Kỷ Tích Tích, than nhẹ một hơi, lấy ra thanh khê lưu tuyền, hất bung nắp bình. Uống liền ba ngụm lớn.



Liên Tú Tú trở mình, chợt tỉnh, trong lúc mơ hồ nhìn không rõ là Lãng Phiên Vân, há miệng định kêu.



Lãng Phiên Vân liền đưa tay chặn lại miệng nhỏ của nàng. Thấp giọng nói: "Tú Tú, là Lãng Phiên Vân." Rồi thả ra.



Tú Tú mừng quá ngồi bật dậy, mặc kệ trên người còn khoác áo ngủ mỏng manh, nhũ phong ẩn hiện (không biết có nên Việt hóa mấy từ như vậy không nữa). Nhào vào lòng hắn, ôm chặt eo gấu, buồn bã nói: "Phiên Vân, một là chàng lập tức chiếm hữu Tú Tú. Hoặc lập tức mang Tú Tú rời cung, bằng không Tú Tú liền chết cho chàng xem."



Lãng Phiên Vân thiếu chút nữa miệng phun rượu, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?"



Thích Trường Chinh chạy trên sống ngói, Thiên Binh bảo đao như tia chớp hướng nam tử đang muốn nhảy xuống từ tư thế ngồi chém tới, người nọ bất ngờ không kịp phòng bị, đã không kịp ngăn chặn, liền ngửa ra sau tránh né.



Thích Trường Chinh đá ra một cước, điểm trúng huyệt đạo của hắn. Hắn liền bị khống chế.



Thanh âm Càn La truyền đến: "Những tốt đi đầu này đều khá có bản lĩnh, không nên khinh thường, còn lại hai tên đã bị ta điểm ngã, con tới chỗ xe ngựa ở sân sau chờ địch nhân đi!" Thích Trường Chinh nhấc tên nam tử lên, nhảy mấy cái, đi tới chỗ xe ngựa, đem nam tử đặt vào vị trí chỗ ngồi, lao vút vào một gian phòng nhỏ trong chùa.



Tiếng chân tại phía xa vang lên.




Đối phương hiển nhiên cho rằng người phái tới trước đã khống chế đại cục, cho nên không chút nào che giấu hành tung.



Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Thích Trường Chinh lướt ngang ra, đứng dựa vào tường. Thầm nghĩ nếu như có người có thể giấu diếm được hắn cùng Càn La, người này tất nhiên là phi thường cao minh.



Một thân hình mềm mại xinh đẹp đi đến, mang theo một làn gió thơm.



Nàng không phát giác sự tồn tại của Thích Trường Chinh, vẫn đi tới trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, chính là xinh đẹp như hoa, Tống Mị.



Nàng mặc quần lụa, mặc trên người áo ngắn tay mỏng manh, ngoài khoác một cái áo choàng, tóc hơi rối, rõ là vừa tử trong chăn chạy đến. Nhìn thấy hai chân trần của nàng, Thích Trường Chinh mới chợt hiểu vì sao bước chân nàng nhẹ nhàng như thế.



Lá gan thiếu nữ này thật lớn, nghe được một chút tiếng động liền tới dò xét.



Tống Mị thì thào lẩm bẩm: "Tên vô tình kia trốn đi nơi nào chứ? Ai!" Thích Trường Chinh nghe được trong lòng rung động, lại thêm hắn cũng không phải cái gì quân tử, tính trẻ con nổi lên, chuyển ra phía sau nàng, thổi vào tai nàng một hơi.



Thân thể mềm mại của Tống Mị run lên, hoảng sợ quay đầu lại. Trong bóng tối thấy một cái nam tử đứng sát ngay lưng, lập tức cả kinh vô lực, thân thể tỏa hương ấm áp ngã vào trong lòng Thích Trường Chinh, áo choàng rơi xuống trên mặt đất, lộ ra một đôi vai trần như ngọc trơn mềm.



Cánh tay vượn của Thích Trường Chinh giang ra, ốm chặt lấy nàng.



Tiếng chân dần dần gần lại.



Tống Mị hồn phi phách tán, há mồm muốn gọi.



Thích Trường Chinh lúc này không kịp xuất thủ ngăn cản, thầm nghĩ kinh động địch nhân không có vấn đề, kinh động Càn La cùng Tống Nam mới là khó xử rồi. Chợt sinh nhanh trí, hôn lên môi thơm của nàng.



Tống Mị vô lực mà giãy dụa, Thích Trường Chinh vội rời một chút, khẽ nói: "Cô nương là ta đây!" Tống Mị "A" một tiếng kêu nhỏ lên, mượn chút ánh sao, mới mơ hồ nhận rõ hình dáng hắn. Nhớ lại vừa rồi bị hắn hôn miệng, thân thể mềm mại càng mềm, tựa ở trên người hắn.



Thích Trường Chinh ôm trọn thân thể thơm hương, lại thêm đã lâu ngày không gần nữ sắc, lập tức huyết mạch sôi sục, sinh ra xung động nguyên thủy của nam nhân.



Tống Mị đang tựa vào hắn, nào không cảm giác được, "A" một tiếng, mặt đỏ bừng lên, nhưng không có giãy dụa hoặc trách hắn vô lễ, trong mơ hồ lại đưa miệng thơm cho cái nam tử tràn ngập khí khái này thành thạo mà đùa cái lưỡi thơm của nàng.



Lúc này, ngoài chùa tràn đầy tiếng chân.



Tiếng Càn La truyền âm truyền vào tai Thích Trường Chinh: "Hảo tiểu tử, còn thành thạo thâu hương trộm ngọc hơn ta, những người này để ta tới ứng phó đi!" Thích Trường Chinh giật mình, cuống quít rời khỏi miệng thơm của Tống Mị. Nhưng tay ôm nàng lại càng chặt, quyết định không dính dáng gì tình trường không biết đã vứt đi đâu.



Lúc này, Tống Mị liền lực lược nhích động đầu ngón tay cũng không còn. Vô lực mà tựa vào trong ngực rộng của hắn, tim như muốn nhảy ra khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực bất cứ lúc nào.



Hơn mười tên kỵ sĩ như gió xoáy phá cửa lạo vào hậu viện, đem ngựa bao vây. Trong đó hai người nhảy xuống ngựa, kiểm tra thùng xe. Thích Trường Chinh đem Tống Mị đang mềm mại không còn chút sức lực nào xoay lại, để nàng hướng ra cửa sổ, nhìn thấy tình huống bên ngoài hậu viện.



Cái này đôi nam nữ cùng lúc chấn động.



Thì ra, mông tròn của Tống Mị vừa vặn dựa sát vào nơi mẫn cảm nhất của Thích Trường Chinh, tình huống vi diệu này, không nghĩ cũng biết.



May là lúc này tiếng kinh hô bên ngoài truyền đến, phân tán tinh thần bọn họ, xóa đi chút bối rối. Tiếng một người kiểm tra thùng xe nói: "Hắn chỉ là bị điểm huyệt đạo."



Một nam tử mũi khoằm, nhìn qua là đầu lĩnh, quát lớn: "Tạm thời không cần để ý đến hắn!" Dúm môi rít lên.



Hơn mười người cưỡi ngựa nghe tiếng liền xông vào chùa.



Lại ra lệnh một tiếng, mười bảy tên nam tử dồn dập xuống ngựa, phát ra một thức đại đao.



Ngựa bị đuổi chạy ra một bên. Chạy tới khoảng đất trống xung quanh xe ngựa.



Thích Trường Chinh tiến đến bên Tống Mị, hỏi: "Bọn họ là người nào?"



Tống Mị chưa trả lời, Nam nữ mũi khoằm đã ôm quyền lên giọng nói: "Giang hồ quy củ. Người không biết không có tội, huynh muội Tống gia là khâm phạm của triều đình, nếu bằng hữu giao người ra, bản nhân Thiên hộ trường Tạ Hùng của Đại Đồng phủ một câu không hỏi, tuyệt không truy cứu. Nếu đối bản nhân có hoài nghi, bản nhân có thể đưa ra văn kiện chứng minh."



Tống Mị tại bên tai Thích Trường Chinhnói: "Bọn họ mới đúng là khâm phạm, hại một nhà chúng ta còn chưa đủ, còn muốn vu hãm chúng ta."



Thích Trường Chinh cười nhẹ nói: "Dù nàng có là khâm phạm, ta vẫn thương yêu nàng."



Tống Mị nghĩ không ra nam nhân này nhìn như vô tình lại đa tình như vậy, thở nhẹ một tiếng, chủ động đem mặt xinh áp lên mặt hắn.



Tạ Hùng biểu lộ cũng là cao thủ, nhìn hướng phòng tối nghe tiếng bọn họ, quát lớn: "Đốt lửa đi!" Thanh âm Càn La vang lên: "Không nên phá hư bầu không khí nơi đây." Liền thản nhiên từ cửa sau đi ra.



Tống Mị vội la lên: "Chàng còn không đi ra trợ giúp, bọn họ rất nhiều người."



Thích Trường Chinh cười nói: "Không! ta muốn cùng nàng thân mật." Thầm nghĩ dù sao chính mình cùng cái mỹ nữ động nhân này cũng đã có chút quan hệ thân mật. Lại thêm chính mình phụng mệnh không cần trợ giúp, không bằng trước chiếm chút tiện nghi, sau lại tính tiếp, hai tay lập tức tại khắp thân thể mềm mại của nàng vuốt ve.



Hô hấp Tống Mị lập tức trở nên gấp gáp, máu dồn lên mặt, diện mạo nóng bỏng, trong tâm yếu ớt thầm trách đối phương vô lễ, nhưng lại cảm thấy bị hắn xâm phạm như thế trong lúc đại địch đang bên ngoài là cực kỳ kích thích.



Thích Trường Chinh đại thán, vốn dĩ trên người nàng y phục đơn bạc cực kì, sờ lên giống như trực tiếp vuốt ve thân trần, đâu còn nhẫn được, liên tục lấy tay vuốt đi xuống, tới rồi khe đùi ấm áp của nàng, càng không thể ngừng tay lại.



Lúc này, Thiên Hộ trường Tạ Hùng ra lệnh, mọi người lập tức phân tán ra bốn phía, bao vây lấy Càn La vừa bước tới gần hắn.



Hai tay Càn La chắp sau lưng, thần quang từ hai mắt bắn ra. Lạnh lùng nói: "Nếu là đến từ Đại Đồng, hẳn là thủ hạ tôm tép của Lam Ngọc, các ngươi xem như là số con rệp rồi."



Tạ Hùng trông thấy trong lòng dâng lên hoảng sợ, quát lớn: "Các hạ khí phái hơn người, hẳn là người có bối phận, hãy xưng tên ra."



Càn La ngửa mặt lên trời cười nói: "Bản nhân Càn La, hiện tại nếu để một người trong các ngươi sống mà rời được nơi đây, lập tức quy ẩn, sẽ không cần hiện thân giang hồ nữa."




Tống Mị, một mặt bởi vì tay Thích Trường Chinh càng lúc càng tinh nghịch, lại thêm nghe đến tên Càn La, cảm thấy rất bất ngờ, do vậy mà toàn thân kịch chấn.



Tạ Hùng cũng lập tức biến sắc.



"Đinh!" Trong đó, một người ngay cả đao đều cầm không ổn, để rơi xuống mặt đất.



Càn La bỗng nhiên di động tới trước, Tạ Hùng vừa muốn ngăn cản thì tay Càn La đã xuyên vào trong đao ảnh của hắn, ấn lên trên ngực.



Mọi người la to một tiếng. Phân tán đào tẩu.



Càn La chợt trái, chợt phải. Những người đó dồn dập ngã xuống, tiếp theo Càn La biến mất ở ngoài tường, tiếng kêu thảm ở bên ngoài không ngừng vang lên. Thích Trường Chinh đem Tống Mị xoay lại, hôn lên môi thơm nói: "Ta vốn không phải người tùy tiện khinh bạc, nhưng mà tiểu thư thật quá động nhân đi. Làm hại ta nhịn không được mà xâm phạm nàng."



Tống Mị liên tục thở gấp, lườm hắn một cái: "Chính mình làm chuyện xấu lại còn đổ tại nhân gia, chàng có hay không định nói ra tên thật cho người ta biết chứ?"



Thích Trường Chinh cười nói: "Bản nhân chính là Thích Trường Chinh của Nộ Giao bang, cũng như nàng, đều là khâm phạm."



Tống Mị không chịu giãy dụa nói: "Người ta không phải mà!" Nàng tại trong lòng hắn mềm mại nhúc nhích, Thích Trường Chinh đâu còn kiềm chế được, hai tay lại từ bụng dưới tiến dần lên ngực.



Tống Mị mắt khép lại, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên khiến người hồn bay phách lạc. Để mặc hắn khinh bạc, nửa điểm phản đối ý tứ cũng không có.



Tiếng kinh hô hoảng loạn của Tống Nam tại phía sau chợt vang lên: "Nhị … Nhị muội!" Hai người cả kinh, vội vàng tách ra.



Thích Trường Chinh vội nhặt áo choàng trên mặt đất, rũ đi bụi bặm. Khoác lên trên người nàng, nói: "Đi ra ngoài đi!" Tống Mị quay về hôn hắn một cái rồi mới lưu luyến rời đi.



Thích Trường Chinh cười khổ lắc đầu. Chính mình thật là đồ háo sắc, trước kia còn hạ quyết tâm. Nghĩ không ra lại rơi vào trong bể tình.



Nàng thật là làm người rung động, nhìn xem sau này có cơ hội phải chân chính được nàng, chỉ cần chính mình không tệ bạc phụ lòng, không thẹn với lương tâm, môn hộ và lễ giáo với lão Thích ta lại có quan hệ gì.



Sau khi cùng nữ nhi và con rể đối ẩm một chén, Hư Nhược Vô từ sương phòng u nhã dành cho khách quý của tửu lâu hướng xuống dòng Tần Hoài đang chảy, nhìn đèn trang trí trên những thuyền Hoa, than thở: "Từ khi mẹ của Nguyệt nhi mất, hai ngày vừa rồi là quãng thời gian vui vẻ nhất của Hư mỗ. Hà! Còn có gì làm ta thoải mái hơn là Nguyệt nhi tìm được ý lang quân chứ?" Rồi gắp lên một miếng thịt Đông Pha(*), bỏ vào chén Hàn Bách.



Hư Dạ Nguyệt cười duyên nói: "Cha xác thực không có chọn sai người, Hàn lang vì không để đụng vào lưng Nguyệt nhi mà chấp nhận bị thương, chỉ vì nguyên nhân này, Nguyệt nhi liền sẽ không hỏi đến quá khứ phong lưu của hắn nữa."



Hư Nhược Vô lắc đầu mỉm cười, hướng Hàn Bách nói: "Tiểu tử ngươi so với ta còn cao tay hơn a, ngắn ngủi ba ngày liền đem Nguyệt nhi cùng Trang Thanh Sương hai đại mỹ nhân đồng thời tới tay. Phương Hoa cũng bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo. Thất nương ngang nhiên tới cầu ta cho phép nàng hướng ngươi tá chủng (xin con). Bây giờ, ngay cả ta cũng bị ngươi làm cho hồ đồ. Ngươi có pháp bảo gì mà có thể đồng thời tại trên giường, ngoài giường ứng phó nhiều mỹ nhân như vậy?"



Hư Dạ Nguyệt mặt cười ửng hồng, sẵng giọng: "Cha! người sao lại có thể không chọn từ như Hàn Bách vậy chứ, người ta là con gái ngoan của cha, ngay cả Nguyệt nhi cha cũng lén châm chọc."



Hư Nhược Vô kinh ngạc hỏi: "Vì sao hôn phu của con lại có thể nói không chọn từ? Cha sao lại không thể lấy chứ?"



Hư Dạ Nguyệt hừ một tiếng "Già mà không đáng kính", rồi không hề để ý đến hắn, mỉm cười cúi đầu mà ăn.



Hư Nhược Vô hiển nhiên tâm tình rất tốt. Hướng Hàn Bách nói: "Trang Thanh Sương cô bé kia càng lớn càng xinh đẹp, nội hàm cũng là đứng đầu. Hắc! Con kêu ta phải nói sao nữa chứ!" Nam nhân nói đến nữ nhân, luôn luôn đặc biệt ăn ý. Hàn Bách vui vẻ nói: "Nhạc phụ cũng nói tiểu tế là phúc tướng mà!" Hư Dạ Nguyệt nghe được đôi mắt xinh đẹp trợn tròn. Đành phải làm lơ không nghe, cũng không để ý đến hai người nữa.



Hư Nhược Vô lại nói đùa một hồi. Uống tiếp hai chén rồi nói: "Cái tên Trang Tiết này ra vẻ hiền, kì thực là giấu nghề, mọi người đều cho rằng Diệp Tố Đông cùng Sa Thiên Phóng võ công cao hơn hắn, thực ra, trong ba tiểu tử Tây Ninh phái, tâm kế và võ công của hắn lợi hại nhất, luôn luôn nghĩ đem Trang Thanh Sương gả vào hoàng cung, cha tốt dựa vào con gái quý, đáng tiếc bởi vì một câu nói của Hư mỗ mà cuối cùng việc không đạt được. Cho nên, Trang Tiết tất hận ta, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài."



Lòng hiếu kỳ của Hàn Bách nổi lên, hỏi: "Đó là câu nói gì?"



Hư Nhược Vô than thở: "Lúc Trang Thanh Sương mười bốn tuổi, đang dậy thì, phi thường tú lệ. Khi đó, Chu Nguyên Chương liền có ý đem nàng phối duyên với Duẫn, khi đó chưa thành hoàng đại tôn. Mới tới hỏi ý kiến ta. Ta nói ra Trang Thanh Sương cùng Nguyệt nhi một dạng, đều là tướng "Mị Cốt Diễm"(diễm lệ, quyến rũ). Nam tử bình thường tuyệt đối chịu không nổi phúc phận như vậy. Chu Nguyên Chương nghe vậy, kinh sợ, vội rút lui."



Hàn Bách nhớ lại Chu Nguyên Chương từng nói qua hướng Hư Nhược Vô đề thân, nghĩ đến chắc cũng do cái này. Thuận miệng nói: "Ta biết nhạc phụ cũng cự tuyệt hôn sự của Nguyệt nhi. Phải chăng vì việc này mà hai người nảy sinh vấn đề?"



Hư Nhược Vô ánh mắt lộ ra vẻ đau buồn, thần tình như thế xuất hiện tại trên vị này tuyệt đỉnh cao thủ, tính tình kiên cường, đặc biệt làm người cảm động.



Một hồi lâu sau, Hư Nhược Vô thở dài nói: "Vấn đề lớn nhất giữa ta và Chu Nguyên Chương là bởi vì ta xem trọng Yến Vương Lệ, tiểu Lệ cùng Duẫn cùng có tướng Đế hoàng, chỉ là một cái thì phúc sâu dày, một cái thì phúc bạc nhược. Ai! Con của tiểu Lệ cũng cùng Duẫn đồng dạng tương hợp." Dừng một chút mới tiếp: "Chu Nguyên Chương không tiếp nhận đề nghị của ta, lập Duẫn làm hoàng thái tôn, hiển nhiên cho rằng ta có tư tâm khác, mượn tướng số để đả kích quyết định của hắn, bắt đầu từ ngày đó, ta liền không có vào cung thượng triều. Muốn gặp Hư Nhược Vô ta sao. Lăn đến Quỷ Vương phủ đi!" Khi hắn nhân tiện nhắc tới Chu Cao Sí, Hư Dạ Nguyệt chợt cúi thấp đầu xuống.



Hàn Bách bừng tỉnh nói: "Nguyên lai là bởi vì việc này mà nhạc phụ bất mãn đối với Chu Nguyên Chương." Trong lòng kỳ quái vì sao Hư Dạ Nguyệt thần tình như thế cổ quái.



Hư Nhược Vô cười lạnh nói: " Quyết định sai lầm nhất của Chu Nguyên Chương, chính là không thuận lòng trời mà làm, lại chọn theo không rõ ràng khí số. Hiện tại, thuận lòng trời rơi vào Yến Vương Lệ nắm giữ, có thể thấy được mệnh tướng thần kì, thực không bởi vì ý chí của bất luận kẻ nào mà có chút thay đổi, cho dù là hoàng đế cũng vậy mà thôi." Tiếp theo hai mắt hiện lên tinh mang, nhìn Hàn Bách nói: "Yến Vương Lệ chính là một Chu Nguyên Chương khác, nhưng lòng dạ dù sao so với hắn cũng rộng rãi hơn, ân oán cũng phân minh hơn. Trong triều, rất nhiều quan lại làm như hùa theo Hồ Duy Dung mà ủng hộ Duẫn, kỳ thực là sợ có một cái Chu Nguyên Chương nữa. Loại tâm lý này thực sự vi diệu vô cùng."



Hàn Bách nghe hắn kiến giải sâu sắc, rất thuyết phục, liên tiếp gật đầu.



Bỗng dưng lỗ tai đau xót, nguyên lai bị Hư Dạ Nguyệt hung hăng ngắt một cái. Nàng sát lại nói: "Nguyệt nhi không cho phép hôn phu của mình chỉ biết đối với cha xu nịnh tạng bốc, cái nào cũng gật đầu phụ hoạ." Dứt lời lại vô cùng cao hứng mà ăn gì đó. Cha vợ, con rể nhìn nhau cười khổ, nhưng tâm tình lại vui sướng nói không nên lời.



Hư Nhược Vô cười nói: "Trang Thanh Sương hẳn là đã nằm trong tay hiền tế đi. Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không."



Hàn Bách mừng rỡ nói: "Vậy thì còn gì bằng ạ ! ôi chao! phía dưới lại bị Hư Dạ Nguyệt đá một cái. Hàn Bách thấy nàng mỉm cười, biết nàng đã không như trước phản đối Trang Thanh Sương, tiến sát qua nói: "Ái thê ngoan! Không phản đối sao?"



Tay thon của Hư Dạ Nguyệt bóp trên vai hắn. Nhẹ nhàng nói: "Nguyệt nhi không dám phá hư chuyện tốt của chàng, nhưng phải có điều kiện, Xong việc mới nói tiếp đi!" Hàn Bách mừng rỡ. Nhìn về phía Hư Nhược Vô.



Hư Nhược Vô suy nghĩ một chút, nhịn không được nở nụ cười, nói: "Ta kỳ thực cũng có chút không hảo tâm, định giáo huấn Trang Tiết một lần. Áp chế tinh thần Tây Ninh phái của hắn, xem hắn còn dám mượn chuyện hại ngươi đề đả kích ta hay không. Nhưng mà, việc này lại cần Nguyệt nhi hợp tác mới được."



Hư Dạ Nguyệt lớn giọng mà nói: "Nguyệt nhi không ngăn cản trở hắn đi trộm khuê nữ nhà người ta, đã ủy khuất phi thường, cha còn muốn con làm đồng lõa. Cái này lại là đạo lý gì."



Hư Nhược Vô cười nói: "Trước nghe ta nói tỉ mỉ đã!" Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt nhìn nhau, đều cảm thấy Hư Nhược Vô như trẻ lại vài chục năm, trở thành như Hư Dạ Nguyệt tinh nghịch thích gây rối.



Lãng Phiên Vân ôm Liên Tú Tú nói: "Tú Tú gặp chuyện gì mà đau khổ như thế, có phải Chu Nguyên Chương ép nàng làm phi tử của hắn không?"



Liên Tú Tú lắc đầu: "Không! Hoàng thượng rất có phong độ, mặc dù có ý với Tú Tú, nhưng đối Tú Tú vẫn phi thường tôn trọng, huống chi hắn biết rõ chàng từng đến qua hoa đĩnh của Tú Tú."



Lãng Phiên Vân ngạc nhiên hỏi: "Vậy vì sao vừa thấy đến Lãng mỗ, nàng liền lập tức đau thương như vậy?"




Liên Tú Tú liều mạng ôm hắn, đem mặt úp vào trong lòng hắn. Buồn bã nói: "Bàng Ban đã khiến Tú Tú nhận đủ giày vò, nhưng Phiên Vân chàng lại khiến người ta thống khổ càng thêm kịch liệt. Hàng ngày trôi qua trong chờ đợi. Bây giờ, chàng đã đến rồi, Tú Tú sao cũng không chịu lại xa chàng nữa. Sau này thiếp chỉ đàn tranh cho một mình chàng nghe mà thôi, cũng không cần bất luận danh phận gì. Chỉ cần có cơ hội có thể trông thấy chàng, biết rõ chàng sẽ tìm đến thiếp. Tìm một nơi cho Tú Tú ở đi. Thiếp ở đó thuận tiện làm một cái tiểu tình phụ. Vậy là Tú Tú thỏa mãn lắm rồi."



Lãng Phiên Vân đem nàng từ trên giường bế lên, đặt vào trên đùi, ôm thân thể nàng đang được cuộn ấm trong chăn, khẽ hôn lên mặt, tiêu sái cười nói: "Vô luận ta nói cái gì? Nàng cũng không bỏ ta, phải không?"



Liên Tú Tú ý loạn tình mê, thẹn thùng gật đầu nói: "Đúng vậy! Suốt đời Tú Tú chưa từng thử qua hết sức làm cái gì, nhưng hai ngày vừa rồi bị giày vò, lại khiến Tú Tú hạ quyết tâm, muốn phải được Phiên Vân chàng yêu. Giống như người mà thiếp sung bái, Kỷ Tích Tích, làm hồng nhan tri kỷ của chàng. Phiên Vân a! đêm xuân khổ đoản, Tú Tú dám kiêu ngạo mà nói với chàng. Kể cả Bàng Ban, chưa bao giờ có nam nhân nào chạm tới Tú Tú." Lãng Phiên Vân trong lòng cảm động, trong cơ thể nhu mỹ lệ nhược này, không chỉ có trái tim nhiệt huyết, còn có ý chí một lòng vì tình yêu.



Tựa như Kỷ Tích Tích năm đó, cùng hắn như bị tiếng sét ái tình, cái gì cũng đều dứt bỏ, cái gì cũng không tính toán, chỉ cần có thể cùng nàng ở chung với nhau.



Kỷ Tích Tích cùng Liên Tú Tú đều yêu một cách nồng nhiệt và cuồng dã.



Liên Tú Tú vui vẻ cười nói: "Tú Tú biết rõ vô luận tại trước mặt chàng như thế nào không biết xấu hổ, như thế nào khó kìm lòng nổi, như thế nào phóng đãng, Phiên Vân sẽ hiểu Tú Tú."



Lãng Phiên Vân cười khổ nói: "Đề nghị này hẳn là không có nam nhân nào trên đời có thể cự tuyệt. Chỉ riêng có thể nghe được tranh khúc cùng tiếng ca của nàng, cũng khiến ta nghĩ lập tức cúi đầu đầu hàng. Thế nhưng, Lãng mỗ sớm đã đoạn tuyệt tình dục, không giống như nam nhân bình thường có truy cầu nhục dục, Tú Tú không cảm thấy là một cái tiếc nuối sao?"



Liên Tú Tú dụi mặt vào hốc vai hắn, xấu hổ nói: "Thiếp đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Kỳ thực chỉ muốn xem chàng có nguyện ý hay không. Năm đó đại tông sư Truyền Ưng từ đao nhập đạo, sớm chặt đứt thất tình lục dục, nhưng vẫn có thể cùng Bạch Liên Ngọc sinh hạ Ưng Duyên, cũng biết tới loại cảnh giới như chàng, ý chí liền có thể hoàn toàn chi phối thân thể của chính mình, Tú Tú cũng không cầu nhiều, chỉ hy vọng có thể cùng chàng hoan hảo một lần, trao thân thể xử nữ cho Phiên Vân chàng, sinh cho chàng một hài tử. Truyền Ưng có thể làm được, Phiên Vân chàng cũng có thể làm được. Nếu như Phiên Vân nói chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quyết chiến cùng Bàng Ban, Tú Tú vô luận như thế nào cũng sẽ không yêu cầu như vậy nữa. Nhưng vẫn tiếp tục sống vì chàng, mỗi ngày toàn tâm toàn ý yêu chàng trong nhớ nhung, mong đợi mà thôi. Trả lời thiếp nha! Tú Tú rất khổ đó!" Lãng Phiên Vân nghe mà miệng há hốc, một hồi lâu mới thở dài nói: "Ta thật muốn lừa nàng một lần, thế nhưng là nhưng không cách nào thốt ra miệng. Lãng Phiên Vân ta đã không phải là Lãng Phiên Vân của ngày trước gặp gỡ Kỷ Tích Tích, vô luận hợp thể cùng bất luận nữ nhân nào ta yêu, đều sẽ không ảnh hưởng được đạo tâm của ta. Nếu như vẫn kiên quyết bỏ qua nàng, trái lại sẽ khiến lòng ta không yên, về sau dễ sinh ra ray rứt tình cảm. Đó mới là thực sự không ổn."



Liên Tú Tú mừng rỡ nói: "Trời ạ! Lãng Phiên Vân rốt cuộc đã yêu thương Tú Tú, thảm rồi! Thiếp biết chàng lập tức phải rời bỏ người ta, cuộc sống sao quá mới tốt chứ?"



Lãng Phiên Vân ngạc nhiên hỏi: "Nàng sao biết ta sẽ ly khai chứ? Thực tế ta chính xác còn có sự tình khác, chỉ dừng lại đây một lát, sau này ta sẽ thỉnh thoảng tới tìm nàng. Cùng nàng nói một ít chuyện vui vẻ. Nói không chừng, tại một lúc nào đó còn có thể cùng nàng hợp thể giao hoan, chiếm hữu thân thể động nhân của nàng."



Liên Tú Tú mừng đến hai mắt nước mắt tràn trề, thân thể mềm mại phát run nói: "Tú Tú tất cả đều giao cho chàng. Yên tâm đi làm chuyện của chàng đi. Cũng không cần phải cố ý tìm đến Tú Tú, chỉ cần có lời nói như vậy của chàng, cuộc sống này của Tú Tú đã không tiếc, Phiên Vân! Tú Tú vĩnh viễn yêu chàng, cũng cảm kích chàng."



Không ai có thể so với Lãng Phiên Vân càng rõ ràng tình cảm sâu đậm cùng tâm ý của Tú Tú rất cao thượng.



Ba ngày, Liên Tú Tú mỗi một khắc đều khắc sâu khổ sở dày bởi nỗi nhớ hắn, nhưng như Lãng Phiên Vân đã sớm siêu việt ái dục nam nữ, cái loại này tuyệt vọng bất đắc dĩ cảm giác. Cùng tự mình bi thương hối tiếc, mới là điểm cảm thụ chết người!



Vừa rồi, nửa đêm, nằm mộng, bỗng nhiên trông thấy tương tư ái lang xuất hiện bên cạnh, tại hoang mang khó phân giữa hiện thực cùng cõi mộng, nàng tiến nhập một loại tình tự mà tại lúc tỉnh thì tuyệt đối không có, mới thống khoái mà nói hết những gì chất chứa trong lòng.



Mà đạo tâm của Lãng Phiên Vân cũng tinh tường cảm thụ được tâm ý của nàng, nhận đến cảm động, biểu thị ra tình ý của mình đối với nàng.



Bây giờ Liên Tú Tú bởi vì cởi mở ra trong lòng u uất, hồi phục bình tĩnh, lại biểu hiện ra thường ngày quan tâm, vẻ hiểu người, thông cảm và thu hút.



Lãng Phiên Vân mỉm cười, hôn lên môi thơm của nàng, đồng thời hất rớt áo lót đơn bạc trên người nàng, làm nàng lộ ra tấm thân kiêu ngạo trắng như tuyết, rồi hai tay từng phân từng tấc mà nồng nàn mân mê, biểu lộ tình ý thắm thiết của hắn.



Liên Tú Tú ôn nhu mà phản ứng, toàn tâm toàn ý cảm thụ cảm giác đắm say mang đến từ hai tay của Lãng Phiên Vân.



Hai tay mặc dù không chỗ nào không đến, thế nhưng lại không chút nhục dục, chỉ như đang chân tâm thành ý mà thưởng thức một kiện kiệt tác tinh mỹ vĩ đại và không gì sánh kịp của lão trời già, tràn ngập yêu thương cùng nhiệt huyết.



Liên Tú Tú dâng lên cảm giác vui mừng khó giải thích, cảm thụ hạnh phúc trao thân cho người mình yêu, tinh thần theo Lãng Phiên Vân cảm nhiễm lớn mạnh, tăng lên tới một cái hoàn toàn siêu việt tình dục, một cảnh giới say lòng hơn so với bất luận cái gì tình dục.



Trời ạ!



Được Lãng Phiên Vân âu yếm nguyên lai là tuyệt vời như thế.



Phân!



Tay Lãng Phiên Vân cũng ngừng lại. Mỉm cười nói: "Nhìn xem! Nàng đoán sai ta rồi, Lãng mỗ đối với nàng cũng sẽ ngang tàng vậy."



Liên Tú Tú vui vẻ nói: "Chàng như còn muốn ngang tàng, Tú Tú là cầu còn không được ấy chứ."



Hai người liếc nhau, đều tự nhiên cảm thấy tức cười.



Lãng Phiên Vân ôn nhu giúp nàng mặc xong quần áo, đặt nàng xuống giường ngủ, đắp cái chăn lại, hôn lên khuôn mặt nàng, nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi! Nàng đêm nay chắc chắn có mộng đẹp."



Liên Tú Tú đưa tay chụp ống tay áo của hắn, thấp giọng nói: "Phiên Vân nếu không có việc gì, chờ Tú Tú ngủ lại rồi hãy đi. Nhưng chàng đi cũng không cho phép làm người ta tỉnh lại, nếu lại đến thì tốt nhất chọn lúc người ta đi ngủ. Như vậy, Tú Tú mỗi ngày đều sẽ ngủ rất vui vẻ."



Lãng Phiên Vân ngồi vào trên giường. Đưa tay xoa bóp vai nàng, mỉm cười nói: "Bé ngoan! Nhanh ngủ đi nào!" Tú Tú được tay hắn vuốt ve, cả người thư sướng vô cùng. Qua một lát đã ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia tiếu ý ngọt ngào, thỏa mãn.



Hắn hôn nhẹ lên khuôn mặt Liên Tú Tú. Rồi mới phiêu nhiên rời đi.



Khi hắn bước ra khuê phòng của Liên Tú Tú, Đạo tâm lập tức tiến nhập cảnh giới thang thản như nước tĩnh, không chút ba động, cũng không có nửa phần mong đợi, phiêu nhiên tập trung vào hành động tiếp theo.



(*) Món thịt Đông Pha (东坡肉). Tương truyền hồi Bắc Tống, "Tô Đông Pha lúc làm thái thú ở Tây Hồ chế ra món này cho dân ăn qua cơn đói.



Nó làm từ thịt heo mỡ (ba chỉ) ..... còn da.. dùng phụ liệu như tóc tiên, lá trà ướp và kho rồi hầm, thêm vào đó nước đường làm theo kiểu món ăn vùng Giang Nam (ở Hàng Châu, Tô Châu, Vô Tích, Thượng Hải... đâu đâu cũng thấy màu đen đỏ của loại nước đường này). Đặc điểm món này (ăn một chút thôi...) là da óng ánh sắc đỏ, mùi thơm nước đặc sệt, da giòn mà không bị vụn nát, nhiều dầu mỡ nhưng ăn không ngấy.