Hàn Bách và Hư Dạ Nguyệt ẩn thân trên một cây đại thụ cành lá xum xuê, nhìn về phía một tòa tự quán ven con suối nhỏ ở ngoài bìa rừng, kiên nhẫn chờ đợi.
Hàn Bách trong lòng thầm tính ngồi đợi ở trên cây còn chút thời gian bèn kéo Hư Dạ Nguyệt qua hôn một cái thật thống khoái.
Hư Dạ Nguyệt thở hổn hển cầu xin: “Coi như thiếp xin chàng đó, đợi lát nữa quay trở về Nguyệt nhi sẽ để cho chàng hôn thỏa thích thì thôi, được không?”
Hàn Bách trong lòng vui sướng, ghé vào chiếc tai nhỏ nhắn của nàng nói: “Tối nay muội hãy để lãng tử Hàn bách ta lấy đi sự trong trắng của Nguyệt nhi có được không?”
Hư Dạ Nguyệt thẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Nhân gia một ngày còn chưa chính thức gả cho ngươi thì không cho phép ngươi được làm bậy.”
Sở trường của Hàn Bách đó chính là trêu ghẹo tán tỉnh mỹ nữ, nghe thấy vậy đâu thể buông tha, cười nói: “Vậy tối hôm nay chúng ta ở một bên giường bái thiên địa xong sẽ lập tức có thể lên giường thành thân được rồi.”
Hư Dạ Nguyệt cho dù có điêu ngoa bướng bỉnh cỡ nào đi nữa nhưng thủy chung vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Chiêu này của Hàn Bách khiến nàng vô phương phản đòn, đành làm ra vẻ ủy khuất đáng thương nói: “Hàn Bách à, cho nhân gia thêm chút thời gian đi, đừng có lúc nào cũng ép nhân gia được không?”
Hàn Bách liền giang tay ôm chặt nàng vào lòng, trước tiên thổi một hơi vào trong lỗ tai của nàng rồi mới nói: “Tối hôm đó lúc ta cũng lão tặc đầu viếng thăm Quỷ Vương phủ của nàng thì không phải xuất hiện thêm một người thần bí nữa sao? Thiết lão sư cuối cùng có đuổi kịp hắn hay không?”
Hư Dạ Nguyệt nghe vậy bật cười đến mức rúc đầu vào lòng hắn, hô hấp khó khăn nói: “Thực làm Nguyệt nhi tức cười rụng cả răng mất. Hôm đó là cha cố ý để cho bọn chàng đi, nếu không ta nhất định sẽ phế đi đôi tặc nhãn của chàng, để xem từ nay về sau chàng lấy cái gì để nhìn nữ nhân nhà người ta.”
Hàn Bách nhớ lại thù cũ, thở dài nói: “Đạ tạ nàng đã đề tỉnh, làm ta đột nhiên nhớ đến chuyện ta đã từng lập lời thề đó là chỉ khi tiểu thư nàng cầu xin ta thoát khố thì ta mới muốn nàng. Vì để nàng khỏi trách ta nói không giữ lời nên ta quyết định sẽ nghiêm túc chấp hành. Để xem xem nàng có thể quẫn đến bộ dạng nào.”
Hư Dạ Nguyệt xấu hổ đến mức thiếu chút nữa chạy đi kiếm cái lỗ mà chui vào, nắm lấy vạt áo của Hàn Bách lắc lắc, vùng vằng nói: “Tử Hàn Bách, nhân gia lấy ngươi cũng đã đủ xấu hổ muốn chết rồi. Ngươi còn muốn ỷ thế ăn hiếp Nguyệt nhi. Ngươi mà dám còn làm ác, ta sẽ bám chặt lấy ngươi không để cho ngươi có thời gian mà đi chọc ghẹo Trang Thanh Sương đâu đấy.”
Hàn Bách nghe vậy liền giật mình, vội cười xòa rồi nói: “Được rồi, đi quá xa chuyện chính rồi đấy. Chúng ta lại nói về người thần bí đó vẫn hơn.”
Hư Dạ Nguyệt ngoan ngoãn nói: “Cha đã ngăn Thanh Y thúc đuổi theo người đó, nói rằng ông ta chính là Liễu Tân, Thiền chủ của Tịnh Niệm Thiền Tông.”
Hàn Bách kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Lúc này có tiếng gió vang lên. Hai người quay sang nhìn về phía đạo quán. Dưới ánh trăng có hai đạo nhân ảnh một trước một sau nhanh như chớp từ trong đạo quán lao ra, đến một vạt đất trống phía trước khu rừng mới dừng lại. Đương nhiên khỏi phải nói cũng biết hai người này chính là đôi oan gia Phạm Lương Cực và Vân Thanh rồi.
Vân Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi còn đến đây làm gì?”
Phạm Lượng Cực vận công vào hai tai lắng nghe quân sư ái tình Hàn Bách phất cờ chỉ lối. Chỉ nghe hắn ở trên cây truyền âm nói: “Khoanh tay ra sau lưng, đi vòng vòng hai vòng, rồi vòng ra sau lưng nàng ta lại nghe ta phân phó tiếp.”
Phạm Lương Cực trong bụng chửi thầm. Nhưng hiện tại đã gọi Vân Thanh ra chỗ này, đã trót ngồi lên lưng hổ rồi thì chỉ đành biết nhẫn nhịn mà làm theo cái tên chuyên gia kia mách nước. Nghĩ vậy bèn khoanh tay ra sau định cất bước bước đi.
Nào ngờ vẻ mặt Vân Thanh thoáng chút buồn bã, quay người bước đi, thấp giọng nói: “Ta phải đi đây.”
Phạm Lương Cực đâu còn có thời gian để mà nghe mách nước, vội vàng lắc mình một cái, giang hai tay ra chắn trước mặt nàng. May mắn lúc này tiếng truyền âm vừa đến, liền y theo những lời trong đó mà nói: “Thanh muội! Tối nay ta nhất quyết không thể để nàng đi được. Bời vì như thế sẽ khiến cho mỗi người chúng ta đời này kiếp này vĩnh viễn không được vui vẻ. Nếu không thì nàng hãy giết ta đi. Ta Hàn... hắc hắc, ta Phạm Lương Cực nhất quyết sẽ không hoàn thủ.”
Giữa chừng lại có tiếng của Hàn Bách truyền âm vang lên: “Trời đất! Đừng có diễn đạt những câu tình thoại của ta bằng cái điệu bộ khô khan như đọc thuộc lòng thế. Thêm chút tình cảm, ôn nhu thành khẩn vào có được không?”
Trong mắt Vân Thanh thoáng hiện chút ngạc nhiên, thầm nghĩ vì sao lời nói của con người này đột nhiên lại trở nên tinh tường đến như vậy. Thật khiến người ta nguyện ý muốn quên đi tướng mạo cùng niên kỷ của hắn ta.
Con mắt tinh minh của Phạm Lương Cực đột nhiên sáng lên, bước về phía trước một bước, do dự một lúc rồi hai tay nhanh như chớp xuất ra nắm lấy đôi ngọc thủ của Vân Thanh.
Vân Thanh không ngờ tới đột nhiên lão ta lại to gan lớn mật đến thế. Trong lúc còn đang kinh ngạc thì bàn tay trắng nõn cũng đã bị đối phương nắm lấy.
Với nàng mà nói đây vẫn là lần đầu tiên để cho một nam nhân nắm tay, liền run rẩy nói: “Phạm Lương Cực! Xin ông đừng làm khó nhân gia.”
Phạm Lương Cực cả mừng, không ngờ rằng nàng không rút tay về, đang lúc thầm khen Hàn Bách tên tiểu tử này quả nhiên cũng có chút môn đạo thì trong tai lại vang lên thanh âm của hắn: “Sư phụ chỉ đường chỉ đến đây thôi. Còn tiết mục tiếp theo đều phải do lão tự động não mà diễn cho khéo, để bọn ta được thưởng thức một tràng hảo hí.”
Phạm Lương Cực thực hận hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng đương nhiên không dám biểu lộ ra ngoài. Còn đang chần chờ thì Hàn Bách giống như có thù tất báo quát: “Còn chờ gì nữa nữa. Kéo nàng đi đến một chỗ nào đó mà đem kiến thức từ trang đầu đến trang cuối trong cuốn Xuân Cung Đồ của lão lập tức nấu gạo thành cơm đi. Hiểu chưa?”
Phạm Lương Cực tim đập thình thịch, đang lúc do dự thì Vân Thanh đột nhiên rụt tay về.
Phạm Lương Cực là cao thủ đương thế, tự nhiên lập tức sinh ra phản ứng. Vân Thanh chưa kịp rút tay về đã bị hai tay của lão ta giữ lấy kéo lại khiến nàng sao có thể chịu nổi. Cả thân thể mềm mại ngã về phía lão ta.
Hàn Bách truyền âm đến hô: “Tay chuyển xuống phía bên dưới.” Phạm Lương Cực ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay đang nắm lấy tay Vân Thanh lần xuống phía dưới cặp chân của nàng.
Vân Thanh khẽ hô “a” một tiếng rồi sà vào lòng Phạm Lương Cực. Miệng của đối phương vừa khéo lại hôn lên chiếc gáy trắng ngần của nàng.
Vân Thanh khẽ rên rỉ, cả người mềm nhũn vô lực.
Trên thực tế từ trước đến nay nàng đều dành cho Phạm Lương Cực một thứ cảm tình hết sức vi diệu. Thứ tình cảm đó không phải có thể bồi xuất ra trong một sớm một chiều. Hơn nữa lần trước hai người đồng sinh cộng tử cũng làm cho tình cảm của nàng dành cho lão lại càng thêm sâu đậm. Chỉ vì tự bản thân nàng được chọn là truyền nhân của chính phái. Lại là một người xuất gia tu chân nên rất khó để đón nhận tình yêu của vị Hắc đạo cao thủ này. Ngược lại nàng không hề để ý đến vẻ ngoài cùng tuổi tác của đối phương, lại còn thấp hơn mình nửa cái đầu. Huống hồ Phạm Lương Cực vẫn tràn đầy sinh khí cùng cỗ thần khí nhiếp nhân, lại chung tình đến như vậy.
Chiếc miệng tham lam của đối phương lập tức khiến nàng mơ hồ trong cảm giác nửa tỉnh nửa mê.
Phạm Lương Cực ôm chầm lấy ngọc thể lần đầu tiên tiếp xúc trong đời, hưởng thụ tư vị phong mãn mê nhân. Nhất thời mê mẩn tâm hồn, không biết thân mình lưu lạc nơi chốn nào. Hàn Bách ở trên cây lại truyền âm xuống nói: “Lão ngốc, mau thừa thắng truy kích đem nàng nấu chín đi. Bọn ta đi đây.”
Phạm Lương Cực như được tiếp thêm dũng khí, lần tìm đôi môi đỏ mọng của Vân Thanh mà hôn tới.
Vân Thanh lần đầu tiên để cho nam nhân ôm qua, nếm qua chút tư vị của ái tình, thân thể nổi lên cảm giác kích thích kỳ diệu. Lại thêm Phạm Lương Cực trong cơn hưng phấn làm cho chân khí toàn thân đột nhiên bành trướng, tràn ngập lực lượng khiến cho nàng lần đầu tiên bị khuất phục trước áp lực mãnh liệt của vẻ nam tính dương cương trên cơ thể của con người không biết nhận là già này. Còn đang muốn sử dụng sức phản kháng cuối cùng thì miệng đã bị phong kín, sau cơn mơ hồ mới bất giác nhận ra chính mình cũng đang ôm chặt lấy đối phương từ lúc nào không hay.
oOo
Dưới ánh trăng.
Trên một bãi cỏ ở cách đó năm dặm, Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt lúc này vẫn đang nằm ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Hàn Bách nằm ngửa trên bãi cỏ xoa xoa bụng, thở hồng hộc nói: “Thật tức cười chết ta mất. Ha ha! Thật không ngờ Vân Thanh bình thường thì nhất bổn chánh kinh nhưng vừa mới dùng chút thủ đoạn đã buông xuôi đầu hàng rồi.”
Hư Dạ Nguyệt ngồi cạnh một bên hắn, vừa mới thở dốc xong nói: “Tên hỗn đản nhà chàng đó, tự nhiên lại dạy cho lão tặc đầu đi hái hoa con gái nhà người ta. Tốt nhất là chàng nên tích thêm chút âm đức đi thì hơn.”
Hàn Bách đột nhiên bật dậy, kéo nàng ngồi lại gần hắn rồi cười xấu xa nói: “Hình như là ta còn chưa có động đến Nguyệt nhi nàng à nha.”
Hư Dạ Nguyệt nghe thấy thế cả kinh, không dám cứng miệng vặc lại, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu đáng thương nói: “Đừng háo sắc như vậy có được không?”
Hàn Bách mỉm cười nói: “Là ta dọa nàng thôi. Nào, đi! Chúng ta quay về Mạc Sầu hồ.”
Hư Dạ Nguyệt thấp giọng nói: “Không! Nguyệt nhi muốn về nhà, chàng đưa người ta trở về có được không?”
Hàn Bách ngạc nhiên nói: “Không phải chúng ta đã nói tối hôm nay sẽ ở chung một chỗ sao?”
Hư Dạ Nguyệt chủ động hôn lên má hắn, cười khúc khích nói: “Chỉ là dọa chàng thôi. Xem xem chàng còn dám khi phụ bổn cô nương nữa hay không!”
Hàn Bách thở phào một hơi, kéo nàng đứng dậy.
Hư Dạ Nguyệt chỉ tay về phía những đám mây đêm trên bầu trời, nói: “Nếu chàng có thể đếm được trên trời có bao nhiêu vì sao, thì không khéo tí nữa Nguyệt nhi sẽ xin chàng thoát khố đó.”
“Hàn Bách làm ra vẻ chăm chú đếm một hồi rồi làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Là một trăm tám mươi vạn vì sao, vừa khéo cũng chính là số tuổi của Nguyệt nhi sau này.”
Hư Dạ Nguyệt tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, như một đám mây bay trên thảo nguyên bao la, yêu kiều cười nói: “Sai! Cha đã từng đếm qua, vô số vì sao mới là đáp án chính xác.”
Hàn Bách cảm thấy giống như vừa bị nàng chơi một vố, tức giận đuổi theo sau.
Hư Dạ Nguyệt kêu lên thất thanh, lập tức triển khai thân pháp phóng đi như bay.
Hai đạo nhân ảnh nhanh chóng tiêu thất trong chốn rừng sâu.
oOo
Bọn Địch Vũ Thời, Thích Trường Chinh tại nơi hoang dã sau khi chạy trốn gần một canh giờ thì dừng lại, nấp vào trong một bụi cỏ rậm ở lưng chừng núi. Bốn bề hoang vắng tĩnh mịch, hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của địch nhân.
Lương Thu Mạt nhíu mày nói: “Yêu nữ nhất cử nhất động đều khiến người ta có cảm giác cao thâm mạt trắc. Ta thực muốn biết hiện tại nàng sẽ làm sao để đối phó bọn ta?”
Địch Vũ Thời nói: “Ả đang đợi trời sáng. Ban đêm đối với bọn ả chỉ có hại mà bất lợi. Vì thế cho nên chúng ta nếu muốn đào xuất ra khỏi phạm vi bao vây của địch nhân thì cơ hội duy nhất chỉ có thể là bí mật quay trở lại Thường Đức phủ. Càn lão vẫn ở đó đợi chúng ta.”
Thích Trường Chinh trầm giọng nói: “Vũ Thời ngươi muốn liều cùng địch nhân đánh một trận sao, có nắm chắc phần thắng hay không?”
Địch Vũ Thời nói: “Chạy Đông chạy Tây rốt cuộc vẫn không phải là một biện pháp. Nếu chúng ta có thể tìm được Bang chủ và Nhị thúc thì thực lực sẽ đại tăng. Trước tiên có thể tìm bọn Triển Vũ khai đao làm giảm nhuệ khí của bọn chúng. Cũng hóa giải tình thế hai mặt thọ địch của chúng ta.”
Lương Thu Mạt nói: “Như Trường Chinh nói, bọn yêu nữ dùng phi cầm linh thú để truy tung địch nhân, chúng ta có bị theo dõi cũng không hề hay biết. Vậy thì làm sao có thể qua mặt được bọn chúng.”
Địch Vũ Thời thản nhiên nói: “Phi cầm dựa vào đôi mắt. Linh thú truy tung bằng cái mũi. Chỉ cần nhắm vào hai điểm này mà định kế sách, còn lo đấu không lại mấy con súc sinh sao? Ta lần này chỉ mang theo có từng này huynh đệ, một mặt là muốn có thêm nhiều người lưu lại một chút để tham gia sửa chữa đóng mới tàu thuyền chuẩn bị phản công Hồ Tiết. Còn mục đích trọng yếu hơn là muốn cùng yêu nữ chơi một trò chơi trốn tìm. Hiện tại chúng ta cứ đi lòng vòng nhưng mục tiêu đích thực lại là Thường Đức phủ, điều này sẽ khiến cho yêu nữ không thể ngờ tới.”
Thích Trường Chinh nghe vậy hỏi: “Nhưng bên phía nghĩa phụ ít nhiều gì cũng có hơn mấy trăm người, làm sao có thể tránh khỏi tai mắt địch nhân mà bí mật quay về Thường Đức phủ?”
Địch Vũ Thời ung dung nói: “Đó chính là chỗ cao minh nhất của kế hoạch lần này. Trong bức thư mà ta gửi cho Càn lão, ta đoán lão nhân gia một mình ở lại Thường Đức phủ, còn thủ hạ của lão nhân gia thì thoái lui đến địa điểm an toàn. Như vậy sẽ khiến yêu nữ hiểu lầm rằng bọn Càn lão vì muốn bảo toàn thực lực nên không thể không tạm thời rút lui. Với sự cao minh của Càn lão yêu nữ ngay cả muốn nhìn thấy cái bóng của lão nhân gia cũng làm không được.”
Hắn lại quay sang chúng thủ hạ nói: “Bây giờ các ngươi đem thứ phấn cay đã chuẩn bị sẵn lúc trước đi rải ra khắp nơi nhưng nhất thiết phải tránh không được trực tiếp đối đầu với địch nhân đó. Một canh giờ sau chúng ta sẽ tập hợp tại vọng viễn đình cách phía Tây Bắc Thường Đức phủ năm dặm.
Chúng thủ hạ tuân lệnh chia nhau hành động.
Địch Vũ Thời mỉm cười nói: “Có được một đối thủ khó tìm như yêu nữ, thật đúng là nhân sinh khoái sự. Nào, chúng ta đi tạo ra chút hỗn loạn cho đối phương nghĩ chúng ta muốn tìm cách phá vây đào tẩu nào. Bất quá nhất định tránh động đến chủ lực của địch nhân đó.”
Thích Trường Chinh tinh thần phấn chấn, cười lên một tràng nói: “Chỉ có mấy câu này là nghe lọt lỗ tai nhất. Tay chân của ta ngứa đến phát cuồng rồi đây.”
Ba người cùng nhìn nhau cười lớn rồi đi xuống núi.
oOo
Lúc Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt trở về Mạc Sầu hồ thì bọn Tả Thi tam nữ đã sớm quay trở lại, thấy Hư Dạ Nguyệt xinh đẹp đáng yêu không ngờ lại rất vui vẻ.
Tả Thi nháy mắt cho Nhu Nhu và Chiêu Hà, để hai người dẫn Hư Dạ Nguyệt vào bên trong tắm rửa thay y phục còn tự mình kéo Hàn Bách đi về phía gian sương phòng phía Đông thấp giọng nói: “Đại ca trở về rồi, đang ở trong phòng chờ đệ đó.”
Hàn Bách cả mừng, vội vàng tiến vào trong phòng gặp Lãng Phiên Vân.
Khi hắn nói qua tin tức có liên quan đến Nộ Giao Bang từ chỗ Trần Duy Dung thì Lãng Phiên Vân vẫn trong bộ dạng ung dung bảo hắn đem tao ngộ mấy ngày gần đây kể lại chi tiết.
Khi kể đến chuyện Chu Nguyên Chương muốn gặp hắn cùng với quan hệ của lão và Kỷ Tích Tích thì Lãng Phiên Vân đột nhiên vỗ đùi một cái rồi nói: “Ta đã sớm đoán ra kẻ đó chính là lão ta mà. Nếu không vì sao ngay cả người của Quỷ Vương phủ cũng được huy động để cản đường chúng ta.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Vậy huynh cùng với Qủy Vương đã động thủ qua rồi sao?”
Lãng Phiên Vân chỉ cười mà không đáp, chờ nghe hắn kể tiếp.
Hàn Bách không dám giấu giếm, ngay cả việc với Hư Dạ nguyệt và Thất phu nhân cũng đều một mạch kể ra.
Lãng Phiên Vân nhíu mày nói: “Liễu Tân vì sao lại đến kinh sư đây? Hội nghị nguyên lão của Bát phái lẽ ra cũng không thể mời được ông ta ra mặt. À, tiện đây cũng nói cho đệ một chuyện. Cái hội nghị nguyên lão kia không biết vì lý do gì mà hoãn lại mấy ngày nữa mới cử hành, không biết có phải có liên quan đến chuyện Liễu Tân hay không?
Hàn Bách tự nhiên là không thể biết câu trả lời, lại nhớ đến con người thần bí trong thôn thái giám nên vội vàng kể ra.
Lãng Phiên Vân cẩn thận quan sát hắn một lúc lâu sau rồi mới nói: “Tiểu đệ thực phúc duyên thâm hậu. Khắp thiên hạ có lẽ chỉ có người này cùng với Bàng Ban mới có năng lực dẫn phát nguyên thần Ma chủng của đệ. Tính mạng của Mộng Dao lại có thêm hy vọng rồi.”
Hàn Bách nghe thấy vậy vô cùng hoảng sợ, biến sắc nói: “Thương thế của Mộng Dao nghiêm trọng đến vậy sao? Vì sao nàng không lưu lại bên cạnh đệ?”
Lãng Phiên vân thần sắc ngưng trọng nói: “Ny tử này trí tuệ lẫn kiến thức đều uyên thâm tựa hải. Mỗi một hành động đều có ẩn ý. Chỉ bằng vào việc nàng dùng mình ra làm mồi nhử để dụ phát Ma chủng của tiểu đệ thì có thể thấy được phần nào. Vậy nên nàng đột nhiên ly khai ắt hẳn đã gặp phải một vấn đề nào đó vô cùng khó khăn, muốn bế quan tĩnh tu để tìm cách hóa giải.”
Hàn Bách thiếu chút nữa òa khóc, nói: “Vậy phải làm sao đây? Đệ muốn đi tìm nàng.”
Lãng Phiên Vân thản nhiên nói: “Muốn tìm nàng thì khó khăn gì. Nàng ta tất nhiên đang ở chỗ Liễu Tân rồi. Bất quá chuyện đệ quấy nhiễu thanh tu của nàng chỉ vô ích. Không bằng đem tinh thần đặt lên Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương. Hai nàng đều là người thiên sinh dị bẩm, lại là nguyên âm chi thể. Đối với ma chủng của đệ có lợi vô cùng. Vì vậy nên ta mới vì đệ mà tốn chút công phu với bọn Thi nhi để đệ có thể yên tâm mà truy cầu hai nàng.”
Hàn Bách buồn vui lẫn lộn, lại đem tao ngộ mấy ngày nay tiếp tục kể ra.
Lãng Phiên Vân sau khi nghe xong chỉ cười mà nói: “Quỷ Vương nói thật không sai. Đệ đúng là phúc tinh. Cũng khiến ta bớt chút lo lắng. Bằng vào phúc vận của đệ, nói không chừng bọn ta còn có thể lật ngược tình thế, hóa giải nguy cơ lớn nhất từ lúc Minh Triều khai quốc đến nay.”
Hàn Bách gãi đầu nói: “Đệ sợ là không có bổn sự lớn như vậy.”
Lãng Phiên Vân nói: “Hiện tại ở kinh sư nhìn bên ngoài có vẻ yên ắng nhưng thực ra bên trong đang không ngừng hỗn loạn. Tất cả mọi chuyện đều tập trung đến lúc khánh điển đại thọ của Chu Nguyên Chương sẽ đồng loạt phát sinh. Chiếu theo những dấu hiệu trước mắt, xem ra Lam Ngọc, Hồ Duy Dung thông qua Lăng Nghiêm để cùng cấu kết với Phương Dạ Vũ thành một phe. Nói không chừng cả lũ lùn Đông Dương cũng tham gia đến chuyện này. Mà Chu Nguyên Chương bởi vì lập Duẫn lên làm Thái tử không những bất hòa với Quỷ Vương phủ mà còn khiến cho kẻ dưới phân thành hai trận doanh. Một phe ủng hộ Yến Vương, còn phe khác thì ủng hộ Duẫn. Nếu vào lúc này Chu Nguyên Chương đột nhiên băng hà thì thiên hạ lập tức sẽ rơi vào cảnh tam phân ngũ liệt. Cho nên đừng xem hiện tại bọn Hồng Nhật Pháp Vương, Niên Liên Đan tiêu thanh nặc tích mà lầm. Thực ra bọn chúng đang chờ hai tên Lý Xích My và Phương Dạ Vũ đến kinh sư nên cố tình tránh mặt không lộ diện. Vì thế cảnh tượng hòa bình trước mắt chỉ là sự giả tạo mà thôi.”
Hàn Bách chấn động nói: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Khóe miệng Lãng Phiên Vân dật xuất một tia tiếu ý nói: “Điều đó còn trông cả vào đệ. Hiện tại uy hiếp lớn nhất đối với Chu Nguyên Chương mà nói không phải là Hồ Duy Dung, Lam Ngọc hay Phương Dạ Vũ mà là người bên cạnh hắn: Trần Quý phi.”
Tiếp đó đem quan hệ của nàng và Tiết Minh Ngọc nói ra.
Hàn Bách nghe xong mà trố mắt, hô: “Trời đất. Thì ra đại ca mới là Tiết Minh Ngọc đích thực!”
Lãng Phiên Vân nói: “Ngày mai lúc đệ gặp Yến Vương hãy kiếm cơ hội cùng hắn nói cho rõ ràng, chỉ rõ lợi hại. Con người này tuyệt đối là một người có tướng làm hoàng Đế, nếu không Quỷ Vương cũng không coi trọng hắn như vậy. Mà Quỷ Vương cũng là người duy nhất thủy chung từ đầu đến cuối phản đối lập Duẫn làm Hoàng Thái tôn. Nếu đệ có thể mang Hư Dạ Nguyệt cùng đi phó yến thì Yến Vương bất luận thế nào cũng sẽ không làm khó đệ đâu.”
Hàn Bách thở ra một khẩu lương khí nói: “Vậy không phải bọn ta muốn cùng hắn tạo phản ư?”
Lãng Phiên Vân mỉm cười nói: “Ngay từ đầu chúng ta không phải đã tạo phản rồi sao? Thêm hay bớt một chuyện thì có cái gì to tát. Việc cấp bách trước mắt đó là thông cáo cho Yến Vương biết tình thế trước mắt và tìm cách vạch rõ chân tướng Trần Quý phi trước Chu Nguyên Chương. Hai chuyện này đều không phải dễ dàng nhưng là sự khiêu chiến tốt nhất để cho Ma chủng của đệ phát huy một cách hoàn toàn.”
Rồi lại trầm ngâm một lúc rồi nói: “Người ngày hôm đó mà đệ gặp có lẽ là Ưng Duyên Hoạt Phật. Việc này Mộng Dao sớm đã biết rồi chỉ là không nói với chúng ta mà thôi.”
Hàn Bách thất thanh hô: “Cái gì? Ông ta ở đấy làm gì?”
Lãng Phiên Vân nhấc hai chân lên thoải mái gác lên ghế, vươn người lười nhác nói: “Đương nhiên là đang đợi Bàng Ban đến kiếm ông ta rồi.”
Hàn Bách đang ngạc nhiên muốn hỏi tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Giọng Tả Thi ở bên ngoài khẽ truyền vào: “Đại ca, Nguyệt nhi của Bách đệ muốn muội đến đây đòi người.”
Lãng Phiên Vân vui vẻ nói: “Đêm nay đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mau mau đi chuẩn bị thu lấy đại lễ đại biểu cho tinh hoa của Quỷ Vương mà ông ta khổ tâm bồi xuất ra đi!”
oOo
Lăng Chiến Thiên nằm ở nơi hoang dã, nhìn hắc điểm đang tử trên cao bay xuống.
Hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích ở đây ít nhất cũng đã hơn nửa canh giờ.
Con phi ưng này tuy từng được huấn luyện qua nhưng thủy chung vẫn là súc sinh, vẫn còn bảo lưu những tập quán bản năng của súc sinh.
Thấy Lăng Chiến Thiên nằm im bất động trên thảm cỏ như xác chết cuối cùng vẫn không nhịn được mà bay thấp xuống để quan sát con mồi bị truy tung, nói không chừng còn muốn rỉa thịt hắn.
Con phi ưng nhanh chóng bay xuống dưới đến khi chỉ còn cách Lăng Chiến Thiên chưa đầy năm trượng có lẽ vì không ngửi thấy mùi tử khí từ thân thể Lăng Chiến Thiên nên đột nhiên muốn bay ngược trở lên.
Lăng Chiến Thiên hú dài một tiếng, bật người dậy. Một hòn đá to bằng nắm tay ném ra trong nháy mắt đã đuổi theo phi ưng.
Nhưng nó nhanh nhẹn dị thường, vỗ hai cánh tránh sang một bên. Hòn đá chỉ có thể sượt qua đầu cánh bên phải của nó. Bất quá như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Con chim ưng kêu lên một tiếng lanh lảnh, lông vũ bay lả tả, lảo đảo rơi xuống một vùng bóng tối ở phía xa xa, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Trong lòng Lăng Chiến Thiên lúc này như mới trút được tảng đá lớn.
Rời khỏi bình nguyên nhằm hướng ngọn núi cao nhất ở vùng phụ cận đi tới, cuối cùng đã đi lên được đến đỉnh.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở chính giữa trên vùng đất bằng phẳng là Thường Đức phủ, phụ cận là bình nguyên tiểu khâu, tất cả đều hiển hiện rõ ràng trong tầm mắt.
Lăng Chiến Thiên khoanh chân ngồi xuống điều tức, chờ đợi địch nhân xuất hiện.
Hắn tuyệt không ngu mà quay trở lại tìm Thượng Quan Ưng, bởi vì chuyện đó chính là chuyện mà địch nhân mong còn không được, nếu không đối phương đã sớm đuổi kịp hắn rồi.
Chạy trốn mãi cũng không phải là biện pháp.
Bây giờ chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi, xem xem tình thế phát triển thế nào, có thể lợi dụng mà chuyển bại thành thắng hay không.
oOo
Đêm tối trong chốn rừng rậm âm u, tiếng chém giết vang lên rợp trời, tiếng kêu la thảm thiết cũng liên tục vang lên. Một lúc sau lại trở nên yên tĩnh xuống.
Ba người bọn Thích Trường Chinh ra tay trùng sát, một hơi giết liền mười mấy tên địch nhân rồi thối nhập vào trong rừng, tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi điều tức.
Tiếng sủa oăng oẳng của ác khuyển từ xa truyền đến không bao lâu biến thành tiếng tru đau đớn cùng tiếng khịt khịt mũi. Hiển nhiên là do ngửi phải thứ phấn cay mà bọn hắn đã rải xuống.
Địch Vũ Thời đứng lên cười nói: “Đã giết người, tự nhiên không thể sót phóng hỏa được. Hai chuyện nay từ trước đến nay không thể tách rời.”
Lương Thu Mạt thổi hỏa tập lên, ném xuống một đám lá khô. Lửa ngày càng bốc cao, tỏa ra một làn khói dày đặc.
Hai người đồng thanh hét lên một tiếng rồi triển khai khinh công tiến nhập vào trong chốn rừng sâu.
Chỉ trong chốc lát lửa ăn ra bốn phía, soi sáng cả những đám mây đêm thành một vùng đỏ rực, khói đen dày đặc cũng theo đó lan rộng.
Lúc này Chân phu nhân cùng chúng cao thủ đứng trên một đỉnh núi xa xa, mặt lạnh như tiền nghe thấy tiếng ngựa hí thất thanh cùng tiếng chó tru thảm thiết đều có chút cảm giác thúc thủ vô sách.
Mạng lưới bao vây này tuy được bọn chúng dày công bố hạ nhưng việc trong đêm tối truy lùng mấy tên địch nhân đang ẩn nấp ở chốn núi rừng mênh mang rộng đến mấy nghìn dặm này chẳng khác gì mò kim đáy bể. Mà trong cảnh khói lửa thế này, những màn khói dày theo những cơn dạ phong khuếch tán rộng ra bốn phía bao phủ khắp nơi lại thêm vào chiến lược du kích tránh mạnh đánh nhẹ làm cho vòng bao vây chưa đánh đã tự tan rồi.
Cường Vọng Sinh tức giận nghiến răng kèn kẹt, hằn học nói: “Hảo tiểu tử!”
Liễu Diêu Chi cũng trầm tư nói: “Cứ thế này xông xuống phía dưới cũng không phải là một cách. Sợ trời còn chưa sáng chúng ta đã bị lửa bức cho phải thối lui rồi.”
Do Tàn Địch nói: “Lửa lớn như vậy, lũ quan ở Thường Đức làm sao có thể ngồi mà không lý đến. Quan binh mà đến thì chúng ta muốn không đi cũng không được.”
Sơn Tra Nhạc nói: “Các vị bất tất phải bi quan như vậy. Bón chúng trừ phi đã cao chạy xa bay khỏi đây, bằng không sáng mai ắt sẽ bị những tháp canh được chúng ta bố trí ở trên cao phát hiện hành tung. Lúc đó thì chỉ cần mấy người chúng ta xuất thủ thì có thể đem mấy tên đó giết sạch sẽ rồi.”
Chân phu nhân trước giờ vẫn yên lặng lắng nghe, nghe thấy vậy lạnh lùng nói: “Sơn lão nói rất hay, nếu bọn chúng chạy đến Thường Đức phủ thì phải làm thế nào?”
Chúng nhân đều cảm thấy ngạc nhiên.
Hoa Trát Ngao nhíu mày nói: “Càn La cùng thuộc hạ của lão đã lui về Động Đình, chỉ bằng vào mấy tên tiểu tử đó mà dám tiến nhập vào hiểm địa ư?”
Chân phu nhân lắc đầu nói: “Càn La thanh danh cũng gần sáu chục năm, là nhân vật lợi hại cùng cấp số với Ma Sư Bàng Ban. Trừ Ma Sư ra, ai có thể khiến lão úy kị. Làm sao có thể thu cờ thoái lui như vậy được. Đi chỉ là những thuộc hạ của lão thôi. Nếu ta đoán không lầm thì lão đang ở Thường Đức phủ chờ bọn Thích Trường Chinh và Địch Vũ Thời.”
Trúc Tẩu cười khinh thường nói: “Vậy chúng ta sẽ cho hắn sớm về Tây Thiên đi theo làm bạn với Phong Hàn.”
Chân phu nhân nghiêm túc nói: “Trúc lão tuyệt đối không được khinh địch. Càn La vì trúng kế của Tiểu Ma Sư nên mới bị thương, trải qua một thời gian điều dưỡng có lẽ công lực đã hoàn toàn hồi phục. Lúc giao thủ với lão, chúng ta tuyệt không thể giảng quy củ võ lâm, phải toàn lực giết ngay tại trận, nếu không hậu hoạn khôn lường.”
Trúc Tẩu đối với ả hiển nhiên vô cùng tín phục, gật đầu đáp ứng, một chút bất mãn cũng không có.
Chân phu nhân lạnh lùng nói: “Việc chúng ta làm được cũng không tệ. Nộ Giao Bang từ khi sáng lập tới nay chưa từng nếm qua tư vị bị hãm vào khốn cục bốn bề thọ địch như lúc này.” Rồi lại quay đầu nhìn Quảng Ứng Thành và Nhã Hàn Thanh vẫn một mực theo tại phía sau nói: “Hai người các vị trước tiên hãy quay về Thường Đức phủ, huy động tất cả nhân thủ. Chỉ cần nắm được hành tung của bọn chúng, vậy thì nhất định trận này chúng ta thắng chắc rồi.”
Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Do Tàn Địch nói: “Có tin tức gì của Ưng Phi và đám người Sắc Mục không?”
Chân phu nhân cuối cùng nhịn không được mà buông tiếng thở dài: “Phi gia tâm tính cao ngạo chỉ e khó có thể hòa hợp được với đoàn cao thủ Sắc Mục đó. Sắc Mục đệ nhất cao thủ “Hoang Lang” Nhâm Bích trước nay vẫn bất mãn với Tiểu Ma Sư trọng thị người Ngõa Thích chúng ta hơn, cho nên lần này chỉ phái thuộc hạ cấp dưới đến kinh sư còn bản thân lão ta lại không đến. Nếu như tại thời khắc quyết định, mọi người không thể chân thành hợp tác. Vậy thất bại chỉ do người mà thôi.”
Chúng nhân đều trầm mặc không nói.
Lúc này một trận khói lan tới đem chúng nhân bao vây ở bên trong.
Trong lòng Chân phu nhân đột nhiên dâng lên cảm xúc, phương tâm nhớ đến khuôn mặt của Phương Dạ Vũ và Ưng Phi, lại nhớ đến Hàn Bách, vị nam tử chưa từng gặp mặt.
Vô luận nàng ta có mạnh mẽ kiên cường đến mức nào thì thủy chung vẫn là nữ nhân. Sẽ có lúc cần đến sự an ủi yêu thương của nam nhân. Chỉ là một ngày nàng còn đứng ở vị trí này thì không thể tùy tiện động chân tình. Nếu không sẽ giống như bài học Thủy Nhu Tinh và Hoa Giải Ngữ, đều vì ái tình mà hủy hoại mất tiền đồ.
Thở dài trầm mặc một tiếng rồi nhẹ nhàng nói: “Trận này coi như phần thắng thuộc về Địch Vũ Thời. Chúng ta rút thôi!”