Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 151: Kinh sư dạ hành






Hai người một trước một sau tiến vào vạn hoa viên.



Lập tức có người nấp sau gốc tùng quát: “Ai?”



Trang Thanh Sương lên tiếng: “Là ta và Chuyên sứ đại nhân.”Thừa lúc người trong bóng tối đang còn ngạc nhiên, thân người như một cánh bướm xinh đẹp đằng không phi thân, mũi chân điểm trên mũi đao của lương đình, ngụp lặn mấy cái, chớp mắt đã phóng qua tường rào mà đi.



Hàn Bách không ngờ khinh công của nàng lại cao như vậy, đâu dám chậm trễ thi triển thân pháp học lỏm được của Phạm Lương Cực như một làn khói đuổi theo sau lưng.



Trong gió đêm lạnh lẽo, Trang Thanh Sương lần lượt băng qua những mái nhà, trong chớp mắt đã biến mất sau mái của một tòa đại trạch ốc.



Hàn Bách không hề lo lắng, vẫn đuổi theo sau. Nhờ vào đặc tính của ma linh giúp hắn có thể từ xa truy theo phương tung của Trang Thanh Sương.



Vượt qua nóc nhà, Hàn Bách đột nhiên đừng lại.



Chỉ thấy Trang Thanh Sương đang ngồi ở trên bờ mái, hai chân buông thõng vào khoảng không, đang say sưa ngắm nhìn những con đường tấp nập bên bờ Tần Hoài.



Ánh sáng từ những ngọn đèn phát ra hai bên bờ Tần Hoài cùng ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc tỏa ra từ những chiếc hoa đĩnh gần đó như đang ganh đua khoe hết những vẻ đẹp mỹ lệ nhất của mình, làm náo nhiệt cả một vùng.



Hàn Bách đi tới bên cạnh Trang Thanh Sương, học theo nàng ngồi xuống, phẫn nộ nói: “Không được gạt ta, có phải là nàng định bỏ ta lại phía sau, đúng vậy không?”



Trang Thanh Sương buông tiếng thở dài, thản nhiên nói: “Ngài nếu bị người khác quản thúc như tội phạm ròng rã hai ngày hai đêm, vậy có còn vui mừng khi được người khác đến thăm viếng như là viếng ma viếng quỷ hay không?”



Hàn Bách đồng tình đáp: “Ta hiểu được tâm tình của nàng. Nhưng Trang Tông chủ vì yêu thương nàng, làm vậy cũng vì nghĩ cho nàng. Nàng làm như thế sẽ khiến ông ấy lo lắng.



Trang Thanh Sương hờ hững nói: “Tiết Minh Ngọc thì có tính là gì, đường đường là con gái của Chưởng môn Tây Ninh phái, phải cần cả đám người bảo vệ mới được sao? Nếu truyền ra ngoài thì thật mất mặt.



Hàn Bách nghe thấy vậy bật cười nói: “Nói hay lắm. Ta thấy mọi người cũng quá đề cao bản lĩnh của Tiết Minh Ngọc, ta thực không tin hắn dám đến làm phiền Thanh Sương tiểu thư.”




Trang Thanh Sương quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.



Hàn Bách cũng dùng ánh mắt đáp trả.



Dưới ánh trăng cùng ánh đèn từ phía xa phản chiếu xuống dòng sông, ánh mắt trực tiếp của Trang Thanh Sương tuy to gan lớn mật nhưng vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết. Tuyệt không khiến cho Hàn Bách hiểu lầm nàng đối với hắn có ý tứ gì khác.



Vẻ đẹp của nàng thật khác xa với Hư Dạ Nguyệt.



Nếu nói vẻ đẹp của Hư Dạ Nguyệt là phiêu dật bí hiểm thì vẻ đẹp của nàng là thanh lãnh cô ngạo. Hư Dạ Nguyệt không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ thích du hí nhân gian còn Trang Thanh Sương nàng chỉ biểu hiện thái độ hờ hững lạng lùng, mặc nhiên không thèm để ý, bất cứ cái gì cũng không thể khiến cho nàng có cảm giác hứng thú.



Trang Thanh Sương thấy hắn dùng ánh mắt trong suốt bình thản nhìn mình, phương tâm hoảng hốt. Nam tử bình sinh nàng từng gặp, không ai thấy nàng mà không ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo.



Những đôi mắt hổ của Hàn Bách lại tỏa ra thứ quang mang quỷ dị, như xuyên thấu đôi mắt nhỏ bé xinh đẹp vô luân của nàng. Khiến Trang Thanh Sương cảm thấy không thể không nao núng.



Như bình thường mà nói, những thiếu nữ sớm trưởng thành hơn những đồng nam. Trang Thanh Sương tuổi tuy mới mười tám, nhưng đã quen những tình huống như vậy, thêm tu tập tâm pháp huyền môn chính tông, lại diễm sắc nhiếp nhân nên rất ít nam tử dám cùng nàng đối mắt. Nên biết Hàn Bách thân mang Ma chủng, theo quá trình Ma chủng trưởng thành, mị lực hấp dẫn nữ nhân ngày càng tăng tiến. Làm sao sợ Trang Thanh Sương được đây a.



Trang Thanh Sương mượn cớ nhìn xuống sông Tần Hoài, thu hồi ánh mắt. Phương tâm không khỏi dao động. Thầm kêu xong rồi, tiếng tim đập liên thanh làm sao dấu nổi nam nhân đầy tính xâm lược này.



Nhưng Hàn Bách lại phá lệ không thừa thắng xông lên, chỉ thở dài một tiếng ngửa người nằm lên mái nhà, ngắm nhìn tinh không, lại buông lên tiếng thở dài.



Trang Thanh Sương trong lòng không vui, thầm nghĩ con người này sao lại vô lễ nằm xuống bên cạnh mình mà ai thanh thán khí như vậy. Định lườm hắn một cái nhưng chỉ vừa thấy đôi mắt hắn phát ra thứ quang mang trí tuệ, thần thái tự nhiên thì nộ khí đã giảm hơn quá nửa, thầm than: “Đại nhân đêm nay không biết vì sao thay đổi chủ ý đến đạo tràng chúng ta vậy?”



Hàn Bách nghe thấy vậy trong lòng đại chấn, sau đó lại đưa mắt nhìn nàng, cười hề hề lắc đầu nói: “Kinh sư rốt cuộc là địa phương nào mà tại sao mọi hành động của ta đều giống như ai ai cũng biết vậy?”



Trang Thanh Sương thôi run rẩy quay sang nhìn hắn, thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn nhịn không được bật cười khúc khích, sau đó lại khôi phục vẻ thanh lãnh vốn có, ngạc nhiên nói: “Đại nhân cùng mỹ nhân đến kinh thành, trong đó một vị phu nhân là nữ nhi của Tửu Thần Tả Bá Nhan tài ủ rượu Thanh Khê lưu tuyền còn vượt qua phụ thân, hơn nữa vừa đến kinh thành bằng việc giải câu đố mà mời được Hư Dạ Nguyệt nổi tiếng khó nhằn đi dạo quanh Tần Hoài. Bây giờ ai ai cũng không phải là tay đấm chân đá thì cũng muốn hạ bớt uy phong của ngài, khiến ngài không thể mang thêm mỹ nhân về nước.”



Hàn Bách bỗng bật dậy, hai mắt sáng lên, hoan hỉ nói: “Nguyên lai tiểu thư cười lại đẹp đến thế.”



Khuôn mặt băng tuyết của Trang Thanh Sương khẽ ửng hồng, giận dữ trách: “Không cho phép được nói những lời khinh bạc như thế trước mặt ta.”



Thấy biểu hiện của nàng, tính cách vô lại của Hàn Bách lại trỗi dậy, sao có thể buông tha, cười nói: “Tiểu thư đừng trách, con người ta bụng nghĩ sao, miệng nói vậy. Hắc, tiểu thư cười thêm lần nữa cho ta xem được không?”



Khuôn mặt Trang Thanh Sương lại càng căng thẳng, quay đầu đi nơi khác không thèm để ý đến hắn, nhưng cũng không phất áo rời đi.



Hàn Bách lại thở dài một tiếng, lại nằm xuống, ngắm ánh trăng giữa trời đêm, lại nhớ tới Hư Dạ Nguyệt.



Nàng không biết đã về nhà chưa?



Trang Thanh Sương đột nhiên thấp giọng nói: “Ngài còn chưa trả lời tiểu nữ, tối nay vì sao lại đến đạo tràng?”



Hàn Bách nhanh nhảu đáp: “Nếu nàng không cho phép ta nói lời khinh bạc, ta làm sao trả lời nàng vần đề này được đây?”



Trong lòngTrang Thanh Sương nổi lên từng đợt xung động, thực muốn đánh cho hắn một trận mới có thể xả hết cơn giận. Con người này nhất cử nhất động đều vô tình mang theo vẻ phóng đãng, lại không biết tự kiểm điểm lại, khiến nàng không thể đối phó, phương tâm đại loạn.



“Ọc ọc!”



Bụng Hàn Bách đột nhiên réo lên.



Trang Thanh Sương lần này nhịn không được mà bật cười lên thành tiếng, cơn giận cũng tiêu tan.



Hàn Bách xoa bụng ngồi dậy, xấu hổ nói: “Ta quên mất tối nay còn chưa ăn cơm, chi bằng chúng ta kiếm một quán nào đó ăn một bữa thống khoái đi. Ta thấy tối nay Tiết Minh Ngọc chắc không dám đến đâu.”



Trang Thanh Sương miễn cưỡng làm ra vẻ lạnh lùng, nói: “Chuyên sứ tự mình đi thôi, nếu để Hư Dạ Nguyệt biết chúng ta đi cùng nhau tuy chúng ta thanh thanh bạch bạch nhưng y theo tính cách của nàng ta nhất định sẽ tra hỏi ngài, ngài không sợ sao?”



Hàn Bách hung hăng đáp: “Ta Hàn…à không Phác Văn Chính ta xưa nay hành động không ràng buộc vì bất cứ ai, nàng ta thích nghĩ sao thì nghĩ đi!”



Trang Thanh Sương nghe hắn buột miệng nói ra chữ “Hàn” thì thân thể khẽ run, quay qua nhìn hắn.




Lần này đến lượt Hàn Bách không chịu được ánh mắt của nàng, cúi gằm mặt xuống trong lòng thầm kêu hỏng bét.



Mình cũng thật là, cứ ở bên cạnh mỹ nữ, cái gì cũng đều quên hết.



Trang Thanh Sương chậm rãi thở ra cỗ hương khí, trừng mắt nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi ngài mới nói cái gì?”



Hàn Bách biết nàng nghe không rõ lắm, thầm hô may mắn, thuận miệng nói: “Đó là tên Cao Ly của ta, nhất thời thuận miệng nói ra.Haha! Thực không có ý tứ rồi.”



Trang Thanh Sương bán tín bán nghi đánh giá hắn một hồi lâu sau đó mới đứng dậy, hờ hững nói: “Đi thôi!” Hàn Bách chính đang cùng nàng trò chuyện say sưa, vội vàng đúng dậy, thất vọng nói: “Mau quay về vậy sao?”



Những ngọn gió đêm thổi tới làm cho y phục của Trang Thanh Sương bay phất phơ, xước ước động nhân, nàng vẫn bằng ngữ khí lạnh lùng nói: “Ai nói quay về. Ở bên sông Tần Hoài có một chỗ làm bánh bao nổi tiếng khắp kinh thành, không phải ngài đói bụng sao? Nể mặt ngài từ xa đến, Thanh Sương phải tận đạo chủ khách, thay mặt cha mời ngài một bữa thỏa thê!”



oOo



Lúc Thượng Quan Ưng tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối đen. Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, thi thoảng còn vang lên tiếng sấm từ đâu vọng lại.



Thanh âm Càn Hồng Thanh vang lên bên tai: “Bang chủ đỡ hơn rồi sao?”



Lúc này hắn mới phát hiện ra Càn Hồng Thanh chính đang ở ngay phía sau, không ngừng mượn việc tiếp xúc giữa hai cơ thể mà truyền nhập chân khí quý báu của nàng sang cho hắn. Còn nhớ tối qua hắn trước tiên được mỹ nữ từng là thê tử của hắn này dùng khăn ấm lau thân thể, rồi được Lăng Chiến Thiên liệu thương. Sau đó thiếp đi lúc nào không biết, hiện tại khí lực cũng đã phục hồi quá nửa. Bất chợt thở dài một hơi, chẳng biết nên nói thế nào mới tốt.



Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, ngồi dậy mới phát hiện ra trên người mình không có lấy một mảnh y phục.



Càn Hồng Thanh ôn nhu kéo chăn trùm lên đầu vai hắn, yêu thương hôn lên má hắn, nhẹ nhàng nói: “Nội thương của Bang chủ nếu không mười ngày nửa tháng thì sao có thể hồi phục. Đợi sáng mai để Hồng Thanh đi nói với chủ trì một tiếng. Bà ấy cũng từng là người trong giang hồ, nhất định có thể thông cảm để hai người lưu lại đây nghỉ ngơi một thời gian.”



Thượng Quan Ưng trong lòng nổi lên xúc động khó có thể kiềm chế, giang tay ôm lấy hai vai nàng nói: “Chúng ta hãy quên hết chuyện đã qua, lại sống bên nhau như trước có được không?”



Càn Hồng Thanh vui mừng lại hôn hắn một cái, nhẹ nhàng than: “Chúng ta có thể quên đi chuyện quá khứ, nhưng còn những người khác có thể quên được sao? Chàng thân là chủ của thiên hạ đệ nhất đại bang, phải là tấm gương cho bang chúng noi theo, hãy tỉnh táo lại một chút đi. Hồng Thânh vẫn còn rất yêu chàng, chàng nếu còn muốn thân thể của thiếp thì bất cứ khi nào Hồng Thanh cũng có thể cho chàng.”



Thượng Quan Ưng bỗng nhiên đẩy nàng ra, tức giận nói: “Thương Quan Ưng ta không cần nàng thương hại, hiện tại trong tim của nàng chỉ có một mình Phong Hàn? Đứng không? Hãy trả lời ta!” Càn Hồng Thanh lao đến ôm chầm lấy hắn nói: “Bang chủ, xin chàng đừng làm khó Hồng Thanh.”



Thượng Quan Ưng thở dài buồn bã nói: “Ta thật sự không nên nhắc đến chuyện này. Được rồi! Ta sẽ không quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của nàng nữa!”



Càn Hồng Thanh hoảng sợ nhìn hắn.



Thượng Quan Ưng dứt khoát nói: “Ta lập tức phải đi ngay, Chân phu nhân cùng quan phủ nhất định huy động nhân thủ đuổi theo bọn ta.”



Lời còn chưa dứt, Lăng Chiến Thiên đẩy cửa bước vào, trầm giọng nói: “Có cao thủ tới! Chúng ta lập tức đi ngay, cả Hồng Thanh cũng cùng đi.”



oOo



Trong quán bánh bao đông đúc, nhờ vào dung nhan của Trang Thanh Sương, hai người nhanh chóng có được một bàn gần ban công trên tầng hai. Sau khi bánh bao được mang lên, Hàn Bách lại có cơ hội thể hiện bộ dạng ăn uống vô cùng văn nhã của mình, bắt đầu ăn to uống lớn một hồi.



Trong quán khách nhân nam có nữ có. Nữ khách xem thân phận thì chẳng phải con gái nhà lành, mà đều là các đệ tử của các đại môn phái, mới có thể ngang nhiên ra vào tại những nơi như thế này.



Trước khi người Mông xâm chiếm Trung Nguyên, người dân sống khá cởi mở nhưng từ sau khi bị dị tộc thống trị, những nữ tử con nhà đứng đắn đều không dám bước ra khỏi nhà, lỡ bị Lạt Ma tăng hay người Mông nhìn thấy lại gặp phải ác vận. Kể từ sau khi Đại Minh khai quốc thì thói quen đó vẫn còn tồn tại.



Trang Thanh Sương vừa bước vào quán lập tức thu hút ánh mắt của toàn trường. Những nam tử dù nhận ra hay không nhận ra nàng, đều đối với Hàn Bách đi sau lưng nàng sinh lòng đố kỵ, đều to nhỏ bàn luận không biết tiểu tử may mắn này là nhân vật đến từ phương nào.



Trang Thanh Sương sớm đã quen bị người khác nhìn như thế, vẫn giữ vẻ thanh lãnh vốn có, lẳng lẳng tiến đến ngồi hướng ra phía cửa sổ, thích thú ngắm Hàn Bách ăn uống như lang như hổ, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.



Hàn Bách vừa nhét một chiếc sủi cảo vào mồm, đột nhiên cả người chấn động, nhìn về phía cầu thang, hai mắt trợn tròn.



Trang Thanh Sương nhịn không được cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bảy, tám gã công tử vây quanh lấy Hư Dạ Nguyệt diễm lệ như minh nguyệt trên bầu trời đang đi lên lầu.



Hư Dạ Nguyệt vẫn trong bộ dáng nói cười, không thèm nhìn về phía Hàn Bách lúc này đang nhìn nàng.




Vừa nhìn thấy mặt nhau, ánh mắt của hai mỹ nhân vừa phóng ra đã thu lại, đều vờ như không nhìn thấy đối phương, tình cảnh đó thật vi diệu vô cùng.



Trang Thanh Sương quay đầu lại, ưỡn thẳng người nói: “Nếu ngài muốn qua lấy lòng nàng ta thì cứ đi đi!” Trong ngữ khí ẩn chứa sự ghen tuông. Hàn Bách nghe thấy vậy mừng như bắt được vàng nói: “Có Thanh Sương tiểu thư cùng ngồi ta làm sao còn hứng thú đi gặp người khác.”



Trang Thanh Sương vẫn không lĩnh tình, lạnh lùng đáp: “Nếu ngài còn nói những lời như vậy, Thanh Sương sẽ lập tức quay trở về ngay.”



Hư Dạ Nguyệt cùng đám công tử ngồi xuống chiếc bàn khác ở gần cửa sổ cạnh bàn của hai người Hàn Bách.



Đám công tử ca này làm gì chẳng biết Đại mỹ nhân của Tây Ninh phái, chỉ là vì ngại Hư Dạ Nguyệt, không dám lên tiếng chào hỏi nhưng thỉnh thoảng vẫn quay sang nhìn trộm mấy cái.



Hàn Bách lén nhìn qua Hư Dạ Nguyệt thấy nàng cố ý cùng chúng nhân nói cười mà vờ như không thấy mình, trong lòng tức giận, thầm nghĩ nếu cùng Trang Thanh Sương thân mật một chút, vậy thì thâm cừu đại hận tối nay đều có thể rửa sạch rồi.



Đang nghĩ cách thì Trang Thanh Sương quay sang nhẹ nhàng nói: “Ăn đủ chưa? Chúng ta đi thôi.”Thấy đôi tai động lòng người của Hư Dạ Nguyệt đang vểnh lên, đó chính là hiện tượng tập trung công lực vào hai tai, biết rằng nàng đang lén nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng cười thầm, cũng cúi đầu, thấp giọng nói: “Không biết muộn thế này còn thuê được thuyền nữa hay không đây?”



Vẻ mặt Trang Thanh Sương phát lạnh, thầm giận người này được đằng chân lân đằng đầu, lại muốn cùng mình chèo thuyền ngắm cảnh, đang định phát tác, bên tai truyền đến tiếng Hàn Bách truyền âm: “Đừng có nhìn đi lung tung, ta vừa phát hiện có kẻ giám thị chúng ta, có khả năng là Tiết Minh Ngọc, nàng biết phải làm gì rồi chứ?”



Trang Thanh Sương làm sao biết hắn đang nói dối, nhưng cứ như thế đồng ý lời mời của một nam nhân, với nàng cũng là lần đầu tiên, bèn cúi đầu e thẹn đáp: “Được!” Hàn Bách thấy gian kế thành công, trong lòng đại hỉ.



Với Hàn Bách, vẻ lãnh nhược băng sương của Trang Thanh Sương có sức hấp dẫn đối tuyệt không thua kém Hư Dạ Nguyệt. Nếu có thể biến mỹ nhân băng tuyết này trở nên nhiệt tình như lửa thì đối với nam nhân mà nói đó là thành tựu vĩ đại nhường nào.



Đang muốn quay sang Hư Dạ Nguyệt để thị uy, bên tai đã vang lên thanh âm nhẹ nhàng yêu kiều của Hư Dạ Nguyệt: “Chuyên sứ đại nhân, nếu ngài không qua đây chào hỏi vấn an Dạ Nguyệt, thì tiểu nữ sẽ kêu lên ba tiếng Hàn Bách.”



Hàn Bách ngây người sửng sốt.



Trang Thanh Sương thấy lạ bèn hỏi: “Tại sao vẻ mặt đại nhân lại trở nên khó coi như vậy?”



Hàn Bách ra vẻ thần bí truyền âm nói: “Ta nghĩ kẻ đó cũng có thể để ý đến Hư Dạ Nguyệt, có nên cảnh báo với nàng ta một tiếng hay không? Nàng là nữ hài tử. Ha ha, nữ hài tử nói chuyện với nữ hài tử thì có chút tiện hơn.”Nói thế nhưng trong lòng thầm khấn nàng ngàn vạn lần đừng đáp ứng.



May là hắn tính không sai, Trang Thanh Sương hiển nhiên có chút khúc mắc với Hư Dạ Nguyệt, nhíu mày nói: “Không! Thanh Sương không muốn nói chuyện với nàng ta. Nàng ta từ khi tới đây đều không đặt ai vào mắt, đại nhân muốn thì cứ tự đi mà nói.” Thanh âm của Hư Dạ Nguyệt lại truyền đến bên tai: “Bây giờ Dạ Nguyệt bắt đầu đếm đến ba. Một… hai…”



Hàn Bách hồn phi phách tán, tay chân luống cuống đứng lên, đi qua chỗ Hư Dạ Nguyệt.



Ánh mắt của đám công tử đầy địch ý nhìn về phía hắn.



Hàn Bách không để ý sau khi chào hỏi mọi người xong, hướng về phía Hư Dạ Nguyệt đang cười nham nhở, dương dương đăc ý thấp giọng nói: “Tiểu thư có thể đi theo ta nói chuyện một lúc được chăng?”



Hư Dạ Nguyệt phát ra tràng cười như chuông bạc, liếc sang hắn nhịn cười nói: “Chuyện gì mà không thể nói trực tiếp, ở đây toàn là hảo bằng hữu của ta, có chuyện gì cũng không cần giấu bọn họ.”



Chúng nhân suýt chút nữa vỗ tay ầm ầm, một tên chế giễu: “Đại nhân không phải muốn bàn chuyện cơ mật quốc gia đại sự đó chứ? Ở nước Cao Ly nhỏ bé của ngài, chuyện không dám nói ra chẳng phải là chuyện đại sự hay sao?” Đám công tử nghe vậy cũng hò hét phụ họa.



Hàn Bách thầm nghĩ Cao Ly lớn hay nhỏ liều liên quan đếch gì đến nhà ngươi. Mặt dày nói: “Dạ Nguyệt tiểu thư nếu không sợ nói ra lộ chuyện riêng, vậy thì cứ nói thẳng vậy: Vừa rồi ta mới gặp Bạch tiểu thư, nàng ta nói cha nàng muốn nàng…”



Hư Dạ Nguyệt nghĩ không ra hắn lại còn chiêu đó, dù biết hắn đang hư trương thanh thế nhưng cũng không chịu được, hét lên: “Im miệng!” Trong lòng thắc mắc vì sao Trang Thanh Sương vốn không ưa gì mình đến giờ này vẫn có thể nhịn được tiểu tử này qua đây nói chuyện với mình.



Hàn Bách than thở nói: “Vậy nói hay là không đây?”



Hư Dạ Nguyệt tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, sẳng giọng: “Ngươi cút trở về cho ta!” Lần này chịu không được là Trang Thanh Sương, vội đứng lên nói: “Thật không biết tốt xấu. Chuyên sứ, chúng ta đi!”