“Bộp!”
Một tiếng vang lên, mọi người trong phòng đều liếc mắt nhìn.
Trên mặt Thích Trường Chinh hiện rõ năm vết ngón tay, nếu không phải Hàn Bích Thúy dùng chưởng này không có nội kình thì sợ rằng y chỉ còn dư lại nửa khuôn mặt.
Hồng Tụ đau lòng hỏi: “Vì sao ngươi lại đánh người thô lỗ vậy?”
Hàn Bích Thúy giật mình, nàng lấy tay trái nắm giữ tay phải mới đánh người và lúng túng nói: “Sao ta biết được hắn không tránh chứ?”
Trước tiên Thích Trường Chinh dùng ánh mắt sắc lạnh quét về hướng những người đang ngó bọn họ, sau khi dọa cho bọn họ không dám nhìn nữa mới mỉm cười nói: “Có thể ta bị nàng đánh quen rồi nên không biết cách tránh né nữa.”
Hàn Bích Thúy phì cười nói: “Đâu có chuyện này?”
Hồng Tụ nói: “Đêm xuân ngắn ngủi, xem ra tỷ tỷ không chịu bồi tiếp vị đại gia này nghỉ ngơi rồi, hay tối nay hãy để Hồng Tụ hầu hạ cho đại gia được thoải mái.”
Hàn Bích Thúy cắn răng thần bí nói: “Chọc ta để bồi thường cho y à, đừng hòng. Nhưng ta có thể cùng y đi chơi trọn đêm mà.” Rồi nói với Thích Trường Chinh: “Được! Bây giờ do ngươi chọn ta hay là nàng ta!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thích Trường Chinh ngạc nhiên nói: “Đã nguyện chịu thua cược rồi, sao bây giờ lại có thể nuốt lời chứ. Tối nay ta nhất định phải có một nữ nhân bồi tiếp, nếu nàng không chịu thì để ta hỏi Hồng Tụ.”
Hàn Bích Thúy tức đến sắp phát khóc, nói: “Ngươi thật là ép người quá!”
Hồng Tụ rất ngạc nhiên hỏi: “Tỷ tỷ rõ ràng yêu thương vị đại gia này, vì sao lại không chịu đáp ứng nguyện vọng của chàng? Mà tỷ tỷ ngăn trở bọn ta tối nay, cũng ngăn không được tối mai, quấy rối như vậy thực ra có tác dụng gì?”
Hàn Bích Thúy thực ra cũng không biết mình đang làm cái gì, từ sau khi gặp được Thích Trường Chinh, nàng toàn làm những việc ra ngoài ý muốn của mình, đã đáp ứng không lý đến việc của Thích Trường Chinh nữa, nhưng chịu không nổi lại len lén theo sau, thấy Thích Trường Chinh công khai tranh đoạt Hồng Tụ với Sa Viễn, lại xen vào một tay để phá hoại, chỉ cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên. Bây giờ bị Hồng Tụ nói cho một câu như vậy, ngây người một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ta không có chút nào yêu thương y, chì là bởi ta nguyên vì không ngờ trong lúc này y còn đi tìm hoa tầm liễu, phá hỏng chính sự, nếu y đã giải quyết xong tất cả sự tình ta sẽ không thèm lý đến việc riêng của y nữa.”
Những lời nói này, có thể nói là cực kỳ cưỡng từ đoạt lý. Nàng nói ra, chỉ là vì nghĩ tới hành vi thất thường của mình mà miễn cưỡng đưa ra một lời giải thích.
Thích Trường Chinh đứng dậy đi đến đằng sau Hồng Tụ, hai tay y đặt lên vai nàng, cúi xuống bên tai nàng nói nhè nhẹ: “Tiểu thư ngoan! Nàng đối đãi với ta thật tốt, khi ta tìm được thời gian trống, lập tức sẽ đến kiếm nàng thi triển thực lực chân chính để cho nàng một đời này sẽ không thể quên được.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hồng Tụ cười nghiêng ngả nói: “Ta cũng có phương pháp khiến cho chàng một đời này không thể rời khỏi ta được. Đi thôi! Cùng vị tỷ tỷ này đi tản bộ vậy!”
Thích Trường Chinh thuận tiện cắn viên nhĩ châu của nàng một cái, rồi đi đến bên cạnh Hàn Bích Thúy lúc này trên mặt phủ đầy tức khí vì nhìn thấy bọn họ công nhiên tán tỉnh ve vãn nhau, đưa tay ra nói: “Ngọc thủ của tiểu thư!”
Hàn Bích Thúy bị dọa cho quên cả tức giận, thu hai tay lại nói: “Nam nữ giữa thanh thiên bạch nhật công khai kéo kéo lôi lôi còn ra thể thống gì nữa.”
Thích Trường Chinh thở dài nói: “Sao thận trọng quá như vậy, thôi được! Nào đi!” Quay sang Hồng Tụ nháy mắt rồi đi thẳng ra ngoài.
Hàn Bích Thúy gương mặt ửng hồng đuổi theo sau.
*****
Chiếc mũ của Tú Sắc rơi xuống đất, làn tóc dài đen nhánh bung ra rủ xuống.
Hàn Bách ôm eo nàng thầm nghĩ Tú Sắc này bình thường mặc áo thầy tu cũng không đến nỗi nào, nhưng hiện tại trở lại bộ dạng nữ nhi với mái tóc dài rủ xuống vai, hóa ra lại diễm lệ đến như thế.
Đặc biệt lúc này y phải ôm nàng mà chạy, tạo nên sự tiếp xúc cực kỳ thân mật, càng cảm nhận được nàng là vưu vật tuyệt không kém Doanh Tán Hoa, chỉ bất quá bình thường nàng cố ý mặc cà sa để che dấu sắc đẹp diễm lệ của mình!
Mà đúng ra diễm danh của Doanh Tán Hoa có được là do nàng kiếm về cho.
Ví như cái eo của nàng nhỏ bé tựa như có thể nắm trọn được như thế chắc chắn sẽ đầy đủ đàn hồi, có thể tưởng tượng được ra tư vị khi cùng nàng ở trên giường vui vầy, thảo nào có thể thành truyền nhân của “Trá Nữ Phái” mà mỗi đời chỉ truyền một người.
Y ôm Tú Sắc chạy tối thiểu đã hai mươi dặm trong rừng rậm sơn dã, không ngừng ngoặt bên này tránh bên kia, nhưng thủy chung vẫn không thoát được nữ phi tặc ấy, trong lòng cực kỳ khổ não.
Đột nhiên y dừng lại, nhưng vẫn ôm Tú Sắc chặt trong lòng.
Tú Sắc chẳng chút kinh sợ còn lạnh lùng trừng mắt nhìn y, trong mắt truyền ra tín hiệu rõ ràng là ngươi nhất định trốn không thoát.
Hàn Bách cảm thấy hơi nản lòng.
Hai chưởng vừa rồi của Doanh Tán Hoa chút nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của y, thật không ngờ yêu nữ này công lực lại tinh thuần như thế, ngay Ai đả công mới học thành của y cũng chịu không nổi.
Một phen bôn ba này khiến nội thương của y càng thêm nặng, cho nên càng chạy càng chậm, nếu để cho Doanh Tán Hoa đuổi tới kịp nhất định là lành ít dữ nhiều.
Phương pháp duy nhất là phải nhanh chóng hồi phục lại công lực.
Mà “dược vật” là tuyệt sắc mỹ nữ thiện nghệ “Trá nữ thải bổ chi thuật” đây.
Cho nên y phải tranh thủ một chút khoảng trống thời gian.
Hàn Bách không chút hảo ý nhìn nàng cười cười.
Tú Sắc đương nhiên không nhìn được nụ cười bên dưới tấm khăn tơ, nhưng lại từ trong mắt y nhìn ra được nam tử thần bí có một loại mị lực hấn dẫn nàng vô cùng, đang có ý đồ muốn làm bậy.
“Xoẹt!”
Y phục trên người Tú Sắc bị y gỡ xuống một miếng, lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết và nội y của nàng.
Hàn Bách chẳng phải chỉ thế đã dừng lại, còn gỡ nốt cái quần để lộ hết ra đôi chân dài đẹp của nàng.
Tú Sắc cau mày không hiểu, thầm nghĩ người này đã bị thụ thương, lại bị người ta đuổi cho chạy trốn như con chó, chẳng lẽ còn có hứng thú xâm phạm nàng?
Hàn Bách để y phục của nàng tùy ý vứt trên mặt đất, sau đó cũng để nàng nằm xuống đất.
Cười hì hì một tiếng đột nhiên phi người bỏ đi.
Âm thanh rắc rắc vang lên, cũng không biết y đã bẻ bao nhiêu cành cây.
Sau một lát, Hàn Bách lăng không phi lại, cúi xuống ôm nàng lên rồi tung người lao lên một cành cây cổ thụ cao đến hơn ba trượng, lại tiếp tục chuyền từ cây này sang cây kia, chẳng bao lâu ẩn mình vào một cây cành lá xum xuê, cách mặt đất ước chừng hai trượng.
Tú Sắc bị y dùng tư thế nam nữ giao hoan khó chịu nhất ôm chặt vào lòng, cảm giác được sự nồng nhiệt và cường tráng mạnh mẽ từ da thịt của y đang dán chặt vào nàng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trực giác kỳ quái.
Đây là một nam tử thanh niên.
Hay là một hòa thượng trẻ tuổi.
Nghĩ đến đây trong lòng nàng sự kích thích dâng lên mãnh liệt, mạnh mẽ như muốn phá tan giới luật của nàng.
Tiếng gió tại nơi hai người vừa nãy dừng chân đưa tới.
Doanh Tán Hoa dừng chân lại, hiển nhiên đã nhìn thấy những mảnh y phục mà Hàn Bách gỡ ra từ trên người Tú Sắc để lại.
Doanh Tán Hoa quát lên một tiếng giận dữ, thóa mạ: “Dâm tặc đầu trọc chết toi!”
Tiếng gió lại nổi lên theo người đi xa dần.
Đây đúng là phản ứng mà Hàn Bách đang đợi.
Y chính là muốn lợi dụng sự quan hệ luyến ái giữa Doanh Tán Hoa và Tú Sắc.
Doanh Tán Hoa mắt thấy “người yêu” thụ nhục, không cách nào tránh được giận dữ công tâm sẽ mất đi sự khôn lanh, không còn suy nghĩ được chỉ còn dựa theo vết tích mà truy đuổi.
Hàn Bách chẳng khách khí, tháo hết sạch y phục còn lại trên người Tú Sắc, lại tự mình tháo bỏ y phục.
Tuy nói thế này chẳng khác gì cưỡng gian, nhưng y lại một chút cảm giác phạm tội cũng không có.
Bởi vì truyền nhân của Trá Nữ phái sao có thể sợ cùng nam nhân giao hợp, mà còn là cầu không được.
Mà y xác thực cần thiết nguyên âm Trá nữ của Tú Sắc để liệu trị thương thế. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Quả nhiên hai mắt của Tú Sắc chẳng chút e sợ, chỉ lạnh lùng nhìn y, cho đến khi y sấn vào nội thể của nàng thì nàng mới hiện ra vẻ sợ hãi, bởi vì lúc này nàng mới phát giác sự cường liệt và tài nghệ của đối phương mà nàng từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
Trong đêm trăng, trên một cây cổ thụ nhất thời xuân sắc vô biên.
Hàn Bách theo phương pháp học được từ nơi Hoa Giải Ngữ, thi triển tối đa khả năng, không ngừng thúc đẩy xuân tình của Tú Sắc.
Tú Sắc tuy thiện nghệ thuật nam nữ, nhưng so với Ma chủng trong người Hàn Bách, vẫn còn cách một khoảng rất xa nữa mới kịp, cộng thêm huyệt đạo bị chế ngự, căn bản không có năng lực thúc đẩy toàn diện Trá Nữ Tâm Công, trong nháy mắt đã cảm thấy chịu hết nổi, trong mắt sung mãn dục vọng, đem nguyên âm từ từ chuyển sang Hàn Bách, chịu để người tận tình thải nạp.
Hàn Bách nhân cơ hội hấp nạp nguyên âm, lại đem khí chí dương trả về nội thể Tú Sắc.
Mỗi một vòng đều khiến cho trong thể nội của y chân khí ngưng tụ nhiều lên, tâm linh càng có chiều hướng trong sáng hơn.
Cái thứ cảm giác ngọt ngào sung sướng này làm cho hai người có xu hướng vui vẻ và hạnh phúc.
Tú Sắc tuy đối với nam nhân kinh nghiệm phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng thức tư vị mỹ diệu vô luân thế này.
Âm thanh phá không từ xa lại gần.
Tiếng quát giận dữ của Doanh Tán Hoa ở ngay phía dưới: “Ta biết ngươi ở trên còn không lăn xuống đây ngay cho ta.”
Hàn Bách thở dài một hơi, mặc lại y phục, dí sát vào tai Tú Sắc nói: “Ta biết nàng còn chưa đủ, ta cũng chưa đủ, đợi sau này ta sẽ đến tìm nàng nữa.”
Tiếng gió vang lên, Doanh Tán Hoa từ dưới đất phi lên, hai chưởng phấp phới tấn công đến y.
Nhất thời làm lá cây rụng ra lả tả, uy thế kinh nhân.
Hàn Bách công lực trầm xuống, ôm Tú Sắc dùng thiên cân trụy hạ xuống phía dưới. Doanh Tán Hoa hét lên một tiếng, Băng tằm tơ hướng tới hai người bắn ra.
Hàn Bách hôn Tú Sắc một cái mà không dám nhìn vào đôi mắt đẹp khiến người ta mềm lòng, tống thân thể mềm mại lõa thể của Tú Sắc ra, để cho Băng tằm tơ cuốn chặt lấy nàng, còn y thì lui lại đằng sau nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.