Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 132






Trong tiếng lễ nhạc rộn rã, một tốp hơn mười người lũ lượt tiến vào đại sảnh.



Đi đầu là một nam tử cao gầy chừng gần bốn mươi, khuôn mặt anh tuấn song hết sức lạnh lùng, thần quang trong mắt lấp lánh, trên người mặc bộ trường phục xanh nhạt, tay chắp sau lưng rất mực điềm tĩnh, xem ra chính là đại danh đỉnh đỉnh Lăng Nghiêm.



Ngay sau y là một đại hán hung mãnh, người mặc quân phục, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng hết sức tương phản so với dáng vẻ thong dong của Lăng Nghiêm, đương nhiên là Thủy sư Đô đốc Hồ Tiết. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tiếp theo là một đôi nam nữ mặc võ phục. Nam nhân lưng giắt trường đao, vóc dáng thấp bé song đôi mắt sáng rực như hỏa đăng; nữ nhân mang trường kiếm, dung mạo khá xinh đẹp, đặc biệt dáng vẻ hào sảng như nam giới chỉ nhìn một lần cũng khó thể quên được.



Sau đôi nam nữ là một tiểu hài xem chừng chỉ mười hai mười ba, nhìn kỹ mới thấy ngón tay to hơn những trẻ bình thường khá nhiều, thì ra là một nho đồng.



Đi cuối cùng là tám tiểu tướng vận quân phục.



Đám quan viên địa phương đã sớm sợ đến mất mật, vội vã lục tục đứng dậy nghênh đón. Hàn Bách cũng toan nhổm lên, song vừa động thân đã bị Phạm Lương Cực nắm áo giật lại, mới hiểu ý ngồi nguyên tại chỗ.



Tuy thế tâm trạng của chàng mỗi lúc một căng lên như dây đàn.



Rốt cuộc thì ngoài Hàn Bách, chúng nhân trong sảnh đều đã đứng cả dậy. Lăng Nghiêm và Hồ Tiết dẫn cả đoàn đến trước chủ đài bắt đầu nghi thức chào hỏi. Nhìn thấy Tạ Diên Thạch, cả hai đều thoáng sững lại kinh ngạc.



Ánh mắt Lăng Nghiêm dừng lại trên mặt Hàn Bách, thần quang trong mắt lóe lên, đột nhiên một mình tiến về phía trước, thẳng tới chỗ chàng.



Chúng nhân đều cảm thấy lạ lùng, không hiểu y định làm gì. Hàn Bách có tật giật mình, trong lòng luống cuồng, gắng gượng nở một nụ cười.



Trên mặt Lăng Nghiêm cũng hiện ra nụ cười mỉm cao thâm khó đoán, bước lên chủ đài đưa cả hai tay hướng về Hàn Bách, hóa ra là muốn bắt tay chàng.



Phạm Lương Cực nhìn mà giật thót mình, bởi nghi lễ bắt tay này không hề là phép tắc quan trường mà chỉ lưu hành trong giới giang hồ, chủ yếu dùng để so thử phân lượng của đối phương. Võ công cao minh như Lăng Nghiêm, chỉ cần một cái bắt tay cũng đủ biết được thực hư con người tên ngốc kia rồi! Rõ ràng Lăng Nghiêm đã nghi ngờ họ, thậm chí có thể đã nhìn thấu hai người là ai nên mới không sợ mạo phạm đến Đặc sứ của lân bang.




Đối mặt với nguy cơ, Hàn Bách không ngờ lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay thanh mảnh mà cứng như thép của Lăng Nghiêm.



Phạm Lương Cực thầm thốt lên một tiếng hỏng bét! bên này Trần Lệnh Phương, Tả Thi, Phạm Báo mấy người cũng không khỏi thấp thỏm, nỗi lo dâng lên đến nghẹt thở!



Lăng Nghiêm cười lên ha hả: “Bổn quan xuất thân võ lâm, mắt thấy Chuyên sứ thần thái tinh anh hẳn là cao thủ hàng đầu của Quý quốc, mới không nhịn được dùng lễ tiết giang hồ hầu tỏ rõ tấc lòng, mong Chuyên sứ chớ trách tội!”.



Chúng quan bàng hoàng tỉnh ngộ, thì ra trong võ lâm lại có nghi lễ kiểu bạt kiếm giương cung như vậy.



Bồn bàn tay vừa chạm nhau, một luồng chân khí mảnh như tơ, như có như không xuyên tận vào trong kinh mạch Han Bách. Bất đắc dĩ chàng phải vận nội công trong Vô Tưởng Thập thức nghênh đón, đồng thời mỉm cười thản nhiên: “Thống lãnh Đại nhân hào khí ngút trời, Phác Văn Chính ta chỉ sợ muốn kết giao còn không được, sao lại có ý quở trách chứ?”.



Lăng Nghiêm vừa chạm vào tay Hàn Bách đã biết trong người đối phương tiềm tàng Thiếu lâm tâm pháp chính tông, trong lòng hết sức kinh ngạc.



Vốn y đã biết từ Phương Dạ Vũ, đoàn sứ tiết này xuất hiện đúng lúc Hàn, Phạm mất tích, rất có khả năng là hai người đó đóng giả, vì thế nhân lúc đối phương chưa kịp định thần liền ngay lập tức ra tay thăm dò. Hàn Bách thân mang Ma chủng, võ công hẳn là đi theo con đưòng của Ma môn, với nhãn quan hiểu biết của Lăng Nghiêm, đã đích thân động thủ làm sao mà không nhìn ra chân tướng?



Nào ngờ y lại gặp phải nội công tâm pháp chính tông Thiếu Lâm Tự!



Nhân duyên trên đời cũng thật lắm chuyện lạ kỳ. Mã Tuấn Thanh trăm phương ngàn kế đổ vấy tội sát nhân cho Hàn Bách, không ngờ lại khiến chàng có được Ma chủng từ Xích Tôn Tín. Phương Dạ Vũ bắt họ Mã chép trộm Vô Tưởng thập thức hòng chiếm đoạt võ công Thiêu Lâm, rốt cuộc lại thành ra giúp Hàn Bách thoát thân trước Lăng Nghiêm sư huynh hắn. Bởi nếu chàng dùng võ công vủa bất cứ môn phái nào khác, cũng đều khó lòng giải tỏa được mối nghi ngờ của Lăng Nghiêm!



Võ công thông thường trong thiên hạ, dù cao minh đến mức nào cũng không thoát khỏi cái gọi là “Vạn pháp quy tông nhất Thiếu lâm”. Các nước ở vực ngoại, phàm là những người ngưỡng mộ võ công Trung thổ không ai là không tìm đến Thiếu Lâm học nghệ, việc Phác Văn Chính này thông hiểu tuyệt kỹ Thiếu Lâm cũng không có gì là lạ!



Đương nhiên, nếu Lăng Nghiêm bày ra một cuộc tỉ thí nội lực hẳn hoi, Hàn Bách vì giữ tính mạng tất phải dùng đến võ công thực sự, cuối cùng ắt sẽ lộ tẩy, nhưng với cách thăm dò qua cái bắt tay, chỉ cần dùng Thiếu Lâm tâm pháp là chàng đã có thể ứng phó thoải mái rồi.



Thần sắc Lăng Nghiêm không mảy may thay đổi, buông tay Hàn Bách quay sang vòng tay thi lễ với Bạch Phương Hoa: “Không gặp một năm, Bạch tiểu thư dung nhan còn đẹp đẽ hơn xưa, thật đáng chúc mừng!”.



Bạch Phương Hoa dịu dàng cúi đầu đáp lễ: “Phương Hoa sao xứng với lời tán thưởng của Đại thống lãnh!”.



Phạm, Hàn cùng thầm rủa lên một tiếng, nghĩ bụng đúng là hai kẻ này có liên quan đến nhau!



Uyên nguyên giữa Trần Lệnh Phương và Lăng Nghiêm không hề đơn giản, chừng nào chưa bắt được quả tang thì vẫn như là người một nhà. Lão quan già vì thế vẫn cung kính hết mức: “Trần Lệnh Phương tham kiến Đại thống lãnh!”.



Lăng Nghiêm mỉm cười gật đầu song không đáp lời, quay trở lại chỗ Hồ Tiết cùng bước về phía dãy bàn chờ sẵn bên phải.



m nhạc lại rộn ràng tấu lên, vũ đoàn tiến vào tiếp tục nhảy múa. Trong tai Hàn Bách chợt vang lên giọng mảnh như tơ của Bạch Phương Hoa: “Một nam một nữ và nho đồng kia là thị vệ thân tín của Đại thống lãnh, võ công không nhược, nhất là nho đồng pháp bảo đầy mình, chớ thấy hắn nhỏ bé mà khinh thường!”.



Hàn Bách đang dương dương tự đắc vì qua mặt được Lăng Nghiêm, nghe Bạch Phương Hoa nói xong bất chợt lại cảm thấy hồ đồ. Vì sao cô ta lại nhắc nhở mình như vậy, chẳng lẽ không phải là người của Lăng Nghiêm?



Chàng quay sang Phạm Lương Cực định xem chủ ý của lão. Đúng lúc ấy Hồ Tiết cầm ly rượu đầy đứng dậy, giọng vang như sấm nói với Hàn Bách: “Ly rượu này là để chuộc tội với Chuyên sứ đại nhân, đám thuộc hạ của mạt tướng vì lo lắng cho sự an toàn của đại nhân mà đã hành sự có chút lỗ mãng, mong Đại nhân cả lượng bỏ quá cho!”.



Hàn Bách vội vàng nâng ly, luôn miệng nói không sao. Hồ Tiết ha ha cười, ngồi xuống nói: “Không ngờ trên Trường Giang này trộm cướp lại ngông cuồng đến vậy! Không biết tám tên tiểu tặc Chuyên sứ bắt được hiện đang nhốt ở đâu? Nếu có thể hãy giao cho mạt tướng xử lý, không chừng qua bọn chúng có thể biết được sào huyệt, xuất kỳ bất ý vây tiễu, đây cũng là nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho mạt tướng”.



Hàn Bách trong bụng thầm chửi ba mươi sáu đời tổ tông gã Đô đốc! Hồ Tiết nhà ngươi biết rõ bắt tám tên quỷ ấy không phải là ta, vậy mà cứ nói như chính ta đã làm, rõ ràng là muốn ép ta giao người mà!



Nếu chàng nói không liên quan đến chúng, trách nhiệm sẽ đổ hết lên vai Mã Hùng và Phương Viên, thử hỏi hai gã tiểu quan đó có thể ngăn cản họ Hồ mang người đi không? Trần Lệnh Phương vẫn chưa chính thức nhận phẩm cấp, với chuyện này càng không có quyền phát ngôn.



Phạm Lương Cực chợt bật cười lớn, thong thả: “Chuyện liên quan đến phòng vệ đại thuyền, Đề đốc Đại nhân hỏi bổn Thị vệ trưởng ta đây được rồi! Tám tên tiểu tặc ấy nhìn thì có vẻ như đến thích sát Trần công, nhưng bọn ta lại nghi ngờ thực ra chúng nhắm đến cống phẩm bọn ta mang dâng lên Thiên tử Quý triều. Linh sâm vạn niên tăng lực bổ khí, giúp người trẻ mãi không già, thử hỏi có ai mà không động lòng? Xem chúng chọn thời điểm chuẩn xác như vậy, ắt hẳn trong quan phủ đã có kẻ thông báo. Biết là cống phẩm dành cho Thiên tử mà vẫn âm mưu chiếm đoạt, tội ấy phải xử thế nào đây? Chúng ta phải giải tám tên tặc ấy lên Kinh sư giao cho Hình bộ Quý triều, Lăng thống lãnh và Hồ đại nhân phải chăng có ý kiến gì khác?”.



Hàn Bách và Trần Lệnh Phương thầm vỗ bàn khen tuyệt, Phạm Lương Cực chỉ uốn lưỡi mấy câu đã khiến tất cả quan lại nhà Minh trở thành đáng ngờ. Trừ phi Chu Nguyên Chương đích thân ra lệnh, bất cứ ai đến đòi người giờ đây đều có thể bị kết tội là chủ mưu sai khiến!



Hồ Tiết cứng họng, chỉ còn biết yếu ớt xuê xoa: “Thì ra phía sau lại có nguyên nhân như thế, làm phiền Thị vệ trưởng rồi! Không biết vệ sĩ trên thuyền có đủ không, có cần mạt tướng phái thêm vài hảo thủ để an toàn hơn chăng?”.



Phạm Lương Cực đang định lên tiếng từ chối thì Tạ Diên Thạch đã xen vào: “Đề đốc đại nhân xin cứ yên tâm, linh sâm vạn niên là chuyện lớn của Hoàng thượng, bổn ty sao dám sơ xuất!”.




Lăng Nghiêm lẳng lặng: “Bổn quan trước khi đến đây không biết Bố chính Đại nhân cũng ở trên thuyền, bằng không cũng đâu cần lo lắng hão như vậy!”.



Tạ Diên Thạch cung kính: “Hoàng thượng có chỉ, yêu cầu hạ quan phụ trách an toàn trên đường đi của Chuyên sứ Đại nhân, hạ quan sao dám phụ ý chỉ?”



Lăng Nghiêm nhếch mép đầy ngụ ý: “Tạ đại nhân đưa Chuyên sứ đi một vòng lớn như vậy, từ Sơn Đông đến Vũ Xương du sơn vãn thủy, lại không hề xin thỉnh dụ, hình như Đại nhân không sợ Hoàng thượng phải ngày đêm chờ đợi?”.



Phạm Lương Cực thầm thốt lên lợi hại! Lăng Nghiêm không hỏi đoàn sứ tiết tại sao đến Vũ Xương mà gán ngay cho Tạ Diên Thạch tội tự ý hành động không thông báo với triều đình, để Chu Nguyên Chương phải lo lắng sốt ruột, quả là chuyện khó ứng phó rồi!



Sắc mặt Tạ Diên Thạch quả nhiên đại biến, bỗng Hàn Bách cười ha hả đáp thay: “Đại thống lãnh đã nặng lời rồi, Bố chính Đại nhân làm vậy cũng là do yêu cầu của bọn ta. Linh sâm vạn niên tuy thần hiệu, nhưng nếu thiếu Linh tuyền thanh thủy ở vùng phụ cận Vũ Xương làm chất dẫn thì công hiệu chỉ còn một nửa, vì thế bọn ta mới phải nhọc công đi đường vòng như vậy, may nhờ ân đức Thiên tử đã lấy được đủ nước suối rồi!”.



Cửu Giang đề đốc Lý Triều Sinh bàng hoàng: “Thì ra Thị vệ trưởng đại nhân lệnh cho hạ quan chuyển mười hai thùng nước Tiên ẩm tuyền lên thuyền là vì nguyên do quan trọng ấy!”.



Lăng Nghiêm nửa tin nửa ngờ nhìn khắp lượt đám quan viên, thấy ai cũng thành thật hớn hở vì địa phương mình có báu vật góp phần cho Hoàng thượng trường sinh bất lão, biết có hỏi tiếp cũng không dò ra được gì bèn chuyển qua đề tài khác: “Ba năm trước sứ thần của Quý quốc sang Trung Hoa, hạ quan đã từng cùng ngài đàm đạo cả đêm, vô cùng có hứng thú với nền văn hiến của Quý quốc. Chà, trí nhớ của hạ quan tồi quá, quên mất cả tên của người này rồi...”.



Lần này đến lượt Hàn Bách giật thót mình. Trần Lệnh Phương về quê đã tám năm, làm sao biết được ba năm trước Cao Ly phái ai đến triều cống chứ? Câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng nếu Hàn Bách quả thật là đồ giả, liệu có biết để trả lời hay không? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách đã toan vận công chuẩn bị ứng chiến, trong tai chợt vang lên tiếng truyền âm của Bạch Phương Hoa: “Là Ngự tiền nghị chính Trực Hải Đại nhân!”.



Hàn Bách không biết đối phương đang đùa giỡn hay giúp đỡ mình, nhưng bản thân đã hết cách, chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân: “Người mà Đại nhân nhắc đến hẳn là Ngự tiền nghị chính Trực Hải đại nhân của tệ quốc rồi, bổn sứ và ngài không những là đồng liêu, Trực phu nhân còn là nghĩa mẫu của ta nữa. Trực huynh với Lăng Đại thống lãnh có mối thâm giao như vậy, thì ra đều là người một nhà!”



Vừa nói chàng vừa kín đáo liếc nhìn Lăng Ngiêm. Thấy khuôn mặt y thoáng đờ ra thất vọng, Hàn Bách mới yên tâm kín đáo xả bớt công lực.



Sự kinh hãi của chàng giờ lại dồn sang Bạch Phương Hoa, nữ tử tuyệt sắc này sao lại thông hiểu chuyện Triều đình đến vậy? Nếu không phải là người của Lăng Nghiêm thì cô ta làm việc cho ai? Đến đây lại có ý đồ gì?



Trần Lệnh Phương, Phạm Lương Cực, tam nữ cùng Phạm Báo nhất loạt đờ người ra tại trận, không hiểu vì sao Hàn Bách biết tên của viên quan Cao Ly ấy, lại kể ra hẳn cả một câu chuyện như vậy? Hay hồn ma Phác Văn Chính đã nhập vào người hắn?



Người kinh ngạc nhất lại chính là Lăng Nghiêm.



Y nhận được tin từ Phương Dạ Vũ, đoán hai người này nhất định là Hàn Bách và Phạm Lương Cực giả danh, nhưng trước tiên là một người am hiểu về Cao Ly như Trần Lệnh Phương dường như không nghi ngờ chút nào, kế đó là Tạ Diên Thạch lại thân chinh cùng hai người từ tận Sơn Đông tới đây. Bản thân thử qua nội lực cũng xác nhận võ công đối phương không hề liên quan đến Ma chủng, đến khi Hàn Bách nói ra được tên của Trực Hải thì một con người mưu lược như Lăng Nghiêm cũng không khỏi bắt đầu hoang mang.



Ba năm trước Trực Hải đến Trung Hoa, vì phải che giấu tai mắt của người Mông nên chuyến đi được hết sức giữ bí mật, cả Tạ Diên Thạch cũng không hề hay biết. Kẻ tự xưng là Chuyên sứ kia, nếu biết chuyện này rõ như vậy thì hắn đúng là Chuyên sứ thật rồi!



Lăng Nghiêm trong lòng vẫn ấm ức, cố hỏi vớt vát: “Không biết gần đây Trực Hải Đại nhân tình hình ra sao, có được Quý Quốc vương ân sủng thăng chức chăng?”.



Đến lượt Bạch Phương Hoa biến sắc mặt, chuyện này nàng không thể giúp gì rồi. Ai mà biết được Lăng Nghiêm và Trực Hải có tin tức qua lại hay không? Chuyện lão đã lên chức hay vẫn tại vị, người ở Trung Hoa làm sao biết được.



Hàn Bách chưa kịp đắc ý đã phải thầm kêu trời, may thay Tạ Diên Thạch kịp thời ha hả xen vào: “Trước khi Phác Chuyên sứ đến Trung Thổ, Trực đại nhân có thiết yến tiễn chân ngài tại cửa khẩu, hạ quan cũng được mời tham gia. Tửu lượng của Trực lão còn cao hơn cả hai bọn ta cộng lại, thân thể cường tráng như người mới ba mươi, chẳng trách càng về già quan lộ càng thênh thang, nửa năm trước vừa được vinh hạnh thăng phó tướng. Chà, phải nói ngài vui mừng đắc ý đến chừng nào!”.



Mọi nghi ngờ của Lăng Nghiêm đến đây chấm dứt, bởi dù bất cứ lý do gì thì Tạ Diên Thạch cũng không thể dám phạm tội khi quân vì Hàn, Phạm hai người. Y đâu có ngờ họ Tạ làm vậy cũng chỉ là trước mắt giữ cho cái đầu của mình, nếu để lộ ra chuyện Chuyên sứ suýt mất mạng bị mã tặc, người đầu tiên bị chém sẽ là Tạ Diên Thạch.



Cả Hàn, Phạm, Trần thầm vã mồ hôi lạnh.



Trần Lệnh Phương sợ Lăng Nghiêm hỏi tiếp, nhanh nhẹn nâng ly chúc rượu, không khí buổi tiệc phút chốc trở lại náo nhiệt.



Hàn Bách nhân cơ hội ghé sát sang Bạch Phương Hoa hỏi: “Bạch tiểu thư vì sao lại chỉ điểm cho bổn sứ vậy?”.



Bạch Phương Hoa chợt liếc chàng tình tứ như giữa hai người không hề có khúc mắc gì, thong thả: “Ta thấy ngài mãi không trả lời, chắc đầu bị chấn thương quên hết cả mọi chuyện nên mới nhắc ngài một câu thôi, Chuyên sứ chớ trách Phương Hoa lắm chuyện!” đoạn khẽ mỉm cười: “Ai biết Trực phu nhân còn là nghĩa mẫu của Chuyên sứ, hóa ra Phương Hoa đã lo hão rồi!”.



Hàn Bách bất giác như lâm vào mê hồn trận. Không hiểu sao Bạch Phương Hoa lại biết đầu chàng “đã từng bị thương”, hẳn là có tin từ Lan Chí Viễn hoặc chỗ lâu la của lão. Nhưng cô ta đến đây với mục đích gì? Nếu vì để giúp đỡ chàng thì sao lúc nãy lại như cố tình gây sự?



Đầu Hàn Bách đã thực sự nhức lên vì muôn ngàn câu hỏi. Đột nhiên Bạch Phương Hoa ghé sát tai chàng: “Rốt cuộc Phương Hoa có giúp được ngài không vậy?”.




Hai thái dương chàng lại nhói lên lùng bùng, nếu trả lời “có” thì chẳng khác nào thú nhận ta đúng là đồ giả, bằng không sao ngay đến tên nhi tử của nghĩa mẫu cũng không biết, chỉ còn cách hàm hồ đáp lại: “Miễn là Bạch tiểu thư có hảo ý là bổn Chuyên sứ đã cảm ơn không hết rồi!”.



Bạch Phương Hoa làm ra vẻ hết sức tâm đắc với câu trả lời của chàng, yểu điệu mỉm cười: “Vậy thì Chuyên sứ Đại nhân sẽ cảm ơn thiếp như thế nào đây?”.



Hàn Bách ngạc nhiên đến suýt nhảy dựng lên: “Bạch tiểu thư muốn bổn Chuyên sứ phải cảm ơn như thế nào?”.



Mỹ nhân nguýt chàng một cái dài cả dặm: “Phương Hoa muốn một cây linh sâm vạn niên!”.



Hàn Bách giật thót mình, lắp bắp: “Thế... thế sao được?”.



Sắc mặt Bạch Phương Hoa chợt nghiêm lại lạnh lùng: “Ta không biết! Nếu ngài không kiếm cho ta một cây, Phương Hoa quyết không để ngài yên đâu!”.



Giọng Phạm Lương Cực chợt vang lên trong tai chàng: “Đồng ý đi! Tiểu ni tử này đã nhìn thấu bọn ta rồi, có điều hãy kèm vào thêm một số điều kiện, đừng đầu hàng dễ dàng!”.



Hàn Bách lĩnh ý, thở phì một tiếng, ghé miệng vào sát tai mỹ nhân: “Thôi được, nhưng ta có một điều kiện, là... là...”.



Bạch Phương Hoa thúc giục: “Là điều kiện gì?”.



Chần chừ một lát không nghe thấy tiếng Phạm Lương Cực, Hàn Bách biết lão nhất thời cũng không nghĩ ra được điều gì. Bạch Phương Hoa đã nóng ruột: “Nam tử hán đại trượng phu, ấp a ấp úng còn ra thể thống gì nữa?”.



Mấy tiểu quan mang rượu đến chúc tụng Hàn Bách. Sau một hồi huyên náo, Hàn Bách nhìn sang Bạch Phương Hoa, chỉ thấy nàng vẫn chau cặp mày đen nhánh lên chờ đợi, thầm nhủ nếu bảo ả không được bóc mẽ mình thì chẳng khác nào đã thừa nhận mình giả mạo, vì thế điều kiện này là tuyệt không thể nói ra. Nhưng nếu dễ dàng tặng không cho ả một cây linh sâm vạn niên thì cũng có khác gì đã tự thú nhận thân phận?



Không chừng Bạch Phương Hoa vẫn chưa dám khẳng định mình là thật hay giả, nếu không tại sao hành xử lại có vẻ tiền hậu bất nhất như vậy? Nghĩ đến đây, Hàn Bách chợt động tâm, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô ta: “Điều kiện là Bạch tiểu thư phải cho ta hôn một cái!”.



Bạch Phương Hoa khẽ giật mình, trừng mắt nhìn chàng một hồi mới bĩu môi: “Điều kiện đơn giản như vậy, hà tất phải nghĩ lâu đến thế?”.



Hàn Bách nảy ra một kế, chau mày than thở: “Ta vốn muốn chuyện lớn hơn nhưng lại sợ tiểu thư từ chối, như thế chẳng phải không còn gì sao? Vì thế chỉ dám ra điều kiện hôn một cái lên môi, ý tiểu thư thế nào?”.



Bạch Phương Hoa tỉ mỉ quan sát Hàn Bách một hồi, chợt cười ngọt lịm: “Được thôi! Nhưng ngài chỉ được phép hôn lên môi, tuyệt đối không chạm vào những chỗ khác trên người ta!”.



Phong vận nàng chợt trở nên duyên dáng đến lạ kỳ, đôi mắt long lanh như hút hồn bất cứ ai đối diện. Hàn Bách trong lòng đã mềm nhũn, đang định nói thêm vài câu bỡn cợt đại loại như hôn phải đủ một canh giờ chẳng hạn... thì tiếng vỗ tay giòn tan bỗng vang lên làm chàng giật mình tỉnh lại.



Đại sảnh đang náo nhiệt bỗng trở nên im phăng phắc. Người vỗ tay chính là Lăng Nghiêm, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người y.



Lăng Nghiêm vẫn ngồi yên trên ghế, nhìn về phía Hàn Bách mỉm cười: “Hiếm có dịp nào cao hứng như tối nay, xin phép Chuyên sứ Đại nhân để mấy thủ hạ của ta hiến nghệ giúp vui!”.



Nho đồng ngồi sau lưng Lăng Nghiêm hét lên một tiêng, nhảy tót khỏi ghế, lăng không như một mũi tên đáp xuống giữa sảnh.



Hàn Bách và Phạm Lương Cực đưa mắt nhìn nhau.



Cả hai đều có cảm giác không ổn, nhưng lại không có cách gì ngăn cản được