Phúc Vận Lai

Chương 52: Nói ra khá dài (một)




Hai người lẳng lặng nằm trong màn, vừa rồi lại làm một phen “vận động kịch liệt”, A Phúc bình phục hô hấp, cảm giác tim đập cũng dần dần khôi phục tốc độ bình thường.

“Tam công chúa điện hạ…… Hôm nay tâm tình tựa hồ cũng không tốt lắm?”

Lý Cố ừ một tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn: “Nàng ấy cũng đến tuổi nghị hôn rồi, hôm nay khi Đức Phúc cung nàng không nghe thấy có người nói đến chuyện này sao?”

Tựa hồ có nghe thấy một câu, nhưng A Phúc cũng không để ý. Hoặc là nói, nàng lúc ấy quá khẩn trương, cho dù nghe được cũng không nhớ kỹ.

“Hoàng gia cươi vợ dễ, gả nữ khó……” Lý Cố nhẹ giọng nói: “Tiền triều từ thịnh chuyển suy, làm loạn lễ nghĩa, còn có ba lần cung biến, không phải đều là do phò mã gây ra sao? Cho nên phò mã, quận mã các triều đại…… Nói trắng ra, chỉ sợ không có gia đình trong sạch nào nguyện ý làm.”

A Phúc đối không biết nhiều lắm, nhẹ giọng hỏi nguyên do.

“Sau khi công chúa xuất giá, sẽ chuyển đến phía tây hoàng thành sống trong Thừa Ân phường trong phủ công chúa, phò mã sẽ ở lại biệt quán sau Thừa Ân phường, chẳng những không thể rời khỏi kinh thành, chính là nếu muốn ra khỏi biệt quán, cũng có rất nhiều khó khăn. Cách xa người nhà không thể tẫn hiếu, đoàn tụ, mà một tháng cũng chỉ có thể gặp công chúa hai lần, mà người quản lý Thừa Ân phường thường rất hay làm khó, gặp mặt nói gì đó đều phải có người nghe, ngay cả buổi tối cũng…… Muội muội của tiên đế, một vị cô cô của ta, gả cho một vị phò mã họ Thôi, ngày thường thật sự rất có danh tiếng, vị Thôi phò mã này cùng một vị Vương phò mã cũng ở biệt quán uống rượu, sau khi uống rượu say có oán giận vài câu, ngày hôm sau…… Một người bị ban thưởng rượu độc, một người bị giam lại cả đời không thể ra ngoài, còn cô cô của ta, không quá nửa năm cũng chết bệnh, ai…… Hinh nhi dù không tình nguyện, nhưng tuổi cũng đã không còn nhỏ, phụ hoàng và Thái hậu dù có thương nàng, nàng cũng phải lập gia đình.”

Lý Cố thở dài một tiếng làm cho lòng A Phúc cũng trầm xuống theo.

Thoạt nhìn là Tam công chúa Lý Hinh thiên chi kiêu nữ, sáng rọi huy hoàng, vậy mà vận mệnh tương lai lại bi thảm như thế? Nghe qua nào giống cuộc sống vợ chồng, quả thực giống như hai người cùng ngồi tù thì đúng hơn! Hoàng gia tại sao lại có thể đối xử với công chúa như vậy? Cho dù là vì đề phòng tai họa tiền triều lại tái diễn, nhưng làm như vậy cũng quá mức rồi.

“Đều như thế sao? Không có ngoại lệ nào sao?”

“Từ khi thái tổ khai quốc đến nay vẫn luôn như thế, theo như ta biết, không có ngoại lệ…… Các triều tuy có công chúa không muốn lập gia đình mà xuất gia, nhưng phải ở đạo quan, am ni cô cả đời, so với ở cả đời trong phủ công chúa, cũng không tự tại hơn chỗ nào……” Lý Cố không muốn nói nhiều về chuyện này, nói: “Ngủ đi.”

A Phúc trong lòng rét run, không khỏi tiến đến gần người Lý Cố hơn một ít.

Nghe qua, thân là công chúa của hoàng gia nhưng tương lai thậm chí không thể bằng mình.

Tuy rằng, mình cũng sống trong một cái lồng sắt lớn thoạt nhìn thì vàng son huy hoàng, nhưng lại không có tự do.

Nhưng mà tối thiểu, nam nhân bên cạnh mình này, chàng là thật lòng thích mình.

Hơn nữa, hiện tại bọn họ có thể ở gần nhau như vậy, dựa vào nhau.

Thất phẩm, hay là ngũ phẩm, A Phúc cảm thấy cũng không có gì khác cả. Hai cấp bậc này vốn cũng không có gì bất đồng, đều là thiếp của hoàng tử, ngũ phẩm cao hơn một chút, thất phẩm thấp một chút, ngũ phẩm đãi ngộ tự nhiên cao hơn…… Nhưng A Phúc cảm thấy những cái đó đều không quan trọng.

Ngày hôm sau A Phúc tỉnh dậy sớm, sau khi rửa mặt chải đầu, Lý Cố hưng trí bừng bừng đi luyện kiếm, A Phúc đi chuẩn bị đồ ăn. Tiểu thái giam được phân cho nàng là Khánh Hòa có quan hệ không tệ với Lưu Nhuận, rất thông minh, không nhiều lời, tay chân lanh lẹ.

A Phúc dùng lại cơm thừa ngày hôm qua làm một ít cơm cháy, mùi thơm ngào ngạt giòn tan, thêm một ít cháo loãng nữa, Lý Cố luyện kiếm trở về, khẩu vị đại khai ăn hơn phân nửa bàn, nhớ đến một việc, hỏi nàng: “Tại sao không thấy Lưu Nhuận?” Không đợi A Phúc trả lời hắn đã nghĩ ra: “À, ngày hôm qua hắn đã nói với ta hôm nay xuất cung rồi.”

A Phúc gắp trứng muối đặt vào cháo cho Lý Cố: “Vâng, là vì chuyện nhà của ta. Lần trước nhờ người xuất cung truyền tin, không biết trong nhà khi nào đã chuyển đi rồi…… Cũng chưa tìm lại được.”

“Đây là theo lẽ thường cần phải làm.” Lý Cố nói: “Ngày hôm qua nếu nàng nói vì việc này, ta sẽ cho Lưu Nhuận mang chút lễ vật đi.”

“Cái này không vội, trước tìm được bọn họ rồi nói sau. Lưu Nhuận hôm nay sẽ đi đến nhà chồng muội muội ta hỏi thăm tin tức.”

Sau khi thay đổi thân phận, không phải nói có thể hưởng phúc thoải mái rồi sao, A Phúc lại cảm thấy bản thân thì ngược lại, phải tốn hơi tốn sức thì đúng hơn! Tính cả Tử Mân, A Phúc vẫn cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng! Sinh nhật Hoàng đế Thái hậu, sinh nhật các phu nhân, mỹ nhân có uy tín danh dự, sinh nhật các hoàng tử công chúa, ai ai cũng không thể thiếu quà sinh nhật. Một năm mấy lễ lớn mấy lễ nhỏ, cần nghi lễ đồ lễ không giống nhau không thể thiếu. Cho dù có Dương phu nhân ở đây, A Phúc cũng không thể thả lỏng bản thân làm cảnh, bỏ mặc mọi chuyện. A Phúc bỗng nhiên cảm thấy mình được thăng cấp cũng có chỗ không tốt, tuy rằng phúc lợi đãi ngộ tăng lên, nhưng dù sao bây giờ còn chưa thấy rõ. Những sống bận rộn hơn thì lại thấy rất rõ ràng!

Nếu không có Tử Mân, việc gì cùng bắt nàng phải nhớ, cho dù làm cuốn sổ tùy thân ghi chép lại, chỉ sợ cũng không nhớ được.

Nếu là đời trước, trong lúc làm việc có quên chuyện gì, đại khái cũng chỉ bị ông chủ mắng mấy câu, khấu trừ tiền lương, nhưng ở nơi này lại không giống. Nơi này là hoàng cung, sai một bước, có thể sẽ rơi đầu. Nghiêm trọng hơn, có thể khiến cả nhà mất mạng thậm chí tru di tam tộc cửu tộc.

A Phúc cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.

Công việc này lãi cao, nhưng độ nguy hiểm cũng cao, người có thể thành công lên thành thượng vị giả* rất ít ỏi không có mấy, đã nói vị Thái hậu nương nương thoạt nhìn hiền lành ở trong Đức Phúc cung kia, nhưng dươi ngai vàng loan phượng bình phong của bà, khẳng định chất đầy xương trắng.

(*) người có địa vị cao

Mặt trời vẫn tỏa nắng, A Phúc lại rùng mình một cái.

Qua ngọ nàng sẽ chờ Lưu Nhuận trở về, Khánh Hòa thay nàng đến Đông Dương môn xem tình hình. Qua giờ thân, Khánh Hòa thở hổn hển trở về: “Chủ, chủ tử, Lưu Nhuận ca đã trở lại.”

Tim A Phúc chợt đập nhanh, cuộn chỉ trong tay chợt lệch đi, rối chỉ, cả cuộn phải bỏ đi.

Lưu Nhuận theo sau tiến vào, mặt hắn cũng không phải mặt không đổi sắc như trước, ước chừng là vì đi đường xa, sắc mặt đỏ lên.

“Huynh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đi, Thụy Vân, đi rót trà.”

Thụy Vân đáp ứng đi ra ngoài, Khánh Hòa cũng rất nhanh mắt lui ra hai bước, đứng chờ ngoài cửa.

“Trà không vội uống.” Lưu Nhuận nói: “Ta hôm nay đi Lưu gia, đã nghe được tin tức của người nhà muội.”

“Không…… Gặp người nhà của ta sao?”

“Thời gian không kịp, nếu không trở về sẽ không thể vào cung.” Lưu Nhuận nói: “Người nhà muội đang ở thôn trang bên ngoài thành.”

“A? Vì sao?”

Nhà A Phúc ở ngoài thành có vài mẫu ruộng, cạnh ruộng còn có hai gian phòng tranh, đó là khi phụ thân còn sống đã mua, tính toán để trồng lương thực ăn, không cần ngày ngày xách túi đi mua đồ mua gạo, nhưng chỗ đó vẫn để cho một bà con xa của Chu gia thuê ở, hàng năm đều đưa lương thực đến nhà họ.

“Việc này, nói ra khá dài.”