Người khác kết hôn sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ tình cảnh của mỗi người cũng không giống nhau.
A Phúc đã từng nghĩ, nàng sau khi thành thân sẽ sống như thế nào.
Nhưng tình hình trước mắt, kém rất xa tưởng tượng của nàng.
Nàng nghĩ sẽ gả cho Lưu Dục Thư.
Nàng nghĩ mình sẽ quản ký việc nhà, hầu hạ bố mẹ chồng.
Nàng nghĩ……
Nhưng những điều đó đều chưa thực hiện được.
Nàng hiện tại đang cùng Lý Cố …… Tính sổ.
Đúng vậy, chính là tính sổ.
Nguyên nhân là vì Lý Cố hỏi nàng một câu: “Nàng có bao nhiêu vốn riêng? Đều đã chuyển hết đến phòng này chưa?”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, A Phúc cẩn thận ngồi tính lại xem nàng hiện tại có bao nhiêu vốn riêng.
Thật sự là không tính không biết, A Phúc không đoán được chỉ trong hai ngày ngắn ngủn, nàng đã được xem như một người có chút của cải. Tuy rằng…… Trên cơ bản tất cả đều là những thứ không thể ăn không thể uống. Xiêm y, vải vóc, trang sức.
Lý Cố còn hứng trí hơn cả A Phúc, phân phó người đem những thứ đã nhận phân loại rõ ra, còn bảo A Phúc tìm một cuốn sổ, ghi lại tất cả để nắm rõ, về sau có tìm cũng dễ hơn.
A Phúc tìm sổ ghi chép của mình, Lý Cố cũng cùng tính cùng ghi lại giống nàng, sau đó lại bảo người cất lại vào rương. Khi dã thu dọn xong, cung nữ bưng trà đi lên, trời đã qua ngọ, Lý Cố tinh thần vẫn hưng phấn, ngay cả ngủ trưa cũng không nghỉ.
Hải Phương lại đến truyền lời, theo quy củ, bên cạnh A Phúc có hai cung nữ hai thái giám hầu hạ. Dương phu nhân để Hải Phương tới hỏi một tiếng, là chọn người trong Thái Bình điện để nàng dùng, hay là lại chọn từ nơi khác.
A Phúc nói: “Không cần đi chọn ở nơi khác, người trong Thái Bình điện cũng không thiếu, quên vẫn tốt hơn lạ.”
Lý Cố gật đầu nói: “Đúng thế, ta vừa rồi cũng không nhớ tới việc này. Nàng có ai hợp ý để chọn rồi sao? Có thì nói cho Hải Phương, để nàng đi bẩm báo với phu nhân một tiếng, chuyển người đến phòng nàng hầu hạ.”
Người hợp ý để chọn? A Phúc một chút không do dự: “Ta cảm thấy Lưu Nhuận tốt lắm, chàng có thể bỏ thứ yêu thích sao?”
Lý Cố cười cười: “Nàng và ta còn phân chia cái gì? Cho dù hắn đến đi hầu hạ nàng rồi, chẳng lẽ ta không thể sai hắn làm việc được sao?”
“Đúng,” A Phúc hơi hơi cong khóe môi, ý cười nhàn nhạt hiện lên.
Nếu nói hiện tại ai là người mà A Phúc tin tưởng nhất ở trong cung, kia…… Đúng, Lưu Nhuận đại khái có thể xếp thứ nhất, ngay cả Lý Cố cũng chỉ xếp sau mà thôi.
“Nhưng, thế này mới có một người.” Lý Cố nói: “Cung nữ thì sao?”
A Phúc bắt đầu do dự.
Những người nàng quen biết, như Giai Huệ, Hải Phương là đại cung nữ rồi, nàng khẳng định không thể chọn.
Tiểu cung nữ…… Nàng có quen vài người, bất quá chỉ là do thường hay đến phòng nói chuyện với Hạnh Nhi mà thôi. Nhạc Xuân quá nhanh nhẩu, Nhị Hương tính tình cũng không trầm ổn, so đi so lại, Thụy Vân còn tốt hơn một chút…… Trầm ổn, thận trọng.
Không biết không thể dùng, hiểu không sâu không dám dùng, hiểu biết quá sâu ……
Hạnh Nhi……
A Phúc lắc đầu.
Nàng nói ra tên của Lưu Nhuận và Thụy Vân, chỉ định hai người kia, còn những người khác xin nhờ Dương phu nhân chọn hộ.
Qua ngọ, thời tiết bắt đầu oi bức, A Phúc cầm quạt quạt cho Lý Cố, việc này nàng vẫn thường làm nên rất quen thuộc, Lý Cố lại đưa tay đến: “Đưa quạt cho ta.”
A Phúc không hiểu để làm gì, nhưng vẫn đưa quạt cho hắn. Đây là mộtcái quạt lụa tơ tằm tốt nhất, mặt lụa trắng muốt nhìn không thấy một lỗ hổng, đều đều chặt chẽ, nhìn xuyên qua mặt quạt thì như đang nhìn mọi thứ cách một tầng sương mù. Trên mặt quạt thêu một cành phong lan, lá xanh hoa vàng, cực kỳ đơn giản sạch sẽ. Lý Cố nhận cây quạt, cầm thử phe phẩy hai cái, rồi bất chợt hướng về phía A Phúc, quạt cho nàng.
A Phúc giật mình đè tay hắn lại muốn cầm lại cái quạt, Lý Cố lại không cho nàng.
“Nàng quạt cho ta nhiều lần như vậy rồi, để ta quạt cho nàng thì không được sao?”
“Không phải a……” A Phúc nhẹ giọng nói: “Nếu người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Bây giờ không phải đang không có người sao.” Hắn mỉm cười nói: “Nếu nghe thấy tiếng có người đến, ta sẽ trả lại quạt cho nàng.”
A Phúc không có cách nào, buông lỏng tay ra. Lý Cố cảm thấy mỹ mãn giống nhặt được một túi tiền lớn, tận tình ra sức mà quạt.
Bất quá…… Hắn quạt, hơi lệch một chút.
Trong lòng A Phúc bỗng nhiên như nhũn ra.
Rõ ràng cây quạt đang quạt ra gió mát, nhưng mặt lại từ từ nóng lên.
Nam nhân là phu quân của nàng này, vẫn là một đứa nhỏ ……
Hơn mười tuổi, đại khái vẫn còn tính trẻ con.
A Phúc hơi hơi ngửa ra sau một chút, để ngọn gió kia quạt lên hai má.
Lý Cố đắc ý dào dạt: “Nương tử, ta quạt có tốt không?”
Nương tử, là cấp bậc thân phận bây giờ của A Phúc…… Nhưng trong kiếp trước của A Phúc, xưng hô này, chỉ là từ để phu quân gọi thê tử của mình.
A Phúc gật đầu: “Tốt lắm, rất mát.”
Lý Cố càng ra sức, làm cây quạt vang lên những tiếng phạch phạch, tay áo choàng rộng thùng thình cũng đong đưa theo.
Xa xa có tiếng bước chân, A Phúc vội cầm lại cây quạt.
“Điện hạ, nương tử, ta đưa người đến.”
A Phúc cười nói: “Làm phiền ngươi, trời nóng như vậy lại phải đi qua đi lại mấy lần.”
Hải Phương cười, nói cũng không vất vả, A Phúc mới nhìn đến người đi theo sau nàng.
Đầu tiên ánh mắt đương nhiên dừng trên người Lưu Nhuận, hắn mặc y phục cổ tròn xanh nhạt, màu sắc xám nhạt không thu hút, nhưng người kia lại tú dật như trúc.
( tú = xuất sắc, dật = vượt trội)
Lúc ngẩng đầu khi hành lễ xong, hắn nhìn A Phúc vài giây, khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra ý cười mơ hồ.
Đứng cạnh hắn là một tiểu thái giám A Phúc đã từng gặp qua, chính là không biết tên, hầu hạ ở tây viện, vóc người không cao, mắt tròn tròn. Hai cung nữ đi về phía trước mấy bước hành lễ vấn an, bên trái là Thụy Vân, bên phải làm cho A Phúc chấn động.
Là Tử Mân.
…… Dương phu nhân làm sao có thể để Tử Mân hầu hạ nàng? Theo quy củ đã ước định trong cung, Tử Mân đã từng hầu hạ Thái hậu, là cung nữ nhất đẳng. Nhưng A Phúc bất quá chỉ là một người nho nhỏ, thân phận nửa chủ nửa nô, để cho mấy tiểu cung nữ như Nhạc Xuân đến hầu hạ là thích hợp, nếu để Tử Mân đến chính là hạ bậc.
Vào cung hầu hạ phải kính trọng tiền bối, người vốn gọi là tỷ, đột nhiên biến thành thị nữ của mình, trong lòng A Phúc cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Tử Mân……” Chữ tỷ không thể thốt ra: “Phu nhân tại sao lại….. chuyển ngươi đến đây? Đến chỗ ta sợ sẽ ủy khuất ngươi.”
Tử Mân lại cúi người: “Nương tử không cần lo lắng, là ta cầu xin phu nhân, muốn tới đây hầu hạ nương tử, chỉ cần nương tử không chê ta thô kệch vô dụng là tốt rồi.”
Lý Cố gật gật đầu: “Được, nếu như vậy, thì giữ lại đi.” Hắn cầm lấy tay A Phúc:“Đi thôi.”
A Phúc chỉ có thể vội vàng nói với Lưu Nhuận một câu: “Huynh đi an bài người đi.” Liền theo sát Lý Cố ra khỏi phòng. Không biết có phải vô tình hay là do Dương phu nhân an bài, căn phòng có bậc cửa rất thấp, Lý Cố ra vào cũng không có gì bất tiện.
“Đi chậm một chút.” A Phúc hỏi: “Bây giờ đi chỗ nào vậy?”
“Đi theo ta nàng sẽ biết.”
A Phúc cùng hắn đi lòng vòng mấy vòng, xuyên qua hành lang gấp khúc. Đi nhanh, trên đầu A Phúc đã đầy mồ hôi, thở hơi gấp.
Đại sảnh trong Cẩm Thư các vắng vẻ, chỉ có mấy tủ gỗ dựa vào tường, A Phúc nhìn vào bên trong tựa hồ đều là giấy và sách.
Cố Hoàng tử mở tủ, sờ soạng vài cái, lấy ra một cái hòm. Dài một thước, rộng nửa thước, cao khoảng bảy tám tấc.
( 1 tấc = 3.33 cm, 1 thước = 10 tấc = 33.33 cm)
“Ngồi xuống.”
Hắn để cái hòm lên trên bàn, thoạt nhìn nó cũng khá nặng.
“Vừa rồi tính mấy thứ kia, đều là người khác đưa cho nàng. Còn cái này, là ta cho nàng. Mở ra nhìn xem.
Hòm chia thành bốn tầng, mỗi tầng một ô.
A Phúc mở từng ô, cảm thấy mắt và đầu óc đều không đủ sử dụng.
Mỗi một ô, đều tràn đầy châu báu. A Phúc cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nhiều thứ như vậy, tất cả đều là kỳ trân quý hiếm, cứ như vậy không hề được nhắc trước xuất hiện trước mắt. Ngọc bảo thạch lộng lẫy, trân châu êm dịu, ngọc lục thúy xanh mát giống như lá cây vừa được mưa tẩy rửa…… Ngũ quang thập sắc, châu quang bảo khí.
“Ta biết nàng không tham tiền tài như những người khác.” Lý Cố cọ mặt lại gần, cùng nàng dính sát vào nhau, vành tai và tóc mai chạm nhau: “Nhưng ta cảm thấy, nàng xứng đáng có được những thứ tốt nhất trong thiên hạ này …… Những cái này đều là đồ mẫu hậu lưu lại, giống cái lược kia, tất cả vốn để cùng một chỗ …… Nàng thích không?”
A Phúc thừa nhận, mình tuyệt đối không phải người thanh cao không ăn khói lửa nhân gian. Nhìn những thứ châu báu xa xỉ mỗi thứ đều vô cùng quý báu này, nàng không phải không thích.
Nhưng, thứ quý báu này, chúng nó dù chất chồng nên nhau, cũng không bằng mấy câu nói của Lý Cố, càng đáng quý, càng làm cho người khác…… Cảm động.
Đối với nữ nhân mà nói, có một câu tuyệt đối sẽ không thể chưa từng nghe qua.
Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang.
( dễ tìm được bảo vật vô giá, khó được một người yêu)
Môi Lý Cố cọ cọ bên vành tai của nàng, A Phúc đeo một đôi hoa tai hạt châu nhỏ, Lý Cố bỡn cợt nhẹ nhàng cắn khuyên tai kéo một chút: “Này, ta đã tặng nàng rất nhiều đồ, nàng cũng nên tặng ta vài thứ đi chứ?”
A Phúc hơi hơi nghiêng mặt, nhìn hắn.
Cặp mắt kia đen thẳm sâu kín, sương mù mênh mông.
“Ta cũng không có thứ gì tốt để tặng……”
“Keo kiệt.” Lý Cố cố ý nhíu mày:“Ta cũng không muốn nàng đưa vàng bạc tài bảo gì.”
A Phúc hé miệng cười: “Ta đây trở về làm hai bộ đồ mới, còn xin điện hạ rộng lòng nhận lấy.”
“Được, ta chờ.”