*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt A Phúc trước hồng sau trắng, nhưng hai cung nữ lớn tuổi đứng trước mặt nàng, vẫn rất bình tĩnh, trên khuôn mặt kia đừng nói là biểu tình, dù là ánh mắt, nửa ngày cũng không nháy một cái.
“Chúc mừng cô nương.”
A Phúc nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, vội vàng nói: “Hai vị đừng chiết sát ta, ta có chỗ nào để chúc mừng chứ.”
“Tăng phẩm.” Hai cung nữ đều mặc áo xám, ở trong cung, khiến cho người khác mắt đau tim đập nhanh chính là cung trang màu xám, thái giám cung nữ, mặc áo xám, khi gặp đều không có chuyện tốt.
Cung nữ bên trái nói: “Lão thân họ Hàn, còn vị này là Tôn tỷ tỷ. Hai người chúng ta, đến dạy cô nương một chút quy củ.”
A Phúc cúi đầu: “Mời hai vị chỉ bảo.”
Nói thật ra, mãi cho đến bây giờ, A Phúc vẫn chưa lấy lại tinh thần, có rất nhiều cung nữ xinhđẹp lại có xuất thân tốt hơn nàng, tại sao Thái hậu lại không chọn ai, lại đi chọn nàng?
Ngày hôm qua khi ra khỏi Đức Phúc cung, Dương phu nhân đã bảo những người khác lui xuống, để lại một mình nàng, câu mở đầu cũng không khác gì hai lão cung nữ vừa rồi: “Chúc mừng cô nương.”
Trong lòng A Phúc mơ hồ có dự cảm nguy hiểm lập tức thành sự thực, lúc ấy liền giống như cây cột đứng ngốc trước mặt Dương phu nhân.
Trước kia khi phát hiện bản thân đã xuyên qua, nàng đã hạ quyết tâm, cũng là cho mình nhiều cảnh cáo, tuy rằng có nhiều điều nhớ không rõ, nhưng là có một điều A Phúc tuyệt đối không quên.
Câu nói kia chính là, thà làm vợ ăn mày, không làm thiếp kẻ giàu có.
Nhưng hiện tại……
Nàng có thể nói, ta không muốn làm thiếp sao?
“Không cần ngượng ngùng.” Dương phu nhân hiển nhiên hiểu lầm sự trầm mặc của nàng:“Đứa nhỏ này, ta đã nhìn thật lâu, cảm thấy ngươi vừa cẩn thận, lại vững chắc, tuổi thì nhỏ hơn điện hạ một tuổi rất thích hợp. Đây là chuyện tốt, không cần sợ hãi. Điện hạ thì ngươi mỗi ngày đều gặp, người có bao nhiêu hòa khí ngươi cũng biết. Không ngờ ngươi lại có duyên với Thái hậu, vốn ban đầu ý của Thái hậu, là không có danh phận gì. Vừa rồi lại dặn lại ta, báo cho nội phủ, A Phúc, chờ khi nội phủ ghi hồ sơ, ngươi chính là Thất phẩm nương tử. A Phúc a, ngươi đây chính là một bước lên trời đó.”
A Phúc thầm hò hét: Ta không muốn bước lên có được không?
Dương phu nhân kéo tay nàng, A Phúc ngây ngốc ngồi xuống.
“Ta từ khi vào cung làm cung nữ đến bây giờ, bất quá mới chỉ là thất phẩm chưởng sự, tuy rằng người khác tôn trọng gọi một tiếng phu nhân, nhưng cái đó và phẩm vị phu nhân của quý nhân lại không giống với. Phu nhân là nhị phẩm quý nhân.”
A Phúc cảm thấy cả đầu đều là tương hồ, trong bụng đều là bông, trên lưỡi đều là hoàng liên, nàng rất khó chịu, bây giờ chỉ muốn thống thống khoái khoái khóc một trận.
Nhưng là người trong cung, không thể tự do khóc. Đừng nói là nàng, cho dù là người mà Dương phu nhân mới nhắc tới, chính nhị phẩm quý nhân phu nhân, các nàng thử vô cớ rơi một giọt lệ thử xem?
Dương phu nhân lại kéo nàng vừa dỗ vừa khuyên vừa tâng bốc, tất cả các chiêu thức đều mang hết ra sử dụng. A Phúc tuy rằng vẫn không hé răng, nhưng Dương phu nhân hiển nhiên rất vừa lòng – rất thành thật, thành thật đại biểu cho việc nàng sẽ không đi khiêu chiến quyền uy của Dương phu nhân ở Thái Bình điện, sẽ không đụng chạm đến ích lợi cùng thể diện của bà.
Không thể không nói, cuối cùng Thái hậu cũng nhìn trúng A Phúc, Dương phu nhân rất vui sướng.
A Phúc ra khỏi phòng Dương phu nhân, kinh ngạc phát hiện, chuyện này tuy rằng vừa mới xảy ra, nhưng tựa hồ, đã không phải chuyện gì bí mật. Ít nhất tất cả mọi người trong Thái Bình điện, đối với việc các nàng bị đưa đến Đức Phúc cung làm cái gì, đều tự có phỏng đoán riêng, những phỏng đoán này đã đúng gần 10%, có người thậm chí trực tiếp ra kết luận. Mấy người Nhị Hương đã muốn vụng trộm đến chúc mừng A Phúc, ngay sau đó lại có đồ của Đức Phúc cung ban cho và hạ lễ của Dương phu nhân được đưa tới, Thái hậu thưởng gấm vóc, trang sức, mấy thứ này đều đang bày trên giường A Phúc, thứ hấp dẫn mắt người khác nhất chính là một thanh như ý vàng.
Hạnh Nhi bình thường vẫn nói nhiều, bây giờ lại trầm mặc. Đại khái nàng cũng giống A Phúc, cảm thấy tất cả đến rất đột ngột, giống như một giấc mộng, không phải sự thật.
Đúng vậy, A Phúc chính là cảm thấy không phải sự thật.
Nàng vốn muốn cách xa hoàng cung, nhưng hôm nay lại bị lôi vào, tất cả tính toán của nàng đều thất bại. Nàng đã muốn không có khả năng giống như mơ ước trước kia nữa, kiếm chút tiền, lại rèn luyện tay nghề thuê thùa linh tinh, cố gắng kéo dài đến khi xuất cung rồi sống những ngày tháng yên bình.
Hạnh Nhi không biết đang nghĩ điều gì, thật cẩn thận cầm lấy cành hoa hồng thạch lựu A Phúc đặt trước gương, nâng lên đến xem, sau đó, lại đưa tới trước mặt A Phúc.
A Phúc không biết nàng muốn làm gì, thuận tay nhận lấy bông hoa lụa.
Hạnh Nhi nhỏ giọng nói: “A Phúc tỷ…… Ngươi làm quý nhân, vậy, ta còn có thể đi theo hầu hạ ngươi không?”
A Phúc không thể nói rõ bây giờ trong lòng nàng đang có cảm giác gì, dường như có chút cô đơn, lại có chút ủ rũ: “Ta cũng không biết, phải xem an bài của Dương phu nhân.”
“Nhưng phu nhân nhất định cũng sẽ nghe lời ngươi.”
A Phúc lắc đầu, không biết vì sao, cảm thấy rất mệt, rất phiền chán.
Hạnh Nhi đại khái cũng đã nhìn ra, không nói nữa.
Cành hoa lựu trong tay giống nhau phát nóng, làm cho A Phúc cảm thấy đầu ngón tay phát đau.
Nếu mình không chọn đóa hoa này, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác đúng không?
Mưa vẫn chưa ngừng, A Phúc nhớ tới năm trước, nàng và Hạnh Nhi, vừa đến Thái Bình điện.
Hóa ra mới chỉ có một năm, nhưng tại sao lại cảm thấy đã qua rất lâu rồi.
Nửa đêm A Phúc không ngủ, nàng nhớ tới chuyện kiếp trước, rất nhiều chuyện chỉ còn ấn tượng mơ hồ. Phố xá phồn hoa, đám đông chật chội, đèn nê ông đủ mọi màu sắc, cuộc sống quy luật ngày ngày lặp lại…… Sau đó ngủ thiếp đi, lại cảm giác như vừa mới ngủ gật, trời đã sáng, sau đó, người dạy nàng quy củ đến.
Ngồi, đứng, đi, những điều đó cũng không phải dạy lại, nói chuyện, xưng hô, các nàng chỉ giảng một lần A Phúc đã nhớ rõ. Các nàng tuy rằng cũng không nghiêm mặt, nhưng vẻ mặt nghiêm túc kia lại làm cho A Phúc hoảng hốt trong lòng. Nàng không phải không có chuẩn bị, trong tay áo có hai cây trâm, là lấy trong đám đồ ngày hôm qua Thái hậu thưởng cùng Dương phu nhân tặng, thừa dịp hai người kia dừng lại uống trà, mở khăn tay, tặng mỗi người một chiếc. Các nàng cũng nhận, nhưng sắc mặt vẫn như trước, làm cho người ta không thể hiểu được. A Phúc nghĩ, có lẽ không chèn ép nàng, đã là tác dụng của việc tặng lễ vật rồi.
Nhưng đến quy củ cuối cùng, lại làm cho A Phúc kinh ngạc đến cực điểm.
Lão cung nữ họ Tôn kia, lại lấy ra một quyển sách.
A Phúc nghĩ chắc là cung quy răn dạy gì đó, thành thành thật thật đứng yên.
“Ngươi lại đây.”
A Phúc đi đến trước mặt, người nọ mở sách ra: “Thời gian gấp rút, việc này vốn nên hảo hảo dạy bảo ngươi. Ngươi trước tự mình xem đi.”
A Phúc nhìn thoáng qua, trong sách vẽ hai người, một nam, một nữ, không mặc quần áo, đang ở……
Được rồi, cái này kỳ thật cũng không tính là cái gì. Những thứ hoạt sắc sinh hương hơn kiếp trước nàng cũng từng xem rồi. Những bức vẽ này thiếu cân đối, bộ mặt quái dị, chỉ để người ta nhìn thấy các động tác và thân thể rõ ràng, chứ nói gì tới mỹ cảm hoặc là…… điều khác.
Cung nữ họ Hàn thấy A Phúc chỉ liếc mắt một cái, thấp giọng khuyên một câu: “Không có gì phải e lệ. Ngươi là người hầu hạ hoàng tử, việc này nên biết. Huống hồ…… mắt Cố Hoàng tử không tiện, trước kia cũng chưa có người hầu hạ trong phòng, ngươi nếu không hiểu rõ……”
A Phúc cũng không biết mình đã tiễn bước hai người kia như thế nào. Các nàng nói, ngày mai sẽ lại đến. A Phúc chỉ cảm thấy không có chuyện gì làm cho nàng buồn bực hơn tin tức này.
“A Phúc.”
Nàng có điểm ngoài ý muốn quay đầu lại, Lưu Nhuận đứng dưới hành lang. Mưa bụi làm cho cả đình viện đều nhiễm màu sắc trầm tối mông lung, nhìn qua giống như bức vẽ trên trang giấy cũ.
Lưu Nhuận đi tới, quan sát một khắc: “Vừa rồi có phải bị ức hiếp hay không?”
A Phúc cảm thấy cổ hơi hơi nghẹn lại, bị Lưu Nhuận hỏi như vậy, những áp lực ủy khuất vừa rồi lại nổi lên.
“Những người sống lâu ở trong cung……” Lưu Nhuận chỉ nói nửa câu, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ, tự mình nghĩ thoáng một chút.”
Lưu Nhuận là người duy nhất từ hôm qua đến bây giờ khi nhìn thấy nàng không nói chúc mừng.
A Phúc càng muốn chịu đựng, càng cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Lưu Nhuận hiểu nàng, cho nên, hắn mới không nói chúc mừng đúng không?
“Điện hạ cho gọi ngươi qua.”
A Phúc ngoài ý muốn: “Điện hạ?”
Nàng cơ hồ đã quên, hắn……
Một nhân vật chính khác trong chuyện này.
A Phúc vẫn dây dưa trong việc phải làm tiểu lão bà, phải mất đi tự do, nhưng lại quên mất điểm quan trọng nhất.
Cố Hoàng tử…… Hắn nguyện ý nhận an bài như vậy sao?
Hắn là không đồng ý hay không tình nguyện?
Nên đối mặt với hắn như thế nào đây?
___________________________________________
CHƯƠNG 19: Lược
“Được…… Ta, cũng nên đi qua.”
Lưu Nhuận và nàng không đi theo hành lang vòng qua đình viện vẫn thường đi, mà là đi về phía sau. A Phúc hiểu được nguyên nhân — tuy rằng nàng không phải tân nương tử gì đó, nhưng lúc này Cố Hoàng tử gặp mặt nàng, nếu bị người khác biết, sẽ không tốt.
Phòng vẫn là gian phòng kia, người cũng vẫn là người kia. Nhưng khi A Phúc bước vào phòng, lại cảm giác …… Tâm tình hoàn toàn khác.
Cố Hoàng tử thích ngồi trước cửa sổ, A Phúc không biết có phải bởi vì khi ngồi ở đó, tiếng mưa gió có thể nghe rõ ràng hơn nhiều hay không.
Trong phòng không có ai, không biết hắn đã bảo mọi người đi ra ngoài bằng cách nào.
“Điện hạ.” Cho dù không có ai, lễ nghi vẫn không thể bỏ. A Phúc chưa bao giờ bỏ qua lễ nghi trong bất cứ trường hợp nào. Cố Hoàng tử hơi run lên một chút, sau đó mới nói: “Đứng lên đi.” Dừng một chút còn nói: “Ngươi lại gần đây một chút.”
A Phúc chậm rãi đi đến trước mặt, Cố Hoàng tử vươn tay ra, tay hắn trắng nõn thon dài, móng tay mượt mà, mang theo một chút ánh sáng trắng mềm hồng hào. A Phúc nghĩ một lúc mới hiểu được ý củA Cố Hoàng tử, do dự đưa tay mình cho hắn.
Cũng không phải chưa từng có tiếp xúc tứ chi, có đôi khi Cố Hoàng tử tản bộ, bước lên bậc thang, đi vào trong đình, A Phúc cũng sẽ đỡ một phen. Nhưng hoàn toàn khác với tình huống bây giờ.
Khi đó Cố Hoàng tử trong cảm nhận của A Phúc, là một hình tượng trừu tượng. Dần dần từ hai chữ “Chủ tử”, biến thành một hình người vẽ trên trang giấy. Vô luận là chữ cũng tốt, là bức vẽ cũng thế, đều không có tính chân thật.
A Phúc chưa từng có khi nào cảm nhận được rõ ràng như vậy, Cố Hoàng tử là một nam tử, mà nàng, là một nữ nhân. Hai người ở cùng một chỗ, không phải chỉ có quan hệ chủ tớ.
“Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút nói.” Cố Hoàng tử nhẹ giọng nói: “Các nàng lúc này cũng sẽ không đi vào, ngươi ngồi xuống đi.”
A Phúc chậm rãi ngồi xuống ghế tròn. Cửa sổ mở ra, mấy cây trúc trong đình viện được mưa tẩy rửa xanh biếc tươi mát, những giọt mưa rơi vào lá trúc tạo thành những thanh âm, tí tách rả rích, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại.
“A Phúc, ngươi tin vào số mệnh không?”
Tin hay không?
Lẽ ra, loại chuyện này không nên tín, nhưng A Phúc lại cảm thấy, bản thân hiện tại đang ngồi ở chỗ này, nói đến nói đi, đại khái cũng trốn không thoát khỏi một chữ mệnh.
“Ta cũng không biết có nên tin hay không. Có lẽ, tin thì tốt hơn. Như vậy, có cái gì không thuận lợi, đều có thể nói đó là do số mệnh đã định.”
Bên môi Cố Hoàng tử nổi lên ý cười: “Ngươi nói đúng. Ta có lúc cũng không tin…… Bất quá hiện tại, ta đột nhiên cảm thấy, vẫn nên tin một chút.”
Dừng một chút, hắn nói: “Dương phu nhân và Liễu phu nhân đã tới, nói với ta ……”
Nói cái gì, hắn cũng không cần nói rõ thì hai người cũng ngầm hiểu trong lòng.
“Ta rất cao hứng.” Giọng của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lặp lại một lần nữa: “Ta cảm thấy rất cao hứng. Dương phu nhân nói, đây thật sự là duyên phận. Ngươi bình thường cũng rất tốt, lại vừa khéo lấy đóa hồng thạch lựu kia, Thái hậu còn rất thích tên của ngươi.”
A Phúc không lên tiếng.
Cố Hoàng tử hơi ngẩng đầu lên, nét cười trên mặt hắn như gió mát: “Lúc vừa nghe chuyện này, ta cảm thấy Thái hậu đã quá vội vàng, loạn chỉ uyên ương. Bởi vì ta đã được chỉ hôn hai lần nhưng đều không thành, cho nên muốn dùng biện pháp này, có lẽ nàng cũng hiểu được mạng của ta rất cứng, khắc người khác. Cũng có khả năng Thái hậu cảm thấy tuổi của ta đã không còn nhỏ, cho dù không thành thân, bên người cũng phải có người hầu hạ.”
A Phúc vẫn không lên tiếng, nàng cũng không biết nên nói cái gì, Cố Hoàng tử thoạt nhìn cũng không có ý muốn nàng mở miệng, hắn đang tự thuật mà thôi.
“Ta không nghĩ tới…… Không, là chưa từng nghĩ tới, sẽ nhanh như vậy. Nhất thời trong lòng không thể nói rõ, đó là tư vị gì. Cảm thấy tựa hồ có chút khổ sở, lại có chút tức giận, duy độc không có vui sướng. Nếu, ta thật sự giống như lời đồn đại, mệnh cách rất cứng, khắc mẫu khắc thê……”
“Điện hạ,” A Phúc đánh gãy lời của hắn: “Những lời nói đó là vô căn cứ.”
“Đúng vậy, nhưng cũng có câu châm ngôn, rất nhiều chuyện thà rằng tin là có. Nếu thật sự đúng như vậy, ta không phải sẽ lại hại người khác sao? Dương phu nhân nói, lần này không giống, lần này là một người hữu duyên, nhất định phúc trạch lâu dài, tuyệt đối sẽ không giống hai lần trước — ta mới biết hóa ra đã chọn được người rồi.”
Hắn quay đầu lại, tuy rằng biết hắn không nhìn thấy, nhưng vẻ mặt chuyên chú ôn nhu kia vẫn làm cho A Phúc cảm thấy tim đập hơi nhanh.
“Phu nhân nói, ta mới biết đó là ngươi.”
A Phúc cảm thấy lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. Nàng muốn rút tay lại, nhưng Cố Hoàng tử không buông ra.
“Lúc nghe thấy, ta cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó, một lát sau lại cảm thấy, thật cao hứng.” Giọng củA Cố Hoàng tử rất thấp, khuôn mặt hơi hơi đỏ: “Lúc biết là ngươi, không phải người khác ……”
A Phúc bật ra một câu: “Ta lớn lên không đẹp ……”
Cố Hoàng tử nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Ta vừa rồi, ngồi ở đây, suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới bảo Lưu Nhuận đi mời ngươi đến. Ta nghĩ, ta có một câu, muốn hỏi ngươi.”
A Phúc ngẩng đầu lên: “Hỏi cái gì?”
“Ngươi nguyện ý không?”
A Phúc giật mình.
Cố Hoàng tử nghiêm túc hỏi nàng: “Ngươi nguyện ý, ở bên cạnh ta, sống cùng nhau không?”
Nếu đổi một người khác tới hỏi, ngươi có đồng ý không? A Phúc nhất định sẽ trả lời, không muốn.
Nhưng, vì sao…… một đương sự khác của chuyện này hỏi nàng những lời này, A Phúc lại nói nói không ra được.
“Ta…… Ta cảm thấy cùng ngươi một chỗ, trong lòng luôn rất thoải mái.” Sắc mặt Cố Hoàng tử càng ngày càng hồng, lòng bàn tay hắn đã ra mồ hôi, A Phúc cũng nhận ra.
“Ngươi có biết, tương lai của ta, cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn, mắt còn không nhìn thấy, cũng không có tài năng gì…… Đại khái ta chỉ có một thân phận như vậy, coi như là điểm mạnh của ta.” Vẻ mặt Cố Hoàng tử thong dong, nhưng giọng nói đã có chút không ổn.
“Điện hạ có rất nhiều điểm mạnh, khoan hậu, bác học, còn biết kiếm thuật……” A Phúc nhẹ giọng nói: “Là ta không xứng với điện hạ.”
“Không, xứng đôi.” Cố Hoàng tử dùng sức nắm lấy tay nàng: “Nhưng, nếu ngươi nói không muốn, ta sẽ nói với phu nhân, với Thái hậu……”
A Phúc bỗng nhiên có chút cảm động.
Bởi vì thiếu niên hoàng tộc đang đỏ mặt trước mắt này, còn có, những lời nghiêm túc này của hắn.
“Điện hạ, ta từ nhỏ, đã nói với chính mình, thà làm vợ ăn mày, không làm thiếp kẻ giàu có.”
Vẻ mặt Cố Hoàng tử có biến hóa rất nhỏ, nhưng vẫn im lặng nghe A Phúc nói tiếp.
“Ta đã từng nói với điện hạ rồi đi? Mẫu thân của ta, chính là từ nô tì, lên đến thiếp, sau đó làm người quản lý gia đình. Bà danh bất chính, ngôn bất thuận, không người nào toàn vẹn, muốn sống tốt trong mắt mỗi người, thật không dễ dàng, chẳng sợ đói xử thật tốt đích nữ ghẻ lạnh con ruột, vẫn hai mặt nịnh nọt. Ta không hận nương, ta chỉ là cảm thấy đáng thương bà. Nhà chúng ta là gia đình nhỏ nghèo, còn không có tranh giành gì. Ta biếtthiếp của kẻ giàu có gia là kiểu gì, các nàng luôn sống vô cùng mệt mỏi. Nam nhân chỉ có một, lại có vài nữ nhân tranh đoạt, thê và thiếp, ngươi thương tổn ta, ta thương tổn ngươi. Đích thứ, sủng ái, con nối dòng, gia sản…… Ta không muốn làm hại người khác, cũng không muốn bị người khác hại. Ta trước kia vẫn luôn muốn, gả cho một người thành thật, không có gì nhiều tiền mà lấy thêm thiếp, sống những ngày tháng yên bình….. Sau đó lại vào cung, không biết năm nào mới được ra, ta lại muốn, học chút tay nghề, tích góp chút tiền, sau này khi ra ngoài, tự mình dưỡng lão. Cho tới bây giờ ta chưa từng không nghĩ tới, phải đi làm thiếp cho người……”
Những lời này, là không nên nói.
A Phúc biết.
Nhưng, không biết vì sao vẫn nói ra.
Có lẽ, là không muốn lừa hắn.
Cũng có khả năng, là không muốn thương tổn hắn.
Tay Cố Hoàng tử, chậm rãi buông ra.
“Hóa ra…… Ngươi không muốn.”
A Phúc cẩn thận nhìn hắn. Màu đỏ trên mặt Cố Hoàng tử chậm rãi nhạt đi, mất hết, chuyển thành mày trắng như giấy.
A Phúc cảm thấy ngực, không hiểu rất khó chịu.
Không muốn tổn thương hắn.
Nhưng, vẫn làm thương tổn.
Tiếng mưa rơi bên ngoài dần dày lên, A Phúc cảm thấy trong lòng vắng vẻ, trên cổ như bị buộc một sợi dây thừng, làm cho khi nàng hít thở cũng rất khó khăn.
“Ngươi…… Đi trước đi, ta muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.” Cố Hoàng tử quay đầu về phía cửa sổ, A Phúc chỉ có thể nhìn thấy tóc, bóng lưng của hắn.
Mái tóc của hắn rất đẹp, đen nhánh thẳng mượt, trên đầu đội ngọc quan màu xanh, trên người mặc bào phục may thêu cực tinh xảo. Không phải y phục thường ngày.
Hắn…… Là sai người giúp hắn chải đầu thay quần áo, ở chỗ này chờ nàng sao?
A Phúc đứng lên, chậm rãi xoay người.
Cố Hoàng tử nhẹ giọng nói: “Chờ một chút.”
A Phúc quay đầu lại.
Hắn lấy ra một khăn gấm từ trong tay áo: “Định tặng cho ngươi …… Thiếu chút nữa đã quên. Ngươi xem xem, có thích hay không.”
A Phúc lắc đầu, lại nghĩ ra hắn không nhìn thấy, thấp giọng nói: “Ta, không thể nhận.”
“Cầm đi.”
Cố Hoàng tử đay tay ra, không thu lại.
A Phúc nhận lấy đồ trong tay hắn. Mở cái khăn gấm ra, bên trong là một chiếc lược ngà đồi mồi.
“Cái này…… Là của mẫu hậu ta để lại.”
“Ta muốn tặng cho ngươi.”
Ngừng lại một lúc, A Phúc lại nghe thấy hắn nói: “Chuyện này, ta sẽ nói lại với Thái hậu, còn có Dương phu nhân, là ta không thích ngươi…… Sẽ không miễn cưỡng ngươi, không cần lo lắng.”
Điều A Phúc đang lo lắng bây giờ, không phải cái đó.
Chiếc lược trong tay, nặng trịch. A Phúc cảm thấy, chiếc lược này, nặng đến mức nàng không cầm nổi.
“Ngươi đi đi.”