A Phúc hoàn toàn không nghĩ tới, nhanh như vậy, nàng lại được thấy bầu trời ngoài cung, hít thở không khí tự do.
Nói như vậy thì hơi khoa trương một ít, nhưng từ khi A Phúc vào hoàng thành thật sự đã từng nghĩ, chính mình sẽ ở bên trong sống mười năm, thậm chí vài thập niên, có lẽ, cả đời đều không có hy vọng có thể đi ra khỏi đó.
Đúng vậy, đi ra.
Bị nâng đi ra, quăng đi ra, thậm chí…… nhiều cách khó tưởng khác.
Màn xe buông xuống, màn lụa mỏng có thể ngăn cản những ánh mắt bên ngoài, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng mà cũng chỉ thấy mơ hồ mà thôi. Ngã tư đường, người đi đường, âm thanh ồn ào quen thuộc, bánh xe lăn trên tảng đá trên đường. Nơi này là nội thành, ngã tư đường rộng thoáng yên tĩnh, không giống với ngoại thành A Phúc từng sống trước kia.
Hoàng tử ra khỏi cung không hề rườm rà khó khăn như A Phúc vẫn nghĩ, Cố Hoàng tử chỉ nói với Dương phu nhân một câu: “Phu nhân thông báo cho Trịnh nội sử một câu, ngày mai ta muốn ra cung một chuyến.”
Dương phu nhân thật sự rất ngoài ý muốn, trên khuôn mặt luôn không gợn sóng của bà lại nhìn thấy biểu tình kinh ngạc, loại cơ hội này thật sự đã ít lại càng ít. Bất quá đáng tiếc là chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Dương phu nhân đã vuốt cằm đồng ý, chỉ hỏi lại: “Không biết điện hạ muốn đi đến nơi nào?”
“Đi quý phủ của Vi thị lang.”
“Vâng.”
Khi bọn họ ra khỏi Tuyên Bình môn, A Phúc xuyên qua màn lụa mỏng, nhìn về phía xa xa.
Trời âm u, giống như sắp mưa.
A Phúc kỳ thật rất muốn xuống xe, tự mình đi bộ đến Vi phủ. Nhưng nàng chỉ có thể ngồi ở đây, nhìn ra bên ngoài.
Tiến cung mới chỉ một năm đi? Nhưng cảm giác giống như đã qua thật lâu thật lâu rồi, thế giới bên ngoài, giống một thế giới khác. Những âm thanh ồn ào trong nháy mắt giống như nước tràn qua đê vỡ xông vào lấp đầy lỗ tai.
A Phúc ôm đầu gối nhìn ra bên ngoài, nửa ngày cũng chưa nháy mắt một cái, Giai Huệ nhẹ giọng nói: “Nhớ nhà sao?”
A Phúc quay đầu lại: “Giai Huệ tỷ, nhà ngươi ở nơi nào?”
“Ta không phải người kinh thành …… Cũng không có nhà.”
A Phúc sửng sốt.
Giai Huệ thản nhiên nói: “Ta và các ngươi không giống nhau, không phải do tuyển chọn tiến cung. Ta từ lúc còn rất nhỏ, quê hương gặp lũ lụt, người trong nhà cũng không còn, bị bán trao tay mấy lần, sau đó lại được người ở quan phường nhận lấy, rồi tiến cung hầu hạ. Ngươi còn có nhà để nhớ, ta thì không hề có.”
A Phúc nhìn nàng, không biết nói cái gì.
Đôi khi chúng ta cảm thấy bản thân rất thiếu thốn, nhưng kỳ thật, chúng ta đã có được không ít.
Vi phủ cách hoàng cung cũng không xa, A Phúc thầm tính trong lòng, cũng khoảng thời gian một bữa cơm, xe ngựa của bọn họ đã đến cửa Vi phủ.
Cố Hoàng tử vin vào cánh tay của tiểu thái giám Nguyên Khánh đi xuống xe ngựa. Cửa lớn của Vi phủ đang đóng, Giai Huệ đi qua đứng cạnh Cố Hoàng tử, Lưu Nhuận đứng ở bên kia xe ngựa tiến lên gõ cửa.
Cửa hông mở ra một khe nhỏ, có người thò đầu ra, Lưu Nhuận nói với người đó hai câu. Người nọ nhìn thoáng qua xe ngựa, lập tức quay đầu lại hô một tiếng, một lát sau, cửa lớn mở ra.
A Phúc vốn tưởng rằng người của Vi phủ đã biết bọn họ sẽ đến, nhưng nhìn như vậy, xem ra cả Vi phủ hình như không hề có chuẩn bị, cũng không chuẩn bị tiếp khách chu toàn.
Người nhanh chóng bước từ trong phủ ra nghênh đón lại là người quen của bọn họ — Vi Tố.
Biểu hiện củA Cố Hoàng tử…… rất khác với lúc ở trong Thái Bình điện.
Lúc ở Thái Bình điện, mỗi gốc cây ngọn cỏ hắn đều quen thuộc, ngay cả một cái khăn nhỏ cũng sẽ không đổi chỗ, những thứ như bàn ghế lại càng không di chuyển, Cố Hoàng tử hoạt động đi lại hoàn toàn không nhìn ra mắt hắn bị mù. Nhưng bây giờ là một nơi xa lạ.
Tuy rằng hắn vẫn biểu hiện trấn định tự nhiên, bộ y phục màu xanh mặc trên người vẫn phẳng phiu thẳng thớm hợp quy tắc. Nhưng A Phúc vẫn biết, trong lòng hắn nhất định không thoải mái giống như biểu hiện mặt ngoài.
Không thể nói rõ lý do, cũng không cần lý do, A Phúc chỉ là biết, hơn nữa vô cùng chắc chắc.
Vi Tố cũng rất kinh ngạc: “Ngươi thật đúng là…… Cũng không báo trước cho ta một tiếng.”
“Như thế nào? Không chào đón ta làm khách không mời mà đến sao?”
“Đi chết đi!” Vi Tố cười ha ha, rất sang sảng. Nhìn ra hắn đã rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh vui sướng đã nổi lên, thay thế sự kinh ngạc!
Hắn nắm tay Cố Hoàng tử đi vào cửa, hắn bước chân nhanh nhẹn vững vàng, đi cũng không quá nhanh. Cố Hoàng tử ngẩng đầu, cùng hắn sóng vai mà đi.
Tiền thính của phủ Thị Lang là kiểu phổ biến của các nhà quan lại thời đại này, hành lang gấp khúc vờn quanh, màu sơn trên các cột hành lang đều đã cũ, đi qua ảnh bích*, trước mắt trở nên rộng thoáng, có người đi vội vàng từ trong chính sảnh ra đón. Đó là Vi Thị Lang, A Phúc đã gặp qua ông. Người này thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc áo ngoài xanh thuần, A Phúc có thể nhìn ra ông nhất định vừa thay xiêm y. Ông dáng vẻ thanh quắc**, A Phúc cảm thấy ông trông hơi khác so với lần trước nàng gặp. Đương nhiên, hôm đó là buổi tối, ở trong cung yến, lại là mùa đông, mỗi người đều mặc chính trang quan phục, so với hiện tại lớn hơn không phải một vòng, hơn nữa trong yến hội kia phù hoa tươi đẹp, đại khái cũng làm cho người ta thoạt nhìn có chút thay đổi.
(*) ảnh bích: tường xây làm bình phong ở cổng
(**) thanh quắc: khỏe mạnh, nghiêm túc
Sau khi Cố Hoàng tử ngồi, nha hoàn Vi phủ bưng trà lên.
A Phúc nhìn các nàng dáng vẻ phục tùng nghiêm mặt kính cẩn, có thể thấy được Vi phủ trị gia rất nghiêm, nha hoàn và gia phó đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.
A Phúc cảm thấy mọi người đều là cùng nghề, tuy rằng nơi làm việc khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau.
Vi Tố cười hì hì nói: “Lần trước khi ngươi tới, còn chưa cao bằng cái bàn nhỏ này đâu, chỉ chớp mắt đã qua nhiều như vậy rồi.” Vi Thị Lang quát lớn hắn: “Nói chuyện không nghiêm chỉnh. Đi, bảo người đi gọi ca ca ngươi trở về.” Lại quay đầu nói với Cố Hoàng tử: “Giữa trưa ở lại đây dùng cơm, ngươi vẫn không ăn thịt trâu và dê sao?”
Đối với con mình thì trừng mắt lạnh lùng, còn với con nhà người khác thì liền biến thành mặt mũi hiền lành, người lớn bao giờ cũng đều dùng phương pháp này…… Đúng rồi, Cố Hoàng tử là cháu trai ngoại của ông ấy, cũng coi như là thân thích.
“Lát nữ nhớ gặp cữu mẫu (mợ) đi, bầy ấy rất nhớ ngươi, chính là bình thường khó có cơ hội gặp mặt một lần.”
A Phúc cảm thấy những lời Vi Thị Lang nói có phần hơi quá, thật ra muốn gặp chắc vẫn có thể nhìn thấy đi. Chắc không có người nào ở giữa làm khó dễ không cho bọn họ gặp nhau đi?
Lưu Nhuận bọn họ đi đằng trước, A Phúc và Giai Huệ đi theo Cố Hoàng tử cùng đi về hậu viện, Vi phu nhân nhìn qua đoan trang tú lệ, không hề nhìn ra bà đã có đứa con lớn như Vi Tố. A Phúc nghĩ, bên trên Vi Tố còn có một anh trai, lại đã thành thân rồi, vậy nghĩa là vị phu nhân nhìn rất trẻ này không lâu nữa sẽ làm bà nội —
Bà cố gắng bình tĩnh, tuy rằng cũng kích động, trong mắt có ánh nước, nhưng vẫn đang duy trì tư thái đoan trang rụt rè, hỏi thăm cuộc sống hàng ngày củA Cố Hoàng tử, còn bảo người lấy hai bộ xiêm y ra, đều là y phục thường ngày, chất liệu tay nghề đều rất tốt, nói là làm cho hắn mặc.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, bên ngoài có nha hoàn truyền báo: “Đại thiếu gia đã trở lại.”
Mành trúc được nhấc lên, một người đi nhanh vào trong phòng.
Người này trên người tựa hồ khi đi vào mang theo một trận gió, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Cố Hoàng tử vịn vào ghế dựa, chậm rãi đứng lên.
Tóc hắn đen mượt, trên người còn mặc quan phục đen tuyền, trên mặt có chút mồ hôi, rất anh tuấn. Nhìn tướng mạo rất giống Vi Tố, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Vi Tố có một loại khí phái phong lưu phóng khoáng, thoạt nhìn giống như không hề để ý điều gì. Còn người này lại làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc, chân thành.
“Điện hạ.”
Hắn cúi người hành lễ, giọng nói củA Cố Hoàng tử nghe qua có chút hơi hơi phát run: “Miễn lễ.”
_______________________