*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương phu nhân liên tiếp trừng phạt hai cung nữ lắm miệng, một người bị đánh hai mươi trượng, bây giờ còn đang nằm liệt trên giường không đứng dậy được, một người khác trực tiếp bị đuổi tới Hạ Tam môn giặt quần áo nhưng thủ đoạn mạnh mẽ của bà chỉ trấn nhiếp được người trong Thái Bình điện, còn bên ngoài Thái Bình điện, bà không có cách nào.
Lời đồn Cố Hoàng tử “Khắc mẫu khắc thê” lan truyền nhanh chóng, ồn ào huyên náo. Ngay cả chuyện cung nữ lúc trước bị đưa đến Thái Bình điện rồi bị bạo bệnh mà chết cũng bị người ta lôi ra bàn tán lại.
Mấy cung nữ đó bị đưa tới Thái Bình điện để làm cái gì, ngốc tử cũng biết. Trong cung ngoài cung, mọi người khe khẽ nói nhỏ. Chỉ cần nữ nhân liên quan đến Cố Hoàng tử nhất định sẽ gặp bất hạnh.
Mà trong Thái Bình điện, cũng là một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Không ai lớn tiếng nói chuyện, không ai cười đùa, ngay cả ve trên cây cũng như bị khóa tiếng, ngày mùa hạ nóng nực, nặng nề làm cho người ta muốn nổi điên.
Từ khi A Phúc đến thời đại này chưa từng thích mùa hè, đại khái là vì ở đây không có điều hòa tủ lạnh, bây giờ nàng lại có thêm một lý do để ghét mùa hè nữa.
Yên tĩnh, nặng nề.
Sức sống và hơi nước không ngừng thoát ra khỏi thân thể.
Giai Huệ bị bệnh một trận, Hạnh Nhi cũng đau bụng mấy ngày, Dương phu nhân cả ngày mặt mày âm trầm……
A Phúc thở dài, lấy trà lạnh trong hộp băng ra, rót một ly. Màu xanh biếc của trà chiếu lên cốc ngọc dương chi, hình hoa khắc bên trên từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại màu sắc như nước. Không bao lâu sau, trên chén liền bịt kín một tầng sương lạnh tinh mịn.
A Phúc vén rèm lên, bưng trà đi vào.
Cố Hoàng tử quay đầu lại: “A Phúc?”
“Điện hạ, uống chén trà giải nóng đi. Lập thu rồi mà trời vẫn còn nóng như vậy.”
Cố Hoàng tử không đưa tay ra đón, A Phúc để khay xuống, cầm chén bưng lên cho Cố Hoàng tử.
“Cứ đặt ở đó đi.”
A Phúc đem trà đặt lên trên bàn. Những ngón tay củA Cố Hoàng tử chậm rãi chuyển động trên những con chữ khắc trên thẻ trúc. Cuốn sách trúc này là do Tam công chúa vừa sai người mang đến tặng, nói là để Cố Hoàng tử tiêu khiển. Có lẽ tâm tư của Tam công chúa, đều cẩn thận hơi bất kì ai. A Phúc từng thử đọc qua, chữ viết trên thẻ trúc đều thanh lệ xinh đẹp, hẳn là do Tam công chúa tự mình viết rồi sai người khắc lại.
Câu chuyện trong đó, A Phúc rất quen thuộc. Chỉ là đã thay đổi bối cảnh thời đại.
A Phúc hiện tại không hề hoài nghi nữa, Tam công chúa, chắc chắn đến từ cùng một thế giới với mình.
A Phúc đảo qua dòng chữ Cố Hoàng tử đang đọc trên thẻ trúc.
…… Không cần đứng khóc ở trước mộ ta, ta không ở nơi đó, ta không chết……
Cố Hoàng tử nhẹ giọng nói:“Ngươi đã đọc cái này chưa?”
A Phúc dừng một chút: “Đây là Tam công chúa mới đưa tới đi?”
“Ừ, rất thú vị. Ngươi đọc thử đi.”
A Phúc lên tiếng, cầm thẻ trúc kia lên.
“…… Khi ngươi tỉnh lại trong buổi sáng sớm yên tĩnh, ta là cánh chim gọn gàng bay nhanh, ta là ánh sao lấp lánh ban đêm. Không cần đứng khóc ở trước mộ ta, ta không ở nơi đó.”
Suy nghĩ của Tam công chúa, thật sự là khác người.
Chuyện người khác vẫn luôn trốn tránh tị hiềm không nhắc tới, nàng lại thoải mái viết ra, viết rồi lại còn đưa đến đây.
Sinh và tử.
Đó là một thiên cổ nan đề. ( câu hỏi khó ngàn đời)
Kỳ thật A Phúc cảm thấy, cách làm của Tam công chúa còn mạnh mẽ hơn Dương phu nhân.
Che đậy vết thương không thể khỏi hẳn.
Nếu rút hết mủ máu ra, bôi thuốc băng bó, như vậy mới là cách chữa trị chính xác.
Những lời đồn bên ngoài Cố Hoàng tử không thể không biết.
Nói “Khắc thê”, có lẽ hắn sẽ không làm hắn thống khổ.
Nhưng,“Khắc mẫu” thì sao?
Nữ nhân ở thời đại này khi sinh nở đều là bước một chân vào quỷ môn quan…… A Phúc biết, Cố Hoàng tử có bao nhiêu quyến luyến, bao nhiêu hoài niệm đối với mẫu thân đã mất sớm.
Hắn vô cùng khát vọng thân tình, hai chữ khắc mẫu này sẽ thương tổn hắn sâu như thế nào.
“A Phúc, người sau khi chết, sẽ đi về nơi nào?”
“Điện hạ, chuyện này chỉ có thể đến ngày nào đó, chúng ta mới có thể biết.”
Lại qua một lát, Cố Hoàng tử để thẻ trúc xuống, A Phúc bỏ vào trong hộp.
Trà đã muốn không còn lạnh, Cố Hoàng tử nhấc chén trà lên nhưng lại không uống, hơi hơi cúi đầu ngửi hương trà.
Có một số việc, đại khái chỉ có thể tự mình nghĩ thông suốt. Lời trấn an của Thái hậu, Dương phu nhân đã nói không ít, nhưng có thể nghe vào hay không thì phải do bản thân người nghe quyết định.
“Mở cửa sổ ra.”
A Phúc đi qua mở tất cả cửa sổ ra, buông rèm che xuống.
“Đi ra ngoài một chút.”
A Phúc ngẩn ra, vội vàng lên tiếng, xoay người định phân phó cho người bên ngoài, Cố Hoàng tử lại nói: “Không cần gọi bọn họ, đi ra ngoài từ phía sau đi.”
“…… Vâng.”
A Phúc chỉ tới vườn sau dọn dẹp hai lần, từ đó về sau chưa từng đến đây. Nơi này không có hoa cỏ gì, cây đều rất cao, bóng râm dày đặc, hoàn toàn khác với tiền điện rộng thoáng nghiêm cẩn.
“Không nghĩ tới, trong Thái Bình điện còn có nơi như vậy.”
“Chưa từng đến đây?”
“Vâng, lúc mới tới chỉ quét tước đình viện, sửa sang lại cây cối, nhưng ở bên này nếu không có chỉ thị sẽ không tới. Sau đó mỗi ngày đều bận rộn, cũng không có thời gian đi thăm thú xung quanh.”
“Ta cũng đã một thời gian dài không đến chỗ này. Lúc trước không chỉ có Vi Tố, còn có ca ca Vi Khải của hắn, ba chúng ta thường ở cùng một chỗ. Sau đó Vi Khải thành thân làm quan, thì không còn đến đây nữa. Vi Tố sau này, có lẽ cũng không thể thường đến đây…… Ngươi nhìn trên vách đá bên kia xem, có phải có binh khí hay không?”
A Phúc quay đầu, trong đình dựa vào núi giả, có mấy thứ binh khí, đao và kiếm, còn có trường kích trường thương.
“Đem thanh kiếm kia lại đây cho ta.”
A Phúc lên tiếng, trong lòng có điểm nghi hoặc.
Thanh kiếm kia áng chừng khá nặng, A Phúc sửng sốt một chút, nhìn kỹ, vỏ kiếm không phải da thuộc, thoạt nhìn không phải đồng hay là sắt, một thanh trường kiếm, A Phúc cầm lên, lui mấy bước, cảm thấy hơi run chân.
“Không cầm được sao?”
“Đến đây.”
Hai tay A Phúc nâng kiếm có điểm cố hết sức, dứt khoát ôm lấy, thanh kiếm kia cứ như vậy bị ôm vào lòng.
“Điện hạ muốn dùng sao?”
Cố Hoàng tử đưa tay qua, một tay nhẹ nhàng cầm kiếm lên vừa nói.
“Năm đó ba người chúng ta, Vi Tố tập thương, Vi Khải luyện đao. Sư phó nói ta thể nhược, để ta luyện kiếm pháp. Lại nói tiếp, sau khi tập võ, thật sự rất ít ốm đau, bình thường cũng cảm thấy thân khinh thể kiện* nhiều lắm.”
(*) thân nhẹ người khỏe
A Phúc cũng không nghĩ đến Cố Hoàng tử thoạt nhìn giống như một thư sinh văn nhược hóa ra bên trong lại hoàn toàn không giống như vậy!
Này, A Phúc cũng chưa từng hầu hạ Cố Hoàng tử tắm rửa, không biết trên người hắn cũng không hề gầy yếu như bên ngoài.
Cố Hoàng tử thủ nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, khi đụng đến kiếm tuệ* rủ xuống ở chuôi kiếm tay hơi hơi dừng một chút.
OLYMPUS DIGITAL CAMERA
“Ba người chúng ta cùng nhau học võ, Vi Tố không đủ chăm chỉ, ta đơn thuần là vì cường thân, Vi Khải mạnh hơn hai chúng ta nhiều, nhưng cuối cùng khi chúng ta cùng luyện võ, ta…… mắt nhìn không tiện, ngộ thương hắn. Hắn phải dưỡng thương nửa tháng, sau đó hắn lại thành thân, chưa từng đến đây. Ta nghĩ, hắn có lẽ vẫn còn trách ta.”
“Điện hạ chưa từng hỏi hắn sao?”
“Không có…… Vi Tố nói hắn cũng không ghi hận mấy chuyện này, nhưng ta nghĩ hắn vẫn để ý. Bằng không, sẽ không một lần cũng không đến.”
“Vậy tại sao điện hạ không mời hắn tới?”
Cố Hoàng tử nhẹ nhàng lắc đầu.
“Điện hạ, có đôi khi chúng ta cứ lấy suy nghĩ bản thân đi phỏng đoán tâm ý của người khác, thường thường là đi ngược lại, hoàn toàn thành hai đường khác nhau đó.”
Cố Hoàng tử cầm kiếm đứng trong chốc lát, rồi bảo A Phúc để kiếm về chỗ cũ.
“A Phúc, ngươi muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
“Điện hạ muốn đi sao? Có cần chuẩn bị bộ liễn không?”
“Ta nói là đi một nơi xa hơn.”
Chân A Phúc ngừng một chút:“Điện hạ là nói, ra cung?”
“A Hinh nói, thế đạo này, rất lớn. Người trên đời cũng rất nhiều. Có đôi khi chúng ta cảm thấy chuyện trong đầu, bên người rất khó khăn phức, lớn giống như trời. Kỳ thật nếu đi đến những nơi nhìn ngó, nghe một chút, có lẽ những chuyện khó khăn phức tạp đó lại giống như tơ liễu, nhẹ nhàng thổi liền tan biến. Ta nghĩ, nàng nói rất có lý. Ta luôn phỏng đoán suy nghĩ của Vi Khải, kỳ thật, ta hẳn phải giáp mặt hỏi hắn mới đúng, cũng vì chuyện ta ngộ thương hắn, phải nói lời xin lỗi với hắn mới đúng.”
A Phúc chỉ lo gật đầu, sau đó lại nghĩ mình gật đầu Cố Hoàng tử cũng không nhìn thấy, bèn hỏi một tiếng: “Điện hạ chẳng lẽ muốn đi bây giờ?”
Trong lòng đột nhiên cảm thấy khoan khoái hơn. Cố Hoàng tử không hề sa sút tinh thần như nàng nghĩ, cái này tốt hơn bất cứ điều gì. Chẳng ngại hắn là muốn đi thăm hỏi bạn cũ, cho dù hắn muốn đi đến một nơi xa xôi làm nhiều chuyện, A Phúc cũng chỉ muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mẫu thân của hắn mất, Hạ tiểu thư và Tư Mã tiểu thư cũng chết bệnh, đó không phải trách nhiệm của hắn, không có người nào có tư cách bắt hắn phải đeo trên lưng những trách nhiệm đó. Cho dù là chính hắn, cũng không được.