“A Phúc a, ngươi có thể đọc sách biết chữ, so với ta còn giỏi hơn, vậy nên ngươi cũng nên biết một câu đi? Nhập gia tùy tục, có phải hay không? Đến chỗ nào, làm chuyện gì, nói cái gì. Nếu khác người, là không được.”
“Ân.”
“Ngươi nhìn dáng vẻ của nàng ta, giống đến làm tỳ nữ sao?” Giai Huệ lấy ra một dải lụa dài từ trong giỏ kim chỉ đưa cho A Phúc: “Trang phục, cách nói chuyện, tác phong của nàng đều là kiểu nhân thượng nhân ( người trên người, có thể hiểu là sang quý, quý tộc). Nhưng tâm của nàng rất cao, người lại đứng ở vị trí không được cao như vậy, muốn hướng về phía trước, phải loại bỏ những người bên cạnh, mới có thể giúp bản thân lên tới điểm cao hơn, người đó sao có thể nguyện ý bị đẩy xuống chứ?”
Giai Huệ không nói thêm nữa, A Phúc mím môi, ngón tay linh hoạt thắt dải lụa.
Những lời này của Giai Huệ, là nói Tuệ Trân, bất quá, cũng có thể xem như lời nhắc nhở nàng đi.
A Phúc cũng không cảm thấy mục đích theo đuổi của Tuệ Trân là sai, ai lại không muốn có cuộc sống tốt đâu?
Nhưng, có lẽ cách làm của Tuệ Trân, quá đáng rồi.
“Tuy rằng nói nàng hiện tại coi như là người của Thái Bình điện, nhưng ai lại dám thật sự sai sử nàng, ngươi nói có phải không?”
A Phúc đã thắt dải lụa thành một đóa tường vân, tuy rằng chỉ có một vòng, thoạt nhìn đã có khuôn có dạng.
“Bên trong lại kết một vòng, sau đó lại thắt ở đây…… vậy là xong.”
“Ngươi cũng thật khéo.”
A Phúc cúi đầu cười.
Lễ mừng năm mới trong dân gian cũng đã đủ náo nhiệt, trước đó rất nhiều ngày đã bắt đầu chuẩn bị. Hai ba tháng chạp năm cũ, quét dọn nhà cửa phủi trần, ngay cả xà nhà và khe gạch đều phải quét tước sạch sẽ, nghe nói, muốn đem trần uế dịch đinh ( bụi bẩn bệnh dịch) trong năm cũ đều quét ra ngoài. Lúc A Phúc bị bệnh, người người trong Thái Bình điện đã bận rộn làm xong việc rồi, qua ngọ Thái Bình điện bận rộn dán giấy hồng lên cửa sổ, lên cửa, A Phúc được phân công dán trong thư phòng. Giai Huệ đưa cho nàng đủ loại hình dán giấy rất đa dạng, xuân yến mặc liễu ( chim yến liễu xanh mùa xuân), phượng diễn mẫu đơn ( phượng đùa mẫu đơn), sư tử tú cầu (sư tử chơi bóng), ngũ bức phủng thọ ( năm con dơi nâng chữ thọ, dơi đồng âm với chữ phúc, coi là vật may mắn)…… Lúc ở nhà cũng đã từng dán, nhưng làm sao có thể nhiều hình vừa tinh xảo lại đa dạng như vậy. A Phúc dán rất cao hứng, sau khi dán xong, lùi ra phía xa đến chỗ giá sách ngắm nghía. Thật sự kỳ quái, chỉ dán thêm mấy thứ lên song cửa sổ như vậy, lại làm cho gian phòng thoạt nhìn có sức sống hơn bình thường không ít.
Còn thừa mấy tờ, A Phúc nói với Giai Huệ một tiếng, sau đó trở về phòng mình, dán mấy tờ đó lên trên cửa sổ. Vẫn còn lại ba bốn tờ nữa.
Phòng ở của Lưu Nhuận, chắc là cũng chưa dán đi?
A Phúc đem những tờ giấy đã cắt kia cẩn thận bọc lại bằng giấy, đi đến những phòng ốc ở phía sau, vòng quá một loạt tường hoa, xa xa nhìn thấy dãy phòng nơi Lưu Nhuận ở.
Cửa khép hờ, A Phúc nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa: “Có người trong phòng không?”
Trong phòng tựa hồ có người cúi đầu ừ một tiếng, A Phúc do dự một chút, nghe không giống giọng Lưu Nhuận.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng rất tối, cửa sổ đóng chặt, mành cũng buông, nhìn ra từ buổi sáng còn chưa mở cửa sổ. A Phúc nhìn thoáng qua, buồng trong trên giường hình như có người ngủ, trước giường một đôi giày màu xanh. A Phúc có điểm ngoài ý muốn, lại có điểm bất an. Lưu Nhuận xem ra không có trong phòng, người nằm trên giường chắc là thái giám gọi là Khánh Hòa ở cùng phòng, không biết có phải hắn bị bệnh hay không…… Cho nên ban ngày ban mặt lại ngủ trong phòng.
A Phúc nghĩ nghĩ, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng lại cửa phòng như cũ.
Giấy dán ngày mai đưa đến cũng không muộn, hoặc là lát nữa trực tiếp đi Cẩm Thư các đưa cho Lưu Nhuận cũng được.
Nàng đem những nghi hoặc chôn chặt trong lòng, Vi Tố giữa trưa ở lại ăn cơm, Giai Huệ mang theo mấy tiểu cung nữ bày biện, A Phúc cũng đi theo giúp đỡ. Nàng tuy rằng trước kia chưa từng hầu hạ Cố Hoàng tử dùng bữa, bất quá bình thường vẫn luôn để ý, cũng biết nên làm như thế nào, trước mặt Vi Tố bày bốn món, Cố Hoàng tử là tám món, bất quá hắn ăn rất ít, Giai Huệ đứng một bên, dùng một đôi đũa mun khảm bạc gắp đồ ăn vào bát Cố Hoàng tử.
Chờ đến khi dọn bàn ăn rồi bê trà lên, A Phúc đang muốn lui ra ngoài, Vi Tố lại vẫy tay gọi nàng: “Đến đến đến, ta nghe nói các ngươi mấy ngày nay đã đọc không ít sách hay, nhưng lại vừa đọc vừa ăn, vô cùng thích ý đó.”
A Phúc vừa nghe hắn nói chuyện lại muốn, trả lời lại: “Bởi vì gần đây trời lạnh, cho nên đọc mấy cuốn sách nấu ăn……”
Vi Tố lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong tay áo: “Mấy ngày ta đi đường, không có việc gì làm nên nhàn rỗi, bất quá viết hai bài du ký, nhớ kỹ một ít phong cảnh ven đường, chốc nữa ngươi đọc hai bài này nghe một chút.”
A Phúc sửng sốt một chút: “Ta bất quá chỉ làm tạm thời thay thế, nếu Vi công tử ngài đã trở lại, kia……”
Vốn đọc sách là việc của Vi Tố, hai người bọn họ cùng một chỗ mới có thể nghiên cứu và thảo luận học vấn, bản thân chỉ biết đọc như vẹt — còn thường gặp phải mấy chữ không biết phải dừng lại thỉnh giáo Cố Hoàng tử.
“Cầm đi.”
Giọng Cố Hoàng tử rất nhẹ, hắn đang cầm chén trà, cặp mắt giống như phủ một tầng sương mù phá lệ thủy nhuận, khóe miệng mỉm cười, A Phúc có thể nhìn ra hắn rất cao hứng, so với cảm xúc bình thường cao hơn rất nhiều.
Tay Vi Tố đang cầm cuốn sách đưa về phía trước một chút, A Phúc hơi do dự, rồi vươn tay nhận lấy.
Cuốn sách là giấy dâu ( giấy bằng cây dâu giấy, có nguồn gốc từ thời Hán >”<), không dày không mỏng, bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể Vi Tố, sờ lên làm cho người ta cảm thấy quyến luyến mềm mại.
“Đọc từ trang nào?”
“Lật đến chỗ nào, thì đọc từ chỗ đó đi.”
Cố Hoàng tử cũng gật đầu.
A Phúc kiên trì mở ra, việc học sách này, Vi Tố đã làm rất nhiều năm, A Phúc cảm thấy mình phát âm không chuẩn, âm điệu quá mức nhẹ nhàng khẳng định sẽ bị hắn chê cười.
Thật sự là múa rùa qua mặt Lỗ Ban.
Lật trang đầu của cuốn sách.
A Phúc từ đầu bắt đầu đọc: “Suối rất nông, có thể nhìn rõ đá dưới đáy nước, có to có nhỏ, không biết chúng nó đã ở trong sông ngủ say bao lâu, có lẽ còn muốn tiếp tục im lặng ngủ say như vậy mãi. Ta bỗng nhiên nghĩ, nếu ta cũng là một viên đá trong đó, vậy cũng không tồi.”
Cố Hoàng tử nhẹ giọng cười, A Phúc nhìn Vi Tố, hắn có chút xuất thần, dường như đang nghĩ lại tình cảnh lúc đó.
A Phúc lại tiếp tục đọc: “Mặt trời mùa đông chiếu lên người, làm cho người ta cảm thấy lười biếng không muốn nhúc nhích. Núi rừng yên tĩnh như thế, rất nhiều người nguyện ý trốn trong đó, tránh đời sống nốt quãng đời còn lại. Ta nghĩ, ta muốn già đi, rồi ở ngay tại nơi này dựng một gian phòng, mỗi ngày lười biếng phơi nắng.”
Cố Hoàng tử lại cười một tiếng, chen thêm một câu: “Ngươi chính là đại lười, cũng khó trách cữu cữu luôn nộ kỳ bất tranh (tức giận vì không biết tranh giành, phấn đấu).”
“Ta cũng không phải trưởng tử, sợ cái gì. Ta nếu quá chăm chỉ, vị đại ca kia của ta lại phải lo lắng không yên.”
Cố Hoàng tử lần này lại không cười.
A Phúc từ trong câu nói thoải mái này nghe ra rất nhiều ý tứ không thoải mái.
Bên ngoài có tiếng bước chân, rất vội vàng, từ hành lang phía đông đi qua.
Là chạy tới.
Dương phu nhân ghét nhất là người chân tay vụng về, người kia là ai? Vì sao lại chạy nhanh như vậy?
A Phúc thanh thanh cổ họng, tiếp tục đọc sách.
Không cần xen vào việc của người khác.
Khi Vi Tố định rời đi, bỗng nhiên dừng lại: “A, ta suýt nữa đã quên.”
Hắn lại duỗi tay vào trong tay áo tìm kiếm. A Phúc cảm thấy tay áo của hắn quả thực như túi bách bảo cần cái gì cũng có.
Hắn lấy ra một cái túi tiền bằng vải, đổ thứ bên trong ra mặt bàn.
Là đá.
Đá cuội nhẵn nhụi, lăn trên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cố Hoàng tử đưa tay vuốt ve một viên nhỏ:“Viên đá?”
“Ân, là nhặt ở trong sông.” Vi Tố cười nói: “Đến đến đến, tuy rằng không phải là đồ quý giá gì, bất quá lễ nhẹ tình nặng, ta từ xa lấy bọn nó rồi cầm nặng trở về. Không phải sắp đến lễ mừng năm mới rồi sao, cái này coi như là quà tặng trong ngày lễ của ta đi.”
“Ngươi cũng quá……” Cố Hoàng tử xem rA Cố gắng không nói ra hai chữ keo kiệt, cười nói: “Tiết kiệm như vậy thì tiền của ngươi để vào chỗ nào?”
“Hắc, tiền ấy mà, ai cũng sẽ không ngại nhiều.”
Cố Hoàng tử sờ soạng, ở trong số đá lấy ra một viên rất phồng nhẵn lại tròn, khi vừa thấy thì giống như cái bánh bao, gọi A Phúc qua: “Đến, người gặp đều có phần, cũng chia cho ngươi một viên.”
Vi Tố trừng mắt: “Ai, ngươi ở trước mặt ta lấy đồ của ta tặng người sao?”
“Cái gì của ngươi? Ngươi đã đưa cho ta, thì chính là của ta. Ta cao hứng muốn tặng người khác, ngươi không thể xen vào.”
A Phúc nhận lấy viên đá, gắt gao cầm chặt.
Một viên đá chân thật, nặng trịch.
Khi nàng về phòng, từ xa nhìn thấy có một thái giám mặc áo xám đi vào tây viện.
Làm sao vậy?
Trong cung mọi người đều không thích những người mặc áo màu xám, đó là người nội phủ, một đám người khiến người khác phải chán ghét, bọn họ quản lý chuyện xử phạt, cung nữ thái giám phạm lỗi bị đưa đến đó, không chết cũng bị lột da.
Bọn họ tại sao lại đến đây?