*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía xa, A Phúc nhìn thấy Lưu Nhuận và Hạnh Nhi đang đứng ở hành lang gấp khúc nói chuyện, Hạnh Nhi cúi đầu, cách rất xa, nghe không được bọn họ nói cái gì, sau đó Lưu Nhuận xoay người rời đi, Hạnh Nhi vẫn đứng tại chỗ bất động.
A Phúc đi qua, Hạnh Nhi ngẩng đầu lên, A Phúc lắp bắp kinh hãi, trên mặt Hạnh Nhi tất cả đều là nước mắt.
Nàng vội kéo Hạnh Nhi vào một góc, nhìn trái nhìn phải, lấy khăn tay cho nàng lau mặt.
“Làm sao vậy? Ngươi và hắn cãi nhau?”
Hạnh Nhi lắc đầu, bộ dạng thất hồn lạc phách.
A Phúc lôi kéo nàng về phòng. Nàng như bây giờ không thể để người khác nhìn thấy được.
Vô luận A Phúc hỏi như thế nào hỏi, Hạnh Nhi cái gì cũng không chịu nói.
“Uống chút trà nóng, ngươi ngủ một lát đi.”
A Phúc đưa trà cho nàng, xoay người sang chỗ khác trải giường chiếu.
“A Phúc tỷ.”
“Ân?”
A Phúc dừng tay lại, bất quá không xoay người.
“Ta nói với Lưu Nhuận, ta không muốn xuất cung, tương lai ta muốn làm quản sự phu nhân……”
“Ta đưa tất cho hắn.”
“Hắn không muốn.”
Ý nghĩa của việc đưa tất, A Phúc hiểu được.
Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, xoay người lại.
Cái đó và tất mà nàng làm cho Cố Hoàng tử không phải cùng một loại. Những thứ như tất đó, chỉ có thể làm cho người trong nhà, hoặc là, giống như A Phúc, nô tỳ làm cho chủ tử.
Nhưng Hạnh Nhi đưa tất cho Lưu Nhuận ……
A Phúc chậm rãi đi đến, ôm Hạnh Nhi.
“A Phúc tỷ……” Hạnh Nhi chôn mặt vào lòng nàng, giọng nói rầu rĩ:“Trong lòng ta khó chịu.”
A Phúc ôm lấy nàng: “Hắn không cần, là hắn không có phúc khí, tương lai hắn sẽ hối hận.”
“Có thể sao?”
Hạnh Nhi dường như bắt được một chút hy vọng, ngẩng đầu lên.
“Có thể. Tương lai hắn sẽ biết hắn đã bỏ lỡ một cô nương tốt như Hạnh Nhi……”
Lưu Nhuận, hắn nghĩ cái gì?
Có lẽ hắn không muốn chậm trễ Hạnh Nhi. Tuy rằng tình cảm giữa thái giám và cung nữ, ở trong cung không phải không có, nghe nói ngay cả Dương phu nhân, lúc trước cũng có một người thân mật. Nhưng đó dù sao cũng là giả.
Có lẽ hắn……
A Phúc không nghĩ ra được.
Hạnh Nhi đại khái khóc đến mệt, cởi giày lên giường, A Phúc đắp chăn cẩn thận cho nàng, ngồi ở bên giường.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi xuống, gió nổi lên, tuyết vụn bay đập vào giấy dán cửa sổ, vang khẽ ào ào.
Tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi nổi lên trong lòng, sau đó lại chìm xuống.
A Phúc nhắm mắt lại, nâng tay lên.
Đầu ngón tay đầu tiên chạm đến tóc mai, sau đó chậm rãi di động, lông mi mượt mà, mí mắt mềm mỏng manh phía dưới đôi mắt…… Cái mũi xác thực thịt thịt, môi hơi dày.
A Phúc đương nhiên biết mình trông như thế nào, nhưng, nàng chưa từng thử, tưởng tượng dáng vẻ mình trong bóng đêm.
Các nàng không có thời gian thương xuân bi thu. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã dậy, nên làm gì thì làm cái đó.
Mai nở sớm, được tuyết chiếu rọi, đóa hoa như chạm ngọc, còn rất thơm.
A Phúc muốn chiết hai cành để cắm, mới bước hai bước rời cây mai, có một giọng nói hổn hển gọi tên nàng sau lưng: “A Phúc!”
A Phúc quay đầu, Giai Huệ đang đứng dưới hành lang vẫy tay với nàng.
A Phúc nói với Hạnh Nhi một câu, đi về phía Giai Huệ.
“Làm sao vậy Giai Huệ tỷ?”
Giai Huệ hé ra gương mặt nhăn nhó, nói: “Ngươi đi theo ta.”
Sắc mặt của nàng làm cho A Phúc có hơi bất an, dọc đường đi cái gì cũng chưa nói, chờ đến khi vào cửa phòng chính, liền thấy trên mặt đất còn một mảng nước còn chưa lau dọn sạch, không biết làm đổ cái gì. Giai Dung không ở trong phòng, làm cho A Phúc có điểm ngoài ý muốn.
Địa vị của Giai Dung trước mặt Cố Hoàng tử rất cao, nói một cách khác, giống như trong hồng lâu mộng, không khác địa vị của Tập Nhân ở trước mặt Cổ Bảo Ngọc, nàng là đại nha hoàn, trong Thái Bình điện trừ bỏ Cố Hoàng tử, người có thể áp chế nàng chỉ có Dương phu nhân.
Vào thời điểm này, người khác không có mặt, nàng cũng nên ở đây.
“Vào đi, điện hạ tâm tình không tốt.”
A Phúc cũng không biết tâm tình không tốt này nên giải thích thế nào, chậm rãi đi về phía trước rề rề từng bước.
Nội thất nàng chưa từng đi tới.
Nàng chỉ mới hầu hạ ở tây ốc, ở Cẩm Thư các.
Dưới đất trải thảm thật dày, khiến tiếng bước chân không còn một mảnh. Cố Hoàng tử xỏ giày ngồi trên tháp, hắn chỉ phủ một cái áo mỏng, còn chưa buộc dây lưng.
Động tĩnh khi A Phúc đi vào tuy rằng rất nhẹ, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía này, ánh mắt không có tiêu cự, cặp mắt kia giống như bịt kín một tầng mây mù. Mái tóc của hắn xõa tung, đen nhánh, thả xuống trên người, thoạt nhìn như một cô nương thanh tú.
A Phúc thi lễ, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ.”
Cố Hoàng tử không lên tiếng, đứng lên, giang hai tay.
A Phúc tự động tiêu sái đi qua buộc áo lại cho hắn, sau đó lại cầm lấy áo dài, áo khoác, từng cái mặc vào cho hắn.
“Điện hạ hôm nay còn chưa ra ngoài sao? Tuyết đã ngừng, phía tây trong vườn hoa đã có hai cây mai nở, ta vừa rồi đi qua xem, hương rất thơm, không chiết hai cành mang về phòng thưởng thức thì thực đáng tiếc.”
A Phúc nói chuyện, đỡ Cố Hoàng tử ngồi xuống, thay hắn chải đầu, búi lên cài trâm.
Không có ai nói cho nàng biết vừa rồi Cố Hoàng tử giận dữ vì chuyện gì, A Phúc cũng không định hỏi. Giai Dung rõ ràng là bị quở trách, không biết có bị trách đánh hay không.
Hẳn là sẽ không đi —
Theo trực giác của A Phúc thì sẽ không.
Khuôn mặt của Cố Hoàng tử trong gương dần dần biến mất vẻ mặt uể oải giận dữ. A Phúc hợp thời hỏi: “Buổi sáng không biết là cháo ngọt hay là cháo mặn, nếu có hương diện đoàn tử (mì thơm) thì tốt.”
Cố Hoàng tử rốt cục đã mở miệng: “Có cái gì tốt?”
“Ân, ta nhớ mới trước đây, lúc ấy cha ta vẫn còn tại thế, có một lần tuyết rơi, cha ta trở về trễ, đến nhà, từ trong túi tiền lấy ra hai nắm trắng trắng, ta còn tưởng là nắm tuyết, hóa ra là nắm bánh đậu đỏ, màu trắng dính bên ngoài là bột mì, cắn đi xuống một mùi hương ngọt ngào. Sau lại nhìn thấy điểm tâm bán trong cửa hàng, không chỉ có bột đậu hỗn hợp, còn có các vị khác, nhưng hơi đắt, không thể mua được.”
(*) không phải màu trắng nhưng lên mạng tìm được mỗi cái này
Cố Hoàng tử hỏi: “Giống như nắm tuyết?”
“Ân, cắn vào mềm mềm, bột bên ngoài không thể quá nhiều không thể quá ít, có hơi khô, không thơm. Nhưng nếu thiếu, bên trong lại nhão nha……”
Cố Hoàng tử gật đầu một cái: “Ngự thiện phòng có thể làm được không? Bảo bọn họ làm đưa tới.”
“Vậy nhờ phúc của điện hạ.” A Phúc mỉm cười, cố gắng làm cho giọng nói nghe qua càng thêm nhẹ nhàng bình thản: “Ta đã nghĩ đến nó rất lâu rồi, nếu có thể được ăn một cái, vậy thì cả mùa đông này khẳng định đều có vận khí tốt.”
Cảm giác vui vẻ có thể lây truyền, biểu tình của Cố Hoàng tử hoàn toàn trầm tĩnh lại, ko hề nhìn ra vẻ giận dữ. Rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn sáng cũng mang lên bàn, tuy rằng không có loại bánh mà A Phúc nói, nhưng đồ ăn nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, cũng làm cho người ta thèm ăn.
A Phúc hầu hạ một nửa bữa sáng, tranh thủ lúc rảnh ra ngoài. Lúc đi ra vườn, giày dính tuyết, vào phòng ấm áp, trong giầy cảm thấy ẩm ướt khó chịu, không biết là ra mồ hôi hay là tuyết bên ngoài hóa thành nước ngấm vào.
Vừa rồi nhìn thấy Cố Hoàng tử tức giận, A Phúc cũng không cảm thấy sợ hãi.
Đại khái là tuổi tâm lý lớn hơn hắn không ít, A Phúc nhìn bộ dáng của hắn, chỉ cảm thấy giống như một đứa nhỏ đang cáu giận.
Bởi vì trời lạnh lại có tuyết rơi, Dương phu nhân đã hai ngày không cho hắn ra khỏi phòng, ngay cả Cẩm Thư các cũng không đi, cho dù là con chó nhỏ, bị nhốt tại trong phòng cũng sẽ buồn phát hỏa mà.
Dọn bàn ăn, A Phúc hỏi: “Điện hạ hôm nay muốn nghe sách gì?”
Cố Hoàng tử nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi tìm trên giá xem, nếu không có phải đi Cẩm Thư các tìm, phải có các món ăn, cách nấu các món, lấy để tiêu khiển. Ta nhớ rõ Vi Tố đã cầm tới mấy cuốn, vẫn bỏ đó chưa có thời gian để ý tới.”
Món ăn? A Phúc nói thầm trong lòng, sẽ không vì buổi sáng mình nhắc đến bánh đậu đỏ, làm nổi lên tính tham ăn của Cố Hoàng tử chứ?
Trong phòng không có, A Phúc phải đến Cẩm Thư các tìm.
Nàng vén rèm đi ra, đã thấy Giai Dung đứng ở ngoài cửa, sắc mặt không biết là vì tức giận hay là vì hàn khí có chút xanh, lạnh như băng nhìn nàng.
“Giai Dung tỷ.”
Giai Dung lại nở nụ cười, bất quá ý cười kia thoạt nhìn giống như nước giếng đóng băng trong mùa đông, lạnh thấu lòng người: “A Phúc, ngươi cũng thật có bản lĩnh a.”
A Phúc lẳng lặng nhìn nàng: “Bất quá là tận tâm tận lực mà thôi.”
Không biết tại sao, A Phúc lại nhớ tới một câu, có người nổi lên, sẽ có người bị nhấn chìm xuống.
Giai Dung nhất định không muốn chìm xuống.
Nhưng lần nổi lên này, thật sự là vận may sao?