Phúc Vận Lai

Chương 18: Sai lầm tốt đẹp (trung)




A Phúc bị dọa nhảy dựng, vốn đang ngồi xổm dưới đất, kết quả dưới chân bị trượt, ngồi bệt xuống đất

Cho nên nói……

Người không thể đắc ý, đắc ý cũng không thể hí hửng, thật đúng.

Hậu quả hí hửng, chính là không có người đánh không có người mắng, A Phúc tự mình ngã tự mình làm đau chính mình.

A Phúc vội đứng lên, không biết Cố Hoàng tử và Vi Tố đứng sau lưng nàng từ khi nào.

Vội vàng hành lễ, cho dù vội vàng, lễ này A Phúc làm vẫn hoàn chỉnh không có lỗi lầm gì.

“Ngươi vừa rồi cười cái gì?” Vi Tố hỏi lại một lần nữa. Hắn đại khái chính đang trong thời kì đổi giọng, tiếng nói không còn trong trẻo như còn nhỏ, hơi khàn, nghe qua cũng không nghiêm khắc, lại có vài phần hứng thú.

“Bẩm, bẩm công tử……” A Phúc bình tĩnh lại: “Chính là nhớ tới một truyện cười của một ông lão……”

Ở trong hoàng cung, khóc hay cười cũng không phải do mình tự quyết định. Việc hôm nay, nói không tốt, chưa biết chừng sẽ thành một tội lớn.

“Truyện cười gì?” Quả nhiên Vi Tố lại hỏi tiếp một câu.

Truyện cười, truyện cười…… A Phúc cảm thấy đầu mình cho tới bây giờ chưa bao giờ trống rỗng như vậy! Nàng liền giống đứng trong một gian không có cửa, vội vàng muốn đồ trong phòng nhưng thế nào cũng không tìm được!

“Chính là……” A Phúc khô cằn nói: “Nói đúng là, bánh bao cùng cơm đánh nhau, bánh bao thân thể khoẻ mạnh, đem cơm đánh nằm úp sấp. Cơm tìm người giúp đỡ, kết quả trên đường đi gặp thịt viên, liền đánh thịt viên một trận, nghênh ngang rời đi, bỏ lại một câu, cho dù cởi hết quần áo ta vẫn nhận ra ngươi, không hề đánh nhầm……”

Một trận gió thổi qua, mấy quyển sách đang phơi bên ngoài, trang sách mở ra bị gió thổi vang lên từng đợt loạt xoạt.

Cố Hoàng tử trầm mặc, Vi Tố cũng trầm mặc. A Phúc cảm thấy trong cổ họng khô khốc giống như nghẹn một đám cỏ tranh.

Cái này là truyện cười mà — hai người kia cũng không thể tùy tiện biến nó thành tội đi, làm không tốt, hôm nay rơi mất nửa cái mạng! Nhưng vừa rồi trong đầu cũng chỉ nhỡ được mỗi cái đó thì có thể coi như một truyện cười, bởi vì sáng sớm ăn bánh bao nhân bí đỏ mới nhớ đến.

Qua sau một lúc lâu, bỗng nhiên Vi Tố ha ha bật cười, ngay cả Cố Hoàng tử cũng hơi cong khóe môi, làm cho khuôn mặt luôn trầm tĩnh như họa nháy mắt sống động, giống như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, gợn sóng nhẹ nhàng, đẹp không sao tả xiết.

Hóa ra hai vị này bây giờ mới phản ứng lại —

A Phúc trong bụng nói thầm, cung phản xạ cũng quá dài rồi.

“Ta nói, này, này bánh bao cởi quần áo…… Ha ha ha, là thịt viên, hóa ra là bánh bao thịt!”

Vi Tố cười ngã tới ngã lui, hoàn toàn không còn phong phạm của quý công tử. Cố Hoàng tử nghe hắn cười đến thở hổn hển, mới chỉnh lại xiêm áo: “Được rồi, ngươi phong hàn còn chưa khỏi đâu, cẩn thận lại ho khan.”

Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn tràn đầy ý cười chưa lui.

“Ngươi biết chữ, đúng không?” Cố Hoàng tử hỏi.

A Phúc cẩn thận nói: “Biết được vài từ.”

Vi Tố một bên lau khóe mắt một bên hỏi: “Ân, ngươi vừa rồi ở đây xem sách đi? Có thể đọc được chữ trên sách sao?”

Người này sao lại lắm miệng như vậy chứ? Cố Hoàng tử mới là đại boss của A Phúc, nhưng hắn không nhìn thấy vừa rồi A Phúc nhìn chằm chằm trang sách đọc.

“Biết …… Vài cái.”

Vi Tố gật gật đầu, vẫy tay mấy cái, từ tường hoa phía xa liền có hai tiểu thái giám đi tới, động tác của họ nhanh nhẹn cầm lấy cái đệm đặt lên trên mặt ghế đá cạnh bồn hoa. Mà Cố Hoàng tử giống như mắt không hề mù, rất chuẩn xác, thực tự tại, ngồi xuống.

“Đọc đi.” Cố Hoàng tử nói.

Ách?

A Phúc thử thăm dò cầm quyển sách kia lên:“Đọc cái này?”

“Ừ, đọc đi.”

A Phúc lau mồ hôi lạnh, còn cẩn thận mở một trang ra bắt đầu đọc.

“Chỉ thấy đại hán kia đứng giữa sân, thân cao chín thước, thân khoan thể khoát, cầm trong tay một thanh bảo kiếm, hàn quang loe lóe, di chuyển hết sức linh hoạt, hai người chỉ đứng nhìn nhau, cũng không nói nhiều liền giao thủ……”

Đây là một đoạn đánh nhau rất kịch liệt, nhưng qua giọng nói vừa nhẹ nhàng mềm mại của A Phúc, cảm giác thập phần quái dị. Vi Tố lại nhịn không được bật cười, bất quá lần này hắn cũng không cười thất thố như trước.

A Phúc xấu hổ dừng lại, Vi Tố dừng cười, hỏi: “Như thế nào không đọc nữa?”

A Phúc nghĩ thầm, ngươi cười như vậy còn muốn hỏi người khác? Bất quá đương nhiên nàng không thể nói như vậy, chỉ có thể nói: “Chữ tiếp theo…… Không biết.”

Vi Tố không biết có tin những lời này hay không, nhưng cũng không bắt nàng đọc tiếp nữa.

“Đã là hiếm thấy rồi.” Hắn quay đầu hỏi Cố Hoàng tử: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

A Phúc đánh bạo ngẩng đầu nhìn nhanh một cái.

Ánh mặt trời mãnh liệt, Vi Tố và Cố Hoàng tử đều là bộ dáng thư sinh điển hình, một người lớn lên trắng trẻo, người còn lại thì càng trắng hơn. Làn dA Cố Hoàng tử trắng như đồ sứ, không, như bạch ngọc, trong suốt, giống như có một tầng thủy tinh bao quanh, quang hoa bắn ra bốn phía. Nếu không có ánh mặt trời, đại khái kiểu trắng đến không có huyết sắc này nhìn cũng không động lòng người như vậy.

A Phúc cúi đầu xuống.

Vi Tố nói: “Tốt lắm, rốt cục có chuyện có chút hứng thú. Ta nói, nha đầu này không tệ, lúc ta không tới được, cứ để nàng đọc sách cho ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Cố Hoàng tử khẽ mỉm cười, thoạt nhìn tính tình vô cùng tốt: “Cổ họng của ngươi cứ dưỡng cho tốt đi, ta nghe Dương ma ma nói, lúc này nếu hỏng cổ họng, cả đời đều sẽ như thế đó. Ở chỗ ta cũng không có việc gì, ngươi không cần quan tâm. Về phần nha đầu này, tuy rằng không biết nhiều chữ lắm, nhưng để kể truyện cười cũng có thể giải buồn, đúng không?”

Cố Hoàng tử nở nụ cười: “Cũng tốt.”

( chỗ này ta nghĩ phải là Vi Tố mới đúng!!)

A Phúc mạc danh kỳ diệu, lại nhận thêm một việc.

— đọc sách cho Cố Hoàng tử.

Vi Tố ngày đó lúc rời đi, lại hỏi nàng: “Truyện cười bánh bao thịt kia, còn có nữa không?”

A Phúc ngây ngốc lắc đầu.

Vi Tố không biết nghĩ đến cái gì, có lẽ nghĩ đến truyện cười vừa rồi, cười lắc lư rời đi.

Chờ Giai Dung biết tin này, Dương phu nhân cũng biết.

A Phúc có hơi co quắp đứng trước mặt Dương phu nhân, lần này Dương phu nhân liền nhìn kỹ nàng.

“Ngươi có thể đọc sách?”

“Không, không quá rõ.” A Phúc nhỏ giọng nói.

“Quên đi quên đi, nếu Vi công tử đã nói như vậy, điện hạ cũng đồng ý, vậy ngày mai đến Cẩm Thư các hầu hạ đi. Bất quá, thư phòng kia, một tờ giấy một cái bút cũng không được tùy ý đổi, nếu có cái gì không ổn……” Nửa câu cuối nàng kéo dài giọng.

“Ta nhất định cẩn thận, tuyệt không gây thêm phiền toái cho phu nhân.”

“Gây thêm phiền toái cho ta, cũng không có gì……” Dương phu nhân nhìn kỹ A Phúc, tựa hồ muốn một lần nữa hiểu rõ nàng, vẫy vẫy tay: “Ngươi đi đi.”

A Phúc cảm thấy gần nhất đủ cái loại chuyện xảy ra mà bản thân đều không kịp nhìn, địa vị cũng là ngồi tên lửa bay thẳng tắp lên. Nàng và Hạnh Nhi, đều bị biến hóa này làm cho không kịp phản ứng, buổi tối ngồi xuống, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Hạnh Nhi trước tiên nói: “A Phúc tỷ, chúc mừng ngươi……”

A Phúc cười khổ, còn không biết là vui hay buồn đâu.

Sáng ngày hôm sau nàng đến Cẩm Thư các, Lưu Nhuận canh giữ ở trước cửa, hướng nàng khẽ cười. A Phúc ngẫm lại lúc lần đầu đến nơi này, khi đó mang tâm tình gì nhỉ? Đã không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ rõ mưa rất lớn.

Một tiểu thái giám khác lên lầu lấy gì đó, chỉ còn một mình Lưu Nhuận dưới lầu, A Phúc nhỏ giọng hỏi hắn: “Cố Hoàng tử tính tình thế nào?”

Lưu Nhuận cũng hạ thấp giọng: “Chưa thấy hắn đánh chửi người.”

Bất quá thời gian bọn họ đến đây vẫn còn ngắn, cho dù có tính xấu gì, cũng nhìn không thấy.

Khi A Phúc lên lầu hơi có chút thê thê thảm thảm, dường như này không phải đi lên lầu mà là đi chịu phạt.

Đến trên lầu, Cố Hoàng tử cũng đã ở đó, Giai Huệ đứng một bên, thấy nàng đến, chỉ vào cái ghế nhỏ một bên.

A Phúc đi qua ngồi xuống, sau đó nhìn thấy trên cái án bên cạnh có để hai quyển sách.

Cố Hoàng tử ngồi ở trước cửa sổ, xiêm y màu tím nhạt, làm cho cả người như bức tượng: “Đọc đi.”

A Phúc không biết vì sao, nhìn người này, cảm thấy hắn giống như bức tượng. Bất quá tượng cũng không thể nói chuyện.

Mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nắng sớm, một ngày mới bắt đầu, có đôi khi có thể cảm thấy chán ghét, không biết cuộc sống như vậy phải kéo dài tới khi nào.

Nhưng A Phúc cảm thấy, bản thân tuy rằng là cung nữ, Lý Cố là hoàng tử. Nhưng Lý Cố cũng không sống hạnh phúc bằng nàng.

“…… Duy trung lưu dập diệu, đình tiền hoa tử lan……”

Giai Huệ đứng ở một bên, giọng đọc của A Phúc ôn nhu mềm mại, giống một làn gió nhẹ thản nhiên.