Phúc Vận Lai

Chương 14: Cố Hoàng tử (thượng)




“Giày này, là làm cho……đi?”

Hạnh Nhi nói đến hai chữ giữa thì giọng nói thấp xuống.

Nàng rốt cục cũng biết phải cẩn thận, A Phúc cũng không nói rõ được trong lòng mình là chua xót hay vui sướng.

Ở trong cung không cẩn thận không được. A Phúc nhìn Hạnh Nhi, dường như đang nhìn một muội muội khác của mình. Khác với A Hỉ, A Hỉ mặc dù khi ở nhà cũng ỷ lại A Phúc, nhưng càng nhiều lúc sẽ tìm nương. A Phúc sờ sờ đầu nàng: “Ân, ngươi giúp ta ngâm chỉ vào nước, lại hong khô, ta muốn dùng.”

Hạnh Nhi vô cùng cao hứng đi làm ướt chỉ, có thể giúp đỡ làm cho nàng cảm thấy mình có chỗ hữu dụng. Hơn nữa, đây là làm giày cho quý nhân đó! Nói không chừng khi giao đôi giày này lên, mình và A Phúc tỷ sẽ không phải làm mấy việc nặng nhóc đó nữa, cũng không cần cả ngày mặc loại y phục màu lục khó coi nữa, Hạnh Nhi cảm thấy màu sắc của bộ y phục này làm cho mình giống như con có ở bên bờ sông ở quê, xấu như vậy, màu lục tối.

Hạnh Nhi đã nhìn thấy, đại cung nữ bên cạnh Tuyên phu nhân, mặc cung trang ngân hồng, cổ áo thắt khăn lụa tuyết trắng, trên khăn thêu rất nhiều hoa văn lạ mắt, cực kỳ đẹp. Hạnh Nhi nghĩ, nếu mình cũng có thể mặc một thân xiêm y như vậy, trên cổ áo nhất định phải thêu một đóa hạnh hoa thật to, phải dùng chỉ thêu tốt nhất!

Dương phu nhân cho A Phúc vật liệu tốt nhất, bất quá A Phúc chỉ chọn loại vải bông mà các quý nhân không thường. Lúc đánh hồ không quá đặc cũng không quá nhão, vải đệm cũng tốn rất nhiều công, cuối cùng là mặt giày, A Phúc trước kia làm giày cho A Hỉ đều thêu hoa sen còn có con thỏ trắng, những hoa văn đó đương nhiên không thích hợp thêu trên đôi giày này. Khi làm giày cho ca ca Chu Bình Quý, bất quá đó là giày một màu, không cần thêu.

A Phúc không biết trong cung có cần kiêng kị gì không, định đi tìm Tử Mân hỏi thăm, kết quả Tử Mân lại không ở, một cung nữ cũng từ Đức Phúc cung đến cũng không có trong phòng.

Vì thế cuối cùng khi A Phúc giao cho Dương phu nhân, là một đôi giày vải xanh thuần.

Dương phu nhân nhìn kỹ, chưa nói cái gì, bảo A Phúc vẫn tiếp tục làm việc như trước.

Hạnh Nhi đứng chờ ở cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Thế nào? Phu nhân nói cái gì?”

A Phúc lắc đầu, trong lòng cũng có chút mơ hồ:“Cái gì cũng chưa nói.”

Hạnh Nhi mím môi, nhỏ giọng oán giận:“Ta đã nói mặt giày rất trống, một vòng tròn cũng không thêu, phu nhân làm sao có thể để mắt chứ……”

“Tốt lắm, làm việc đi.”

A Phúc tối hôm qua ngủ trễ, nàng đem miệng giày xoa nắn nhiều lần, chà xát cho mềm.

Khi chà xát giày nàng suy nghĩ một vài chuyện.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước, khi được mua một đôi giày mới tinh, giày da màu đỏ, rất cao hứng, nhưng khi đi giày mới lại bị sưng chân, lại luyến tiếc cởi ra, nhịn đau cũng muốn đi.

Thực ngốc mà, chỉ vì chút hư vinh, ngay cả đường cũng không đi được.

Kỳ thật một đôi giày tốt, trọng yếu không phải là nó có đẹp hay không, mà là khi đi có thoải mái vừa chân hay không.

A Phúc bình tĩnh làm việc, ăn cơm, vá quần áo, vá màn. Màn mà Thái Bình điện cấp cho các nàng đều bị thủng, không biết là do côn trùng cắn hay chuột cắn, hai ngày trước không phát hiện, kết quả hai người đều bị muỗi đốt. A Phúc thừa dịp ăn cơm xong có thời gian rảnh, đem màn đơn giản vá lại. Bên ngoài thời tiết không tốt, rất oi bức, một ngọn gió cũng không có, Hạnh Nhi đưa nước đến, hai người đều chỉ tắm qua loa, sau đó thổi tắt nến ngủ.

Lúc nửa đêm, A Phúc bừng tỉnh.

Một tia chớp, tiếp theo là một tiếng sấm vang rền.

A Phúc đi giày, vội vàng đến cài cửa sổ. Gió lớn làm khung cửa sổ vang lên tiếng cạch cạch, cửa sổ rung lên giống như bất kì lúc nào cũng có thể tung ra.

Trong phòng tối đen, lại một tia sét mãnh liệt sáng lên, cách cửa sổ vẫn làm cho trong phòng sáng trắng một mảnh.

A Phúc lá gan cũng không nhỏ, ít nhất trước kia nàng chưa từng sợ sét đánh.

Nhưng không biết vì sao, có lẽ vì tiếng sấm rất vang, mỗi một tiếng dường như đều đập vào ngực, khiến nàng đứng ngồi không yên.

Mưa nặng hạt rơi xuống, tiếng mưa rơi ào ào chỉ một thoáng đã tràn đầy lỗ tai.

“A, trời mưa.” Hạnh Nhi thò đầu ra khỏi màn: “Mưa cũng tốt, có thể mát mẻ một chút.”

A Phúc lắc đầu.

Nóng đã nhiều ngày, mưa cũng là chuyện tốt. Nhưng, trận mưa này cũng quá nhanh quá lớn rồi……

Hạn lâu gặp mưa rào là việc vui, hạn lâu gặp mưa quá to lại chưa chắc.

A Phúc có cảm giác vô cùng lo lắng, Hạnh Nhi ngáp một cái: “Ngủ đi…… Cũng may không phơi cái gì ở bên ngoài. Hoa cỏ bị hỏng thì cứ hỏng đi, ngày mai dậy rồi nói sau.”

Đúng vậy, hoa…… Chỉ sợ ngày mai nhất định sẽ chật vật không chịu nổi vô cùng thê thảm.

A Phúc lại về giường, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, trằn trọc vài vòng, giọng Hạnh Nhi truyền đến: “A Phúc tỷ, ngươi cũng ngủ không được?”

“Ân.”

“Chúng ta dịch lại gần đi, ta cũng biết sét hôm nay làm cho người ta hoảng hốt.”

Hai người nằm trên một cái giường, gối đầu dịch sát cùng một chỗ, Hạnh Nhi hì hì cười tiến vào chăn A Phúc.

“A Phúc tỷ.”

“Ân?”

“Ngươi nhớ nhà sao?”

A Phúc có chút mê võng, trong đầu tựa hồ có chút nhớ nhung, nhưng lại bắt không được.

“Có hơi nhớ.”

“Ta cũng nhớ nhà, ta nhớ nương, nhớ đệ đệ của ta, nhớ đại hoàng nhà ta……”

Đại hoàng là chú chó, Hạnh Nhi nuôi giữ nhà.

“Còn nhớ cây hòe lớn ở đầu Khương gia thôn chúng ta. Không biết…… Đời này còn có thể thấy không.”

Tuy rằng nói như vậy, Hạnh Nhi cũng không hề bi thương, có lẽ vì nhớ nhà, có thể theo năm tháng trôi qua mà dần dần tích lũy lại, hiện tại Hạnh Nhi, còn chưa có nỗi nhớ quê sâu sắc như vậy.

Nói chuyện xong, hai người đều ngủ.

Mưa ước chừng một đêm, đến hừng đông thì trời vẫn mưa tầm tã không có một chút dấu hiệu muốn ngừng.

Bởi vì mưa to không cần làm việc, Hạnh Nhi rất cao hứng, có thể trộm một ngày nhàn. Nàng tìm sợi dây thun ra:“A Phúc tỷ, chúng ta chơi tạo hình dây đi?”

“Được.”

Tạo hình dây mỗi cô bé đều từng chơi, chính là có người khéo tay tạo được nhiều, có người tay vụng dễ làm lỗi.

Chơi đùa trong chốc lát, cúi đầu đến cổ đều mỏi, A Phúc ngừng tay trước: “Không làm nữa, thừa dịp trời mưa làm vài việc đi. Ngươi lần trước không phải nói muốn ta thêu hạnh hoa cho ngươi sao?”

“Nga, được!” Hạnh Nhi cao hứng phấn chấn tìm khăn tay ra: “Thêu lên đây đi. Chỉ ta đều đã chuẩn bị xong rồi.”

Đó là sợi tơi rất mềm mại, vừa thấy đã biết không hề rẻ.

“Làm sao có số chỉ này?”

“Xin Tử Mân tỷ.”

A Phúc có chút kinh ngạc: “Ngươi không phải sợ nàng sao?”

“Kỳ thật…… Tử Mân tỷ rất tốt, hơn nữa chúng ta đều từ Đức Phúc cung đến đây, nàng là lớn nhất, đương nhiên sẽ chiếu cố chúng ta có phải không?”

A Phúc dùng khung thêu căng khăn tay ra, cầm chỉ lên: “Còn hơi thô, tác ra hai phần là được.”

“Nga.”

Hạnh Nhi thành thành thật thật ở chọn chỉ, bên ngoài có người gọi: “A Phúc có ở trong phòng không?”

A Phúc sợ run một chút, buông khung thêu xuống, đi qua mở cửa ra.

Ngoài cửa là cung nữ Giai Dung ở Thái Bình điện, gật đầu nói: “Phu nhân gọi ngươi đi qua, đến Cẩm Thư các.”

“Được, ta đi ngay, làm phiền tỷ tỷ.”

Giai Dung gật đầu, không nói thêm cái gì rời đi.

“Phu nhân gọi ngươi có chuyện gì?” Hạnh Nhi tò mò hỏi.

“Đi mới biết được.”

Cẩm Thư các dựa vào sau Thái Bình điện, bình thường các nàng không cần đến đó quét tước. A Phúc miễn cưỡng che ô vội vàng đi đến hành lang gấp khúc, thu ô lại, rồi lau nước bắn lên người, trên thân hoàn hảo, váy và giày ướt một mảng lớn.

Hai thái giám đứng trước cửa, trong đó một cái dĩ nhiên là Lưu Nhuận!

Tuy rằng mọi người đều ở Thái Bình điện, nhưng mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy hắn.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, bất quá ánh mắt lại ngừng trên người A Phúc một chút.

Hắn sắc mặt bình thản thong dong, nhìn như vậy xem ra Dương phu nhân tìm nàng đến chắc không phải là chuyện xấu. A Phúc hướng hắn hơi gật đầu, đi theo sau hắn vào bên trong. Cẩm Thư các là có hai tầng, lên thang lầu, tràn đến một mùi hương của hoa và mực. Trên giá đối diện ngoài sách bày một chậu phong lan, lá cây xanh mướt xem lẫn đóa hoa vàng nhạt.

Xuyên thấu qua chậu hoa vàng này, A Phúc nhìn thấy sau mành, có người ngồi ngay ngắn ở trước án thư.

Lưu Nhuận nhẹ giọng nói: “Điện hạ, phu nhân, A Phúc đến đây.”

A Phúc cách mành hành lễ, Dương phu nhân nói:“Đứng lên đi.” Lại nói với Cố Hoàng tử: “Điện hạ, đây là tiểu cung nữ đã làm giày kia.”