Phục Ưng

Chương 50: Tuyên thệ trước khi ra quân




Trước đêm khai giảng, Tần Tư Nguyên và mấy cô gái Dương Y Y, Lư Tư Tư hẹn nhau đi ăn khuya.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta lại dẫn mọi người đến quán đồ nướng bên sông Triều Thiên Môn lần trước.

Dương Y Y còn đang oán trách nói nơi này thật ồn ào, Lư Tư Tư cũng nhìn xung quanh: "Sao không ồn được chứ, ăn lẩu thì ầm ĩ đúng rồi, cậu muốn ăn chỗ yên lặng cũng chỉ có thể đến trung tâm thương mại thôi, ai lại không biết mấy quán trong trung tâm thương mại đó, ăn vừa dở vừa mắc nữa chứ."

"Tư Nguyên, trước kia cậu cũng không đến mấy quán ven đường này ăn mà."

Tần Tư Nguyên dùng đồ khui bia mở nắp bia ra trông rất có khí thế: "Sắp khai giảng rồi, những ngày vui cũng đã qua rồi, buổi tối hôm nay dù có nói gì cũng phải chơi vui vẻ nha!"

"Được, còn mở bia, cậu không sợ anh cậu lấy đồ đo nồng độ cồn, ở cửa chờ cậu à?"

"Chiều nay Trì Ưng về, anh ấy đi đến sân bay Giang Bắc đón cậu ấy rồi, sao còn lo cho tớ được chứ."

"Cậu ấy về rồi à, cậu không đi theo đón người sao?"

"Hừ, bà đây không thèm đi! Dù sao cũng uổng phí tâm tư thôi."

Các cô gái nhìn nhau đầy ẩn ý, không nói cái gì nữa.

Tần Tư Nguyên cầm thực đơn lên gọi đồ ăn, cô ấy còn đặc biệt chú ý đến quầy nướng của cửa hàng, nhìn không nhìn thấy bóng dáng của Quý Khiên, cô nghĩ là cậu ta không làm ở nơi này nữa.

Chuyện lần trước, đã khiến cậu ta bị sa thải rồi sao?

Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã.

Cô muốn hỏi cậu một chút, nhưng hai người không có số điện thoại của nhau, cũng không biết có còn cơ hội gặp nhau nữa hay không.

Bàn nhỏ bên cạnh, Lư Tư Tư nói với Dương Y Y nói: "Nghe nói nghỉ đông hai người kia ở bên nhau đó."

"Hai người nào thế?"

"Còn có thể là ai, đương nhiên là người mà Tần Tư Nguyên thích nhất kia... và người cậu ấy ghét nhất đó..."

"Cậu có thể nào đừng đánh đố như thế được hay không, nói rõ ra là được rồi."

Thấy Tần Tư Nguyên trở về, Lư Tư Tư lập tức không nói nữa, lời bị nghẹn trong cổ họng.

Tần Tư Nguyên ném thực đơn đi, hừ lạnh: "Tớ biết hai cậu đang nói cái gì, che che giấu giấu... nhàm chán ghê."

Lư Tư Tư đánh giá cô, thử hỏi: "Cậu không thấy khó chịu hả."

"Khó chịu có ích gì? Trong lòng đã tê từ lâu rồi." Tần Tư Nguyên nói xong, cầm lấy chai bia uống một ngụm to: "I don"t care!"

"Ha ha ha ha, cái này đúng rồi, đàn ông thì tính là gì, nghĩ thông rồi à, trời cao biển rộng."

Dương Y Y đeo găng tay và bóc tôm càng nóng hổi: "Muốn tớ nói, chỉ cần cô ấy đừng quyến rũ anh cậu, cô ấy có ở chung với ai đều được cả."

Tần Tư Nguyên gõ đậu phọng, trợn mắt liếc nhìn cô ta một cái: "Để cậu thất vọng rồi, linh hồn nhỏ bé của anh trai tớ đã sớm bị cậu ấy quyến rũ từ mấy trăm năm trước rồi."

"Cái gì chứ!"

Lư Tư Tư kháng nghị nói: "Ôi, khó có khi tụ họp được, nói gì toàn đàn ông! Nghĩ lát nữa nên đi chỗ nào chơi mới là chuyện đúng đắn đó!"

"Có đi trốn thoát khỏi mật thất không?"

"Không đủ người, có ba chúng ta thôi."

"Nói ông chủ ghép nhóm đi."

"Ghép với mấy em gái chỉ biết ồn ào la hé, thì thôi quên đi."

"Này..."

Dương Y Y nhìn sang Lư Tư Tư: "Không phải cậu là người la hét nhiều nhất à?"

Lư Tư Tư bĩu môi: "Những người từ trường trung học số 1 Bắc Khê cùng nhóm với chúng ta lần trước vẫn ổn đó, sớm biết thế đã lưu điện thoại rồi, sau này có thời gian có thể hẹn đi chơi một chút."

Dương Y Y cười, dùng cánh tay chọc chọc khuỷu tay Tần Tư Nguyên: "Cái người tên Quý Khiên kia á, có còn tặng trà sữa cho cậu nữa không thế?"

Trái tim Tần Tư Nguyên như bị kiềm lại, càng thêm đau đầu, giải thích nói: "Tớ đã sớm từ chối cậu ta rồi."

"Này, dáng vẻ của tên nhóc đó có thể yêu đấy, tuy hơi ngang tàng."

"Hai người nói gì không nói! Đang yên lành nhắc đến cậu ta làm gì." Tần Tư Nguyên gắp cho cô ấy mấy con tôm càng: "Ăn nhiều như thế rồi cũng không lắp được miệng của cậu à."

Mấy cô gái ngồi bên chiếc bàn nhỏ của quầy thức ăn, vừa trò chuyện vui vẻ vừa ăn một cách ngon lành.

Bàn phía sau có mấy người đàn ông đã uống say khướt rồi cũng chú ý đến các cô, ánh mắt trao đổi qua lại với nhau.

Một người trong số họ, đầu hói, đeo dây chuyền vàng, cầm ly rượu cười hì hì đi đến.

"Em gái à, nói chuyện vui vẻ thế à, nào, uống cùng anh trai một ly nào! Anh mời các em."

Dương Y Y cách ông ta gần nhất, có chút mơ màng, không biết nên phản ứng thế nào.

Tần Tư Nguyên đưa tay kéo cô ấy ra phía sau, đứng lên cười lạnh nói: "Bỏ đi, chúng tôi không uống rượu."

"Không uống rượu, thế trên bàn em có cái gì đây."

"Chị em gái chúng tôi uống với nhau, nhưng không muốn uống với ông."

Người đàn ông đầu hói, đeo dây chuyền vàng nói: "Không nể mặt à?”

"Quen cũng không quen." Cô vẫn cười như cũ, giọng nói vẫn yếu đuối như cũ, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén: "Vì sao tôi phải cho ông mặt mũi chứ? Ông là ai đây?"

"Em gái này hơi hung dữ đó nha."

Người đàn ông nói, bàn tay kia lại khoát lên vai Tần Tư Nguyên: "Anh là ai hả, quen anh sẽ biết thôi."

Tần Tư Nguyên nóng nảy, đẩy tay ông ta ra: "Muốn bà đây biết hả! Dáng vẻ thì hệt như heo, còn dám chạm vào tôi!"

Người đàn ông bị cô chế giễu, bỗng nhiên mất hết mặt mũi trước mặt anh em mình, phẫn nộ đá văng ghế dựa ra: "Con nhỏ đê tiện này, cô đừng có rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!"

Mấy người đàn ông bàn bên cạnh thấy thế, cũng lập tức tiên lên giúp đỡ.

Dương Y Y bị dọa cho khóc, tránh phía sau lưng Tần Tư Nguyên, liên tục kéo tay cô: "Thôi, bỏ đi!"

Lư Tư Tư cũng là người có tính cách mạnh mẽ, thấy cái bàn đá của hai người, cô cũng không cam lòng yếu thế đá văng ghế dựa trước mặt ra, mạnh mẽ mắng: "Mặt thì đầy rỗ, uống chút thì nằm ngay đơ, ở đây mà xem thường con gái nữa, xem thường chúng tôi dễ chọc sao!"

Thấy Dương Y Y một mình co rúm trốn ở phía sau, mấy người đàn ông cũng không hung hãn như cô gái này, liền tiến lên vài bước, bắt lấy Dương Y Y: "Tối nay tôi cho các người biết cái nồi làm bằng sắt là gì."

"A! Mấy người buông tay ra! A buông ra! Cứu mạng!" Dương Y Y sợ đến mức khóc to lên.

Thấy bọn họ bắt nạt Dương Y Y, sắc mặt Tần Tư Nguyên lạnh lùng, vơ lấy bình rượu bên cạnh.

Trong khoảnh khắc này, bình rượu trong tay cô bị người khác mạnh mẽ cướp lấy, vừa quay đầu nhìn, chạm phải một đôi mắt đen tối tăm sâu không thấy đáy.

Quý Khiên.

Chàng trai mặt không đổi sắc, cướp lấy bình rượu trong tay cô, sải bước tiến lên trước, dùng chai này đập đầu của ông đầu hói đến bất tỉnh, lại dứt khoát đá mấy cái, đá bay người đàn ông xăm trổ.

Thấy vậy, người đàn ông đầu hói nhặt chai bia trên bàn và bước tới bao vây Quý Khiên.

Trái tim Tần Tư Nghiên đập nhanh liên hồi, kích động bưng lấy một thau tôm càng nóng bỏng, muốn đến hỗ trợ.

Sau khi Quý Khiên giải quyết hai người đó xong, lặp tức cản cô lại, bỏ lại mấy con tôm càng trên bàn.

"Đừng lãng phí thức ăn."

Còn chưa nói xong, đầu anh đã bị đối phương dùng chai bia đánh trúng.

Loảng xoảng, chai bia vỡ vụn.

Trên mặt Quý Khiên, máu tươi chảy xuống như những con giun uốn lượn.

"A!" Tim Tần Tư Nguyên đập nhanh liên hồi: "Quý Khiên! Cậu... Đầu của cậu..."

"Không sao."

Quý Khiên vẫn giữ chặt Tần Tư Nguyên trong lòng mình, quay lại và nắm lấy tay của người đàn ông và đá bay anh ta.

Tần Tư Nguyên nghiêng đầu, nhìn thấy thiếu niên đang ôm chặt lấy bả vai cô...

Làn da lúa mạch, gân xanh hiện rõ ra ngoài, nhìn rất có sức sống.

Cô ta nắm chặt lấy cậu.

...

Ngoài hành lang đồn công an, Tần Tư Nguyên ghi chép xong đi ra, nhìn thấy Quý Khiên ngồi ở ghế dài, trên đầu có quấn băng gạc và vải che lại, nhìn trong bị thương rất nghiêm trọng.

"Cậu không sao chứ!" Cô lo lắng đi đến, ngồi bên cạnh người cậu: "Bác sĩ nói thế nào rồi?"

"Vấn đề không lớn."

"Cái này mà còn nói không lớn, thế cái gì mới tính là lớn hả?"

"Mất mạng mới là vấn đề lớn."

Tần Tư Nguyên thấy cậu nói chuyện nghiêm túc như thế, bị cậu chọc cười: "Lúc này rồi cậu còn nói giỡn nữa hả, đợi lát nữa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tốt nhất là chụp hình luôn xem thử có chấn động não hay bị gì không."

"Thật sự không có gì đâu." Quý Khiên không thèm để ý nói: "Trước kia cũng từng bị thương rồi, còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều."

Tần Tư Nguyên bĩu môi, xem thường nói: "Đánh nhau với mấy tên nhóc khác sao?"

"Đánh nhau với người đàn ông cầm dao đâm vợ giữa đường, cánh tay bị chém một nhát." Quý Khiên giơ cánh tay trái của mình lên, vết sẹo cỡ bằng ngón tay cái.

Tần Tư Nguyên nhìn thấy trên tay cậu có một vết sẹo như hình con rết, che kín miệng, kinh ngạc nói: "Í!"

Quý Khiên vội vàng bỏ tay áo xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Dọa người quá rồi."

"Không phải! Trước đó tôi có xem qua tin tức rồi! Có phải là ở quảng trường Tam Hiệp không! Tôi xem qua rồi, có người đàn ông cãi nhau với vợ mình, điên rồi nên hình như lấy dao đến, người qua đường chẳng ai dám tiến lên, chỉ có một cậu con trai tiến lên đánh ông ta còn bị thương nữa... không phải là cậu đó chứ!"

Quý Khiên hơi bất ngờ, không ngờ cô lại có thể xem thấy tin tức này.

Lúc đó có phóng viên đến phỏng vấn cậu, cậu sợ mình nói chuyện ngốc quá nên đều từ chối hết, mặt cũng không lộ ra, chỉ là được nhận tiền bồi thường để chữa cánh tay, hình như cũng chẳng xảy ra chuyện gì nên cậu cũng chưa từng để trong lòng.

"Tam, quảng trường Tam Hiệp mà cậu nói... chính là tôi đấy." Hai má cậu ửng đỏ: "Nhưng cũng không thể lấp liếm, có thể còn có người khác nữa."

"Làm gì có người khác chứ! Mấy chuyện này... có mấy người dám xông ra phía trước mũi dao nhọn như thế chứ."

"Tôi không nghĩ được nhiều như thế."

Tần Tư Nguyên nhìn theo anh, ánh mắt... Cũng trở nên không giống trước nữa.

Quý Khiên bị cô nhìn chằm chằm nên cả người đều thấy không tự nhiên, xoa xoa cái mũi: "Cậu nhìn cái gì thế."

"Tài giỏi quá nha."

"Không, tôi không tài giỏi, chỉ là người phụ nữ kia hét rất thảm, tôi nghe thấy khó chịu, trước kia mẹ tôi cũng..."

Cậu bỗng nhiên im lặng, không muốn vạch mở miệng vết thương của mình ra nữa, giữa hai người còn chưa đến mức phải móc tim móc phổi ra với nhau.

"Ừm, sao thế? Sao không nói tiếp." Đôi mắt ướt át của Tần Tư Nguyên tập trung nhìn theo cậu, giống như là đang rất chăm chú lắng nghe.

Quý Khiên lắc đầu: "Không có gì cả."

Cô bĩu môi, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.

Thật ra trong lòng Quý Khiên có chút vui vẻ, cậu không ngờ bản thân mình vì một hành động tình cờ như thế, mà cũng đã lâu thế rồi còn được nghe nhắc đến từ trong miệng cô gái cậu thích.

Nếu cậu có thể dùng cách này để khiến cô nhớ lại, thì vết sẹo đáng sợ trên cánh tay này cũng vô cùng đáng giá.

"Bạn cậu sao rồi? Cái người khóc nhiều nhất ấy?"

"Đã được bố mẹ của cậu ấy đón đi rồi." Tần Tư Nguyên nhìn góc mặt thô lỗ của cậu, có chút chua sót nói: "Cậu cũng chỉ quan tâm đến bạn tôi thế nào thôi à, có ý với cô ấy sao?"

Quý Khiên liếc mắt nhìn cô: "Cái gì chứ! Tôi chỉ là thấy cô ấy bị dọa sợ quá rồi, lại là bạn của cậu nữa."

Giọng nói của cậu rất mạnh mẽ, giải thích mà như đánh người khác.

Giọng Tần Tư Nguyên còn mang theo chút ý làm nũng, hung dữ nói: "Tôi cũng bị sợ hãi đây này, sao cậu không quan tâm tôi chút đi chứ!"

Cậu lắc lắc đầu, liếc mắt, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang xoa xoa đầu gối: "Cậu so với những cô gái tôi từng gặp qua, còn dũng cảm hơn nhiều."

Khoảnh khắc nghe thấy cậu nói ra những lời này, tim Tần Tư Nguyên run lên liên tục.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô khá đanh đá, tùy hứng, lại thích gây chuyện.

Đến tận bây giờ... Chưa có một ai nói cô dũng cảm cả.

Cô lấy điện thoại ra, muốn thêm WeChat của cậu, thì lúc này Tần Tư Dương lại vội vã đi vào đồn công an: "Tư Nguyên, không sao chứ?"

Mới này cô gái còn hung dữ, mạnh mẽ, dám cầm lấy chai bia đánh nhau, mới vừa nhìn thấy anh trai đến đã giống như gặp chuyện gì tủi thân dữ lắm, nước mắt chảy đầm đìa, ôm chặt lấy anh trai không chịu buông tay: "Anh, cái đồ lưu manh kia bắt nạt tụi em."

"Đừng sợ, họ không chạy thoát được đâu."

Tần Tư Dương an ủi em gái một hồi lâu, sau đó lại cùng công an hỏi về vụ án, ký tên, sau đó đưa em gái rời đi.

Ra khỏi cửa lớn đồn công an, cậu ấy mới quay đầu lại nhìn Quý Khiên.

Chàng trai có chút không tự nhiên đứng sát ở một góc sáng sủa, giống như đang muốn tiễn hai người lên xe rời đi, sau đó bản thân mới rời đi sau.

Sau trận bóng rổ ngày hôm đó, Tần Tư Dương đã để ý cậu nhiều hơn. Sau khi hỏi thăm qua thì mới biết chuyện cậu ta theo đuổi Tần Tư Nguyên... đại khái cũng biết được bảy, tám phần.

"Tư Nguyên, em lên xe trước đi, chờ lát nữa anh lên ngay."

Tần Tư Nguyên do dự nhìn cậu, cũng không nói gì nữa, ngồi lên xe hơi.

Quý Khiên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen trên đường kia, ở trong bóng đêm thì tỏa sáng như ánh trăng.

Tần Tư Dương đi đến trước mặt cậu, từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa đến trước mặt chàng trai.

Quý Khiên không nhận, lông mày nhíu lại: "Có ý gì đây?"

"Tôi đã nghe công an nói rồi, cậu là vì giúp em gái tôi nên bị thương, đây là chút tấm lòng."

"Là tôi tự nguyện, không cần."

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

"Quý Khiên." Tần Tư Dương gọi cậu lại: "Cậu không còn theo đuổi em gái tôi chứ."

"Tôi không có theo đuổi cô ấy." Quý Khiên không quay đầu lại, nghiêng mặt nói: "Mấy lần đưa trà sữa kia... là vẫn chưa biết về xuất thân của cô ấy. Sau này đã biết rồi, thì không còn theo đuổi nữa, tôi rất biết tự mình hiểu mình."

Tần Tư Dương không nói gì thêm nữa, đưa thẻ sang nói: "Nhận lấy đi, tôi nghe nói mẹ cậu..."

Lời còn chưa nói xong, Quý Khiên đã xoay người túm lấy cổ áo Tần Tư Dương, đè cậu ấy lên trên vách tường, trong mắt đầy tàn độc, giọng nói lạnh lùng: "Cậu điều tra tôi?!"

Khóe mắt và cơ thể Tần Tư Dương run lên, nhưng giọng nói vẫn cố gắng bình tĩnh: "Tôi là anh trai Tần Tư Nguyên, mấy ngày nay con bé thay đổi tôi đều nhìn thấy cả, sao có thể không điều tra cậu được?"

"Cô ấy... thay đổi cái gì?"

Tần Tư Nguyên nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy Quý Khiên bỗng nhiên động tay với anh mình, thì vội vàng xuống xe hô lên: "Quý Khiên, cậu đừng bắt nạt anh trai tôi, anh ấy không đánh nhau!"

Quý Khiên nghe thế, thì lập tức bỏ Tần Tư Dương ra.

Tần Tư Dương vẫn đưa tấm thẻ đến trước mặt cậu như cũ, thấp giọng nói: "Coi như là... hãy để con bé chết tâm lần này đi."

Quý Khiên nắm chặt tay lại, ánh mắt nhìn cô gái phía xa kia, gương mặt cô rạng rỡ xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng đáng yêu, vừa dịu dàng hiền hòa bồi dưỡng ra một bông hoa mẫu đơn xinh đẹp.

Mà đôi bàn tay lấm len bùn đất này của cậu, không xứng hái nó.

Quý Khiên cúi đầu châm thuốc, thuận tay cầm lấy tấm thẻ Tần Tư Dương đưa sang, giơ giơ lên ---

"Cảm ơn."

Tần Tư Nguyên ngây ngốc đi từng bước thong thả đến cạnh anh trai mình: "Anh cho cậu ấy cái gì thế?"

"Chút phí cảm ơn."

"Vì sao anh lại cho cậu ấy tiền!" Tần Tư Nguyên bực bội: "Anh đang sỉ nhục cậu ấy!"

"Nhưng cậu ta rất thoải mái nhận đấy." Tần Tư Dương chẳng chút để ý mở cửa xe: "Người ta giúp em, còn không phải vì cái này..."

"Không phải vì cái này!"

Tần Tư Nguyên sốt ruột giải thích, nhưng anh trai cô đã lên xe rồi. Cô nhìn theo bóng lưng chàng trai đang đi xa dần, cảm thấy rất lạc lỏng.

*

Tháng ba, trên những ngọn cây và cành cây ở thành phố C đã bắt đầu có những nụ hoa.

Ý xuân dào dạt, vạn vật sống lại.

Là học sinh chuẩn bị cho năm cuối cấp của trung học, nên khối lượng bài vở của học sinh tăng lên rất nhiều nên các hoạt động ngoại khóa cũng giảm đi rất nhiều, cuối cùng họ cũng có cảm giác như thiên quân vạn mã bước trên cây cầu độc mộc rồi.

Mặc dù trường tư thục Gia Kỳ quảng cáo rất lố về chất lượng dạy học của mình, học sinh trong trường cũng thường tham gia các cuộc thi trong và ngoài nước để lấy điểm thi đua.

Nhưng cho dù có thế nào, thì lúc thi đại học cũng là một trong nhiều rào cản mà họ cần phải đối mặt, còn phải nghiêm túc mà ứng phó với nó.

Tô Miểu thì chẳng cần phải nói rồi, cô không hề giống đại đa số các học sinh khác của trường trung học tư thục Gia Kỳ.

Bọn họ hoặc là chuẩn bị thi TOEFL, hoặc chuẩn bị đi du học... Mà cô, thật sự là một trong hàng ngàn hàng vạn học sinh khác phải nghiêm túc đi trên cầu độc mộc này.

Cô cố gắng chính là vì điều này.

Tuyệt đối không thể có gì ngoài ý muốn xảy ra được.

Buổi tuyên thệ trước khi ra quân thi đại học được tổ chức vào cuối tháng ba. Khi giáo viên chủ nhiệm thông báo tin tức này, các học sinh lập tức nằm rạp xuống bàn.

Bởi vì ý nghĩa của chuyện này là, bọn họ phải hoàn toàn tiến vào trạng thái của một học sinh cuối cấp, đồng nghĩa là thời gian tự do cũng mất đi nhiều.

Các học sinh đối với chuyện này ít nhiều cũng có chút tức giận ---

"Cái này cũng sớm quá rồi! Mới lớp 11 thôi mà."

"Không phải nói muốn thi vào đại học để làm công nhân sao, vả mặt đó hả?"

"Nhìn mấy trường học khác trong thành phố chúng ta xem, cả khối người đã bắt đầu học bù thêm giờ rồi đấy, làm gì có cuốn vở nào nữa."

"Nếu tỷ lệ đậu đại học giảm, thì việc tuyển sinh của trường cũng xong đời rồi."

"Nhưng quan trọng là... một khi tiến vào trạng thái của học sinh cuối cấp, thì thi đấu làm sao giờ!"

"Mọi người đều muốn giải trí, chính là loại hoạt động vui chơi giải trí đó, và thời gian rảnh chiều thứ sáu đó, đừng nghĩ nữa."

"Mẹ nó, chúng ta bỏ tiền học phí đắt đỏ như thế để đến Gia kỳ, không phải bởi vì nơi này không quá gò bó sao?"

"Ông đây muốn nghỉ học!"

Đoạn Kiều nhìn sang phía Lý Triều đang kêu gào muốn nghỉ học kia, cười hì hì nói: "Cậu đứng lại một bước thôi, tôi chắc chắn sẽ bước theo sau."

Lý Triều giơ ngón giữa lên nói: "Không liên quan đến cậu."

Thật ra các học sinh đều đã bắt đầu cho một năm cuối cấp này rồi, hoàn toàn kịp thời, mặt trận kéo dài lâu như vậy thật sự sẽ khiến người ta mệt mỏi rã rời.

Nhưng mà oán than thì oán than, trường học yêu cầu, họ cũng không dám không nghe theo.

Nghỉ học cũng chỉ là nói miệng thế thôi, chứ chẳng ai muốn rời khỏi Gia Kỳ cả.

Dù sao... Nơi này cũng được công nhận là trường học có lực lượng thầy cô giáo tốt nhất thành phố đấy.

Buổi sáng đầu tuần, các học sinh mặc đồng phục giống nhau, đứng dưới quốc kỳ, tham gia đại hội.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cái này là đại hội tuyên thệ trước khi ra quân cho học sinh cuối cấp, Trì Ưng đại diện cho học sinh, đứng dưới quốc kỳ đọc diễn văn.

Thành tích của anh thật sự quá tốt, có rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi khác nhau mà tủ trưng bày trong trường để không đủ.

Học sinh tài giỏi như thế, đương nhiên là danh thiếp tốt nhất cho trường trung học tư thục Gia Kỳ rồi.

Ngoài anh ra, không có bất cứ người nào có tư cách đứng ở vị trí đó cả.

Flycam cũng đã sẵn sàng để chụp ảnh, Tô Miểu nhìn thấy chàng trai mặc áo sơ mi trắng đi lên.

Anh không cài hết toàn bộ khuy áo, vẫn để ra một nút chưa cài, lộ ra phần cổ vẫn những mạch máu hiện rõ ràng.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, mặc dù đang cách nhau rất xa, nhưng Tô Miểu vẫn có thể cảm thấy được năng lượng ánh sáng từ trên người anh tỏa sáng khắp nơi.

Trước kia cô chỉ thấy đường nét khuôn mặt của Trì Ưng rất đẹp, nhưng chỉ dám đứng xa xa nhìn anh, nhưng cô vừa mới phát hiện khuôn mặt anh là hình chữ điền rõ ràng, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, là vô cùng đẹp trai.

Anh vừa đứng lên, các nam sinh dưới sân khấu đã huýt sáo ầm ĩ, đương nhiên họ đều đang cổ vũ anh.

Trì Ưng bình thản đưa mắt liếc nhìn họ một cái, họ lập tức im miệng lại, im lặng ngóng nhìn anh.

Muốn nhìn thử xem người con trai về phương diện thành tích xuất sắc như thế, có thể trực tiếp phong thần sẽ nói cái gì.

Dù sao đại hội tuyên thệ trước khi ra quân ngày hôm nay, cũng có nhiều học sinh không vừa lòng, đương nhiên Trì Ưng cũng ở trong số đó, anh có nhiều cơ hội thi đua nhất, bây giờ bị tước đoạt mất sao có thể không thấy oán giận được.

Nhưng cô lại nhìn thấy anh từ từ lấy bản diễn thuyết đã được chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng xét duyệt nhiều lần xé đôi trước mặt mọi người, rồi nhẹ nhàng rời sân khấu.

Trong lòng Tô Miểu run lên.

Mà Đoạn Kiều ở phía sau lại hoảng sợ nói: "Xong rồi xong rồi xong rồi!"

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Không thể nào?"

Đoạn Kiều nhỏ giọng giải thích: "Tôi cá với cậu, cậu ấy chắc chắn sẽ làm ban lãnh đạo và giáo viên không thể chịu nổi, tên nhóc này chẳng bao giờ ra chiêu theo lẽ thường cả. Đại hội tuyên thệ trước khi ra quân diễn ra sớm như thế, làm cho tất cả mọi người đều phải đứng dậy, hoạt động gì cũng bị hủy bỏ nên cậu ấy chắc chắn không tán thành."

Tô Miểu cảm thấy có chút lo lắng.

Trì Ưng liếc mắt nhìn các học sinh đứng dưới sân khấu một cái, từ từ mở miệng ---

"Các cậu cảm thấy tôi xứng đáng đứng trước chỗ này không?"

Lời vừa nói ra, dưới sân khấu đều oa lên, tiếng bàn luận đều ---

"Tớ cảm thấy tớ không xứng đánh giá xem cậu ấy có xứng ở đó không."

"Dù sao tớ cũng không xứng."

"Tuy là thế nhưng mà, cậu ấy muốn làm gì đây?"

"Tớ đã không dám nhìn mặt của chủ nhiệm nữa rồi."

"Anh Trì mạnh mẽ này, giúp tụi em biểu tình đi! Ban lãnh đạo không thi đại học, nên họ mới mặc kệ sống chết của chúng ta đấy!"

...

Mồ hôi rơi đầy trên trán của các giáo viên, thậm chí ngay cả Chu Thanh Hoa vẫn luôn bình tĩnh mà bây giờ Tô Miểu nhìn thấy bàn tay dưới tay áo của bà ấy, đã lo đến mức nắm chặt thành quyền.

Dù sao, cái tên này cũng không khống chế được.

Trì Ưng cười nhẹ, tiếp tục nói: "Cho dù mọi người có cảm thấy tôi không xứng ở chỗ này, thì ông đây cũng đứng đây rồi, vì vậy thế giới này cũng không công bằng đâu."

"Đương nhiên, chuyện này không cần tôi nói với mọi người, mà có lẽ mọi người cũng đã sớm trải nghiệm nó trong cuộc sống rồi, quyền lực, tiền tài, xuất thân, gia cảnh..."

"Tấc đất tấc vàng, mắt thường nhìn, mọi thứ cũng không hề công bằng!"

Nghĩ đến mọi chuyện bản thân đã trải qua, Tô Miểu nắm chặt góc váy.

Anh nói đúng, mọi thứ đều không công bằng.

"Nhưng... thế thì như thế nào?"

Trong câu hỏi ngược của anh, mọi người cũng bình tĩnh lại, không rời mắt dõi theo bóng anh.

"Tôi biết thế giới này không công bằng, như thế nào mới có thể công bằng, tiền tài không công bằng, giới tính không công bằng, xuất thân cũng chẳng ngang hàng nhau, nhưng có một việc công bằng, đó là mọi người có thể tự do quyết định tương lai sau này mình muốn trở thành kiểu người gì."

"Có lẽ tương lai sau này mọi người sẽ trở thành nhân vật nhỏ trong 996 (*), ở thành phố lớ như thế phải vì chút tiền lương ít ỏi thế này mà giãy dụa; có lẽ, sẽ có người ở vị trí rất cao, trở thành một đại tư bản tiền tài đếm không hết, đương nhiên, có lẽ sẽ trở thành người tri thức, cam tâm chịu đựng nghèo khó, đau khổ đuổi theo những thứ bất biến trên thế giới này..."

(*) 996: Là hệ thống/ chế độ giờ làm việc/ công tác 996, hệ giờ làm 996 dịch từ công tác chế 996 (tiếng Trung: 996工作制; bính âm: Gōngzuò zhì) hay theo cách các báo Việt Nam hay gọi văn hóa/ lịch làm việc 996, là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.[3][4][5][6][7][8] Một số công ty internet của Trung Quốc đại lục đã áp dụng hệ thống này làm lịch trình làm việc chính thức của họ. Những người chỉ trích cho rằng hệ giờ làm 996 là một sự vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc.Nó đã được gọi là "chế độ nô lệ hiện đại."

"Mặc kệ con đường đi có như thế nào, thì nó đều là tương lai cho chính bản thân mọi người tự tay lựa chọn, hoàn cảnh ra đời của mọi người sớm đã được quyết định, vận mệnh có thời hạn, đây chính là tự do duy nhất mà mọi người có được."

Đáy mắt anh mang theo ánh sáng nghiêm nghị, tuy rằng rét đến xương, nhưng lại mang theo sức mạnh rất kiên cường ---

"Thi vào đại học, nghe như là chuyện xa xôi, tôi cũng biết họ chuẩn bị đại hội tuyên thệ trước khi thi đại học cho chúng ta như thế, rõ ràng rất vô nghĩa."

Dưới sân khấu lại ầm ĩ lần nữa, vừa nghe Trì Ưng vừa bàn luận ---

"Thật sự sớm sao?"

"Có lẽ là không có thiên phú, có thể người chậm cần bắt đầu sớm, không được xuất thân trong nhà quyền thế, cũng có thể bước trước người khác chuẩn bị tốt để đối phó với tương lai. Từ giờ trở đi, bắt đầu từ ngay mai, cũng hoặc là... sau giây này đã bắt đầu."

"Chỉ là mọi người cần nhớ kỹ một chuyện, mãi mãi... Đừng khuất phục trước số phận, bởi vì đại bàng vỗ cánh bay lên trời, trời cao đất rộng cho ta bay lên!"

Dưới sân khấu im lặng chừng mười giây, sau đó những tiếng gào thét vang lên liên hồi ---

"A a a a!"

"Tôi đi! Tôi liều mạng đi! Tôi muốn cho mẹ tôi sống cuộc sống tốt nhất."

"Bây giờ tôi sẽ bắt đầu cố gắng, tôi nhất định sẽ trở nên thật tỏa sáng! Thi đại học thật tốt!"

...

Tô Miểu nhìn chàng trai phóng túng đang cười trên sân khấu kia, nước mắt cô gần như lưng tròng.

Mặc dù trước đó cô mang theo một trọng trách, không ai có thể làm gì cô, cũng không chống lại được hào quang tỏa sáng tỏa ra từ người anh, như cảnh trong mơ tốt đẹp nhất trong tinh cầu.

Vẻ mặt của ban lãnh đạo đều như vừa trút được gánh nặng, trời tháng ba rét lạnh, nhưng Chu Thanh Hoa lại cảm giác thấy lưng mình đã đổ mồ hôi ướt đẫm.

Cái thằng nhóc này, thật là...

Bỗng nhiên lúc này bà không tìm được từ ngữ gì để hình dung về chàng thiếu niên trên sân khấu nữa rồi, nhưng mà chuyện này cũng khiến bà nhớ đến những năm tháng thanh xuân của mình, sao lại không phải thế.

Thanh xuân, nhiệt huyết, đầy sức sống... Không thể bị ép buộc!

Hứa Mịch phía sau chọc chọc lưng Tô Miểu: "Ôi ôi, Tần Tư Nguyên cũng khóc rồi."

Tô Miểu quay đầu nhìn lại, nhìn về Tần Tư Nguyên đang đứng phía sau.

Quả thật cô ấy đang khóc, khóc như hoa lê đới vũ bên cạnh Tần Tư Dương: "Anh nguy rồi, làm sao bây giờ, em lại yêu anh ấy rồi."

Vẻ mặt Tần Tư Dương không nói gì, liếc mắt xem thường, trong lúc vô tình ánh mắt liếc qua Tô Miểu.

Tô Miểu không kịp đề phòng, nhanh chóng dời mắt đi.

Tần Tư Dương không đổi sắc dời mắt đi, trong lòng từng trận gió kéo đến, mang theo vẻ sầu nào của trời thu mát mẻ.

Mùa thu năm trước ở đầu quả tim cậu ta có chỗ nào đó thay đổi không nói rõ được, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Cuối cùng cũng sắp mười hai.

Lúc này, Hứa Mịch lại vô cùng phấn khích kéo tay áo Tô Miểu: "A Miểu, em gái bên cạnh tôi này, đợi lát nữa người nói xong chắc chắn sẽ đi tỏ tình với người ta, tôi thấy cậu ấy chịu không được rồi!"

Tô Miểu lại nhìn theo mắt cậu sang cô gái bên cạnh, nhíu mày nói: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

"Thế mặt liệt, à đúng rồi... Tôi còn phát hiện tiếng phổ thông của lớp phó chúng ta... rất chuẩn nha! Nói cũng rất dễ nghe, tiếng phổ thông của tớ nếu có thể tốt như tiếng địa phương, thì tốt rồi..."

"..."

Quả thật, mỗi người trên thế giới này cũng không giống nhau.

Vui buồn của mọi người cũng không giống nhau.

Tô Miểu lại lần nữa từ từ nhìn chàng thiếu niên trên sân khấu.

Cô không biết vì suy nghĩ của mình và anh giống nhau, hay bởi vì thẻ dữ liệu vẫn còn nhiều, rất nhiều phần cần được cải thiện gấp, nên cô cũng không chạm đến tảng băng lớn đang ẩn bên dưới nữa.

Ít nhất vào giờ khắc này, cô hiểu được anh đang giãy dụa vì điều gì.

Quả nhiên như lời Hứa Mịch nói, sau khi đại hội kết thúc, từ trong sảnh lớn của các tầng học, Chu Nhiêu lớp bên cạnh đã đuổi theo Trì Ưng, vô cùng hào phóng mà chạy về phía anh thổ lộ tâm ý, nói mình trước kia đã chú ý đến anh, thích anh ---

"Xin chào, tớ, tớ tên là Chu Nhiêu, ngay kế bên lớp cậu, tớ thích cậu rất lâu rồi."

"Chỉ sợ cậu không biết, nên tớ còn cố ý chọn vị trí gần cửa sổ cạnh hành lang, là vì muốn mỗi lần cậu đi ngang đều có thể liếc cậu nhìn thêm một lần. Bất luận là cậu theo những người bạn trong đội bóng nói cười vui vẻ, hay là cậu đeo cặp đi ngang qua, hay là cùng giáo viên thảo luận một câu hỏi khó nào đó... Tất cả dáng vẻ của cậu, tớ đều nhìn thấy rồi, cái đó... sau này tớ đều muốn chôn sâu nó trong lòng tớ."

Trì Ưng đứng trên bậc thang dẫn đến phòng học, đường nét khuôn mặt mang theo cảm giác sắc bén lại có chút ngang bướng, ánh sáng mặt trời chiếu vào đôi mắt đen không độ của anh, không có cảm xúc.

Cô gái bị ánh mắt lạnh lùng của anh quét đến, nên càng thấy lo lắng hơn ---

"Tớ hy vọng... hy vọng cậu biết lòng tớ, có một ngày cũng có thể nghiêng đầu nhìn thấy tớ, chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi! Đương nhiên, nếu cậu bằng lòng để tớ đi vào sự phát triển của cậu, thì tớ sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên toàn bộ thế giới này rồi."

Một lời tỏ tình vừa chân thành vừa can đảm như thế, bỗng chốc đã thu hút sự chú ý của tất cả các bạn học, cùng nhau kéo đến đây.

Tiếng huýt sáo vang lên không ngừng, những người làm mối xung quanh, những lời chúc mừng kéo đến...

Tần Tư Nguyên liếc mắt xem thường bỏ đi, cũng không tốn thời gian xem hết quá trình nữa, chỉ biết cái kết cũng chẳng khá khẩm hơn cô ở thang cuốn lần trước là bao.

Hai má Chu Nhiêu đỏ bừng lên, lồng ngực phập phồng không ngừng, ánh mắt nhìn anh vừa e lệ vừa nhiệt tình.

Trong lòng Tô Miểu lại dâng lên chút cảnh giác.

Không vì điều gì khác, lúc này mới sáng sớm anh lại vừa kết thúc một cuộc diễn thuyết nhiệt huyết như thế, ban lãnh đạo vẫn còn chưa đi hết đâu...

Một lời tỏ tình trong sân trường được quản lý nghiêm như tư thục Gia Kỳ, đương nhiên là không được cho phép, Chu Nhiêu chắc là cũng bỗng nhiên khí huyết sôi trào, nhiệt huyết dâng cao mới chọn cách tỏ tình đầy lộ liễu như thế này.

Tô Miểu không biết động cơ của cô gái này là gì, nhưng cô biết, thông báo như thế... Cho dù Trì Ưng có từ chối và không đồng ý, nhưng anh sẽ rơi vào rắc rối, bị người khác nắm thóp.

Cô muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vừa mới tính bước sang, đã có một đôi tay nắm chặt lấy tay của cô, kéo cô trở về.

Bất ngờ không kịp phòng bị, cô đụng phải lòng ngực của Tần Tư Dương, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy khuôn mặt vừa thanh tú vừa lịch sự của chàng trai rồi.

"Cậu cứ không suy nghĩ gì mà tiến lên như thế, người khác sẽ nói thế nào chứ?"

Cậu ta nhỏ giọng, không chút cảm xúc gì mà phân tích lợi và hại cho cô nghe: "Biết cậu là lớp trưởng sẽ biết cậu bảo vệ bạn học của mình, còn nếu không biết... nghĩ cậu có suy nghĩ gì với Trì Ưng, đến lúc đó một truyền mười mười truyền trăm, kết hợp với mấy bài đăng trên diễn đàn, cậu nghĩ Chu Thanh Hoa mù sao, cậu không muốn kiếm điểm cộng cho học kỳ này nữa à."

"Nhưng cậu ấy..."

"Yên tâm đi, mấy chuyện này, Trì Ưng xử lý không dưới trăm lần rồi, không cần cậu quan tâm đâu." Tân Tư Dương khó chịu nhìn cô: "Đối với những người như cậu trong trường tư thục Gia Kỳ này, điều đầu tiên là nên nghĩ cách để bảo vệ bản thân mình đã."

"Để tâm vào việc của cậu đấy."

...

Không hề nghi ngờ gì, giống như lời Tân Tư Dương nói, Trì Ưng đã xử lý chuyện này dưới cặp mắt của các giáo viên vô cùng hay.

Đứng đắn, tao nhã, không cần tốn nhiều sức.

Chuyện này thuộc về nghệ thuật ngôn ngữ của anh ---

"Chu Nhiêu, cảm ơn cậu đã chú ý đến tôi thời gian dài như thế, cậu nói tất cả các dáng vẻ của tôi, cậu đều nhìn thấy rồi, tin tưởng tôi... Đó không phải toàn bộ đâu, cậu nhìn thấy chính là dáng vẻ tốt nhất mà tôi thể hiện ra, mà dáng vẻ tồi tệ nhất của tôi... Chắc chắn cậu không thể chịu đựng nổi."

Chu Nhiêu cũng không dễ dàng từ bỏ, vội vàng nói: "Nếu không thì thử đi! Chỉ cần cậu cho tôi cơ hội này!"

Anh chỉ nở nụ cười nhạt nhưng đứng đắn nói: "Cái này không phải cơ hội gì, cậu là cô gái rất tốt, xứng đáng có những phong cảnh tốt hơn."

Chu Nhiêu bị từ chối cũng khóc, nhưng mà bị cảm động cho khóc, chưa từng có người nào khen cô ta xinh đẹp cả.

Cô ta vẫn chỉ là cô gái bình thường, bình thường đến mức chẳng có nam sinh nào trong lớp đến tìm cô nói chuyện hay kể chuyện cười gì cả, hôm nay cô ta đã gom hết sự dũng cảm suốt mười năm qua rồi.

"Trì, Trì Ưng, cảm ơn cậu..." Đôi mắt cô ta ửng đỏ, giọng nói run run: "Hôm nay sẽ trở thành một ngày khó quên nhất đối với tớ."

"Cố gắng dũng cảm cũng không phải chuyện dễ dàng gì cả." Trì Ưng nhún vai, cũng vỗ vai cô ta nói: "Tôi cũng cảm ơn cậu."

...

Hoàn toàn không có một kẽ hở nào cả, cẩn thận đưa ra đối sách ứng phó, đã khiến cho các thầy cô giáo không còn nắm điểm yếu của anh nữa, cũng khiến cô gái đến tỏ tình có thể tránh được sự xấu hổ và chê cười.

Thật đàn ông.

Sức hút của người thanh niên này, thật tuyệt quá.

Cả ngày trong trường đều đang thảo luận chuyện này ---

"Hôm nay sự đẹp trai của Trì Ưng lại tiến đến một tầm cao mới rồi."

"Trời ơi, tôi thế mà lại mong muốn làm nữ sinh bị Trì Ưng từ chối."

"Nếu tôi có thể bị từ chối như thế một lần, tôi có thể nhớ cả đời đấy!"

"Lập nhóm tỏ tình à?"

"Coi như xong, mọi người muốn hại chết cậu ấy à!"

Tô Miểu không tham gia thảo luận này, trong lòng cô có chút chát chát, không thể nói rõ được, chỉ là không thoải mái.

Giờ tan học sau khi trực lớp xong, cô cũng không thèm chờ Hứa Mịch, cầm theo cặp đi xuống cầu thang.

Ở chỗ rẽ không người, Trì Ưng dựa lưng vào tường, ánh hoàng hôn từ giếng trời chiếu lên sườn mặt anh, sợi tóc trên trán đổ xuống bóng râm mờ.

Đầu ngón tay mân mê chiếc bật lửa cô tặng cho anh, dáng vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc, chín trực của buổi diễn thuyết ngày hôm nay.

Tô Miểu đeo cặp trên lưng lướt qua người anh, nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh, mặt không chút đổi sắc dùng tiếng địa phương nói: "Thật giống đứa nhỏ lì lợm."

Trì Ưng giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về đè cô lên tường, dựa sát vào cô, nói đùa: "Lớp trưởng của tớ ăn pháo à?"

Tô Miểu nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới đẩy anh ra: "Cậu có thể lịch sự với tớ được không."

"Thì ra không phải ăn pháo à."

Chàng trai ghé sát vào lỗ tai cô, đôi môi mỏng khẽ mở, dán sát vào vành tai cô từ từ nói: "Là đang ghen."