Phục Ưng

Chương 125: Ngoại truyện Quý: Tần Ánh trăng




Trên con đường này, Tần Tư Dương không hề cho Quý Khiên sắc mặt tốt.

Cậu thật sự không thích chàng trai sinh viên thể thao này, đương nhiên, Quý Khiên cũng không thích cậu, hai người khách sáo ngoài mặt nhưng giữa đôi bên cũng lạnh mày lạnh mặt.

Người em rể lý tưởng của Tần Tư Dương giống như Trì Ưng vậy… cho dù không phải là Trì Ưng thì ít nhất điều kiện cũng gần giống Trì Ưng, phong độ, lễ phép, có giáo dưỡng, có thể dành cho Tần Tư Nguyên sự bảo vệ trong cuộc sống và giá trị về mặt cảm xúc.

Tần Tư Nguyên đã chọn người đàn ông này thì cậu cũng tôn trọng, không cung cấp được sự bảo đảm trong sinh hoạt, có thể khiến cô vui vẻ thì cũng không tệ.

Nhưng trên đoạn đường này, thứ Tần Tư Dương nhìn thấy lại là em gái đang cẩn thận chú ý đến cảm xúc của người đàn ông này, sợ lòng tự trọng của anh bị tổn thương, lẩn quẩn uyển chuyển các thứ…

Tần Tư Nguyên luôn kiêu ngạo bốc đồng khi nào thì hiểu chuyện như vậy, cô sinh ra là đã có được cả thế giới, nhưng hễ là thứ cô muốn, Tần Tư Dương có thể lấy được… thì đều sẽ hai tay dâng cho cô.

Cô là công chúa nhỏ bị cậu chiều hư, lại phải… chịu sự uất ức này từ trên người cái tên Quý Khiên này.

Thật sự là đủ rồi.

Trong lòng Tần Tư Dương đã sớm bùng lửa, cậu một mực nhẫn nại, nể mặt em gái.

Cộng thêm Trì Ưng và Tô Miểu cũng sắp tới đây, cậu càng không tiện khiến em rể mất thể diện trước mặt bọn họ.

Khi đăng ký thẻ căn cước ở quầy lễ tân, Quý Khiên nhìn thấy giá cả trên bảng của khách sạn là ba ngàn tệ[1] một đêm, nhưng Tần Tư Dương đã trực tiếp cầm thẻ căn cước của anh đi đăng ký, dường như đã trả tiền phòng trước qua mạng rồi.

[1]3000 Nhân dân tệ = 10.296.267,64 Việt Nam Đồng

“Cuối cùng cũng tới rồi! Ngồi xe cả ngày, mệt chết mất.” Tần Tư Nguyên ngồi trên chiếc vali màu đỏ rất lớn của cô, duỗi cái lưng mỏi thật dài, làm nũng nói: “Anh Khiên, đợi lát nữa ngủ với em một giấc.”

Quý Khiên nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp vai gáy.

Tần Tư Nguyên thoải mái kêu “ưm ưm a a” ra tiếng, làm cho mặt anh đỏ rần, anh vỗ cổ cô để cô ngậm miệng lại.

Tần Tư Dương cầm thẻ phòng đi tới, đưa cho bọn họ mỗi người một thẻ: “Thẻ đeo cổ tay, khi tắm suối nước nóng cũng mang theo, đừng làm mất.”

Dứt lời, cậu quay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Tô Miểu, chuẩn bị hỏi bọn họ xem đi đến đâu rồi.

Quý Khiên đuổi theo cậu, kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện điện thoại xong, sau đó nói: “Anh, kết bạn WeChat đi.”

Tần Tư Dương không nghĩ tới anh sẽ chủ động kết bạn với cậu, cậu không nói gì, quét mã rồi chấp nhận lời mời kết bạn, ngay sau đó thì nhìn thấy Quý Khiên chuyển ba ngàn tệ tới.

“...”

Tần Tư Dương không nhận số tiền này, trực tiếp nhấn trả lại: “Đây là tôi trả cho em gái tôi, không liên quan gì đến cậu, không cần trả lại cho tôi.”

Quý Khiên không bỏ qua nói: “Không được, lần này đưa Tư Nguyên ra ngoài chơi tôi có chuẩn bị lộ phí đầy đủ.”

“Đây chỉ là bắt đầu, lần này chúng ta đi ra ngoài, bất kể là ăn ở hay là suối nước nóng trượt tuyết… chi phí cũng sẽ không thấp, chúng tôi cũng sẽ không vì điều kiện của cậu mà giảm mức độ tiêu xài xuống, nếu như cậu nhất định phải kiên trì sòng phẳng với chúng tôi, vậy thì sẽ chỉ uất ức cho Tư Nguyên trên đường đi đều chơi không yên lòng, cậu hy vọng như vậy sao?”

Quý Khiên vẫn chuyển tiền cho Tần Tư Dương, cố chấp nói: “Tôi nói, tôi có chuẩn bị lộ phí đầy đủ, cậu không cần phải để ý đến Tư Nguyên, chi phí của tôi và cô ấy đều tính cho tôi.”

Tần Tư Dương biết lòng tự trọng của tên này rất mạnh, cũng lười từ chối, cậu nhận lấy ba ngàn tệ mà anh chuyển khoản, khó chịu lẩm bẩm: “Tùy cậu.”

Tần Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn qua anh và Tần Tư Dương cùng nhau đi tới, hỏi: “Anh Khiên, anh và anh trai em làm gì vậy?”

“Thêm WeChat.”

“Thêm WeChat mà còn phải đi ra ngoài lén lút thêm à.”

“Không phải mệt rồi sao, về phòng nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh đón lấy tay cầm vali.

Tần Tư Nguyên ngồi trên vali không chịu xuống: “Anh Khiên, kéo em đi lên đi.”

“Cẩn thận bánh xe bị con heo mập nhà em ngồi sập mất đấy.”

“Không có đâu, em nhẹ như vậy mà.”

Quý Khiên cười, kéo tay cầm vali, tiện thể kéo luôn em gái Sủi Cảo của anh cùng nhau đi vào thang máy.

Căn phòng mang phong cách Tatami kiểu Nhật, sưởi sản rất thoải mái dễ chịu, kéo rèm cửa sổ ra thì có thể nhìn thấy cảnh đẹp núi tuyết ở nơi xa, trên ban công còn có bể tắm nước nóng riêng, quả nhiên xứng đáng với tiền phòng ba ngàn một đêm.

Tần Tư Nguyên nhìn hai chiếc giường tiêu chuẩn trước mặt này, nhíu mày lại: “Anh trai em cố ý! Thế mà lại đặt phòng đôi cho chúng ta! Quá đáng! Em phải đi tìm anh ấy đổi giường lớn!”

Quý Khiên kéo cô về lại: “Em là em gái, em không biết ngại mà đi nói với anh trai em là em muốn ngủ giường lớn với anh à?”

“Chuyện gì có gì đâu.”

“Không biết xấu hổ.”

Tần Tư Nguyên ưỡn ngực, thẳng thắn nói: “Em gái Sủi Cảo đây… chưa bao giờ sợ những thứ này!”

Cô luôn như thế, Quý Khiên cũng là thích điểm này của cô, không dối trá, không che giấu, mục tiêu rõ ràng, lập trường kiên định, dũng cảm lại cố chấp.

“Được rồi, giường nhỏ thì giường nhỏ, chúng ta ghép nó lại là được rồi.”

“Được thôi.”

Hai người cùng nhau đẩy hai cái nệm trên thảm Tatami lại với nhau, tạo thành một chiếc giường lớn, Tần Tư Nguyên ôm Quý Khiên nằm xuống, chân lại câu eo anh.

Đây gần như sắp thành động tác thương hiệu khi ngủ của cô rồi.

Hai người kề mặt vào nhau, ngắm nhìn lẫn nhau, Tần Tư Nguyên thu lại nụ cười đùa tí tửng, nghiêm túc nói với anh: “Anh Khiên, anh có đưa ra quyết định gì thì em cũng ủng hộ anh.”

“Hửm?”

“Chỉ cần anh cảm thấy dễ chịu là được, em thế nào cũng không sao.”

Nhìn đôi mắt trong veo rõ ràng của cô gái, Quý Khiên biết, cái gì cô gái này cũng nhìn thấy, trong lòng biết rõ.

Anh rất đau lòng mà ôm lấy cô, nhấn đầu cô vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn trán cô: “Anh muốn để em dễ chịu hơn một chút, dùng tiền cũng không có gì, anh Khiên đi ra ngoài chơi có chuẩn bị lộ phí đầy đủ.”

“Anh muốn để em thoải mái còn không dễ dàng gì.” Cô gái nhỏ cười ranh mãnh với anh, đôi chân quấn chặt hơn: “Làm không?”

“Không phải em mệt lắm à?”

“Chuyện này thì em chưa bao giờ mệt!”

“Bình thường anh có bỏ đói em như vậy sao?” Quý Khiên cảm thấy cô gái này thật sự… không có giờ phút nào là không muốn làm với anh, hơn nữa phương thức biểu đạt của cô còn cực kỳ thẳng thắn.

Nhung anh lại là một người đàn ông thích thẹn thùng.

Trong lúc nói chuyện, cô gái đã ngồi lên người anh.

Quý Khiên nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian không đủ, một lát nữa phải đi ăn cơm tối rồi, buổi tối nói sau.”

Tần Tư Nguyên biết Quý Khiên đối với chuyện này vô cùng dài dòng, trong một hai tiếng đồng hồ anh hoàn toàn không giải quyết được.

“Được thôi, buổi tối làm.”

Cô cuộn tròn chui vào trong ngực anh, ngáp một cái rồi ôm anh nhắm mắt lại: “Nghỉ ngơi dưỡng sức trước.”

Buổi tối, Tô Miểu và Trì Ưng cũng đã đến, mọi người tập hợp lại vô cùng náo nhiệt mà ăn dê nướng nguyên con.

Tần Tư Dương và Trì Ưng vẫn luôn là bạn thân, hai người ở cùng nhau thì Tần Tư Dương cũng không còn im lặng nữa, trở nên nói nhiều hơn.

Bọn họ nói chuyện về việc của công ty mỗi người, chế giễu phàn nàn trêu ghẹo lẫn nhau, Tần Tư Dương còn chia sẻ với anh ấy về kinh nghiệm nấu ăn của mình, Trì Ưng gần đây cũng đang học nấu cơm cho nên nghe cũng tỉ mỉ…

Quý Khiên không thân với bọn họ, cũng không có cách nào tham gia cuộc nói chuyện được, anh chỉ im lặng ăn cơm, cắt thịt dê, múc canh dê cho Tần Tư Nguyên, quan tâm chăm sóc cô.

Tần Tư Nguyên là một cô nhóc áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, cô tiếp nhận toàn bộ sự phục vụ của anh, yên tâm thoải mái.

Có điều cô cũng nhìn ra được Quý Khiên và mấy người Tần Tư Dương không nói chuyện được với nhau, cho nên cô cũng không để ý đến anh trai cô, chỉ nói chuyện với Quý Khiên.

Tô Miểu nhìn ra được sự kỳ lạ trong quan hệ của bọn họ, cho nên toàn bộ quá trình cũng nói chuyện với Tần Tư Nguyên và Quý Khiên. Cô ấy phát hiện ra trông Quý Khiên im lặng ít nói nhưng thật ra cũng là một chàng trai rất có ý tứ, anh có thế giới nội tâm rất phong phú, chỉ là chưa bao giờ rộng mở với người khác mà thôi.

Có lẽ Tần Tư Nguyên cũng nhìn thấy điểm này.

Ví dụ như anh sẽ luôn cùng Tần Tư Nguyên xem chương trình yêu đương, hơn nữa tuyệt đối không phải là hùa theo xem mà là tập trung xem.

Trong chương trình ghép đôi rất hot gần đây, anh nói với bọn họ về CP nào đó, quả thật là thuộc như lòng bàn tay, hơn nữa anh còn hiểu rất rõ về mỹ phẩm dưỡng da của con gái, kiến thức trong phương diện này có lẽ là học được từ Tần Tư Nguyên, ví dụ như anh nhìn ra được làn da Tô Miểu hơi khô, chắc chắn là bởi vì tính ẩm trong mỹ phẩm dưỡng da không tốt, đi đến nơi cao thì làn da đã xuất hiện vấn đề.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc đến ngây ngẩn của Tô Miểu, Tần Tư Nguyên vỗ vỗ bả vai Quý Khiên, không hề tiếc lời ca ngợi: “Anh Khiên của tớ rất hiểu về dưỡng da.”

“Cũng quá chu đáo rồi!”

“Còn không phải sao.”



Ăn cơm xong, Trì Ưng chủ động đi đến quầy tính tiền, tối nay mời mọi người ăn dê nướng nguyên con.

Tần Tư Dương chưa từng khách sáo với anh ấy, nếu như anh ấy muốn mời thì cậu đương nhiên sẽ mừng rỡ vì tiết kiệm được tiền.

Nhưng mà sau khi đi ra khỏi cửa, Quý Khiên lại tìm đến Trì Ưng: “Thêm Wechat đi.”

Trì Ưng hơi sửng sốt, không nghĩ tới anh lại chủ động thêm anh ấy. Bởi vì anh là người anh em của Lộ Hưng Bắc, giữa bọn họ vốn vẫn còn chút hiềm khích nhỏ.

Anh ấy không nói gì, lấy điện thoại ra thêm Quý Khiên.

Tần Tư Dương biết Quý Khiên kết bạn với Trì Ưng là vì điều gì, cậu có chút không nhịn nổi nữa, tiến lên nói: “Trì Ưng mời, cậu không cần khách sáo với cậu ấy làm gì, nếu như chúng ta phải chia rạch ròi như thế thì chẳng phải lộ phí tiền xăng, các loại chi phí sau đó đều phải sòng phẳng à? Vậy thì còn tinh thần gì nữa.”

Quý Khiên dựa theo số lượng của anh và Tần Tư Nguyên, cúi đầu chuyển hết nợ cho Trì Ưng, thản nhiên nói: “Các cậu là các cậu, tôi là tôi, phân biệt rõ ràng thì vẫn tốt hơn.”

Câu nói này đã hoàn toàn làm Tần Tư Dương phát bực —

“Nghe xem cậu ta nói gì vậy! Chúng tôi là chúng tôi, cậu là cậu, vậy thì cậu đừng ở bên em gái tôi nữa.”

Tần Tư Nguyên thấy bọn họ cãi vã thì nhanh chóng đi tới, kéo tay Quý Khiên lại lôi anh ra phía sau: “Anh Khiên, anh trai, hai người cãi nhau gì vậy! Thật là… mọi người đang vui vẻ, có gì mà cãi nhau chứ.”

Tần Tư Dương cũng không quan tâm nhiều đến vậy, kéo lấy Tần Tư Nguyên đi tới vườn hoa nhỏ ở phía sau khách sạn, bình tĩnh nói với cô: “Em nhất định phải ở bên người này?”

“Sao vậy!” Tần Tư Nguyên lầu bầu: “Anh ấy lại chọc anh không vui à? Anh ấy chính là có tính xấu như vậy, nhưng mà anh ấy rất tốt với em.”

“Tìm đàn ông, không phải cứ tốt với em là được đâu!”

Tần Tư Dương đè nén sự tức giận, gần như có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tư Nguyên, từ nhỏ em đã đã quen sống vung tay quá trán, thoải mái thuận lợi, sau này cũng như vậy, anh sẽ cố hết mức cho em cuộc sống tốt nhất, nhưng việc này tất nhiên sẽ đi ngược lại với lòng tự trọng đáng thương của cậu ta, một lần hai lần thì không sao, nhưng về lâu dài thì làm sao đây?”

“Anh! Em không sợ, em và anh ấy cũng đã bốn năm năm rồi… tụi em cũng rất tốt mà.”

“Yêu đương và hôn nhân sao có thể giống nhau chứ, trong lúc yêu thì uống gió cũng no, nhưng hôn nhân… hoàn toàn không phải là chuyện như thế. Cuộc đời dài dằng dặc, Tần Tư Nguyên, em suy nghĩ cho rõ ràng.”

Tần Tư Nguyên biết anh trai nói rất có lý, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể vì dăm ba câu mà tùy tiện phủ định tình yêu cô đã kiên trì nhiều năm như vậy.

“Con người anh Khiên rất tốt, anh ấy sẽ thương em cả đời.”

“Em xem giày chơi bóng của nó đi, đã cũ thành cái dạng gì rồi.” Tần Tư Dương lạnh lùng nói: “Như nó vừa nhìn ra biết kiểu sống cực kỳ keo kiệt cắt xén hẹp hòi, anh thật sự không cảm thấy nó có thể cho em cuộc sống tốt.”

“Anh nói lung tung, không phải đâu.”

“Nó đã từng mua quà cho em chưa?”

“Em không cần quà, hơn nữa anh ấy đang để dành tiền mua nhà, mua nhà còn không phải là vì em à… em muốn quà gì thì em sẽ tự mua cho mình.”

Tần Tư Dương không bỏ qua nói: “Nó không muốn đến Lâm Giang Thiên Tỉ đúng không, nó muốn kéo theo lòng tự trọng đáng thương của nó, để em ở trong căn nhà hai mươi mét vuông à?”

“Anh!”

Lời còn chưa dứt thì Quý Khiên đã đi tới, một tay kéo Tần Tư Nguyên ra phía sau mình: “Có tiền thì có gì hơn người chứ.”

Tần Tư Nguyên đánh giá sắc mặt lạnh như băng của người đàn ông, trái tim không ngừng trầm xuống.

Cô biết… chắc chắn Quý Khiên đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Tần Tư Dương thật sự rất đau lòng cho em gái, lại thấy anh không nói lý như vậy thì lạnh nhạt nói: “Có tiền chẳng có gì ghê gớm cả, nhưng cho thể khiến cho người ta sống thoải mái dễ chịu, giải quyết được hơn một nửa số phiền phức trong cuộc sống.”

“Tôi sẽ để cho em gái Sủi Cảo sống tốt, không cần cậu lo.”

“Quý Khiên, lòng tự trọng đáng thương của cậu khi nào thì có thể thu lại một chút, cậu có biết bây giờ cậu như vậy cực kỳ buồn cười không!”

Quý Khiên nóng máu lên, đâu có chịu được sự nhục nhã này, trực tiếp đấm một cái vào sống mũi Tần Tư Dương, đánh cho cậu lùi về sau hai bước, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

“A!”

Tần Tư Nguyên sợ ngây người, đầy Quý Khiên ra rồi tiến lên đỡ anh trai: “Anh, sao lại… chảy máu rồi, ôi.”

Cô run rẩy lấy khăn ra, run rẩy chặn mũi cho cậu: “Có cần khám bác sĩ không, ở trên núi mà chảy máu thì phải làm sao đây, em dẫn anh đi bệnh viện.”

Tần Tư Dương xua tay, tỏ ý không sao.

Tần Tư Nguyên sống với Quý Khiên lâu như vậy, đương nhiên là biết sức lực của người đàn ông này khủng bố đến mức nào, cô đỏ mắt quay người lại, nổi giận đùng đùng nhìn Quý Khiên.

Tần Tư Dương dùng khăn giấy lau mũi, giọng nói lạnh lùng: “Tần Tư Nguyên, nhìn cho rõ, đây chính là người đàn ông em chọn, không có đầu óc, chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.”

Quý Khiên nghe mà huyết áp dần lên cao, còn muốn tiến lên thì Tần Tư Nguyên đã vội vàng ngăn anh lại: “Em và anh trai là song sinh, anh đánh anh trai em chính là đánh em!”

Câu nói này quả nhiên có chút hiệu quả, Quý Khiên dừng lại, thở nặng nề, nhìn Tần Tư Nguyên chưa từng tùy tiện rơi nước mắt mà lúc này cũng bị anh làm tức khóc rồi.

Cô vẫn luôn rất yêu anh trai cô, giống như anh trai cô yêu cô vậy.

Ánh mắt anh có chút bi thương, anh không nói gì, quay người trở về khách sạn.

Dưới ánh trăng, bóng lưng có chút cô độc thê lương.

Tần Tư Nguyên lo âu chặn mũi cho Tần Tư Dương, đỡ anh đến trấn Cổ Nhĩ Câu tìm phòng khám xem sao.