Ban đêm, Lục Thừa Dư đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, sau đó phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng người màu đen, liền vội vàng xoay người xuống giường. Mấy giây sau mới nhìn rõ là vệ sĩ mặc tây trang màu đen. Vệ sĩ phát hiện Lục Thừa Dư bị mình hù dọa, vì vậy toét miệng cười một tiếng với Lục Thừa Dư, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp, sau đó vèo một cái ẩn núp vào trong góc tối.
Nhịn không được co rút khóe miệng, Lục Thừa Dư cũng không ngủ được, đi tới trước cửa sổ nhìn bốn phía biệt thự. Tiểu biệt thự Nghiêm Mục ở trước kia so sánh với biệt thự này có vẻ giản dị hơn. Trước kia trong lòng y còn tưởng, Nghiêm Mục so với Tề gia mà nói, cũng không thiếu tiền không thiếu thế, vì sao phòng ở lại ít như vậy. Ngày hôm nay đến nơi này, y mới hiểu được, không phải Nghiêm Mục không có phòng ở xa hoa, chỉ là đối phương đã quen sống một mình.
Khi y vào biệt thự không bao lâu, thì đầu bếp, nữ giúp việc, người làm vườn, quản gia liền xuất hiện, những người này ăn mặc tinh tế, lúc giơ tay nhấc chân chỗ nào cũng lộ ra sự tôn kính với ông chủ. Bọn họ gọi Nghiêm Mục là tiên sinh, gọi y là Lục tiên sinh, giống như là trong phim nhà giàu, nơi nơi xa hoa, lúc nào cũng chú ý.
Chỉ trong nháy mắt như thế, y chợt hiểu được, chênh lệch giữa y và Nghiêm Mục không chỉ là tiền tài và quyền thế, mà còn có nội tình gia tộc.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như sương, Lục Thừa Dư lặng im nhìn ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng, xem ra nếu y muốn cùng Nghiêm Mục hảo hảo ở cùng một chỗ thì cần phải nỗ lực nhiều hơn, nếu không sau này sẽ càng có nhiều người dùng gậy đánh uyên ương.
Mọi người đều nói tìm vợ không dễ, vì sao y chỉ tìm một người đàn ông sống qua ngày thôi cũng không dễ dàng chứ? Nhân sinh thực sự là đủ loại gian nan a.
Y trở lại trên giường nằm một hồi, thực sự ngủ không được, nhớ tới Tào Kinh Thân gọi người đưa cho y một cái USB, dứt khoát tìm laptop của mình, cắm USB vào, đang chuẩn bị di chuyển tài liệu bên trong liền dừng lại, bắt đầu kiểm tra xem USB có virus gì không. Làm cho y bất ngờ là, USB này có phần mềm độc hại rất khó phát hiện.
Tào Kinh Thân làm sao sẽ đưa cho y USB này, hay là đối phương cũng không biết USB có loại vật này?
Bỏ ra một phen công phu mới đem virus quét sạch sẽ, sau khi y mở file bên trong ra lại trầm mặc. Bởi vì trong này căn bản cũng không phải tư liệu của công ty, mà chỉ là vài tấm hình, mà mấy tấm hình này, mỗi một bức đều đâm sâu vào tim Lục Thừa Dư.
Bức thứ nhất là chụp cha mẹ y ở bãi biển, bức thứ hai là ảnh hiện trường cha mẹ y gặp tai nạn bất ngờ, bức thứ ba là chụp y mặc đồ tốt nghiệp đại học, bức thứ tư là ảnh chụp bình thủy tinh chứa tròng mắt và ngón tay, bức thứ năm chỉ có vài giọt máu đỏ sậm, nhưng trên chỗ trống bức ảnh, mấy giọt máu đó càng phá lệ rõ ràng.
Vật này căn bản không phải là Tào Kinh Thân đưa cho y, mà là thư ký đưa đồ cho y có vấn đề!
Bởi vì ngày hôm qua lăn qua lăn lại một phen, Nghiêm Mục rời giường so với bình thường trễ hơn 5 phút, hắn cầm lấy tờ báo quản gia để trên bàn lật xem, ngẩng đầu nhìn trên lầu, tiếp tục đọc báo.
Lại qua hai mươi phút, Nghiêm Mục đã đọc xong, lại ngẩng đầu nhìn trên lầu.
Quản gia tiến lên hai bước nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, Lục tiên sinh vẫn chưa rời giường.”
“Tối hôm qua y ngủ trễ,” Nghiêm Mục đem tờ báo để trên bàn, “Nói bọn họ lúc quét dọn nhẹ chân một chút, đừng quấy rầy Lục tiên sinh.”
“Dạ,” Quản gia hơi cúi người, đi qua một bên lấy bộ đàm ra, phân phó vài câu, quay đầu lại liền thấy Lục Thừa Dư từ trên lầu đi xuống. Vì vậy ông cất bộ đàm, tiến lên cúi người chào hỏi với Lục Thừa Dư, “Lục tiên sinh, sớm.”
“Sớm,” Lục Thừa Dư khách khí cười một tiếng với quản gia, đi tới ngồi xuống bên người Nghiêm Mục, ngáp một cái, lấy tờ báo lật vài cái, phát hiện không có tin tức giá trị gì, lại nhàm chán ngáp một cái.
“Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc sao?” Nghiêm Mục thấy dáng vẻ của y, biết y ngủ không ngon giấc, liền nói, “Chúng ta ăn trước đi, ăn xong rồi, em ngủ thêm một hồi nữa.”
“Ngày hôm nay không phải còn muốn đi công ty sao?” Lục Thừa Dư đi tới nhà ăn ngồi xuống, thấy đã bày bộ đồ ăn tinh xảo, dao nĩa ngân quang lóng lánh, đũa màu đen còn điêu khắc hoa văn trông rất sống động, ở giữa bàn ăn còn bày một vật trang trí hết sức xinh đẹp.
Quản gia mang theo người hầu đem bữa sáng bày ra, đều là món Lục Thừa Dư thích ăn, chẳng qua người làm cơm từ Nghiêm Mục biến thành đầu bếp trong biệt thự.
Mùi vị bữa sáng không phụ lòng danh hiệu đầu bếp, quả thực ăn ngon vô cùng, thế nhưng Lục Thừa Dư không được tự nhiên cho rằng, bữa sáng này so với Nghiêm Mục làm, thiếu một loại hương vị gần gũi.
Trên thực tế Nghiêm Mục cũng lo lắng Lục Thừa Dư ở nhà một mình, cho nên thấy Lục Thừa Dư kiên trì muốn cùng hắn đi làm, hắn cũng không nói nữa, chỉ là đổi xe Maybach thành BMWs.
Toàn bộ cửa sổ xe áp dụng kiếng chống đạn, đầu xe đuôi xe lại có thêm bộ phận chịu va chạm cường độ cao. Xe màu đen hết sức bình thường, lọt vào trong dòng xe cộ, một chút cũng không nổi bật.
Sau khi Lục Thừa Dư lên xe, phát hiện phía sau bọn họ còn đi theo một chiếc xe BMW giống vậy, ngay cả bảng số xe cũng vô cùng giống, chỉ khác một con số ở giữa. Hai bảng số xe này, người bình thường làm không được.
“Mệt thì ngủ một hồi, đến công ty anh sẽ kêu em,” Nghiêm Mục thấy tinh thần Lục Thừa Dư vẫn không tốt, sau khi lên xe liền nói, “Từ nơi này đến công ty còn hơn nửa tiếng đồng hồ, đừng lo lắng.”
Lục Thừa Dư suy nghĩ một chút, liền đem đầu ghé vào trên đùi Nghiêm Mục, từ từ nhắm hai mắt, tối hôm qua sau khi bị người vệ sĩ kia dọa sợ, y hầu như không có ngủ. Y đã thật lâu không có mất ngủ, loại cảm giác ngủ chưa đủ quả thật không tốt đẹp gì.
Hà Long thấy Lục Thừa Dư ngủ, liền đem tốc độ xe giảm lại, trầm mặc đánh giá bốn phía, tránh cho đột nhiên có người hoặc xe xông tới.
Xe chạy một đường đến công ty cũng không xảy ra vấn đề gì, thậm chí Lục Thừa Dư phát hiện bảo vệ cửa chính công ty có thêm hai người khí thế phi phàm, mặc dù là mặc đồng phục an ninh, thế nhưng y cảm giác được ở trên người hai người này đã được huấn luyện qua.
Y nhìn Nghiêm Mục, sợ rằng hai người kia cũng là do Nghiêm Mục cố ý an bài.
Sau khi vào thang máy, Nghiêm Mục phát hiện Lục Thừa Dư nhấn tầng lầu phòng làm việc của Tào Kinh Thân, cho là y có chuyện tìm Tào Kinh Thân, cho nên cũng không để ý, chỉ là nói y không nên quá cực nhọc.
Lục Thừa Dư gật đầu, đến nơi, sau khi cười một tiếng với Nghiêm Mục, y mới ra thang máy. Y trực tiếp đi tới phòng thư ký, bởi vì bọn họ vào công ty rất trễ, cho nên đã qua giờ làm việc, mọi người đã sớm tới đầy đủ.
“Lục trợ lý,” Có mấy thư ký nhìn thấy Lục Thừa Dư cũng không bất ngờ, dù sao hầu như mỗi ngày Lục Thừa Dư đều tới phòng thư ký bọn họ vài lần.
“Sớm,” Lục Thừa Dư cười với bọn họ, giống như vô ý nói: “Mấy ngày hôm trước mọi người không phải đã đón người mới sao, thế nào ngày hôm nay lại không có nhìn thấy người?”
“Chiều hôm qua chẳng biết tại sao cô ta cùng Huyên tỷ cãi nhau, lúc đó đã thu dọn đồ đạc đi, ngày hôm nay cũng không có tới làm,” Một thư kí không quá để ý nói, “Ai biết cô ta có bệnh gì.”
Lục Thừa Dư bất ngờ khiêu mi nói: “Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy, chiều hôm qua cô ta còn giúp Tào ca đưa đồ sang cho tôi đấy.”
“Cô ta đưa đồ cho cậu?” Đường Huyên từ phòng làm việc Tào Kinh Thân đi ra, nghe được Lục Thừa Dư nói, nhíu mày: “Cô ta là người mới, sếp Tào làm sao có thể để cho cô ta đưa đồ vật cho cậu?” Không lẽ cô ta coi trọng Lục Thừa Dư, tìm lý do tiếp cận y sao?
Những người khác cũng nghĩ giống Đường Huyên, bọn họ nghe vậy liền cười nói: “Thảo nào cô ta lại cùng Huyên tỷ cãi nhau, ai bảo bình thường chị cùng Lục trợ lý có quan hệ tốt, lần này đánh đổ bình dấm chua đi?”
“Biến đi,” Đường Huyên mắt phi đao về các đồng nghiệp, “Trong công ty có rất nhiều người để ý tiểu Lục, cô ta muốn ăn dấm, ăn hết sao, tiểu Lục cũng không phải gu của chị.”
Lục Thừa Dư vội ho một tiếng: “Khụ khụ, mọi người đừng trêu đùa tôi, tôi đi tìm sếp Tào, mọi người cứ từ từ trò chuyện.”
Những người khác nghe vậy, nhất thời pha trò càng thêm hăng say, chờ Lục Thừa Dư vào phòng làm việc của sếp, bọn họ đều tự tản ra, nhưng vẫn trò chuyện một ít bát quái có liên quan đến Lục Thừa Dư. Ví dụ như ai có ý với Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư ở chung tốt ra sao, thăng chức rất nhanh cũng không tự cao tự đại, trước đây có dạng gì, bây giờ vẫn y như thế.
“Tôi nghĩ Lục trợ lý vẫn có chút thay đổi,” Một người do dự mở miệng, chờ những đồng nghiệp khác đồng loạt nhìn mình, cô ta mới nói, “Đó là đẹp trai lên không ít.”
“Xì!” Những người khác nhất tề thu hồi tầm mắt, đó không phải là lời vô ích sao?
Trong phòng làm việc, Tào Kinh Thân nhìn mấy tấm hình trên màn ảnh máy vi tính, sau một lúc lâu nói: “Chiều hôm qua anh không có để cho người đưa vật gì cho cậu cả.” Thấy tấm ảnh sau cùng, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, gọi cho phòng nhân sự, nói bọn họ liên hệ với thư kí mới kia. Kết quả mấy phút sau, người của phòng nhân sự nói cho hắn biết, người này đã tắt máy, số liên lạc thứ hai là số ảo.
“Xem ra có người cố ý nhắm vào cậu,” Tào Kinh Thân chau mày, “Thế nhưng tại sao lại có ảnh chụp cha mẹ cậu?” Lẽ nào người nhắm vào Lục Thừa Dư có liên quan đến cha mẹ y?
Lục Thừa Dư lắc đầu: “Em không biết, bên trong USB ngày hôm qua thư kí kia đưa cho em còn có một phần mềm theo dõi, nếu như không phải do trước khi mở ra em đã quét virus, thì mọi tư liệu bên trong máy vi tính đã bị lộ rồi.”
Sắc mặt Tào Kinh Thân nhất thời càng thêm khó coi: “Việc này boss biết không?”
“Lát nữa em mới nói,” Lục Thừa Dư thở dài, “Em biết việc này cùng anh không liên quan, nếu như anh muốn tính kế em, sẽ không dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế.”
Tào Kinh Thân tháo kính mắt xuống, hắn cảm giác mình tạm thời không muốn nhìn thấy khuôn mặt khó ưa của Lục Thừa Dư.
Chờ sau khi Lục Thừa Dư rời phòng làm việc, Tào Kinh Thân tỉ mỉ nhìn mấy tấm hình lần nữa, nhưng cuối cùng cũng nhìn không ra đầu mối gì, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ từ bỏ. Có boss ở đây, Lục Thừa Dư sẽ không có chuyện.
Lục Thừa Dư cũng chưa nói cho ai biết việc này, chính là vì muốn đem ảnh chụp tới thử phản ứng của Tào Kinh Thân, thấy đối phương quả nhiên bất ngờ như dự liệu của mình, cũng biết suy đoán của mình là chính xác. Hơn nữa, y loáng thoáng cảm thấy, người đưa USB cho y, cùng người chủ mưu thiết kế màn tai nạn xe cộ kia, không phải là cùng một người.
Thay vì nói USB đang cảnh cáo y, không bằng nói là đang nhắc nhở y thì đúng hơn. Bởi vì từ lúc xảy ra chuyện y cũng không nghĩ sự tình sẽ có liên quan đến cha mẹ y, thế nhưng đầu mối trong USB này lại chỉ rõ cho y một phương hướng.
Nhưng mà, y cũng không dám tin cái phương hướng này đến tột cùng là đúng đắn hay là sai lầm.
Sau khi trở lại phòng làm việc tổng tài, Lục Thừa Dư mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm kiếm những ảnh chụp liên quan đến cha mẹ y khi còn sống, nhất là ảnh chụp sau khi y thi tốt nghiệp trung học xong, còn có ảnh một nhà ba người ở trên bờ cát.
Mở file ra, bên trong có vô số tấm hình. Lục Thừa Dư tìm được ảnh chụp bãi biển, trong hình trên mặt cha mẹ của y đều mang nụ cười sáng lạn, bốn phía cũng không thiếu khách du lịch.
Sau khi tỉ mỉ nhìn xong tất cả ảnh chụp ba bốn lần, Lục Thừa Dư phát hiện trong hình ngoài bọn họ ra, còn có mấy người đi đường nhiều lần xuất hiện trong ảnh, chỉ là những người đi đường này nữ có nam có, thậm chí còn có trẻ con mang mũ rơm. Hơn nữa mấy người này đều không thấy rõ mặt, y căn bản không có cách nào xác định những người này là ai.
Lúc Nghiêm Mục đi tới bên người Lục Thừa Dư, phát hiện y đang xem ảnh chụp cha mẹ y, cho là y tưởng niệm cha mẹ của mình, vì vậy nói: “Tiểu Dư, ngày mai cuối tuần, anh với em cùng đi thăm bác trai bác gái đi.” Như vậy, coi như là đi gặp gia trưởng phải không?
“Được,” Lục Thừa Dư đem người kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, chỉ ảnh chụp lúc tốt nghiệp trung học của mình nói, “Xem em lúc còn nhỏ này, có phải rất sáng lán, rất tuấn tú đúng không?”
Trong hình thiếu niên cười rạng rỡ, phía sau y còn có một người phụ nữ thoạt nhìn rất dịu dàng, Nghiêm Mục gật đầu: “Ừ, em lớn lên rất giống bác gái.”
“Giống mẹ phúc khí nhiều,” Lục Thừa Dư lại mở vài tấm hình cho Nghiêm Mục xem, có hình y mặc đồng phục học sinh sơ trung đứng ở trên đài lãnh thưởng, có hình y tham gia đọc diễn cảm thơ ca cao trung, “Những thứ này đều là do cha mẹ em chụp.” Nói đến đây, thanh âm y như mất mát, thuở thiếu thời dường như vẫn là ngày hôm qua, đảo mắt y đã trưởng thành, cha mẹ cũng đã mất.
“Sau này hình của em anh giúp em chụp,” Nghiêm Mục đưa tay sờ đầu Lục Thừa Dư, “Đừng buồn.”
“Ai nói em buồn,” Lục Thừa Dư kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười, “Kỳ thực, em muốn cho anh coi cái này.” Y đóng file lại, đem 5 tấm hình đêm qua mở ra, sau đó đem chuyện đã xảy ra kể lại cho Nghiêm Mục.
Thần tình Nghiêm Mục nghiêm túc nhìn mấy tấm hình nhiều lần, trầm giọng nói: “Em yên tâm, anh sẽ để người đi tra rõ.” Hắn suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Nghiêm Khải Hoa, “Buổi trưa chúng ta cùng hai anh họ ăn cơm trưa.”
Lục Thừa Dư biết hắn là muốn cùng hai anh em Mục gia thương lượng việc này, gật đầu: “Vì chuyện của em, lại phiền phức bọn họ…”
“Làm em trai tìm anh trai giúp đỡ, phiền toái gì chứ,” Nghiêm Mục không để ý lắm nói, “Làm anh em, không phải là giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Lục Thừa Dư khiêu mi nhìn Nghiêm Mục, thấy đối phương nghiêm trang, cười một tiếng nhưng không có phản bác.
Chuyện của em sẽ là chuyện của anh, chuyện của anh sẽ là chuyện của em. Ý của Nghiêm Mục là vậy sao?
Buổi trưa, Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục vừa tới Bách Vị Hiên chưa được năm phút, Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung liền đến. Mục Khải Hoa nhìn thấy Lục Thừa Dư thái độ đã khá hơn nhiều, hơn nữa sau khi gặp mặt, cũng không nói gia gia nhà mình muốn hắn đem vật chất cảm ơn Lục Thừa Dư, chỉ là nói gia gia rất cảm ơn Lục Thừa Dư đã giúp đỡ.
Lục Thừa Dư biết thân phận lão gia tử Mục gia không bình thường, nên sau khi cùng Mục Khải Hoa khách khí hai câu, cũng không nói tiếp về lão gia tử nổi danh, trái lại trò chuyện một ít đề tài không liên quan.
Chờ cơm ăn không sai biệt lắm, Mục Khải Hoa uống canh nói: “Ngày hôm nay tiểu Nghiêm không phải làm việc sao, hai đứa thế nào lại có thời gian mời tụi anh ăn cơm thế?” Sau khi nói xong, hắn chỉ chỉ canh cá, “Canh cá lóc đối với vết thương rất tốt, tiểu Lục uống nhiều một chút. “
“Cảm ơn Hoa ca,” Lục Thừa Dư tiện thể múc một chén canh, mới vừa bưng đến khóe miệng chợt nghe Nghiêm Mục nói, “Quả thật có chuyện muốn nhờ các anh giúp đỡ.”
“Là vụ tai nạn xe chiều hôm qua?” Mục Khải Hoa buông chén, nhìn Lục Thừa Dư, “Việc này có thể có liên quan đến tiểu Lục.” Sau khi hắn nói xong, thấy Lục Thừa Dư không chút hoang mang uống canh, cũng biết Lục Thừa Dư cũng hiểu rõ việc này, vì vậy nói, “Em muốn anh tra ra là ai ở sau lưng hạ thủ phải không?”
Nghiêm Mục gật đầu, Lục Thừa Dư bỏ chén canh xuống, nói với Mục Khải Hoa: “Chuyện lần này, là em liên lụy Mục ca.”
“Giữa hai đứa, không có cần thiết phải….. nói liên lụy hay không liên lụy,” Mục Khải Hoa khoát tay một cái, “Phía sau việc này không đơn giản, anh và Khải Dung đã tìm người đi thăm dò, anh tin tưởng người của tiểu Nghiêm cũng bắt đầu tra chuyện này đi?”
Nghiêm Mục không có phản bác, mà chỉ nói: “Em đoán việc này có liên quan đến cha mẹ tiểu Dư.” Hắn đem chuyện USB kể lại.
“Ừm, cái này có chút ý tứ,” Mục Khải Hoa tự tiếu phi tiếu nói với Lục Thừa Dư, “Một người muốn hại cậu, một người lại muốn âm thầm che chở cậu, thế nhưng hết lần này tới lần khác hai bên lại đem chính chủ ném qua một bên, thú vị thật.”
“Ngày hôm qua tên quan nhị đại chạy chiếc Maybach trùng hợp đi ngang qua nhà hai đứa là bởi vì hắn mới mua chiếc xe này từ người khác, nóng lòng đi đón một nữ nghệ sĩ”, Mục Khải Dung trầm mặc ít nói ở phía sau lên tiếng, “Nữ nghệ sĩ kia cùng hắn đã thương lượng xong thời gian gặp mặt, tên quan nhị đại bị nữ nghệ sĩ kia mê hoặc đến mức không biết phương hướng, sao bỏ được cuộc hẹn tốt như vậy, ai biết nửa đường liền xảy ra chuyện.”
“Nữ nghệ sĩ kia là ai ạ?” Lục Thừa Dư kinh ngạc nói, “Ý của các anh là, nữ nghệ sĩ này biết có người muốn tính kế em, cho nên giúp em tìm một kẻ chết thay?”
“Tên quan nhị đại kia cũng không phải thứ tốt gì, không ít nữ nhân đã bị hắn làm hại, mấy tháng trước cũng bởi vì rượu mà đụng chết một người,” Mục Khải Dung lạnh lùng nói, “Cho dù việc này là trùng hợp hay là có người âm thầm giúp đỡ, hắn chết cũng không oan uổng.”
Mục Khải Hoa cười nhạo nói: “Cũng chưa chắc là vậy, gần đây hắn mê muội một nữ nhân họ Lưu, còn cùng bạn bè phát thệ nói trong vòng một tuần sẽ đem người đuổi tới tay, kết quả người còn chưa tới, mạng đã mất.”
Họ Lưu? Trong lòng Lục Thừa Dư lộp bộp: “Hoa ca, Mục ca, nữ nghệ sĩ mà mọi người nói có phải là Lưu Kỳ Nhan không?”
“Đúng vậy, chính là cô ta, cậu biết người này?” Mục Khải Hoa châm một điếu thuốc ở trong tay, “Đừng thấy nữ nhân này chỉ là một nghệ sĩ mà coi thường, trong kinh thành có không ít nam nhân cảm thấy hứng thú với cô ta, người muốn bao dưỡng cô ta cũng phải xếp thành hàng. Đáng tiếc nữ nhân này rất có thủ đoạn, đến nay vẫn chưa có người nào đắc thủ.”
“Em cùng cô ta có gặp gỡ hai lần, không tính là biết rõ người này. ” Lục Thừa Dư thực sự nghĩ không ra tại sao Lưu Kỳ Nhan sẽ có quan hệ với mình, hơn nữa cha mẹ y chỉ là người bình thường, vì sao chuyện lại phát triển theo một cách kỳ quái như thế?
Còn nữa, kiếp trước y thật là ngoài ý muốn bỏ mình sao?
“Cô ta tại sao phải giúp em?” Lục Thừa Dư tự nhận là đầu óc thông minh, lúc này hình như lại không đủ dùng, “Em và cô ta trước đây cũng không có gặp qua, cô ta nếu vì em cố ý dẫn quan nhị đại kia ra, kết quả đối phương bị tai nạn xe cộ, vậy không phải sẽ đắc tội với cha mẹ quan nhị đại kia sao?”
“Nhiều người trong kinh thành muốn quy tắc ngầm cô ta cũng không có cách nào đắc thủ, cậu nói sau lưng cô ta có người hay không?” Mục Khải Hoa phun ra một vòng khói, sau đó thổi một cái, vòng khói nhất thời phiêu tán, “Đừng nói cậu không nghĩ ra, ngay cả anh cũng nghĩ không ra cha mẹ của cậu đến tột cùng đắc tội đại phật nào, lại gặp được quý nhân nào, để cho bọn họ cách không đánh nhau, trái lại đem cậu gạt sang một bên.”
Nghe nói như thế, phía sau lưng Lục Thừa Dư chợt lạnh, y chợt nhớ tới đời trước. Sau khi phỏng vấn Lương thị thất bại, bởi vì có Lương Đức Hữu nhúng tay, công ty khác cũng không dám mướn y. Cuối cùng y mạc danh kỳ diệu đi làm ở công ty giải trí, hình như khi đó là do lúc y ăn cơm ở bên ngoài, có người nói công ty giải trí muốn tuyển người thì phải?
Kỳ thực bây giờ suy nghĩ một chút, hình như việc này cũng rất khả nghi. Công ty giải trí ngoại trừ gióng trống khua chiêng chọn nghệ sĩ ra, những chuyện khác căn bản sẽ không để cho người bình thường biết, huống chi trợ lý ngôi sao sẽ không tuyển người bình thường vào, vạn nhất người này là fan điên cuồng thì sao?
Nói như vậy, chẳng lẽ là có người cố ý dẫn y tiến vào công ty giải trí, hơn nữa người này có ý định muốn cho y làm nghệ sĩ, chỉ là không biết người nọ là muốn gia tăng độ chú ý cho y, làm cho người muốn hại y sẽ khó động thủ hay là người nọ chỉ muốn thừa dịp y đóng phim sẽ hạ độc thủ, làm cho y chết ngoài ý muốn nữa?
Thế nhưng, để người nọ bất ngờ là, tuy y có tướng mạo xuất chúng nhưng cũng không có tâm tư làm nghệ sĩ, mà là làm trợ lý cho Chung Tranh Hàm, về sau nửa đường lại chạy ra một Hoàng Xuyên, làm cho y phải rời đi công ty giải trí.
Về sau y ở kinh thành vẫn không thuận lợi, ngay cả mở tiệm cơm cũng có thể xuất hiện mấy tên côn đồ gây chuyện, điều kiện vệ sinh không hợp cách, khách hàng lại bị ngộ độc thức ăn. Về sau y phải đền một số tiền lớn, tiệm cơm cũng không mở nổi, ngược lại đi võ đường làm bồi luyện, kết quả làm hơn một năm, võ đường bị cháy. Lúc đó là ca y ở lại trông coi, nhưng lúc ban đêm do y tham ăn, kết quả ăn đến hư bụng, phải đưa đến bệnh viện. Mặc dù bảo vệ được mạng nhỏ, nhưng cũng không có cách nào ở lại võ đường, về sau y dứt khoát rời đi kinh thành, đi làm ở một khách sạn.
Lúc lên làm quản lí khách sạn đồng thời chuẩn bị thăng chức, y nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất mạng. Y trước đây khi nhớ tới đời trước, chỉ cảm thấy nhấp nhô xui xẻo. Nhưng bây giờ nhớ tới những chuyện trước kia, chỉ cảm thấy trong cái rủi có cái may, hơn nữa nơi nơi đều lộ ra điểm quỷ dị.
“Cậu cùng Chung Tranh Hàm quan hệ không phải rất tốt sao?” Mục Khải Hoa dập tắt thuốc lá trong tay, tự tiếu phi tiếu nói, “Lưu Kỳ Nhan cùng công ty quản lí với hắn, cậu có thể nhờ hắn hỏi thăm một chút tin tức liên quan đến Lưu Kỳ Nhan, có lẽ sẽ phát hiện ra chuyện gì khác lạ.”
Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn anh mình, dựa vào một người nghệ sĩ hỏi tin tức, còn không bằng bọn họ đi điều tra cho rồi, thế nhưng anh họ đã mở miệng, hắn cũng không có nhiều lời.
Ai biết Lục Thừa Dư lại đặc biệt nghiêm túc gật đầu, bởi vì chỉ có y biết, Chung Tranh Hàm đến tột cùng có bao nhiêu bát quái, đến tột cùng có bao nhiêu yêu thích hỏi thăm những loại chuyện xấu, lại cố tình trong công ty không có mấy người biết hắn có sở thích như vậy.