Phúc Tinh Soi Sáng

Chương 4




Buổi chiều ngày hôm sau, hai người rốt cuộc rời khỏi ranh giới huyện Hà Dương, Phùng Viên Viên không còn lo lắng lão Lý đuổi kịp nữa.

Đêm nay, Mai gia đưa cô bé đến nghỉ tại một quán trọ.

Phùng Viên Viên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Mai gia, nghe Mai gia nói muốn thuê hai gian phòng. Chưởng quầy liếc nhìn Phùng Viên Viên nhưng không hỏi gì.

Mai gia đưa Phùng Viên Viên đến phòng của bé trước.

Khi chỉ có hai người họ, Phùng Viên Viên thấp thỏm hỏi: “Tiền thuê phòng cháu cũng phải trả ạ?”

Một gian phòng ở một đêm mất ba mươi đồng, quá mắc!

Mai gia nhìn cô bé nhăn tít hàng mày nhỏ, thuận miệng hỏi: “Mi có tiền không?”

Phùng Viên Viên bóp bóp túi tiền đeo bên hông, ngượng ngùng nói: “Cháu chỉ có hai mươi đồng, chi bằng trả lại gian phòng này, cháu sẽ ngủ dưới đất trong phòng của chú?”

Mai gia đánh xe suốt một ngày, quá mệt mỏi nên không tiếp tục chọc cô bé: “Ta trả tiền, tính vào chiếc vòng bạc của mi.”

Phùng Viên Viên thở phào, rồi lại hiếu kỳ hỏi: “Vì sao không để cháu ngủ dưới đất?”

Hiện tại là mùa hè, ngủ dưới đất cũng không nhằm nhò gì. Mua bánh bao thịt mà Mai gia còn phải tính sổ rõ ràng, vì sao không tiết kiệm tiền thuê phòng?

Mai gia nhận ra, Phùng Viên Viên chưa biết về vấn đề kiêng dè giữa nam nữ.

Cái vụ nam nữ bảy tuổi không ngủ chung phòng gì đó chỉ có những gia đình dòng dõi thư hương nhà cao cửa rộng mới chú trọng, bá tánh nghèo khổ thì hầu hết cả nhà đều ngủ trong một gian phòng.

Mai gia xoa đầu Phùng Viên Viên, dạy cô bé: “Đàn ông không mấy kẻ tốt đâu! Nếu không phải bất đắc dĩ, đừng ngủ chung phòng với bất cứ tên đàn ông nào, dễ dàng bị thiệt thòi.”

Phùng Viên Viên nửa hiểu nửa không.

Mai gia dặn cô bé khóa cửa cẩn thận rồi đi ra ngoài.

Tiểu nhị của quán trọ xách nước tắm đến, Mai gia đứng canh ngoài hành lang, mãi đến khi Phùng Viên Viên thổi đèn đi ngủ, y mới vào phòng mình.

Ngày thứ ba vẫn lên đường.

Tới ngày thứ tư, khi mặt trời lên cao, Mai gia gởi xe ngựa dưới chân núi Thương Sơn, hỏi thăm dân địa phương Đào Khê ở hướng nào, sau đó dẫn Phùng Viên Viên lên núi.

“Cô họ của mi ở trên núi à?”

Thấy xung quanh không có bóng dân cư, Mai gia nhíu mày hỏi.

Phùng Viên Viên chỉ có thể trả lời bậy bạ: “Mỗi ngày cô đều đến Đào Khê bắt cá.”

Mai gia:...

Sao nghe chẳng đáng tin cậy chút nào?

Nhưng cô bé nhất định muốn đi Đào Khê, Mai gia cũng cần tuân thủ ước hẹn, đưa người chủ thuê tới đích.

Đào Khê là một dòng suối uốn lượn từ sườn núi đổ xuống dưới thung lũng, chung quanh cây cối tốt tươi, núi đá chồng chất tạo thành một hồ nước trong xanh.

Trong mộng, Phùng Viên Viên gặp mỹ nhân ngay bên bờ hồ.

Rốt cuộc tìm được hồ nước quen thuộc, Phùng Viên Viên tự tin hơn hẳn, quay lại nói với Mai gia: “Chính là đây rồi ạ, cô của cháu thích câu cá ở chỗ này!”

Mai gia tin bé mới lạ, dẫu vị cô họ kia viết rõ địa điểm trong thư, nhưng Phùng Viên Viên chưa hề tận mắt nhìn thấy, sao có thể khẳng định như thế?

Y đứng trên chỗ cao phóng mắt nhìn ra xa, quang cảnh lọt vào tầm nhìn đều là núi xanh nước biếc, không có một bóng người.

“Lỡ mà hôm nay cô họ mi chưa lên núi thì sao?”

Phùng Viên Viên cúi đầu, nhìn sóng nước lóng lánh nói: “Cháu sẽ luôn ở chỗ này, chờ đến khi cô ấy tới.”

Mai gia: “Biết đâu cô ta bị bệnh, mười ngày nửa tháng cũng không tới.”

Phùng Viên Viên siết chặt ngón tay: “Dù vậy cháu vẫn chờ ạ.”

Nghe câu trả lời trẻ con khiến Mai gia bật cười.

Y rất muốn chịu trách nhiệm về an nguy của đứa nhỏ này đến cùng, nhưng cô bé không có nơi nào cụ thể để đi. Y là một người đàn ông hành tẩu giang hồ, không có điều kiện nhận nuôi một đứa trẻ.

“Trong núi có sói dữ, còn có rắn độc.”

Mặt Phùng Viên Viên trắng bệch.

“Cũng sẽ có người vào núi, phát hiện đứa bé mi chỉ có một mình, không chừng sẽ trói mi bán vào lầu xanh.”

Tay chân mảnh khảnh của Phùng Viên Viên run nhè nhẹ.

Mai gia: “Cùng ta xuống núi nhé?”

Phùng Viên Viên nhìn Mai gia rồi ngước nhìn bầu trời, lắc đầu.

Mai gia hừ lạnh, xoay người bỏ đi.

Y sải bước nhanh như chớp, Phùng Viên Viên tin rằng y thực sự phải đi.

Hồi tưởng mấy ngày qua sớm chiều ở chung, Phùng Viên Viên luyến tiếc khi phải nói lời từ biệt.

Cô bé đứng trên tảng đá nhẵn nhụi, nhìn theo bóng dáng cường tráng của người đàn ông mới đầu khiến bé sợ hãi nhưng sau lại vô cùng an tâm, la lớn: “Mai gia, cảm ơn chú!”

Tuy Mai gia muốn lấy tiền bánh bao thịt, nhưng Phùng Viên Viên biết, Mai gia là người tốt cực kỳ, là người thứ hai đối xử tốt với bé sau bà Lý.

Mai gia chựng bước chân, khẽ cắn môi, quay đầu lại nói: “Tới đây!”

Phùng Viên Viên ì ạch trườn xuống tảng đá và nấp ở phía sau, sợ Mai gia muốn cưỡng ép bắt mình xuống núi.

Mai gia tức quá hóa cười: “Được rồi, mi cứ ở chỗ này mà chờ. Chờ đến khi trời tối ta đi xa, mi kêu la khản cổ cũng vô dụng!”

Phùng Viên Viên vẫn không nhúc nhích.

Mai gia không thể ở lại cùng cô bé. Trải qua mấy ngày ở chung, y mơ hồ cảm thấy đứa bé lanh lợi này đâu phải loại trẻ con không hiểu chuyện cứ cố tình làm bậy.

Chắc chắn phải có lý do nào khác khiến cô bé lựa chọn ở lại chỗ này.

Mai gia chạm vào bên hông, nơi đó đeo một thanh chủy thủ.

Y tháo xuống thanh chủy thủ kèm luôn cả vỏ, ném về phía Phùng Viên Viên núp sau tảng đá.

Chủy thủ rơi trên bãi cỏ bên cạnh tảng đá, Phùng Viên Viên nhặt lên, hoang mang nhìn về phía Mai gia.

Mai gia chỉ liếc cô bé một cái cuối cùng rồi xoay người bỏ đi.

Phùng Viên Viên thò đầu ra khỏi tảng đá cao hơn người bé, thăm dò nhìn Mai gia, mãi đến khi rừng cây che khuất hoàn toàn bóng dáng cao lớn kia.

Trong phút chốc, ngọn núi trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng suối chảy róc rách.

Phùng Viên Viên nhìn thanh chủy thủ trong tay.

Vỏ chủy thủy đã xỉn màu, trông cũ kỹ, nhưng lưỡi dao vẫn sắc bén vô cùng.

Một thanh chủy thủ như vậy chắc hẳn còn đắt tiền hơn so với chiếc vòng bạc của bà Lý chứ nhỉ?

Mai gia tiếp nhận mối làm ăn này, khẳng định bị lỗ to.

————

Trời tối, chim muông từ nơi xa bắt đầu lục tục bay về núi rừng, ẩn mình giữa những tán lá.

Phùng Viên Viên ngồi trên tảng đá dần dần chuyển lạnh, cảnh giác quét mắt nhìn chung quanh.

Trong mộng, bé thật sự gặp mỹ nhân lạnh lùng ở Đào Khê, nhưng cảnh trong mơ không cho bé biết phải đợi bao lâu, chỉ hiện ra hồ nước ở Đào Khê và cảnh mỹ nhân lạnh lùng nói chuyện với bé.

Tuy nhiên, trong mộng ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, không thể nghi ngờ đó là ban ngày.

Có lẽ phải chờ thêm mấy hôm?

Phải chờ thì cứ chờ thôi, mỹ nhân được Phúc Tinh gia lựa chọn chắc chắn là người thiện tâm.

Mai gia để lại một bao lương khô cho cô bé, khát thì đã có nước suối trong vắt.

Ăn uống no bụng, nhân lúc mặt trời hoàng hôn chưa lặn, Phùng Viên Viên nhặt một đống lá cây khô trải trên mặt phẳng của tảng đá, sau đó mở tay nải lấy ra bộ quần áo người phụ nữ đưa, mặc vào để ấm thân.

May mắn đang là mùa hè, trời ban đêm không đến mức quá lạnh.

Phùng Viên Viên có cơ địa không thu hút muỗi nên không cần lo lắng khi ngủ ngoài trời.

Cô bé nằm ngửa, nghe tiếng suối róc rách, ngắm những ngôi sao dày đặc trên bầu trời đêm.

Màn đêm buông xuống, xung quanh trở nên đen nhánh không thấy năm ngón tay, những tiếng xào xạc trong rừng cây cũng trở nên đột ngột đáng sợ.

Mới đầu Phùng Viên Viên còn sợ lang xà xuất hiện, nghe ngóng một hồi rồi ngủ thiếp đi.

Không biết là Phúc Tinh gia báo mộng, hay do trong lòng chính mình đang nghĩ đến, Phùng Viên Viên mơ thấy lão Lý. Chiều ngày hôm đó, lão Lý về nhà không thấy bé đâu, thật cho rằng bé đi Tử Vân Quan nên vội vã đi tìm. Kết quả trời tối đường khó đi, khi ông ta lên núi bị trượt chân té lăn cù bảy tám vòng mới dừng, ngã đến mức chóng mặt váng đầu kêu cha gọi mẹ một hồi.

Phùng Viên Viên cười tỉnh.

Trời sáng tỏ, nỗi sợ bị lang xà quỷ thần vây quanh cũng biến mất, Phùng Viên Viên ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, ăn một chút lương khô.

Sáng sớm trong núi rất yên tĩnh, nhưng Phùng Viên Viên lo lắng khi mặt trời lên cao, sẽ có người vào núi đi săn hoặc du sơn ngoạn thủy.

Phùng Viên Viên không thể bảo đảm người thứ nhất gặp mình chính là mỹ nhân trong mộng, cũng không thể bảo đảm những người bé gặp đều thiện tâm.

Thu dọn tay nải đeo trên lưng, Phùng Viên Viên tìm được một cây cao gần đó, thuần thục leo lên trên, lợi dụng cành lá để ẩn mình.

Ngày đầu tiên, không có ai vào núi.

Ngày hôm sau, có ba đợt người tới Đào Khê ngắm cảnh, Phùng Viên Viên ẩn thân rất kỹ, không bị phát hiện.

Ngày thứ ba, trời mưa phùn tí tách, Phùng Viên Viên nép vào tán lá rậm rạp nhất, miễn cưỡng không bị ướt nhẹp toàn thân.

Ngày thứ tư, trên trời mây đen giăng đầy, trước khi màn đêm buông xuống, Phùng Viên Viên ra suối uống vài ngụm nước mát lạnh, ăn hết miếng lương khô cuối cùng.

Cô bé lẻ loi nằm trên tảng đá, nhìn bầu trời đầy sao không còn kiên định như đêm đầu tiên.

Nếu mỹ nhân lạnh lùng không xuất hiện, mình nên đi nơi nào?

Trên người còn sáu mươi đồng tiền, Mai gia ngoài miệng đòi tiền nhưng thật chất ôm đồm lo cho bé mỗi bữa cơm.

Lúc này, chắc hẳn Mai gia đã trở lại huyện Hà Dương? Nếu mình đến làm nha hoàn cho Mai gia, không biết Mai gia chịu thu nhận mình hay không?

Phùng Viên Viên miên man suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi, tỉnh lại trong tiếng bụng đói kêu vang.

Lương khô chỉ để giúp cô bé sống sót chứ không phải lúc nào cũng có thể ăn no bụng.

Trong hồ không có cá, Phùng Viên Viên vào rừng tìm chút rau quả dại, ăn tạm một bữa rồi lại giấu mình trên cây.

Đói và buồn chán, Phùng Viên Viên mơ màng đi vào giấc ngủ.

Cánh tay bên trái tê dại, ngay lúc Phùng Viên Viên định lật người nằm sấp, một thanh âm reo vui truyền tới: “Công chúa mau đến xem, bên kia có một hồ nước đấy ạ!”

Công chúa?