Phúc Tinh Soi Sáng

Chương 16: Hoàn




Kinh thành.

Cảnh Long Đế vô cùng hứng chí chém đầu cha con Tào Minh Quảng; còn phần thê thiếp, Tào Nhu và tộc nhân khác toàn bộ sung quân biên cương.

“Thằng nhãi Chu Ôn này chắc hẳn đã được Hoa Dung cảm hóa, nguyện một lòng trung thành với trẫm.”

Về vụ Chu Ôn đột nhiên dâng lên đại tướng bên người, Cảnh Long Đế chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích này.

Định Vương mặt vô biểu cảm.

Thái Tử trong lòng bốc hoả.

Định Vương vốn đang nắm binh quyền, nếu được thêm Chu Ôn ủng hộ, địa vị Thái Tử của hắn e là sẽ bị lung lay.

Kể từ ngày ấy, các đại thần nhanh chóng phát hiện, sự tranh đấu gay gắt của Thái Tử và Định Vương xảy ra càng thường xuyên hơn.

————–

Phủ Trấn Nam Vương.

Phùng Viên Viên vui vẻ đón đêm giao thừa đầu tiên ở vương phủ.

Đây cũng là đêm giao thừa náo nhiệt nhất mà bé tham dự, các trưởng bối nói chuyện trong chính sảnh, bé đi theo Chu Lăng và Chu Giao phóng pháo hoa bên ngoài, chơi vô cùng tận hứng.

Vào ban đêm, Phùng Viên Viên lại mơ một cơn ác mộng.

Cô bé mơ thấy vào mùa hè của năm mới, phủ Ninh Châu xuất hiện vài tháng hạn hán liên tục, sông nhỏ suối nhỏ đều khô cạn, sông lớn cũng rút lại rất nhiều.

Các bá tánh miễn cưỡng giải quyết cơn khát bằng cách bôn ba vài dặm đến sông lớn tải nước về, thế nhưng mạ trong đất đều gặp tai ương, vụ mùa không thu hoạch được gì.

Phùng Viên Viên bị dọa hãi hùng khi thấy cảnh xác chết đói khắp nơi trong mộng, sắc mặt tái nhợt tới Phượng Nghi đường.

Đêm qua Chu Ôn ngủ chung với Công chúa Hoa Dung, lúc này mới bước ra khỏi nội thất, Công chúa Hoa Dung đang trang điểm.

Chu Ôn gặp Phùng Viên Viên trước, thấy vẻ mặt nữ nhi không đúng, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, con không được khỏe à?”

Phùng Viên Viên lắc đầu, bàn tay lạnh buốt nắm chặt tay cha kéo vào nội thất.

Ánh mắt Công chúa Hoa Dung lướt qua một lớn một nhỏ, đoán được có chuyện xảy ra bèn cho các nha hoàn lui xuống.

Phùng Viên Viên đứng bên cạnh cha mẹ nuôi, giọng run rẩy kể lại giấc mộng đêm qua.

Công chúa Hoa Dung nhíu mày, mặc dù Chu Ôn và các tướng quân chủ chốt muốn tạo phản, nhưng bá tánh vùng Ninh Châu là vô tội, thiên tai sắp đến, quá dữ dội và bi thảm.

Nàng nhìn về phía Chu Ôn.

Chu Ôn rũ mắt trầm ngâm, đến khi chàng ta hoàn hồn đã thấy Công chúa Hoa Dung và Phùng Viên Viên đều đang nhìn mình, một người lộ ra vẻ nghiêm trọng hiếm có, một người đầy mặt lo lắng.

Chu Ôn cười, giơ tay kéo Phùng Viên Viên đến trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy vai bé, sau đó hỏi Công chúa Hoa Dung: “Ta nói Viên Viên là ngôi sao may mắn Phúc Tinh gia tặng cho chúng ta, Công chúa tin không?”

Công chúa Hoa Dung tin chứ, ngay từ khi ngẫu nhiên gặp được ở Đào Khê thì nàng đã tin kỳ ngộ của Phùng Viên Viên.

“Tin thì thế nào, trời giáng đại hạn, Vương gia có đối sách gì?”

Nhân họa có thể tránh, thiên tai thật khó phòng.

Chu Ôn thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói: “Dĩ nhiên không thể tránh được, nhưng nếu chúng ta phòng ngừa chu đáo thì có thể giảm bớt tổn hại.”

Thiếu nước, trước tiên có thể đào giếng sâu ở các nơi.

Thiếu lương thực thiếu dược liệu, trước tiên có thể gom góp từ bây giờ.

Chỉ cần có bạc, mấy chuyện này đều không khó.

Cũng may vì phụ vương có ý tạo phản nên tích góp của cải phong phú, nếu hành động kịp thời, đủ để ổn định cho bá tánh khi nạn hạn hán tiến đến.

Nửa năm kế tiếp, Chu Ôn một lòng cố công dốc sức phòng bị cho đợt đại hạn mùa hè.

Công chúa Hoa Dung tận mắt nhìn chàng ta càng ngày càng gầy ốm.

Dù sao cũng là vấn đề hạn hán nghiêm trọng liên quan đến toàn bộ phủ Ninh Châu, dẫu có kế sách ứng phó trước, nhưng bắt tay vào chuẩn bị đâu có dễ dàng.

Đêm khuya tĩnh lặng, Công chúa Hoa Dung ngẫu nhiên sẽ suy nghĩ, vì sao Chu Ôn phải mệt như vậy?

Chàng ta là người muốn tạo phản, Ninh Châu chỉ là địa bàn tạm thời, việc bảo đảm binh lực và quân lương mới quan trọng nhất. Nếu dùng phần lớn lượng lương thảo và tài lực cứu trợ bá tánh, một khi triều đình lợi dụng lúc này đánh tới, Chu Ôn lấy gì chống trả?

Hay là ở trong lòng Chu Ôn,  an nguy của bá tánh càng quan trọng hơn so với tiền đồ của Chu gia?

Công chúa Hoa Dung nghĩ không ra.

Trong lúc hồi hộp chờ đợi, cơn hạn hán khốc liệt đã thực sự ập đến.

Chi phí của mọi người trong vương phủ đã sớm giảm đi phân nửa, nguồn nước cung ứng cũng đầy đủ, chỉ là thời tiết quá nóng khiến mọi người không muốn ra khỏi cửa.

Công chúa Hoa Dung và Phùng Viên Viên có thể trốn nóng trong vương phủ, Chu Ôn lại phải liên tục ở bên ngoài, mấy tháng trời không về.

Đến tháng tám, nạn hạn hán chấm dứt, cơn mưa đến muộn.

Nhưng những khó khăn vùng Ninh Châu phải gánh chịu vẫn còn lâu mới kết thúc, hoa màu huỷ hoại, mùa thu mùa đông ăn gì? Trong nhà bá tánh bình thường đâu có bao nhiêu lương thực dư.

Lúc này, Chu Ôn an bài tướng sĩ phát lương thảo ở khắp nơi.

Anh chàng tung ra tin tức, xưng rằng Công chúa Hoa Dung quan tâm bá tánh, không tiếc quyên ra trăm vạn lượng của hồi môn gom góp lương thảo cho bá tánh.

Thế là lúc này, bá tánh phủ Ninh Châu đồng loạt cảm động đến rơi nước mắt trước ân tình của Vương gia và Công chúa Hoa Dung.

—————

Tháng mười, Chu Ôn rốt cuộc trở về vương phủ, không kêu hạ nhân thông truyền, trực tiếp tới Phượng Nghi đường.

Nhìn người đàn ông gầy rộc, phơi nắng đến mức làn da biến thành màu lúa mạch, Phùng Viên Viên gần như không dám tin đây là người cha Vương gia tuấn mỹ của mình.

Chu Ôn cười: “Sao thế, Viên Viên không nhận cha à?”

Phùng Viên Viên chớp chớp mắt, hai hàng lệ rơi thành dòng.

Người cha này không có bất luận quan hệ huyết thống gì với bé, nhưng Chu Ôn là người tốt, là Vương gia tốt, cũng là người cha tốt.

Phùng Viên Viên chạy ào tới, ôm chặt lấy Chu Ôn.

Chu Ôn xoa đầu bé, ánh mắt hướng đến Công chúa Hoa Dung ngồi trên sập.

Công chúa Hoa Dung nhẹ nhàng cụp mắt.

Chu Ôn trò chuyện với nữ nhi, sau đó kêu Vi Vân chuẩn bị nước.

Cha muốn tắm gội, Phùng Viên Viên biết điều mà cáo lui.

Chuẩn bị nước cần chút thời gian, Chu Ôn ngồi bên mép sập, trước sau như một ung dung thư thái bưng chén trà chậm rãi nhấp từng ngụm.

Lần đầu tiên Công chúa Hoa Dung bị thua anh chàng về vụ kiên nhẫn, nhìn Chu Ôn hỏi: “Vương gia gom góp lương thảo, ta không chi nửa phân bạc nào, vì sao phải rêu rao như vậy?”

Nàng không ra khỏi cửa, Trần Kính đại khái cảm thấy bất bình thay chủ tử, báo cáo toàn bộ tin tức bên ngoài cho nàng, hy vọng nàng có thể thấu hiểu tấm lòng của Chu Ôn.

Chu Ôn cười nói: “Viên Viên là do Công chúa mang về, ta không thể bại lộ bí mật của con bé, chỉ có thể chia phần công lao này cho Công chúa.”

Công chúa Hoa Dung rũ mắt: “Bá tánh cảm kích ta, đó là cảm kích triều đình. Nếu tương lai Vương gia muốn tạo phản, e là sẽ không thuận lợi.”

Chu Ôn nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không tạo phản.”

Công chúa Hoa Dung đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Chu Ôn cười: “Chúc mừng Công chúa, vừa rồi ta mới nhận được tin tức, Thái Tử chết bất đắc kỳ tử, Hoàng Thượng thương tâm quá độ bệnh không dậy nổi, đã sắc lập Định Vương làm tân Thái Tử.”

Nếu Cảnh Long Đế bệnh càng nặng, có khả năng hiện tại đã băng hà, Định Vương đã lên ngôi, chỉ là khoảng cách quá xa nên tin tức sẽ phải mất thời gian mới truyền đến đây.

Công chúa Hoa Dung sững sờ.

Phụ hoàng đã chết?

Nàng lại không cảm thấy bi thương hoặc nhỏ một giọt nước mắt nào.

Có khả năng những tình cảm cha con đều hoàn toàn biến mất khi nàng lẻ loi một mình rời kinh thành.

Suy nghĩ chốc lát rồi bình tĩnh trở lại, ánh mắt Công chúa Hoa Dung rơi trên gương mặt Chu Ôn lần nữa: “Ca ca làm Thái Tử, Vương gia sẽ không tạo phản?”

Trong mắt Chu Ôn hiện lên ý cười: “Nếu ta làm phản huynh ấy, chẳng phải sẽ bị nàng ghi hận suốt đời?”

Lời này thâm ý sâu sắc, Công chúa Hoa Dung ngây ngẩn cả người.

Bên kia nước đã chuẩn bị xong, Chu Ôn cười cười ra khỏi phòng.

Công chúa Hoa Dung nhìn tấm mành hơi đong đưa, trong lòng cũng giống như bị cơn gió thổi quét không ngừng, cảm giác ngưa ngứa từng cơn.

Chu Ôn tắm rửa rất nhanh, sau khi về phòng trực tiếp bế lên Công chúa Hoa Dung đi vào nội thất.

Đây là lần đầu tiên hai người họ làm chuyện này lúc ban ngày sau bao nhiêu năm thành thân.

Công chúa Hoa Dung không được tự nhiên, ánh mắt Chu Ôn hừng hực như ngọn lửa, đốt cháy kh0ái cảm của nàng không chỗ che giấu.

“Công chúa cũng thích, có phải không?” Chu Ôn khàn khàn hỏi.

Công chúa Hoa Dung nghiêng đầu, nhắm chặt đôi mắt.

Chu Ôn hôn lên má nàng, chậm rãi nói từng chữ một: “Năm đó Công chúa mới gả lại đây, phụ vương thực lo lắng ta sẽ trúng mỹ nhân kế của triều đình.”

“Nhưng ta không có.”

“Ta chỉ có thêm một người trong lòng.”

“Ta không muốn nhìn nàng khổ sở, chỉ muốn thấy nàng cười.”

“Hoa Dung, nàng biết không, nàng chưa một lần mỉm cười với ta, ngoại trừ lúc trào phúng.”

Chàng ta rõ ràng đang lên án, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, tình và dục hòa quyện vào nhau.

Trong ánh mắt ấy, Công chúa Hoa Dung thấy được cảnh tượng đã qua của hai người.

Nàng khó nhọc nói: “Nếu Vương gia không tạo phản, vậy thì thế nào?”

Chu Ôn: “Ta muốn đưa Công chúa hồi kinh, đoàn tụ với thân nhân.”

Công chúa Hoa Dung: “Vương gia không sợ ca ca đối phó người?”

Chu Ôn: “Ta thống lĩnh phủ Ninh Châu cúi đầu xưng thần với huynh ấy, nếu huynh ấy vẫn muốn tính sổ thì không phải việc làm của minh quân.”

“Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vì Công chúa, ta cam tâm tình nguyện.”

Công chúa Hoa Dung trầm mặc.

Có lẽ cũng không phải trầm mặc, bởi vì Chu Ôn vẫn đang tiếp tục, nàng nhanh chóng bắt đầu r3n rỉ nho nhỏ khi chàng ta khuấy động sóng gió.

Chỉ là lần này, nàng biết rất rành mạch, nàng cũng đang cam tâm tình nguyện.

————

Khi Định Vương đăng cơ, ý chỉ đại xá thiên hạ truyền tới Ninh Châu, Chu Ôn cũng phái người đưa tấu chương của mình đến kinh thành.

Đây là một bản tấu chương Chu Ôn tự nguyện xin hủy bỏ phiên vương.

Tân đế vui vẻ đáp ứng, sửa phong tổ tiên Chu gia thành Trấn Quốc công, Chu Ôn kế thừa tước vị, ban cho phủ Quốc công ở kinh thành.

Phủ Trấn Nam Vương.

Chu Ôn ngồi bên cạnh Công chúa Hoa Dung, mở ra bản đồ, dạy Phùng Viên Viên nhận biết những thành trì lớn mà bọn họ sẽ đi ngang qua trên đường hồi kinh.

Phùng Viên Viên kinh ngạc cảm thán: “Xa thế ạ, chúng ta phải đi bao lâu?”

Chu Ôn: “Xe ngựa đi thong thả, chắc khoảng chừng ba tháng.”

Phùng Viên Viên nhìn vị trí của kinh thành, vừa khát khao lại vừa thấp thỏm, nghe nói nơi đó đều là đại quan quý nhân.

Chu Ôn cười nói: “Không cần sợ, có cha và mẹ bên cạnh.”

Phùng Viên Viên nhìn về phía Công chúa Hoa Dung.

Công chúa Hoa Dung vẫn chưa quen với việc mỉm cười, nhưng dáng vẻ không còn lạnh lùng nữa, dường như bị Chu Ôn lây nhiễm, gương mặt có thể thấy được ý xuân tươi vui: “Con là nữ nhi của ta, cũng là cháu gái của đương kim Thánh Thượng, ai dám coi thường con.”

Phùng Viên Viên cười.

Trước khi vào kinh, Phùng Viên Viên đi cùng Chu Ôn và Công chúa Hoa Dung ghé đến thắp nén nhang cho Phúc Tinh gia.

Cảm tạ Phúc Tinh gia, cô bé mới có thể tìm được con đường hóa giải nguy hiểm, có được cuộc sống mới.

Hiện giờ bé có người cha dịu dàng và người mẹ chăm lo cho bé, cuộc sống tương lai chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.

HẾT TRUYỆN