Cái níu tay này khiến cho hai gò má nóng bừng lên, cô vội vàng muốn rút tay lại, “Tổng giám đốc Lạc, cái này, anh có thể buông tay rồi.” Cô chỉ là người bình thường mà thôi, không dám mơ tưởng nhiều.
Lúc buông tay cô ra, cảm giác bàn tay trống không làm anh có chút mất mát, ánh mắt lóe sáng, lúc ngẩng đầu, biểu tình trên gương mặt anh giống như bị đả kích đôi chút vậy.
“Anh tưởng chúng ta là bạn bè….” Giọng nói nhẹ nhàng, nghe ra có chút đáng thương.
“Hả?” Ngẩn người một chút, Phúc Viên Viên nhìn vẻ mặt có chút mất mát của anh, trong lòng cũng không thoải mái. “Ừm, đương nhiên chúng ta là bạn bè rồi! Đã làm phiền anh cả mấy ngày nay, không phải bạn bè sao có thể để anh chăm sóc như vậy, hì hì.” Cô có chút xấu hổ pha trò, định cứ như vậy mà lơ đi.
Lợi ích của việc giữ cô bên mình đã bày ra trước mắt, rõ ràng nhất chính là nửa đêm anh không còn bị ác mộng quấy rầy nữa. Ngày tháng như vậy, anh mong mỏi đã lâu lắm rồi! Bây giờ là cơ hội tốt để hai người càng thân thiết hơn nữa!
“Nếu đã là bạn bè, gọi anh Thiên Hựu là được.” Từng bước từng bước một, anh sẽ chậm rãi đem cô đưa đến bên cạnh mình.
Phúc Viên Viên nghe xong mặt đỏ ửng lên. Thiên Hựu? Có thân mật quá hay không? “Chuyện này……”
“Tiểu Viên” Lạc Thiên Hựu đột nhiên tiến lại gần cô.
“Hả?” Cô ngẩng đầu hí mắt nhìn anh. Anh lại bất ngờ cúi đầu xuống, gần như áp vào trán của cô.
Khuôn mặt tuấn tú hiện rõ trước mặt, tim của Phúc Viên Viên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đột nhiên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Đòi mạng a…. Đầu óc bay lên tận mây xanh, thế này mới hiểu được cảm giác “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”.
Nhìn anh gần như vậy, cô mới phát hiện, hóa ra con ngươi của anh không chỉ có màu đen mà còn lẫn một chút xanh đậm. Ánh mắt sâu thẳm đó, lấp lánh chuyển động, trong nháy mắt khiến cô có chút ngây ngốc. Sao lại có người có ánh mắt đẹp như vậy?
Ngửi thấy hương vị ngòn ngọt từ người cô truyền đến, Lạc Thiên Hựu bỗng bừng tỉnh. So với tất cả những người đẹp mà anh đã từng gặp, gương mặt trước mắt này thật sự không tính là gì. Thế nhưng đôi mắt to tròn hiện lên sự si mê lại khiến lòng anh cảm thấy vui sướng. Lần đầu tiên anh không bực mình vì bị người khác nhìn không dời mắt.
“Đi thôi” Chỉ cần khiến cô thích ứng với anh, hai người tự nhiên sẽ ở cạnh bên nhau. Anh hoàn toàn tin chắc như vậy.
Lần này, anh nắm tay cô đi, cô cũng không nói gì nữa, chỉ ngơ ngác đi theo sau anh.
Lạc Thiên Hựu nở nụ cười hài lòng. Chỉ cần có cô, anh liền có thể đạt được sự yên bình mà anh mong muốn, thế nên đã cố tình quên đi sự bất an nho nhỏ trong nội tâm kia. Dù sao anh cũng là thật lòng nỗ lực, không phải đùa giỡn với cô…. Không sai. Việc anh làm không hề sai.
Đi bên cạnh một người đàn ông anh tuấn là một mỹ nhân, người khác nhìn thấy, nhiều lắm sẽ nói: “A, thật là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
Đi bên cạnh một người đàn ông anh tuấn là một người đàn ông cũng anh tuấn như vậy, sẽ làm kích động tâm tư của những hủ nữ: “Công và thụ rất xứng đôi nha!”
*Hủ nữ, gọi đầy đủ là Hủ nữ tử (腐女子, ふじょし, Fujoshi), dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (Boy"s love), sống trong mơ tưởng tình yêu giữa nam với nam.
*Nhân vật trong Đam mỹ được chia ra là Công (top) và thụ (bottom). Trong tiếng Trung, công có nghĩa là cho đi, thụ mang nghĩa nhận lấy. Thông thường, công thường mang nhiều nét nam tính hơn thụ và thường là người chủ động trong mối quan hệ.
Nhưng khi đi bên cạnh người đàn ông anh tuấn là một cái bánh bao trắng trắng mập mập, thì sẽ có một đống lời nói mỉa mai.
Phúc Viên Viên cũng không hiểu vì sao lại đến Lạc Hàng làm việc, chỉ sâu sắc cảm thấy bị điều đến đây công tác là chuyện thống khổ nhất trên đời.
Chuyện là ba ngày trước, khi vết thương đã đỡ nhiều rồi, cô định huỷ phép để đi làm lại. Không ngờ lại nhận được điện thoại thông báo của công ty, nói cô được phái đến Lạc Hàng làm việc, phụ trách hỗ trợ việc gửi nhận và bảo mật tài liệu văn kiện đang hợp tác, v.v.
Sau đó, cô liền bị công ty đóng gói chuyển phát tới Lạc Hàng….
Tất cả việc này đều do Lạc Thiên Hựu quyết định, đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ hữu nghị của Thượng Quan Quý Hải. Có điều mấu chốt quan trọng nhất chính là vợ của Thượng Quan Quý Hải—Liễu Tiểu Hàm, là cô quyết đoán đóng gói Phúc Viên Viên đem đi ký gửi.
Có từng thấy cô nhân viên nào lại cùng đi làm rồi tan sở cùng Tổng giám đốc chưa? Có từng thấy một trợ lý bé nhỏ một ngày ba bữa đều ăn cơm cùng Tổng giám đốc? Có từng thấy cô nhân viên nào gọi Tổng giám đốc là Thiên Hựu? Có! Chính là cô!
Càng gần đến giờ trưa, không khí trong phòng thư ký lại càng quỷ dị. Phúc Viên Viên cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi những ánh mắt ghen tị này, trên lưng không biết đã cắm tới mấy trăm cái mũi tên rồi.
Vừa đến 12 giờ, ngoài hành lang từ xa liền truyền tới tiếng bước chân, đến gần cửa phòng thư ký thì dừng lại. Tề Yến - trợ lý Tổng giám đốc đẩy cửa ra, đưa tay đẩy nhẹ mắt kính trên mặt lên, “Ăn cơm thôi, mọi người cũng nên nghĩ ngơi đi.”
Thư ký trưởng – chị Ngô cùng hai vị trợ lý thư ký khác đồng thời ngẩng đầu lên “Trợ lý”
Tế Yến gật đầu cười với ba người, sau đó nhìn sang Phúc Viên Viên, “Viên Viên, cơm trưa đã đưa đến phòng làm việc của Tổng giám đốc rồi. Mau đi thôi, Tổng giám đốc đang đợi cô cùng ăn đó.”
“Dạ, em lên ngay đây.” Trước khi rời khỏi phòng làm việc, tiếp nhận ánh mắt như lửa đốt của ba người kia, Phúc Viên Viên cảm thấy hết sức khó xử.
Sau khi rời khỏi phòng thư ký, cô bắt thang máy lên lầu cao nhất của toà nhà. Đã từng đến phòng làm việc này mấy lần, thế nhưng cô vẫn cảm thấy thán phục. Cửa thang máy vừa mở, bước trên gạch sứ trắng tinh đi vào, phía trong cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy đồ ăn nóng hôi hổi bày trên bàn, còn có Lạc Thiên Hựu đang ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cô, bèn sắp xếp tài liệu trên bàn đặt sang một bên, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn khách giữa phòng rồi ngồi xuống.
“Ăn cơm thôi.”
Cô thuận theo ngồi đối diện với anh. Tình huống thế này đã là lần thứ ba rồi. Cô tới đây làm việc đã được ba ngày, mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa đều cùng Tổng giám đốc ăn cơm do nhà ăn đưa tới. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Phúc Viên Viên có chút không tập trung, cầm chén cơm nhưng chỉ khảy khảy cơm trong chén. Cô đang tự hỏi có cần phải nói với Lạc Thiên Hựu một tiếng, không cần phải chiếu cố cô như vậy…. Chiếu cố đến mức ánh mắt toàn bộ người trong công ty nhìn cô đều có chút không bình thường.
“Ăn không quen sao? Anh kêu nhà ăn đưa tới món khác.” Nhìn cô không đụng đến dĩa rau, Lạc Thiên Hựu tưởng cô không thích ăn mấy món này, đưa tay muốn gọi điện thoại.
“Không có, Thiên Hựu, em chỉ đang nghĩ ngợi chút chuyện.” Phúc Viên Viên đặt đũa xuống, do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói: “Thiên Hựu, bắt đầu từ ngày mai, em vẫn nên xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm thì tốt hơn.”
Lạc Thiên Hựu vừa nghe, lông mày lưỡi mác giương lên, ánh mắt có chút lạnh lùng, “Là có ai nói gì sao?” Vốn dĩ công việc bận rộn, anh chỉ có lúc ăn cơm mới có thể dành thời gian bồi đắp tình cảm với cô, là ai dám tới phá hoại?
Nhìn sắc mặt anh biến đổi, Phúc Viên Viên sợ tới mức run lên, lập tức lắc đầu xua tay, “Không có! Không có! Em chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi. Ăn cơm, ăn cơm thôi!” Cô bưng chén lên, và mạnh hai miếng cơm, gắp một đũa cá với cà tím bỏ vào trong miệng.
“Vậy thì tốt.” Lạc Thiên Hựu ngoài mặt thì thản nhiên, trong lòng lại vì bộ dáng run lẩy bẩy như thỏ con bị kinh hoảng của cô mà thấy buồn cười.
“Ăn nhiều một chút, đây là món cà rốt mà em thích ăn.” Anh gắp một đũa cà rốt xào trứng bỏ vào trong chén của cô, rất vui vẻ nhìn biểu tình rối rắm của cô.
Trên cơ bản không có món nào cô không thích ăn, ngoại trừ ớt xanh và cà rốt. Tên xấu xa trước mặt này rõ ràng biết cô không thích ăn cà rốt mà! Chu miệng lên, thức ăn trên bàn đương nhiên không có món ớt xanh mà anh không thích, dừng đũa một chút, không nghĩ ra được cách chỉnh anh, cô đành quay lại chén cơm của mình, giận dỗi mà ăn.
Đôi mắt to của Viên Viên vẫn không cam lòng trừng lớn nhìn anh. Nhìn khuôn mặt tức giận của cô, anh liền cảm thấy buồn cười, lại gắp một miếng sườn kho tàu mà cô thích ăn vào trong chén.
Ánh mắt hình trăng khuyết mới nãy lập tức biến thành trăng rằm. Khóe miệng cũng cong lên, lại bắt đầu giống như chú cún con tham ăn, vẻ mặt thoả mãn lúc gặm xương.
“Anh cũng ăn đi.” Phúc Viên Viên cũng gắp một đũa thức ăn vào trong chén của anh. Khóe miệng cô dính hạt cơm cũng không biết anh như thế nào lại đưa tay ra lấy, rồi bỏ vào miệng ăn luôn. Sau đó đối diện với gương mặt đỏ bừng của cô cười cười.
Cũng không phải là nụ cười rõ ràng, anh chỉ là hơi nhếch miệng. Có điều, chỉ là như vậy thôi liền khiến Phúc Viên Viên nhìn thấy có chút choáng váng.
Cô cố gắng trấn tĩnh, sợ bản thân dao động trước nụ cười mê hoặc của anh. Cô thực sự cảm thấy anh như cố ý hoặc vô ý quyến rũ cô, tuyệt đối không phải ảo giác!
Tuy rằng bị quyến rũ, cô cũng rất xao động, nhưng không được! Cô phải làm một người bình thường! Không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Phúc Viên Viên có chút khổ sở ăn hết bữa cơm này. Sau khi ăn xong, đột nhiên lại có người đi vào thu dọn, đồng thời cũng mang món tráng miệng vào.
Miếng bánh ngọt khéo léo đáng yêu thơm phức mùi ca cao và socola, lại còn có sữa đông lạnh màu hồng phấn, mỗi một thành phần đều rất mê người, lại thật tự nhiên đặt trước mặt cô.
Cô đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn chịu không nổi sự cám dỗ, uống một ngụm lớn ca cao phía trên, rồi lại cầm cái bánh ngọt nhỏ hung hăng cắn một miếng to làm bơ dính quanh miệng cô. Được ăn đồ ngọt, tâm tình của cô cũng trở nên tốt hơn.
Lạc Thiên Hựu ngồi đối diện với cô, bưng ly cà phê khẽ uống từng ngụm. Nhìn bộ dáng thoả mãn khi ăn đồ ngọt của cô, ngay sau đó tâm tình anh cũng tốt lên. Phúc Viên Viên không hề chú ý đến ánh mắt của anh, đưa đầu lưỡi ra từ từ liếm lấy bơ dính trên miệng, đầu ngón tay không cẩn thận cũng dính một ít, không nghĩ ngợi gì cũng mút lấy.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, con ngươi đen láy xen lẫn chút màu xanh đảo qua cái miệng nhỏ cong lên của cô. Yết hầu không khỏi chuyển động, đem hơi nóng đó cùng ngụm cà phê nuốt xuống.
Con thỏ trắng nhỏ ngồi trước mặt lão hổ không hề cảm thấy một chút nguy hiểm nào, nhấm nháp vị ngon của món tráng miệng, cười vui sướng tới khóe mắt cũng cong cong.
“Thật là ngon, tiếc là anh không ăn đồ ngọt.” Sau khi thỏa mãn nhét cái bánh ngọt nhỏ vào trong bụng, cô tiếp tục cầm lấy dâu tây lạnh chiến đấu. Có thể hưởng thụ thức ăn ngon như vậy, cho dù có mập cô cũng chấp nhận.
“Em ăn là được rồi. Đúng rồi, hôm nay tan sở anh chở em đến cục cảnh sát nhé.”
Miệng còn đang ngậm thìa, cô không hiểu nhìn anh, “Đi cục cảnh sát?”
“Em quên là còn phải đi cục cảnh sát để cho lời khai sao? Vụ giựt túi xách đó.”
Phúc Viên Viên đương nhiên là không quên vụ giựt túi xách. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn xuống hai cẳng chân tròn mũm của mình. Đùi và bắp chân đều có vết xước lớn, bây giờ đã kết vảy rồi nên nhìn có vẻ giống một miếng vải trắng bị nhuộm nâu.
“Thảm rồi, em chỉ có làn da này còn nhìn được chút, không biết có bị sẹo không nữa?” Cô tự biết bản thân cũng không phải người đẹp hoàn mỹ gì, thế nhưng từ nhỏ đến lớn duy chỉ một thứ nhìn được mắt chính là làn da trắng này. Lúc nào nhìn cũng như da em bé, không ngờ cái này cũng bị hủy hơn phân nửa rồi.
Bởi vì trên đùi bị thương nên chỉ có thể mặc quần short, cặp chân trắng nõn cứ như thế mà bày ra cho người khác nhìn. Cô tự cho là rất dọa người, kỳ thực tỉ lệ đôi chân cô rất cân đối, lại thêm làn da mịn màng có thể vắt ra nước, khiến cho mấy người đàn ông trong tòa nhà nhịn không được cứ liếc mắt nhìn.
Điều này làm Lạc Thiên Hựu cực kỳ khó chịu. Cô không có đầu óc lại cho rằng người khác thấy chân cô vừa ngắn vừa mập nên chê cô, chỉ có anh mới nhìn ra được tâm tư háo sắc đó của đàn ông, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu anh không cho phép cô một mình xuống nhà ăn dưới lầu dùng cơm. Chỉ nghĩ tới việc có người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào chân cô không thôi, hàm răng anh lại bắt đầu nghiến chặt, trong lòng không có chút tư vị nào.
“Đừng nghĩ nhiều quá, đợi vết thương khỏi rồi, anh lại đưa em đi gặp bác sĩ, lấy ít thuốc liền sẹo chắc là không có vấn đề gì.”
“Ừm, Thiên Hựu, em ăn no rồi, cùng ra ngoài đi dạo đi?” Ăn nhiều đương nhiên là muốn vận động chút, Phúc Viên Viên vốn cho rằng tầng cao nhất này là phòng làm việc, nào biết còn có một cánh cửa ngầm. Một vườn hoa nhỏ giấu ở trong đó, từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh rất đẹp.
Lạc Thiên Hựu rất tự nhiên dắt tay cô đi vào vườn hoa nhỏ. Lúc mới đầu Phúc Viên Viên còn thấy không quen với hành động này của anh, nhưng liên tiếp ba ngày như vậy, thần kinh thô ráp của cô đã tự động quen với động tác thân mật này, thuận theo anh cùng nhau ra ngoài tản bộ. Lạc Thiên Hựu nhẹ nhàng buông tay ra, hai người một trước một sau tản bộ trong vườn hoa.
Trong vườn hoa nhỏ, một bóng dáng cao lớn cùng một bóng dáng nhỏ nhắn đứng sát nhau. Phúc Viên Viên thỉnh thoảng lại líu ríu nói chuyện, trên mặt Lạc Thiên Hựu luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nghe giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của cô, tâm tình anh cũng buông lỏng hơn. Càng dựa càng sát, sát đến nỗi anh có thể ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt trên người cô truyền đến, khóe miệng không khỏi giương lên.
Tế Yến dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng thân mật của hai người cách đó không xa. Chú ý tới vẻ mặt thả lỏng kia của Lạc Thiên Hựu, trên gương mặt tuấn tú của anh mang theo nụ cười. Xem ra chú Hà nói đúng, chỉ cần cô nàng họ Phúc này ở bên cạnh Tổng giám đốc, anh sẽ không bị ác mộng phiền nhiễu nữa. Như vậy thật sự rất tốt.
Sau khi hết giờ làm việc, Lạc Thiên Hựu đưa Phúc Viên Viên đi ăn tối trước, sau đó mới đưa cô tới cục cảnh sát gần khu nhà cô. Cả hai ở cục cảnh sát hơn một tiếng đồng hồ mới có thể rời đi. Trước khi ra về, cảnh sát còn có lòng tốt nhắc nhở cô.
“Cô Phúc, vụ án giết người xảy ra với hàng xóm của cô đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, cô nên cẩn thận một chút. Có một số tên hung thủ đầu óc biến thái, chúng sẽ cảm thấy nếu không giết sạch sẽ không hoàn thành được việc bọn chúng nên làm.”
“Thiên Hựu, anh nói xem, là ai lại có thể tàn nhẫn như vậy?” Phúc Viên Viên vốn không muốn nghĩ tới vụ án giết người kia, chẳng qua là mấy ngày này sau khi cuộc sống đã dần trở lại bình thường, trong đầu lúc nào cũng nhịn không được mà nhớ lại. Đầu tiên là gia đình đối diện với nhà dì Trần, một nhà ba người đều bị giết. Hai người thuê nhà sát vách nhà cô cũng thật không may bị vạ lây. Mặc dù thường ngày cô cùng họ không có quen thân gì, nhưng cô cảm thấy con người bọn họ cũng rất tốt, tại sao lại gặp phải chuyện này?