Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 18: Kết thúc




Lạc Thiên Hựu cũng ngây ngốc nhìn, có chút hối hận tại sao lại để mẹ trang điểm cho cô xinh đẹp đến như vậy.

So với cái đẹp mọi người thường nhận định có chút không giống, vẻ đẹp của Phúc Viên Viên thuộc loại mỹ cảm có phần tươi tốt, lại thêm khuôn mặt cô có thiên hướng ngọt ngào, rất nhanh liền thu hút ánh nhìn của người khác.

Đi giầy cao gót năm phân, Phúc Viên Viên bước đi hơi loạng choạng, nụ cười cũng có chút cứng ngắc. Có trời mới biết trước đó cô phải chịu bao nhiêu ngược đãi mới đổi lại được một vẻ đẹp phóng khoáng như vậy!

“Hôm nay em thật đẹp.” Lạc Thiên Hựu cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô một cái.

“Haha…. anh không muốn biết em như thế nào có thể biến thành bộ dạng này đâu.” Phúc Viên Viên nhìn cảnh tượng trước mắt, “Hôm nay là ngày gì? Sao lại đưa em đến chỗ này?” Cô có chút khẩn trương nắm lấy cánh tay anh, muốn cô tham dự dịp chính thức như vậy cũng không báo trước với cô một tiếng.

Lạc Thiên Hựu trấn an vỗ vỗ tay cô, “Hôm nay Lạc Hàng có tàu mới khánh thành, chờ chút nữa sẽ có nghi thức khánh thành, ý của ba mẹ là thuận tiện giới thiệu em cho bạn bè trên thương trường cùng biết. Yên tâm, em chỉ cần cười là đủ rồi.” Anh kéo cô bước vào trong bữa tiệc.

Bọn họ vừa đi vào, lập tức có không ít người vây quanh, rất nhiều người đối với thân phận của Phúc Viên Viên cảm thấy hiếu kỳ, Lạc Thiên Hựu biết khả năng tiếng anh của cô không tốt lắm, mỗi lần có người hỏi chuyện, anh đều cẩn thận ghé sát tai giúp cô phiên dịch.

Cũng may là anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, Phúc Viên Viên vốn dĩ lúc đầu còn có chút khẩn trương, mới từ từ thả lỏng hơn. Dù sao người ta nói gì hơn phân nửa cô đều không hiểu, vì thế cũng không cần để ý, haha…. 

Bữa tiệc diễn ra một lúc, tới gần 11 giờ, Giám đốc phòng PR Lạc Hàng cầm micro lên sân khấu, bắt đầu luyên thuyên giới thiệu mục đích của buổi khánh thành tàu mới hôm nay, tuyên bố chút nữa sẽ diễn ra lễ khánh thành.

Lạc Thiên Hựu dẫn Phúc Viên Viên cùng tiến lên sân khấu, đợi cho Giám đốc PR nói xong, anh mới nhận micro, nắm tay Phúc Viên Viên đi đến trước mặt mọi người.

“Các vị bằng hữu khách mời, rất vui mừng mọi người có thể đến đây tham gia buổi khánh thành tàu mới. Chiếc tàu này là ước mơ bao nhiêu năm nay của tôi, quan trọng nhất là……” Lời Lạc Thiên Hựu nói đều là tiếng Hoa, nhưng bên cạnh có người phiên dịch song song, dịch thành tiếng Anh cho mọi người nghe. Anh nắm tay Phúc Viên Viên giơ lên cao, “Chiếc tàu khách cỡ nhỏ này, tôi đã quyết định tặng cho người con gái có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời tôi, người này chính là cô Phúc Viên Viên đây!”

Theo lời của anh, tấm vải trắng vốn đang che con tàu trên bến cảng đồng thời được mở ra, một chiếc tàu chở khách màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người, mà trên thân tàu sơn tên – Lucky Star (Ngôi sao may mắn).

“Chiếc tàu này, là quà anh tặng em, có thích không?” Cúi đầu, anh chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cô.

Trong nháy mắt cảm động đã tràn đầy trong lòng cô, hốc mắt cũng lập tức đỏ hồng lên, cô không dám tin đưa tay lên che miệng, nhìn con tàu mới trước mắt hoa lệ độc đáo này, không ngờ tới lại là lễ vật anh tặng cho chính mình!

Bên dưới sân khấu theo lời phiên dịch bắt đầu vỗ tay, nhiều vị phu nhân vừa ghen tỵ vừa ao ước nhìn Phúc Viên Viên, không ngờ cô lại có thể có được chiếc tàu chở khách mới của Lạc thị.

“Thích, rất thích! Thiên Hựu….” Phúc Viên Viên cảm động đến nỗi nước mắt đều rơi xuống.

Lạc Thiên Hựu cúi đầu hôn lên môi cô, “Thích là tốt rồi, đi theo anh.” Anh dẫn cô, hai người sau khi xuống sân khấu liền đi tới cửa cảng, trực tiếp đi qua tấm ván tàu, cùng nhau lên tàu.

Khách khứa trong bữa tiệc dưới sự sắp xếp của nhân viên cũng cùng theo lên tàu, tất cả mọi người đều di chuyển đến boong tàu. Trên boong tàu đã trang trí thành một bữa tiệc nhỏ, xung quanh đều dùng hoa hồng ba màu quây quanh thân tàu vô cùng đặc biệt, chính giữa là một tháp sâm banh.

Lạc Thiên Hựu nắm tay Phúc Viên Viên, cùng nhau dùng dùi khui sâm banh, dàn nhạc bên cạnh chờ đã lâu lập tức tấu lên khúc nhạc nhẹ nhàng, trên thuyền phát ra tiếng hoan hô vang dội.

Trên mặt mỗi người đều là ý cười vui vẻ, còi tàu vang lên, sau đó chầm chậm rời cảng, chuẩn bị đi quanh vịnh một vòng.

Dưới trời xanh mây trắng, Lạc Thiên Hựu thân là chủ nhà, đương nhiên phụ trách điệu nhảy mở màn. Anh nắm tay Phúc Viên Viên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người cùng cô nhẹ nhàng khiêu vũ trên boong tàu.

Phúc Viên Viên chưa từng vui đến như vậy, trái tim đến bây giờ đều kích động loạn nhịp, nụ cười trên khóe miệng làm cách nào cũng không kìm được, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến nỗi sắp nổ tung ra.

Theo điệu nhảy của bọn họ, rất nhiều người cũng theo đó mà ra khiêu vũ, trên mặt mỗi người đều là nụ cười, bất luận là thật lòng hay giả tạo, ít nhất hiện tại bọn họ đều rất vui vẻ.

Màn khiêu vũ mở màn kết thúc, âm nhạc cũng dừng lại, Lạc Thiên Hựu đột nhiên quỳ một chân xuống. Phúc Viên Viên giật mình, kinh ngạc há to miệng: trong lòng đã mơ hồ đoán ra.

Mấy người sớm đã biết sự tình đều tránh sang một bên, trả không gian lại cho bọn họ. Chú Tề không biết từ đâu đi ra, tay cầm một bó hoa tử đằng và linh lan kết lại, đưa cho Lạc Thiên Hựu đang quỳ dưới đất. 

“Cậu chủ, cố lên.” Lúc đưa hoa cho anh, chú Tề còn tiếu lâm nháy nháy mắt.

Lạc Thiên Hựu cầm hoa, ngẩng đầu thâm tình nhìn Phúc Viên Viên, biểu hiện tất cả tình yêu say đắm trong lòng trước mặt cô, giơ bó hoa lên tặng cô.

“Hoa tử đằng có nghĩa là tình yêu bất tận, hoa linh lan nghĩa là hạnh phúc dài lâu. Tiểu Viên của anh, anh muốn xin em cho anh một cơ hội, để anh hoàn thành lời hứa của mình, để anh có thể nắm tay em đi suốt cuộc đời, để cuộc sống tương lai tràn đầy tình yêu bất tận và hạnh phúc lâu dài. Không biết em có bằng lòng cho anh cơ hội này không, để anh có thể trở thành người đàn ông mãi mãi đứng bên cạnh em, cùng em cười, cùng em khóc?”

Phúc Viên Viên sững sờ nhìn anh, giọt lệ trên khóe mắt không khống chế được rơi xuống.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Mấy anh chị em của Lạc Thiên Hựu đều đứng bên cạnh ồn ào hô lớn. Mấy người nước ngoài có người hiểu tiếng hoa có người không, sau khi được người khác hiểu giải thích lại, cũng hô lớn đồng ý đi.

Thật may là chỉ ngập ngừng một chút mà thôi, cô rất nhanh nhận lấy bó hoa trong tay anh, sà vào lòng anh. “Em đồng ý!”

“Woa! Quá tuyệt rồi!”

“Woa Woa Woa—” Tất cả mọi người nhìn thấy phản ứng của cô liền biết cô đồng ý rồi, đều mặc sức la to, biểu đạt lời chúc phúc tới bọn họ.

Lạc Thiên Hựu đứng lên, từ trong túi lấy ra một hộp nhung màu đen, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt đang nằm ở chính giữa.

Cầm chiếc nhẫn kim cương đeo vào tay cô, anh cười nói với cô: “Trời xanh mây trắng làm chứng, em chính là vợ tương lai của anh, chúng ta kết hôn đi.”

“Được!” Phúc Viên Viên gật mạnh đầu, ôm lấy cổ của anh, chủ động hôn anh.

“Bốp bốp bốp bốp!” Tất cả mọi người đều vỗ tay kịch liệt.

Dưới bầu trời xanh, trên tàu đột nhiên thả ra rất nhiều rất nhiều bong bóng, trên mỗi quả bong bóng đều quấn hoa linh lan và tử đằng, bay lượn đầy trời, tượng trưng cho hạnh phúc của bọn họ.

Hai tháng sau, Lạc Thiên Hựu đưa Phúc Viên Viên đến cung điện cổ ở Anh quốc cử hành hôn lễ, những người tham gia đều là bạn bè thân thiết của bọn họ.

Trong hôn lễ, cha Phúc với mẹ Phúc khóc huhu, ba Lạc với mẹ Lạc hai người ngược lại vô cùng vui vẻ.

Sau khi kết hôn, mặc dù Phúc Viên Viên không giúp được gì cho Lạc Thiên Hựu trên thương trường, nhưng điều kỳ lạ là, từ lúc hai người kết hôn xong, việc kinh doanh của Lạc thị năm này tốt hơn năm trước. Người nhà họ Lạc càng ngày càng phát đạt, rất nhiều người đều nói, vợ của Lạc Thiên Hựu thực sự là một Lucky Star đúng như lời đồn.

Qua nửa năm nữa, có một ngày sau khi Phúc Viên Viên thức dậy, đột nhiên lao nhanh tới toilet nôn khan.

Lạc Thiên Hựu lo lắng gần chết, ôm cô không ngừng nôn khan chạy nhanh tới bệnh viện, trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ chứng thực cô đã có bầu hơn một tháng.

Sau đó, trải qua thời gian mang thai chín tháng mười ngày vất vả, Phúc Viên Viên thuận lợi sinh ra một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp. Tình cảm hai vợ chồng vẫn vô cùng hòa hợp.

Lạc Thiên Hựu cuối cùng đã thực hiện thành công lời hứa của anh, nắm tay Phúc Viên Viên hạnh phúc cùng nhau trải qua cả một đời……

- Hoàn -