Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 17




Đối phương nghe cô nói như vậy, vui vẻ cười ha ha, cũng không nề hà một thân dính bùn của mình có làm dơ người khác hay không, bước ào ào lên phía trước, giang tay ôm Phúc Viên Viên một cái thật chặt.

“Đứa bé ngoan! Thật là một đứa bé ngoan mà!”

Lạc Thiên Hựu đúng lúc cùng ba Lạc đi xuống phòng khách, nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, lập tức nghệt mặt ra.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Phúc Viên Viên không dám tin trừng lớn mắt. Hả? Cô có nghe nhầm không vậy?

Đại mỹ nữ vừa nhìn thấy anh, lập tức xông tới ôm hôn thắm thiết, dùng sức hôn mấy cái, “Con trai ngoan của mẹ! Con trở về rồi!”

Lạc Thiên Hựu bị bà ôm cho cả người đều dơ, không vui đẩy bà ra, “Mẹ không cần hôn con như vậy chứ!” Nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của Phúc Viên Viên, anh tiến lên sờ sờ tay cô. “Sao thế?”

Phúc Viên Viên giơ ngón tay lên, chỉ chỉ vào đại mỹ nữ đang tiếp tục cái ‘ôm tình yêu’ với người đàn ông nói, “Bác ấy là mẹ anh?”

“Đúng vậy.” Lạc Thiên Hựu gật đầu.

Đại Mỹ nữ hôn chồng một cái, xoay người cười mỉm chi nói: “Lần đầu gặp mặt nhé, bác là mẹ của Lạc Thiên Hựu.”

Phúc Viên Viên choáng váng! Mẹ gì mà trẻ quá đi à……

Thay một bộ đồ khác, mẹ Lạc mặc một cái áo ngắn hở vai, một chiếc quần dài đen bó sát người, dưới chân đi một đôi giày cao gót nhọn, anh tuấn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn.

“Xin lỗi con, vừa nãy rau củ sau vườn làm dơ hết. Bé dễ thương, không làm con sợ chứ?” Mẹ Lạc thích thú ngồi xuống bên cạnh Phúc Viên Viên, còn thuận tay kéo tay cô sờ sờ nữa.

Lạc Thiên Hựu lập tức đẩy tay của bà ra, “Nói chuyện thì nói chuyện, không cần động tay động chân đâu mẹ.”

Mẹ Lạc khinh thường liếc con trai một cái, “Con dâu tương lai của mẹ, sờ một chút cũng không được sao? Mẹ còn có thể ôm nữa này!” Nói xong, bà không thèm khách khí đưa tay ra hung hăng ôm lấy Phúc Viên Viên, miệng còn nói: “Bé dễ thương, con nói đúng không?”

Phúc Viên Viên bị sự nhiệt tình của bà làm cho giật mình, dừng một lúc, đối diện với mẹ của người yêu, cô cũng chỉ có thể trả lời thế này thôi!

“Ơ…. dạ.”

“Hahaha, bác biết mà. Bé dễ thương, con thật là rất dễ thương á!” Mẹ Lạc siêu nhiệt tình hôn cô một cái chóc.

Che mặt lại, Phúc Viên Viên không biết lúc này nên làm thế nào, bất quá tâm tình căng thẳng mơ hồ thả lỏng, nhìn mẹ Lạc như vậy, có lẽ cũng không ghét cô.

“Mẹ!” Lạc Thiên Hựu lại mất hứng, liền cướp người phụ nữ của mình về, còn khó chịu rút khăn giấy ra lau mặt cho Phúc Viên Viên, giống như muốn lau sạch tất cả dấu vết nào không thuộc về anh.

Mẹ Lạc vừa nhìn thấy hành động của anh, lập tức xụ mặt. “Tiểu tử thối, con dám coi nước miếng của mẹ có độc sao?” Bà tức mình nắm lấy đồ trang trí trên bàn ném qua.

Lạc Thiên Hựu nhanh nhẹn nghiêng về bên trái, đồ vật rơi thẳng vào phía sau, chú Tề không biết từ khi nào xuất hiện phía sau anh, đưa tay ra chụp, chụp được đồ rồi liền nhét vào trong tay áo, làm như chưa có chuyện gì xảy ra lại lui về phía sau.

Một chuỗi hành động này Phúc Viên Viên đều nhìn thấy hết, nhất là chú Tề, cô cảm thấy rất có thiện cảm, mà đối với mẹ Lạc anh tuấn sang sảng, cô cũng thật lòng thích, đồng thời hiểu được tại sao nhắc tới mẹ Lạc, sắc mặt Lạc Thiên Hựu có chút kỳ quái.

Mẹ Lạc cùng Lạc Thiên Kỳ thực sự rất giống nhau, chỉ là kiểu tóc của hai người nên đổi cho nhau mới đúng.

“Được rồi! Trước mặt con trẻ mà không thu lại tính khí, còn ra thể thống gì nữa?” Ba Lạc vẫn ở bên cạnh đóng vai pho tượng cuối cùng mở miệng nói.

“Tôi là vậy á.” Mẹ Lạc nhún nhún vai, hai tay giương ra, vẻ lưu manh.

Phúc Viên Viên len lén quan sát ba Lạc, ông không giống với hai anh em nhà họ Lạc lắm, ngoại hình có hơi thô kệch một chút, so với hai anh em họ có cảm giác giống con lai hơn. Lúc ông không nói chuyện nhìn vô cùng nghiêm túc, thật không biết sao có thể ghép thành một đôi với mẹ Lạc thích nói thích cười nữa?

“Giả bộ nghiêm túc cái gì? Cẩn thận dọa bé dễ thương của tôi.” Mẹ Lạc đứng dậy ngồi xuống trên tay ghế của ba Lạc, cười hì hì đưa tay ôm vai ông.

Ba Lạc trừng mắt nhìn bà, thấy bà vẫn nguyên bộ dạng đó, thở dài nhìn Phúc Viên Viên, “Hiếm khi tới đây một chuyến, cứ yên tâm mà chơi, chuyện của Thiên Hựu, thực sự cảm ơn sự giúp đỡ của gia đình cháu.”

Chuyện của Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu, đương nhiên có người báo cho ông biết từ đầu đến cuối. Nhà họ Lạc cũng không tính đem chuyện hôn nhân của con cái ra mua bán, chọn ai làm bạn đời, con trai tự thấy hài lòng vừa mắt là được, trưởng bối bọn họ bình thường cũng không quản.

Theo như ông thấy, cô bé Phúc Viên Viên này đơn thuần lương thiện, không nói cái khác, nếu như con gái thông thường biết mình bị lợi dụng, sẽ rất khó có thể giống như cô đối với con trai mình không rời bỏ.

Mặc dù sau này cô không giúp được gì nhiều cho sự nghiệp của con trai cũng không sao, những việc giao tiếp xã hội tự nhiên đã có phòng PR đi xử lý, cô chỉ cần ngoan ngoãn làm con dâu nhà họ Lạc là đủ rồi.

“Dạ không có gì, Lạc Thiên Hựu là bạn trai của cháu, giúp anh ấy là chuyện đương nhiên ạ.” Phúc Viên Viên đối diện với gương mặt nghiêm túc của ba Lạc, có chút sợ sệt.

Lạc Thiên Hựu nhìn ra vẻ mệt mỏi trong đáy mắt cô, gật đầu với ba mẹ nói: “Tụi con vừa mới xuống máy bay, chắc đi nghỉ trước đã, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm.”

“Ừm, đi nghỉ đi. Bé dễ thương, tối gặp con nhé.” Mẹ Lạc tặng cô một nụ hôn gió.

Phúc Viên Viên đỏ mặt gật đầu, rồi cùng Lạc Thiên Hựu ra phòng phía sau nghỉ ngơi.

Hành lý của hai người sớm đã được đưa vào phòng, Lạc Thiên Hựu rất tự nhiên đưa cô về phòng của mình. Chú Tề ở phía sau nhíu nhíu mày nhưng lại không nói gì.

Đợi cho Phúc Viên Viên ngủ say rồi, Lạc Thiên Hựu mới nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đi đến phòng làm việc của anh, chú Tề đã đứng ở bên trong đợi.

“Cậu lớn, cà phê của cậu.” Chú Tề bưng tách cà phê trên tay cô giúp việc đặt xuống bàn làm việc.

Kỳ thực Lạc Thiên Hựu cũng hơi mệt, nhè nhẹ xoa cổ. “Chú Tề, việc cháu dặn dò hôm trước, xử lý thế nào rồi?”

“Toàn bộ đã xử lý xong, nhưng muốn sơn hoàn toàn khô phải cần hai ngày nữa. Cậu lớn, thiếp mời sẽ phát thế nào?” Chú Tề từ một bên rút ra một bìa hồ sơ, lật ra đặt xuống bàn. “Cậu lớn, đây là hình ảnh sau khi hoàn thành, cậu xem như vậy đã được chưa.”

Lạc Thiên Hựu cẩn thận nhìn bức hình, lật qua lật lại một hồi mới hài lòng gật đầu. “Ừm, thiếp mời chỉ cần gửi cho bạn bè thân thiết, không cần phô trương quá.”

“Vâng, những vật phẩm khác đều đã liên hệ xong rồi, hôm đó sẽ giao đến thuyền, được chọn là hoa hồng ba màu, đỏ, trắng và xanh dương. Ngày mai xác nhận kích cỡ lễ phục, còn lại đều đã sắp xếp ổn thỏa.”

“Ừm, như vậy là tốt rồi, cứ theo kế hoạch mà tiến hành.” Không biết đến hôm đó, tiểu Viên sẽ có phản ứng thế nào đây? “Đúng rồi, chú nhớ đổi hoa cài trên người cô ấy thành tử đằng và linh lan.”

Chú Tề vừa nghĩ tới ý nghĩa của hai loại hoa này, vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt trở nên nhu hòa rất nhiều, “Chúc mừng cậu, cậu lớn, hi vọng cô cậu thực sự hạnh phúc.” Trải qua thời gian dài như vậy, cậu lớn cuối cùng xem như cũng đã tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.

Lạc Thiên Hựu thả lỏng người dựa vào lưng ghế, nhắm mắt trầm tư, gương mặt cười thương nhớ trong lòng anh lúc nào cũng làm anh cảm thấy ấm áp, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Cám ơn lời chúc phúc của chú, chú Tề, cháu sẽ hạnh phúc.”

Phúc Viên Viên cứ như vậy ở lại nhà họ Lạc, cùng với Lạc Thiên Hựu và tất cả người nhà họ Lạc đón tết Trung thu, lúc buồn chán thì nói chuyện và làm việc cùng mẹ Lạc.

Qua trung thu, Lạc Thiên Hựu đột nhiên bận rộn trở lại, nhưng cô cũng không để ý nhiều bởi vì tất cả tinh lực của cô đều dùng để ứng phó với mẹ Lạc rồi.

Mấy ngày nay cùng mẹ Lạc đi dạo phố, khiến cô mở rộng tầm mắt, cảm thấy trước đây cùng bạn học đi dạo phố căn bản chỉ là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt hơn mà thôi. Mẹ Lạc bước vào một cửa tiệm, cũng không thèm nhìn giá, đầu tiên lượn một vòng khắp cửa hàng, sau đó liền chỉ tay, cái này, cái kia, mẫu này, mẫu kia một lượt.

Lúc cô đang cảm thấy mẹ Lạc thực sự mua nhiều đồ quá, mẹ Lạc lại nói một câu, “Trừ những thứ tôi chỉ ra thì không cần, còn lại giúp tôi gói lại.”

Phúc Viên Viên ngẩn người tại chỗ, sau đó cả cửa tiệm giống như đang dọn nhà vậy, tất cả nhân viên đều đứng lên, từ đồ nhỏ đến quần áo đều lập tức dọn trống không.

Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Lạc ở trong lòng cô đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, mẹ Lạc đột nhiên ngượng ngùng hỏi cô: Có phải là mua ít quá không?!

Bằng câu nói này, mẹ Lạc trong lòng cô trực tiếp biến thành thần linh rồi! Kết quả mấy ngày hôm sau, quần áo của cô phải đếm bằng “tủ” chứ không phải là “bộ” nữa.

Tận tình đưa cô đi mua sắm mấy ngày, sau đó mẹ Lạc đổi sang mặc quần bò nhẹ, áo dơ, đội mũ rơm dẫn cô đi trồng rau.

Phúc Viên Viên vĩnh viễn không thể quên được, lúc cô đứng trong vườn hoa hồng mỹ lệ nhìn thấy vườn rau đã kinh ngạc đến thế nào, trong đầu vẽ ra ba đường sọc đen, chỉ có thể ngu ngốc đứng tại chỗ.

Mẹ Lạc ngược lại rất hăng hái, cầm lấy cái cuốc nhỏ đặc chế cuốc cỏ dại, cũng không quên một bên giới thiệu cho cô đây là loại rau gì, nào là hành gừng tỏi, củ cải trắng rồi bắp cải.

Sau này cô mới biết, hóa ra mẹ Lạc lại tốt nghiệp đại học nông nghiệp! Sau khi lấy chồng sinh con xong lại tiếp tục lấy học vị tiến sĩ, thật là quá lợi hại.

Lúc nhàn rỗi, bà cũng đem chuyện tình ngày xưa của giữa bà và ba Lạc kể cho cô nghe, công tử nhà giàu và cô nông dân, woa, thật sự quá cảm động.

Lạc Thiên Hựu thấy Phúc Viên Viên ngày nào cũng chạy theo mẹ, làn da trắng nõn đã điểm màu mật ong, cơ thể dường như cũng tốt hơn rất nhiều, cũng tùy ý để mẹ đưa cô đi xung quanh.

Mãi đến một buổi sáng nọ, Phúc Viên Viên đột nhiên bị người ta lôi ra khỏi ổ chăn êm ái.

“Bác gái?” Vẫn còn buồn ngủ bước theo sau mẹ Lạc, trong đầu cô vẫn là một đống keo đặc.

“Không phải đã nói gọi bác là mẹ sao?” Mẹ Lạc kéo cô thẳng xuống lầu, sau đó trực tiếp nhét cô vào trong xe, đóng cửa xe xong, bảo tài xế phía trước lái đi.

Phúc Viên Viên xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, chiếc xe lắc lư một hồi, lúc này mới thực sự đánh thức cô. “Bác gái, bác muốn đưa con đi đâu vậy?” Trời ơi trên người cô còn mặc đồ ngủ đó….. ặc, chân của cô còn mang đôi dép bông nha!

“Bác gái, con vẫn còn mặc đồ ngủ…..” Trời ơi, xấu hổ chết đi được, cô lại mặc đồ như vậy đi qua trước mặt nhiều người rồi lên xe?!

“Gọi mẹ. Ngoan, bé dễ thương, con yên tâm, mẹ đưa con đến chỗ rất tốt.” Sờ sờ gò má non mềm của cô, mẹ Lạc cực kỳ hài lòng với cô con dâu này.

Phúc Viên Viên ngu ngơ bị mẹ Lạc lôi kéo đi, đầu tiên bị đưa đến tiệm salon cao cấp trong trung tâm thành phố, giống như búp bê đồ chơi, bị một nhóm phụ nữ bao vây nói mấy lời cô không hiểu gì, sau đó liền bị kéo vào phòng tắm lột sạch trơn.

“Aaa---”

Trong phòng tắm thỉnh thoảng truyền ra tiếng thét kêu đau của Phúc Viên Viên, mẹ Lạc nhàn nhã cầm tờ tạp chí, cười cười ngồi ở ghế bên ngoài đợi, tiện tay cầm tách cà phê thơm ngào ngạt uống một ngụm.

Phúc Viên Viên mới sáng sớm đã bị người ta lôi qua kéo lại như vậy, da trên người không biết đã bị lột đi mấy lớp, làm xong người rồi sang làm tóc. Lúc mới bắt đầu cô còn phản kháng, qua hai giờ đồng hồ sau, cô liền tùy ý mấy người này. 

--- -----

Bến tàu cảng New York, cạnh bờ đang tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, bên cạnh lại sừng sững một món đồ khổng lồ, bên trên dùng vải trắng che lại.

Người xuất hiện ở bữa tiệc hơn một nửa là người châu Á, những người này đều là người phụ trách khắp nơi của Lạc thị, có lẽ là anh em của Tổng giám đốc đương nhiệm hoặc là anh em con chú bác.

Lạc Thiên Hựu mặc một bộ vest đuôi tôm màu đen sậm đi qua lại trong bữa tiệc, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thường xuyên quay đầu nhìn về phía cổng vào.

“Sao còn chưa tới?” Nhìn đồng hồ, chờ không thấy người vốn nên đến, anh có chút sốt ruột.

“Yên tâm đi, em vừa gọi điện thoại cho mẹ, sắp tới rồi.” Lạc Thiên Kỳ nói một câu, lại quay đầu chào hỏi khách khứa.

Đại khái qua tầm nửa tiếng, một chiếc xe lễ dài xa hoa cuối cùng cũng chầm chậm tiến vào bến tàu.

Lạc Thiên Hựu nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười dịu dàng tiến ra đón.

Cửa xe mở ra, xuống xe trước đương nhiên là mẹ Lạc trang phục lộng lẫy, nhìn thấy con trai cả mặt tươi cười nghênh đón, bà cũng cười, thức thời tránh sang một bên.

Trên bữa tiệc, ai ai cũng chú ý đến hành động của Lạc Thiên Hựu. Bọn họ đều biết hôm nay là ngày con tàu mới của vận thủy Lạc thị ra mắt, cũng là lễ đính hôn của người nối nghiệp tương lai Lạc Thiên Hựu, nhưng rất nhiều người không biết vị hôn thê của anh từ đâu xuất hiện, cũng chưa có ai từng gặp qua, vì thế vô cùng hiếu kỳ.

Lạc Thiên Hựu đi đến bên xe, ánh sáng trong xe hơi tối, anh nhìn không rõ, ra dáng một quý ông vươn một tay dừng ở trong xe.

Người trong xe dường như có chút e thẹn, ngừng lại một chút, một bàn tay nhỏ trắng mềm mới nhẹ nhàng đặt lên tay anh, tiếp theo là đôi giày cao gót nhọn màu tím chậm rãi bước xuống, từ trong xe bước ra một vị tiểu mỹ nhân da trắng như ngọc.

Lạc Thiên Hựu trước giờ vẫn biết Phúc Viên Viên không khó nhìn, chỉ là không ngờ tới cô sau khi được trang điểm ăn mặc lộng lẫy, lại trở nên xinh đẹp động lòng người như vậy.

Khuôn mặt đẹp ngọt ngào được trang điểm tự nhiên, đôi mắt to tròn sau khi được trang điểm còn to hơn nữa, rất có thần thái, như làn nước nhẹ nhàng lay động lòng người. Làn da cô vốn dĩ đã rất đẹp, sau khi được chăm sóc đặc biệt càng sáng lấp lánh hơn nữa, đôi môi nhỏ xinh thoa son màu hồng nhạt, tóc được bới rối phía sau đầu, mặc một bộ lễ phục kim tuyến trễ ngực, đôi chân nhỏ xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người.