Phúc Thủy - Ninh Viễn

Chương 75




Trong khoảnh khắc, Thẩm Nhung không nói nên lời, mắt cô đỏ hoe vì câu nói bất ngờ của đối phương.

Cô không rút tay lại, để mặc Thịnh Minh Trản nắm lấy.

Chóp mũi hai người gần như chạm, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn cảm thấy quá xa.

Khi định ôm Thẩm Nhung vào lòng, bất ngờ nhìn thấy trên cổ tay em có chiếc vòng tay lạ.

Nhìn chằm chằm một lúc, cô mơ hồ nhớ lại.

Chiếc vòng tay này không lạ chút nào, là chiếc cô đã giúp Thẩm Nhung thắng cược.

Tối nay, tại quán bar hỗn loạn và ngột ngạt đó.

Ban nhạc yêu thích đã tan rã từ lâu, hai người họ cũng vậy.

Ánh mắt Thịnh Minh Trản đờ đẫn, năm ngón tay run rẩy buông ra, thả em ra.

Thẩm Nhung đã kìm được nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa thể bình tĩnh lại ngay.

May thay, Thịnh Minh Trản đã nhắm mắt lại, không muốn để Thẩm Nhung phát hiện ra sự mất mát của mình, nên cũng không nhìn thấy Thẩm Nhung lúng túng.

Có vẻ như đã lấy lại tinh thần.

Thẩm Nhung lặng lẽ đứng dậy, rót cốc nước ấm quay lại, không lên tiếng, đưa cho Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản nhận lấy, cụp mắt xuống, lặng lẽ uống nước.

Không biết Thịnh Minh Trản có xấu hổ hay không, dù sao Thẩm Nhung cũng xấu hổ đến mức không thoải mái.

Tự rót cho mình cốc nước, Thẩm Nhung đứng trước cửa sổ kính, nhìn màn đêm mênh mông để bình ổn lại cảm xúc.

Rất bình thường.

Thẩm Nhung tự nhủ, rất bình thường, khi phản ứng muốn rút lui ở mức nghiêm trọng nhất, người này cũng lượn lờ mãi trong giấc mơ của cô, thỉnh thoảng còn ác ý đâm vào tim cô, mất ngủ là chuyện thường ở huyện.

Những ngày đêm mơ về người con gái có cái tên ba chữ đó, không người yêu cũ sống sờ sờ nào ở bên cạnh để nắm tay, ôm ấp, tất cả đều tự mình giải quyết, bây giờ cô có được đãi ngộ này đã là tốt lắm rồi.

Lòng Thẩm Nhung vừa tự an ủi vừa chỉ trích Thịnh Minh Trản, người bị chỉ trích mà không hề hay biết đã uống xong nước, lặng lẽ nhìn bóng lưng Thẩm Nhung.

Ánh mắt nóng bỏng phản chiếu trên tấm kính, khiến Thẩm Nhung vô tình bị cuốn vào dòng hồi ức.

Đừng nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.

Lúc này họ không phải là chim hoàng yến và quý cô số 1 có thể làm bất cứ điều gì khi nhắm mắt lại.

Mà là Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Là người yêu cũ đã từng thất bại một lần.

Thẩm Nhung uống cạn ly nước trong tay, dập tắt phần nào chút lửa giận đang âm ỉ trong lòng.

Quay người lại cũng không nhìn Thịnh Minh Trản, đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, nhúng vào nước ấm vài lần rồi quay lại, định lau người cho Thịnh Minh Trản.

Lúc này Thịnh Minh Trản đã mở mắt, nhưng so với ánh mắt lanh lợi thường ngày thì có phần đờ đẫn.

"Trông chị thế chắc không tự tắm được đâu. Mùa hè nóng nực, ở ngoài cả ngày, mồ hôi đầm đìa mà ngủ thì không thoải mái. Em tốt bụng, lau cho chị nhé."

Thẩm Nhung lau từ mu bàn tay Thịnh Minh Trản lên cổ, chiếc áo cổ lọ che mất một nửa cổ, khó lau quá.

Thẩm Nhung không muốn lúng túng, tỏ ra chột dạ, nên trực tiếp đưa tay vào, luồn ngón tay vào cổ áo Thịnh Minh Trản, muốn kéo cổ áo xuống một chút để lau cho sạch.

Không ngờ Thịnh Minh Trản, người vẫn bất động như xác chết nãy giờ, bỗng dưng sống lại, ngăn cản.

Ánh mắt sâu thẳm từ sau cặp kính, hất tay Thẩm Nhung ra, nói: "Chị tự đi tắm."

"Ừm ừm, được được, mời chị."

Thẩm Nhung cũng lười đôi co với ma men, còn giúp cô đỡ mất công, tốt quá rồi.

Thịnh Minh Trản đứng dậy, như để chứng minh mình thật sự có khả năng tắm rửa, đi một đường thẳng tắp đến phòng tắm.

Thẩm Nhung nhìn bóng lưng cứng đầu im lặng của cô ấy, suy nghĩ một lúc, dường như Thịnh Minh Trản gần đây không cài khuy áo đến tận cổ thì cũng mặc áo cổ lọ, không hề lộ ra chiếc cổ cao quý.

Lúc này còn hất tay cô ra?

Có bí mật gì trên cổ sao?

Một suy đoán chợt nảy sinh.

Không thể nào...

Chẳng lẽ Thịnh Minh Trản cũng giấu một thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy trên cổ?

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra.

Sau một ngày quẩy tưng bừng, Thẩm Nhung cũng hơi mệt, nhưng chỉ có một phòng tắm, cô không thể tắm cùng Thịnh Minh Trản như trước nữa.

Trong lúc chờ tắm, cô gọi video cho Thẩm Đại.

Nói chuyện hơn nửa tiếng, nói đến khi Thẩm Đại buồn ngủ kinh khủng, Thẩm Nhung cũng đã ngáp mấy cái, Thịnh Minh Trản vẫn chưa ra.

Thịnh Minh Trản là người có tính sạch sẽ, tắm rửa lại càng lề mề, trước đây cũng vậy, một khi vào phòng tắm là chiếm mất hơn cả tiếng đồng hồ.

Nhưng hôm nay chị ấy uống rượu, bên trong lại không có động tĩnh gì, khiến Thẩm Nhung hơi lo lắng.

Nói lời chúc ngủ ngon với Thẩm Đại, cúp video, Thẩm Nhung đi về phía phòng tắm hai bước, vừa định hỏi han xem chị ta còn sống không thì thấy cửa phòng tắm hé mở một khe hở.

"Thẩm Nhung."

"Sao vậy?" Thẩm Nhung tiến lại gần hỏi.

Giọng nói của Thịnh Minh Trản bay ra cùng hơi nước.

"Chị, quên không mang đồ ngủ."

Thẩm Nhung nhịn cười, "Nói sớm đi, lấy cho chị."

Thẩm Nhung biết khi Thịnh Minh Trản khi ra ngoài sẽ đem hết đồ dùng cá nhân mang theo bên mình.

Vừa cười thầm Thịnh Minh Trản trong lòng, vừa kéo vali của ra, tùy ý nhập một mật khẩu rồi "cạch" một tiếng mở ra.

Sau khi mở vali, Thẩm Nhung mới nhận ra mật khẩu của Thịnh Minh Trản không đổi, đã mười năm không đổi, vẫn là ngày sinh của cô, người yêu cũ này.

Thịnh Minh Trản mang theo bộ đồ ngủ hai mảnh, khác với chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ mà chị ấy thường mặc trước đây, không giống phong cách của chị ấy.

Có phải vì loại đồ ngủ này có cúc áo, có thể dễ dàng che giấu bí mật trên cổ không?

Một khi mạch suy nghĩ được khai thông, mọi chi tiết đều có thể xâu chuỗi lại với nhau.

Đồ ngủ được nhấc lên, để lộ một chiếc điện thoại di động.

Thẩm Nhung trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại này.

Đây không phải là chiếc iPhone 14 mà Thịnh Minh Trản thường dùng, mà là một chiếc Android.

Thịnh Minh Trản có hai chiếc điện thoại?

Thẩm Nhung nhìn một lần, rồi lại nhìn một lần nữa, nheo mắt, cảm giác mí mắt giật liên hồi.

Lấy điện thoại của mình ra khỏi túi quần, mở WeChat tìm hộp thoại của "Quý cô số 1", gửi cho đối phương một tin nhắn.

Ù ù——

Màn hình điện thoại Android sáng lên, báo có một tin nhắn WeChat mới.

Thẩm Nhung lại gửi thêm một tin nhắn mà không biểu lộ cảm xúc.

Ù ù——

Nhịp điệu tin nhắn đến hoàn toàn giống nhau.

Thẩm Nhung cười lạnh trong lòng, được rồi, lần này đã có bằng chứng trong tay.

Chuyện vốn đã không có gì phải nghi ngờ thì càng không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Quý cô số 1, lần này chị sẽ hiểu sâu sắc thế nào là "uống rượu hại thân".

Đưa bộ đồ ngủ qua khe cửa cho Thịnh Minh Trản, Thịnh Minh Trản mặc xong đi ra, Thẩm Nhung nói: "Em đi tắm đây."

Thẩm Nhung vào phòng tắm, Thịnh Minh Trản đứng trước gương sấy tóc ầm ầm.

Trước khi tắm, Thịnh Minh Trản cảm thấy choáng váng, sau khi vào tắm, nước xối lên người, cộng thêm việc đã ngủ một chút trước đó, cô tỉnh táo hơn rất nhiều, bộ não bị cồn làm tê liệt cũng dần dần hoạt động trở lại.

Qua những sợi tóc bay múa trước mắt, cô nhìn thấy mình trong gương đã thay đồ ngủ.

Nghĩ đến việc Thẩm Nhung lấy đồ ngủ giúp cô, lòng chợt thấy trống rỗng.

Tắt máy sấy tóc, nhìn về phía phòng tắm, xác nhận tiếng nước chảy bên trong vẫn liên tục, đi mở vali.

Tốt thôi, chiếc điện thoại mới đó nằm chình ình ở tầng trên cùng, khiến mắt cô đau nhói.

Thịnh Minh Trản xoa xoa thái dương đang căng lên, cầm điện thoại lên, còn chưa mở khóa màn hình đã thấy có hai tin nhắn chưa đọc.

Thịnh Minh Trản: "..."

Thịnh Minh Trản cố gắng nở một nụ cười, có lẽ đó chỉ là một thông báo tin tức vô duyên nào đó?

Cô mở WeChat lên và nhìn thoáng qua. Được rồi, đó là một "Chẳng ngon tẹo nào" vô duyên.

"Chẳng ngon tẹo nào" gửi hai tin nhắn WeChat liên tiếp, không có nội dung gì bổ ích, rõ chế giễu.

Tin nhắn đầu tiên chỉ có một từ: [Hừ]

Tin nhắn thứ hai có thêm một từ: [Hừ hừ]

Thịnh Minh Trản và sự chế nhạo tàn nhẫn của Thẩm Nhung nhìn nhau trong im lặng, nội tâm trống rỗng một lúc, rồi cô che mặt, lẩm bẩm: "Lần sau không được uống nữa..."

Nói như vậy, Thẩm Nhung đã hoàn toàn biết chuyện.

Có vẻ như sự thông minh của Thẩm Nhung thực sự lúc ẩn lúc hiện.

Đôi khi chậm chạp đến phát bực, đôi khi lại nhanh trí đến mức ma quỷ cũng không thể bắt.

Vì đã bị phát hiện hoàn toàn, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Thịnh Minh Trản cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, không cần phải nghĩ cách che giấu nữa, tốt.

Nghĩ như vậy, Thịnh Minh Trản cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Dù sao người không muốn bức màn bí mật này bị vạch trần nhất cũng không phải là cô.

Thịnh Minh Trản dựa vào ghế sofa, bật TV lên, xem phim tài liệu để thư giãn.

Thẩm Nhung tắm xong đi ra, thấy Thịnh Minh Trản đang chễm chệ trên ghế, mái tóc đen dài xõa xuống vai, ánh sáng trong phòng khách không có đèn chính mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm của chị ta.

Thẩm Nhung ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, thấy cúc áo ngủ của Thịnh Minh Trản vẫn cài đến trên cùng.

Mà Thịnh Minh Trản say đến mức quên cả lấy đồ ngủ, đầu óc rõ không tỉnh táo.

Lúc này không thăm dò thì còn đợi đến bao giờ.

Thẩm Nhung chỉnh lại tư thế, nghiêng về phía Thịnh Minh Trản, giả vờ quan sát.

"Thịnh Minh Trản, chị mặc đồ ngủ như vậy không thấy khó chịu sao?" Ánh sáng lạnh của TV và ánh sáng ấm áp của đèn ngủ giao nhau trên gương mặt hoàn hảo của Thịnh Minh Trản.

Cô lại chăm chú xem TV một lúc, rồi mới chậm rãi quay đầu lại, có chút bất lực, chán nản nói: "Thẩm Nhung, chị gần như tỉnh rượu rồi."

Đừng thăm dò nữa, vô ích thôi.

"Ồ." Thẩm Nhung chán nản dựa lưng vào ghế.

Sao tỉnh nhanh thế?

Lúc nãy còn mất trí nhớ mà?

Thẩm Nhung hối hận không thôi, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.

Đêm khuya, hai người yêu cũ ngồi ở hai bên của một chiếc giường lớn, buồn ngủ díu cả mắt, nhưng không ai tự nhiên nằm xuống giường.

Cả hai đều nhớ rõ ràng chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó ở nhà họ Thẩm.

Thẩm Nhung cũng vì sự mất kiểm soát lần đó mà xác định được một điều.

Bình thường cô không quan tâm đến chuyện đó, mấy năm không làm cũng không thèm nghĩ đến.

Nhưng một khi gặp Thịnh Minh Trản thì tình hình hoàn toàn khác.

Thịnh Minh Trản giống như một viên thuốc nhỏ đặc trị dành riêng cho cô.

Cô không hề muốn nhớ lại bộ dạng không biết thỏa mãn của mình dưới sự tác động của Thịnh Minh Trản ngày hôm đó.

Thẩm Nhung có chút bực bội, âm thầm liếc nhìn chiếc sô pha không xa.

Vẫn nên tránh xa Thịnh Minh Trản.

Nếu người yêu cũ này cố trêu cô, có lẽ chỉ cần vài ba chiêu là có thể dễ dàng khiến cô đầu hàng.

Lúc này hai người đang ở chung một không gian với tư cách là "Thẩm Nhung" và "Thịnh Minh Trản", cô không muốn mất mặt.

Thịnh Minh Trản thấy ánh mắt đối phương lưu luyến trên chiếc ghế sô pha không xa, biết người yêu cũ này đang nghĩ gì, chủ động nằm xuống một cách thoải mái, tháo kính ra, nhắm mắt dựa vào đầu giường, nói:"Đang nghĩ lung tung gì đấy?"

Để chứng minh mình không hề nghĩ lung tung, Thẩm Nhung lập tức nằm xuống.

"Ai nghĩ lung tung chứ?"

Nằm trên chiếc giường êm ái, Thẩm Nhung được khai sáng, chết tiệt, lại bị chị ta khiêu khích rồi.

Thịnh Minh Trản đổi tư thế, Thẩm Nhung không nhìn nhưng nghe thấy tiếng lún xuống của nệm.

Chị ta tắt đèn.

Đèn vừa tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Đối với Thẩm Nhung, tất cả những không gian tối tăm đều rất giống phòng ngủ của cô.

Thẩm Nhung đặt tay lên ngực, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen.

Thịnh Minh Trản sẽ làm gì cô không?

Trong bóng tối, Thịnh Minh Trản nhận thấy hơi thở của Thẩm Nhung trở nên gấp gáp.

Đang căng thẳng à.

Thịnh Minh Trản không tiến về phía Thẩm Nhung, "cạch" một tiếng, ánh sáng của đèn ngủ nhỏ phát ra từ dưới mép giường bên phía Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung ngay cảm thấy an toàn.

"Có loa bluetooth."

Giọng Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng, không hề có cảm giác áp bức, "Nghe nhạc thư giãn được không?"

Thịnh Minh Trản có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của cô, cũng có thể ngay xoa dịu trái tim đang bồn chồn của cô.

Đôi mắt không đeo kính sắc bén ấy, dịu dàng như có thể bao dung tất cả.

Trong bầu không khí này, Thẩm Nhung chắc chắn rằng hai người họ sẽ không làm chuyện đó.

Thịnh Minh Trản: "Adieu?"

Thẩm Nhung "Ừm".

Bài hát Adieu quen thuộc, giai điệu quen thuộc, con người quen thuộc.

Thẩm Nhung nghĩ rằng đêm nay sẽ rất khó ngủ, nhưng khi cô nghe thấy Adieu, được bao quanh bởi những điều đã từng đồng hành bên cạnh, cảm giác xa lạ đầy cảnh giác dần dần tan biến.

"Depuis si longtemps que je t"aime autant..."

Đã từ lâu, tôi yêu em nhiều đến thế...

Thẩm Nhung không nhận ra rằng, khi cô sắp ngủ thiếp đi, cô đã vô thức hát theo câu này.

Sáng hôm sau khi sắp tỉnh dậy, Thẩm Nhung vẫn chưa mở mắt, ý thức vẫn đang trôi nổi trên tầng khí quyển, trong vòng tay có thứ gì đó ấm áp, mềm mại, cảm giác rất tuyệt và thơm phức, khiến cô không nhịn được ôm chặt vào lòng, còn dụi dụi mặt vào.

Ngủ thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Thức xong mới phát hiện mình vậy mà lại tỉnh dậy từ trong vòng tay của Thịnh Minh Trản.

Không chỉ gối đầu thoải mái trên cánh tay, còn ôm eo người ta, dính cả người vào.

Giống hệt như lúc đang yêu nhau say đắm.

Thịnh Minh Trản bị đè cả một buổi sáng, không thể nhúc nhích cũng không thể dậy, hết cách, đành để Thẩm Nhung ngủ thêm một lúc trên vai mình, tay kia cầm điện thoại xem tin tức ngành.

Người trong lòng động đậy, Thịnh Minh Trản liếc nhìn, "Tỉnh rồi à?"

Giọng nói lạnh lùng, rượu tối qua đã hoàn toàn tỉnh.

Lại biến thành người yêu cũ khó đối phó còn cay nghiệt.

Thẩm Nhung giật mình, lập tức bật dậy.

Thấy phản ứng rõ ràng của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản không nhịn được cười.

Thẩm Nhung trừng mắt.

Trước đây khi hai người còn yêu nhau, thường xuyên gặp phải tình huống như thế này.

Lúc đó, dù tỉnh dậy sớm cũng sẽ giả vờ ngủ, cho đến khi Thẩm Nhung tỉnh dậy, sẽ giả vờ như cũng vừa mới tỉnh, hôn lên má nóng hổi và đôi môi mềm mại của Thẩm Nhung.

Còn bây giờ thì sao?

Tại sao không để cô tỉnh dậy trước?

Hoàn toàn là một người yêu cũ xấu tính không chừa đường lui, khiến người ta xấu hổ!

Thẩm Nhung không hiểu, chị đã say rồi sao không thể ngủ thêm một chút?

Thẩm Nhung định nói gì đó, Thịnh Minh Trản vẫn đang thong thả xem điện thoại đã lên tiếng trước: "Thói quen, khi ngủ cơ thể sẽ tự động chọn tư thế thoải mái nhất; vì quá mệt, hôm qua chơi cả ngày nên ngủ quên mất; vì giường quá nhỏ, nếu không em mới không thèm đến gần chị."

Thẩm Nhung: "?"

Thịnh Minh Trản đưa ánh mắt khiêu khích từ phía sau điện thoại, "Chị chuẩn bị sẵn lý do cho em rồi đó, cô Thẩm cứ chọn đại một câu đi."

Thẩm Nhung: "..."

Hôm qua cô không nên quan tâm đến chị ta, ném chị ta ở quán bar cho khoẻ?

Thẩm Nhung hất chăn, hất thẳng vào mặt Thịnh Minh Trản, xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Thịnh Minh Trản kéo chăn xuống, nhận xét bằng hai từ, "Thô lỗ."