Phúc Thủy - Ninh Viễn

Chương 62




Thẩm Nhung nhớ lại những ngày đầu khi Thịnh Minh Trản mới vào đại học, từ trạng thái dính như sam bỗng nhiên chuyển sang chỉ gặp nhau một lần một tuần. Nỗi nhớ nhung khiến Thẩm Nhung khó chịu, nhưng cô không muốn Thịnh Minh Trản phải vất vả đi lại, nên chủ động tìm đến chị.

Sau nhiều năm, bỏ lại mọi toan tính và phép tắc xã giao, đêm nay, trên đường đến Thiên Lý Xuân Thu số 128, lòng cô tràn đầy sự hồi hộp, phấn khích, giống như cảm giác mong đợi khi đến gặp Thịnh Minh Trản ngày nào.

Cô như được trở về thời thanh xuân.

Thiên Lý Xuân Thu số 128 vẫn sạch sẽ như xưa.

Từ xa, Thẩm Nhung nhìn thấy ánh đèn sáng, tựa đang mời gọi người lữ khách trở về.

Thẩm Nhung đến thẳng từ buổi tiệc, mặc chiếc váy dài bên ngoài khoác áo, trang điểm tinh tế và xinh đẹp.

Như thể cô đã cố tình chuẩn bị cho cuộc hẹn nửa đêm với "người lạ chưa từng gặp mặt".

Cổng sân không đóng, Thẩm Nhung bước trên con đường lát đá đến cửa chính.

Khi dùng vân tay mở cánh cửa bọc thép nặng nề, tiếng tim đập như át đi mọi âm thanh náo nhiệt của tự nhiên trong đêm.

Tối nay chị ấy sẽ đến chứ?

Dù Thẩm Nhung 99% chắc chắn Quý cô số 1 chính là Thịnh Minh Trản, nhưng cô cũng biết rằng, mọi việc trên đời dẫu có chắc chắn đến đâu cũng luôn có 1% khả năng không như ý muốn.

Quý cô số 1 có 1% khả năng thực sự là một người xa lạ.

Ngay cả khi đó thực sự là Thịnh Minh Trản, liệu chị ấy có đến không?

Hay là Thịnh Minh Trản sẽ lại để cô chờ đợi ở đây một lúc lâu như trừng phạt?

Phía sau cánh cửa này, điều gì đang chờ đợi cô?

Cạch, cửa mở.

Ánh sáng ấm áp từ khe cửa tràn lên người cô đang lạnh lẽo.

Nhìn vào phòng khách, không có ai.

"Xin chào, em là Thẩm Nhung."

Thẩm Nhung nói với căn phòng, "Em vào đây."

Không có tiếng trả lời.

Đèn trong nhà chẳng bật mấy bóng, chỉ có đèn tường trên tầng hai sáng.

Trong ký ức của Thẩm Nhung, những đêm ở nhà họ Thẩm thường có tông màu thế này.

Không khí quen thuộc và hành động khiêu khích có chủ đích mà cô đã biết rõ trong những ngày qua khiến cô nhận ra rằng, tối nay có thể thực sự xảy ra chuyện gì đó.

Trong căn nhà rộng lớn không có một tiếng người, Thẩm Nhung đi vào bếp bật đèn, thấy mấy chiếc cốc trong tủ vẫn còn đó.

Cô lấy chiếc cốc mà mình thường dùng, rót nước lọc, làm dịu cổ họng khô khốc.

Sẽ có ai đến không?

Thẩm Nhung đứng bên cửa sổ nhà bếp, nhìn con đường nhỏ được chiếu sáng bởi đèn sân vườn.

Thịnh Minh Trản sẽ xuất hiện chứ?

Đúng lúc Thẩm Nhung đang phân vân, phía sau bỗng dưng vang lên tiếng bước chân.

Có người đi từ trên lầu xuống.

Thẩm Nhung căng thẳng.

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Người đó đang đi giày, một đôi giày mà Thẩm Nhung không quen lắm.

Âm thanh đế giày cứng cáp chậm rãi gõ trên mặt đất, khiến cô không thể đoán được nhịp bước chân của người đó.

Cộng thêm sự căng thẳng, cô thậm chí không thể phân biệt được người đang từ từ tiến lại gần phía sau có phải là Thịnh Minh Trản hay không.

Cửa sổ trước mặt Thẩm Nhung đang mở, không thể phản chiếu hình ảnh ở cửa bếp.

Như thể có ai đó đã khéo léo cắt đứt mọi khả năng hỗ trợ phán đoán của cô.

Chỉ có tự mình quay lại, cô mới có thể nhìn rõ chân dung của người phía sau.

Người đó đã vào bếp, dừng lại cách Thẩm Nhung khoảng năm, sáu bước chân.

Chị ta cố ý.

Cố ý giữ một khoảng cách để mùi nước hoa không thể lan đến ngay lập tức.

Tay Thẩm Nhung cầm cốc nước dần siết chặt, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Cô nhận ra mình không dám quay đầu lại.

Nếu phía sau là Thịnh Minh Trản, cô nên nói gì, làm gì với người yêu cũ này?

Lý do họ chia tay, ngoài sự phản đối của Thẩm Đại, còn có nhiều nguyên nhân khác không thể hòa giải, đã hai năm trôi qua cũng không thể giải quyết và không có cách giải quyết.

Cô vẫn là Thẩm Nhung, người giỏi nhất trên đời trong việc chọc giận Thịnh Minh Trản.

Còn nếu phía sau không phải Thịnh Minh Trản, thì sẽ là một thảm họa.

Cô chưa sẵn sàng để phát triển mối quan hệ thực sự với bất kỳ ai ngoài Thịnh Minh Trản.

Rất có thể sẽ khiến Quý cô số 1 mất mặt ngay tại chỗ, đắc tội với nhà tài trợ, sau này cô chắc chắn bị hành hạ.

Thịnh Minh Trản nhìn bóng lưng im lặng của Thẩm Nhung, đúng như cô dự đoán, Thẩm Nhung đã đến, nhưng không dám quay đầu lại nhìn cô.

Trước đây Thẩm Nhung cũng vậy.

Trong căn phòng ngủ trên lầu, đã từng có vô số lần thân mật, Thịnh Minh Trản biết rõ từng chi tiết trên cơ thể Thẩm Nhung, nhưng chưa bao giờ dùng mắt để khám phá.

Bóng tối là lớp bảo vệ của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung không bao giờ bật đèn, cũng không cho Thịnh Minh Trản bật đèn.

Đây là nỗi ám ảnh của Thẩm Nhung và là một cái gai trong lòng Thịnh Minh Trản.

Lúc này, Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung đang quay lưng về phía cô, tay cầm cốc nước run rẩy không tự chủ, cái gai đó lại bắt đầu khiến trái tim cô đau nhói.

Thẩm Nhung nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát.

Mắt Thẩm Nhung mở to.

Cô nghe ra đó là tiếng cởi dây áo khoác ngoài.

Thịnh Minh Trản rút chiếc thắt lưng dài khỏi eo, hai tay kéo căng, tạo thành một đường thẳng trong không trung.

Trái tim vốn đã căng thẳng của Thẩm Nhung, trong khoảnh khắc bị người phía sau nắm chặt, không nói một lời.

"Chị..."

Thẩm Nhung vừa định lên tiếng, Thịnh Minh Trản đột nhiên tiến lại gần, dùng thắt lưng bịt mắt cô lại.

Thẩm Nhung: "!"

Thị giác của Thẩm Nhung bị che khuất hoàn toàn, mùi nước hoa cô nhi như cơn sóng thần, mạnh mẽ cuốn cô vào dòng chảy quen thuộc.

Cảm giác hồi hộp khiến Thẩm Nhung bất giác quay người lại.

Vừa mới quay người, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo cô, bế cô lên và đặt lên quầy bếp.

Ngay khi Thẩm Nhung còn đang phân vân có nên nói gì không, đôi môi cô đã bị một nụ hôn mãnh liệt chặn lại, tước đi quyền lên tiếng.

Khoảnh khắc bị hôn, sự kinh ngạc và bất ngờ thoáng qua, nhanh chóng bị cảm giác xâm chiếm mãnh liệt thay thế.

Người hôn cô rất mạnh mẽ, giữ chặt cằm cô, không cho cô cơ hội nói chuyện, gần như đè cô xuống mặt bàn.

Đã quá lâu không có hành động thân mật như vậy, Thẩm Nhung mất hết sức lực để phản kháng, để mặc đối phương tách môi cô ra.

Người đang ôm cô hiểu rõ điều gì khiến cô không thể cưỡng lại nhất.

Đáp lại gần như là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.

Ngay khi Thẩm Nhung cảm thấy mình sắp tan chảy trong vòng tay đối phương, nụ hôn nóng bỏng đột ngột dừng lại.

Nụ hôn mãnh liệt đến rồi đi đột ngột, Thẩm Nhung còn chưa kịp phản ứng, người đó đã rời khỏi cô.

Thẩm Nhung ngượng ngùng mím chặt đôi môi vẫn còn hé mở, dùng mu bàn tay lau nhẹ nước mắt nơi khóe môi, cố gắng ngồi dậy.

Đôi mắt vẫn bị bịt kín, người đó không cởi trói cho cô.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần và tiếng đóng cửa, Thẩm Nhung ngồi trên quầy bếp một lúc lâu mới từ từ cởi bỏ tấm vải che mắt.

Cả căn nhà nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Như thể cơn mưa bão dữ dội vừa ập đến không một tiếng động chỉ là ảo giác.

Nhưng cơ thể vẫn còn nóng ran cho cô biết, nụ hôn là thật, mùi hương cô nhi là thật, và cảm giác khó chịu không thể giải tỏa lúc này cũng là thật.

Thẩm Nhung ngồi xuống ghế sô pha, cuộn tròn người lại.

Cô và người ta đã làm gì?

Lại, hôn nhau?

Thẩm Nhung nắm chặt chiếc thắt lưng trong tay, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô lại hôn Thịnh Minh Trản...

...

Khi Thẩm Nhung trở về bệnh viện, Tần Duẫn đang giúp Thẩm Đại chuyển kênh TV.

"Cậu về rồi à." Tần Duẫn cầm điều khiển từ xa quay đầu nhìn cô.

Thẩm Nhung nói: "Cậu đến từ lúc nào vậy... sao không nói một tiếng."

"Tôi có nhắn tin cho cậu mà, cậu không trả lời."

"Ò..."

Tần Duẫn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Nhung, "Sao cậu có vẻ hơi mất hồn vậy? Còn không tập trung nữa?"

Thẩm Nhung liếc mắt thấy Thẩm Đại cũng đang quan sát cô, cảm giác tội lỗi quen thuộc lại dâng lên.

"Không có gì đâu, tối nay đoàn kịch của có tiệc, phải xã giao cả buổi nên hơi mệt."

Tần Duẫn rót cho cô một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh, "Cậu uống say à? Uống chút nước mật ong cho tỉnh rượu đi."

"Cảm ơn..." Khi Thẩm Nhung cầm lấy cốc nước, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào tay Tần Duẫn.

Hơi ấm từ người khác trong chốc lát khiến Thẩm Nhung nhớ lại nụ hôn vừa rồi, tay cô run lên, suýt làm đổ cốc nước.

May mà Tần Duẫn như đang diễn xiếc, đã giữ được cốc.

"Sao trông như say mà chẳng có mùi rượu." Tần Duẫn nói, "Cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi nói với dì rồi, tối nay sẽ ở lại với dì."

Thẩm Nhung uống một hơi hết cốc nước mật ong, lấy tay che mặt nóng bừng vì xấu hổ.

Chỉ là hôn người yêu cũ thôi mà, có gì mà phải nhớ mãi, còn ở đây làm như ăn trộm vậy?

Thẩm Nhung tự nhủ, chuyện của Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh chỉ là tin đồn, bản thân cô cũng chưa có gì, hôn một cái thì có sao đâu.

Trước đây cái gì mà chưa từng làm, từ trong ra ngoài chỗ nào của Thịnh Minh Trản mà cô không quen thuộc?

Từng chi tiết của Thịnh Minh Trản, cô đều biết rõ.

Bây giờ chỉ là một nụ hôn thôi mà.

Thẩm Nhung giúp Thẩm Đại lau người xong, nhìn bà cố gắng ăn ít thức ăn lỏng, rồi đi pha trà an thần cho Tần Duẫn, tâm trí cô cứ vẩn vơ, lại nghĩ đến Thịnh Minh Trản.

Hai năm không hôn người này, không ngờ chỉ là một nụ hôn đơn thuần lại có thể khơi dậy phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Sau khi chia tay với Thịnh Minh Trản, phản ứng cai nghiện tồi tệ nhất cũng không khiến cô bồn chồn như đêm nay.

Thịnh Minh Trản cố ý sao?

Thẩm Nhung không ngủ được, ngồi ở cuối hành lang bệnh viện, nhìn đường cao tốc lúc nửa đêm qua cửa sổ kính.

Cố ý hôn cô, lại cố ý ra đi vào lúc khó chia lìa nhất.

Đây là sự trả thù tàn nhẫn nhất.

Thẩm Nhung nhìn bóng mình trên kính, có thể tưởng tượng ra lúc bị Thịnh Minh Trản hôn, cô sẽ không kìm được mà lộ ra vẻ khao khát.

Ngay cả khi bịt mắt, phản ứng nhỏ của cơ thể cũng bị Thịnh Minh Trản nhìn thấu.

Thịnh Minh Trản...

Đôi mắt Thẩm Nhung mang theo sự oán hận khó nguôi.

Chị ngủ ngon được không?

Đêm khuya, nhà Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ vẫn còn bực bội vì vần điệu, đến nỗi không ngủ được, chỉ muốn thay đổi tất cả các vần điệu của bài hát từ đầu.

Uống một bụng cà phê, Lâm Chỉ mơ màng đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại thấy Thịnh Minh Trản vẫn ngồi trên ghế sô pha, đọc kịch bản của mình.

"Cậu sẽ không đọc hết đêm nay chứ? Không buồn ngủ à?"

Lâm Chỉ ngồi đối diện, thấy điếu thuốc của cô đặt trên bàn trà, lấy ra một điếu, muốn xem hút thuốc có thực sự cắt đôi nỗi sầu hay không.

Vừa hít một hơi, Lâm Chỉ suýt bị sặc chết, vội vàng dập thuốc.

"Ôi mẹ ơi, cái gì thế này. Tôi thấy hút thuốc không phải là chết từ từ, đây là muốn mạng tôi ngay tại chỗ."

Thịnh Minh Trản chuyển ánh mắt từ kịch bản sang khuôn mặt đỏ bừng vì ho của Lâm Chỉ.

"Cái này không hợp với cậu." Lâm Chỉ nhìn bạn như thể vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.

"Tâm trạng cậu tốt à?"

"Sao biết được?"

"Cậu không nhận ra đôi mắt vạn năm có thể nuốt sống người của cậu đang mang theo ý cười sao? Sao vậy, sếp Thịnh, có chuyện vui gì nói ra, cũng để biên kịch khổ mệnh này bớt sầu."

"Nhìn kịch bản cậu viết hay, như thấy núi vàng núi bạc, đương nhiên vui mừng."

"Bớt đi! Cậu còn biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ, tâm trạng thực sự rất tốt."

Hôm đó ở KTV, bầu không khí vui vẻ của ai kia và Thẩm Nhung, Lâm Chỉ đều nhìn thấy.

Xem ra mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, cảm ơn trời đất, "Nhữ Ninh" có hy vọng được tái diễn không?

Thịnh Minh Trản không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nói kịch bản viết rất hay.

"Mà á, cảm thấy hai nhân vật chính này hơi quen, có phải tôi nghĩ nhiều không?"

Lâm Chỉ hoàn toàn dựa theo tính cách của Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung để miêu tả hai nữ chính, chính chủ ở ngay trước mắt, không quen mới lạ.

Nhưng Lâm Chỉ tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Quen chỗ nào, cậu có biết cặp đôi yêu nhau mà lại hận nhau này không?"

Lâm Chỉ còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "cặp đôi".

Tối nay Lâm Chỉ lắm mồm, Thịnh Minh Trản cũng không làm khó bạn, vẫn nhìn bạn, nở nụ hiền hòa.

Xem ra là thật sự gặp chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện tốt rất lớn.

Thịnh Minh Trản nói tối nay sẽ ngủ lại đây, đọc hết kịch bản một hơi.

Lâm Chỉ mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, dùng băng đô buộc tóc vướng víu ra sau đầu, tò mò hỏi: "Tối nay không đến bệnh viện thăm dì Thẩm sao?"

"Không đi, tối nay bệnh viện đông người."

Thịnh Minh Trản tháo kính, nhắm mắt lại xoa xoa sống mũi.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt không khỏi hiện lên đôi môi đỏ bừng không tự nhiên của Thẩm Nhung sau khi nụ hôn của cô rời đi, vẫn còn hơi hé mở, đòi hỏi tiếp.

Chiếc lưỡi nhỏ màu đỏ phong không yên phận ở giữa răng môi, ẩn hiện.

Tối nay không thể gặp Thẩm Nhung.

Nếu không sẽ không kìm chế được bản thân, làm những chuyện quá đáng hơn với Thẩm Nhung.