Đã một thời gian Thẩm Nhung không gặp Lâm Chỉ.
Trước đây, cả hai từng là thành viên của đoàn kịch "Nhữ Ninh", thường xuyên cùng nhau tập luyện.
Thẩm Nhung rất ngưỡng mộ Lâm Chỉ vì tài năng biên kịch sâu sắc cũng như sự kiên trì trong công việc.
Tuy nhiên, cô không biết rằng Lâm Chỉ thực sự không chịu nổi tính tình độc đoán của cô.
Thẩm Nhung thấy mối quan hệ của họ khá tốt, song, rõ là Lâm Chỉ thân với bạn học cũ - Thịnh Minh Trản hơn.
Hai năm sau khi "Nhữ Ninh" đóng máy, họ chỉ gặp nhau đôi lần vì công việc.
Tại sao bây giờ Lâm Chỉ lại đột nhiên đến và tặng một món quà đắt tiền như vậy?
Không chỉ Thẩm Nhung, mà ngay cả bản thân Lâm Chỉ cũng cảm thấy khó xử.
Thẩm Nhung bỗng nhiên nhớ ra gần đây mỗi khi gặp Thịnh Minh Trản, chị ấy đều lái xe của Lâm Chỉ.
"Chị biết đại gia đó không?" Thẩm Nhung kẹp tập hồ sơ đựng hợp đồng, mắt hơi nheo lại, mang theo sự dò xét, nhìn chằm chằm vào Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ bị nhìn đến mức tim đập nhanh.
Lâm Chỉ là một biên kịch, viết thì được chứ làm diễn viên thì quá khó.
Trước đó, khi Thịnh Minh Trản nhờ Lâm Chỉ giúp đưa hợp đồng cho Thẩm Nhung, cậu ấy đã đặc biệt dặn dò phải giữ bí mật chuyện này với Thẩm Nhung.
"Không được nói với em ấy rằng tôi mới là khách hàng."
Từ nhỏ, Lâm Chỉ đã là bé khoẻ bé ngoan, lớn đến chừng này chưa từng làm chuyện xấu, ngay cả việc yêu đương cũng đợi đến đúng ngày đầu tiên của tuổi mười tám mới bắt đầu, đến cả "yêu sớm" cũng không có tư cách.
Cô vừa làm chuyện xấu là run rẩy.
Thịnh Minh Trản cứ hù dọa cô.
Thịnh Minh Trản nói: "Lúc đi gặp Thẩm Nhung đừng để lộ sơ hở. Em ấy thông minh, chỉ cần cậu để lộ một chút manh mối là em ấy sẽ nhận ra ngay."
Lâm Chỉ: "... Trản Trản, cậu muốn đẩy tôi xuống hố lửa mà còn báo trước vậy sao? Cậu nói vậy, tôi vốn không hồi hộp cũng bắt đầu hồi hộp rồi. Hay là mình tự lết cái thân đi một chuyến đi ạ?"
Thịnh Minh Trản dùng khớp ngón tay đẩy gọng kính lên, chỉnh lại chiếc khăn choàng len trên người, nghiêng mặt sang, mái tóc đen mềm mại xõa xuống vai, không mấy để tâm mà cổ vũ bạn yêu: "Đừng sợ, hãy tin vào chính mình."
Lâm Chỉ vừa bị Thịnh Minh Trản cảnh cáo, lúc này lại bị đôi mắt hồ ly của Thẩm Nhung nhìn chằm chằm, cảm giác như có gai sau lưng.
Lâm Chỉ cười gượng, vừa điều chỉnh lại tâm trạng, định cắn răng diễn một màn, Thẩm Nhung lại giáng cho một đòn nặng nề.
"Có phải Thịnh Minh Trản không?"
Thẩm Nhung hỏi chắc nịch, như thể là câu trần thuật.
"Chị ta bảo chị đến đây? Mấy hôm trước chị ta cứ lái xe của chị."
Trong lòng Lâm Chỉ thầm kêu lên "Ôi mẹ ơi", còn chưa kịp biểu lộ sự chột dạ ra mặt thì Thẩm Nhung đã mở hợp đồng ra, nhìn tên của bên A.
"NEWS?"
Thẩm Nhung không ngờ lại là NEWS, tập đoàn điều hành nhà hát rất nổi tiếng ở Trường Nhai.
"Không phải Thịnh Minh Trản. Cũng đúng." Thẩm Nhung tự phân tích: "Nghe nói mấy năm nay Thịnh Minh Trản ở nước ngoài làm ăn rất khá, nhưng hợp đồng này cộng lại hết mấy trăm triệu. Từ nhỏ đã có đầu óc kinh doanh, nhưng mà, muốn một hơi bỏ ra nhiều tiền như vậy, e rằng ngay cả chị ấy cũng không làm được."
Lâm Chỉ thở phào.
May mà phản ứng của cô chậm nửa nhịp, không theo kịp tiết tấu của Thẩm Nhung.
Trong lúc cô còn đang sững sờ, người ta đã tự mình suy luận ra logic, giúp cô tiết kiệm thời gian nói dối.
Mặc dù đó là một logic sai lầm.
Sau khi phân tích xong, Thẩm Nhung nhớ lại những gì mình vừa nói.
Cô phát hiện ra người đầu tiên cô nghĩ đến sẽ mua cô trong hai mươi năm lại là Thịnh Minh Trản.
Thẩm Nhung cười tự giễu, thầm nghĩ, cho dù Thịnh Minh Trản có nhiều tiền như vậy, tại sao lại phải tiêu vào người yêu cũ chứ?
Hơn nữa còn là một người yêu cũ đã từng làm tổn thương chị ấy sâu sắc.
Thật là tự mình đa tình.
Tuy nhiên...
"Vậy tại sao NEWS lại muốn ký hợp đồng với em?"
Thẩm Nhung không hiểu, lại một lần nữa ném câu hỏi cho Lâm Chỉ.
Được cho thời gian đệm, lần này Lâm Chỉ đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Do em có giá trị thương mại đó. Tư bản có làm từ thiện đâu, họ nhìn trúng em thì đương nhiên là vì sức hút phòng vé và danh tiếng của em. Mà em còn là Diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Thạch nữa mà cô hai."
Thẩm Nhung nói thật: "Em có sức hút phòng vé hay không thì em tự biết. Mấy năm trước không ăn khách thì ít nhất còn được nghe lời khen. Bây giờ thì, vì chuyện nhạc kịch jukebox đó, cả mạng đều đang cười nhạo em."
Chuyện này ồn ào rất lớn, Lâm Chỉ dù bận rộn thể dục thể thao, giảm cân, khỏe mạnh, bận rộn làm phú bà cũng đã từng nghe nói.
Thậm chí còn vào Weibo của Thẩm Nhung để xem.
Weibo của Thẩm Nhung dừng lại ở hai năm trước, khi Thịnh Minh Trản rời khỏi đất nước và vở kịch "Nhữ Ninh" kết thúc.
Bất kể khi nào xem lại tám bài đăng liên tiếp đó, đều có thể cảm nhận được sự biến động cảm xúc lớn của Thẩm Nhung năm đó.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là cảm thấy đăng rồi lại xóa có phần giấu đầu hở đuôi, tám bài đăng đó Thẩm Nhung vẫn để trên trang chủ.
Thậm chí còn không cài đặt chế độ chỉ hiển thị trong sáu tháng, ai đến cũng có thể xem.
Trong hai năm qua, Thẩm Nhung không đăng thêm bất kỳ bài viết nào trên Weibo, chỉ cần nhìn vào Weibo của cô... người ta có cảm giác thời gian như ngừng lại vào ngày Thịnh Minh Trản ra đi.
Ban đầu người qua đường còn để lại bình luận.
Hoặc tiếc nuối cho "Nhữ Ninh", hoặc không hiểu về việc cô và Thịnh Minh Trản hủy theo dõi nhau, chỉ là một nhóm nhỏ lẻ tẻ.
Không ngờ hai năm sau, vì tham gia vở nhạc kịch sến súa, Weibo của Thẩm Nhung lại một lần nữa trở nên sôi nổi.
"Liêu Động Toàn Thành" và tên của Thẩm Nhung cùng nhau treo trên trang giải trí suốt nửa ngày, mấy hôm nay chỉ riêng số lượng bình luận đã tăng gấp đôi.
Lâm Chỉ nói: "Em hoàn toàn có thể không cần hợp tác với Khương Triết Thành, chỉ cần ký hợp đồng này, tài nguyên sẽ tốt hơn."
Lâm Chỉ nói dối thì run, nói thật thì trôi chảy hơn nhiều.
Thẩm Nhung cười với Lâm Chỉ: "Thực ra em quyết định sẽ tham gia rồi. Em đã xem qua danh sách bài hát, khá khó hát, vũ đạo cũng không dễ, là một công việc đòi hỏi thể lực lớn. Em sẽ xem đây là một thử thách."
"Cũng đúng... em chưa từng tham gia nhạc kịch jukebox, lần này cũng coi như là một bước đột phá. Hơn nữa, làm tốt việc tốt thì không tính là bản lĩnh, làm đẹp chuyện tồi tệ mới là giỏi."
Thẩm Nhung cười nói: "Cảm ơn chị đã an ủi em. Nhưng mà, Lâm Chỉ, chị đã vào làm việc ở tập đoàn NEWS rồi sao? Tại sao hợp đồng lại là do chị mang đến vậy?"
Lâm Chỉ: "..."
Đúng vậy, được Thẩm Nhung nhắc nhở, Lâm Chỉ cũng tự hỏi mình.
Tại sao lại là mình đến đây?
Thịnh Minh Trản, chẳng phải cậu đã tuyển một trợ lý nhỏ rồi sao? Với cả, cậu cũng khá thân thiết với Phan tổng bên NEWS mà? Cho dù trợ lý nhỏ chưa quen việc, cậu trực tiếp tìm một người ở tập đoàn NEWS chạy việc, chẳng phải mục tiêu nhỏ hơn tôi sao? Tôi còn bị Thẩm Nhung đoán trúng phóc nữa chứ.
Lâm Chỉ tuy nhát gan, nhưng đầu óc vẫn đủ dùng, lập tức hiểu được ý đồ của Thịnh Minh Trản.
Khoảng thời gian xui xẻo này Thẩm Nhung đã tìm đến rất nhiều người.
Thậm chí còn bị Dương Thịnh nắm thóp, định diễn cả nhạc kịch jukebox khoe chân rồi, nhưng duy chỉ không tìm đến Thịnh Minh Trản.
Trong mối quan hệ phức tạp của hai người, chắc chắn còn có những phần mà Lâm Chỉ không biết.
Nếu biết là Thịnh Minh Trản muốn ký hợp đồng với cô trong hai mươi năm, còn phải ngoan ngoãn nghe lời, làm gì cũng được, giống như nuôi chim hoàng yến vậy, cô hai nhà họ Thẩm kiêu ngạo chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thịnh Minh Trản hiểu Thẩm Nhung rất rõ, từ đầu đã không định lộ diện, có tầm nhìn xa trông rộng mà ký hợp đồng đại diện với NEWS, để NEWS làm đại gia trên danh nghĩa, thuận lợi ký hợp đồng với Thẩm Nhung.
Nhưng nếu cậu ấy giấu quá kỹ, Thẩm Nhung hoàn toàn không nhận ra đại gia đằng sau còn có người khác, thì mấy trăm triệu bỏ ra, có lẽ là toàn bộ tài sản của Thịnh Minh Trản,
Đổi lại chỉ là sự cô đơn.
Đối với một doanh nhân không bao giờ chịu thiệt, đó là điều không thể chấp nhận được.
Trong mối quan hệ phức tạp của hai người, chắc chắn còn có những phần mà Lâm Chỉ không biết.
Lâm Chỉ nói năng nửa thật nửa giả, đến cuối cùng, chính bản thân cũng suýt tin lời mình nói.
Lần này em nên tin rồi chứ, cô hai ơi cô hai?
Đừng hỏi gì nữa, hỏi nữa là chị tự tử đấy.
Thẩm Nhung thầm nghĩ, danh bạ của cô tuy không nhiều người lắm, nhưng cũng không đến nỗi không có lấy một người của tập đoàn NEWS.
Nhưng Lâm Chỉ nói cũng có lý, cô tiếp tục vặn hỏi cũng không ổn.
Dù sao người ta cũng đến cho cô tiền, cô mà cứ hung hăng tra khảo thì có phần hơi vong ân bội nghĩa.
Thẩm Nhung nhanh chóng xem qua hợp đồng, đúng là bộ mặt của bọn tư bản.
Hơn nữa còn có một điều khoản là sau khi tặng bất động sản, cô phải đến đó ngay khi chủ nhân yêu cầu, gọi lúc nào là phải có mặt lúc đó.
Nhưng mà cũng không ghi rõ nhà ở đâu.
"Điều khoản gì đây?"
Thẩm Nhung vẫn cảm thấy kỳ lạ.
"Đại gia này có sở thích quái đản gì không?"
Thấy Thẩm Nhung do dự, trong đầu Lâm Chỉ tự động phát lại lời dặn dò khác của Thịnh Minh Trản trước khi đến.
Thịnh Minh Trản: "Dù cậu có nói dối thế nào, Thẩm Nhung cũng sẽ không dễ dàng quyết định ký ngay. Nếu em ấy do dự, cậu hãy nói với em ấy như thế này."
Thẩm Nhung lật đi lật lại hợp đồng: "Tại sao phải sống trong căn nhà do đối phương chuẩn bị? Hơn nữa, trong vòng hai mươi năm tới, tất cả các buổi biểu diễn của em đều phải do bên A quyết định? Bảo diễn gì thì phải diễn cái đó?"
Lâm Chỉ làm theo lời Thịnh Minh Trản đã dặn dò, nói: "Em vừa mới bán nhà còn gì? Không có chỗ ở cố định không chỉ bất lợi cho sự nghiệp của em mà còn bất lợi cho bệnh tình của dì Thẩm, đúng không? Có tiền rồi, mọi thứ mới có thể xoay chuyển."
Thẩm Nhung ngẩng đầu nhìn Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ nói: "Hơn nữa, với thực lực của em, em có thể diễn tốt mọi vai diễn. Trước đây em đã chọn không ít kịch bản, các vai diễn dần dần trở nên cố định. Không phải em luôn muốn thử thách bản thân sao? Không tự chọn kịch bản, chính là thử thách lớn nhất hiện tại của em."
Không thể không nói, những lời của Lâm Chỉ đã nắm chắc được Thẩm Nhung.
Đây thực sự là tất cả những gì cô muốn nhất.
Thậm chí, vì câu nói này, trong lòng Thẩm Nhung dâng lên một sự không cam lòng, muốn chứng tỏ bản thân.
Quan trọng nhất là, việc để cô ngoan ngoãn không kén chọn kịch bản có thể trực tiếp loại bỏ Thịnh Minh Trản khỏi danh sách nghi ngờ của Thẩm Nhung.
Thịnh Minh Trản hiểu rõ nhất sự kiên trì của cô với lý tưởng, không thể nào không cho cô lựa chọn, diễn bừa bất cứ vở nào.
"Không cần suy nghĩ nữa." Lâm Chỉ bắt chước giọng điệu của Thịnh Minh Trản nói, "Đây là con đường tốt nhất cho em ở hiện tại."
Ban đêm.
Khi Lâm Chỉ đến khách sạn M, Thịnh Minh Trản dường như cũng vừa bước vào cửa, tay cầm điện thoại đang gọi.
Thịnh Minh Trản vừa giúp Lâm Chỉ mở cửa vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại, đi vào phòng khách.
"Có thể, thậm chí không cần thuê, tôi có thể cung cấp nhà hát."
"Đúng vậy." Thịnh Minh Trản ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ sẫm, chân trái thanh lịch đặt lên chân phải, "Miễn phí."
Đầu dây bên kia dường như đã nói điều mà Thịnh Minh Trản muốn nghe, Lâm Chỉ thấy vẻ mặt đối phương thư giãn, thoáng lộ ra một chút đắc ý khi cá lớn đã cắn câu.
Thịnh Minh Trản nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Lâm Chỉ tò mò hỏi: "Cậu có thể cung cấp nhà hát? Còn miễn phí? Cậu lấy đâu ra nhà hát?"
Thịnh Minh Trản nhìn vào ba lô của Lâm Chỉ: "Cậu mang đến cho tôi rồi còn gì."
Lâm Chỉ: "..."
Lâm Chỉ lấy hợp đồng ra khỏi túi, vỗ vào đùi Thịnh Minh Trản.
"Không hổ là cô, cô Thịnh, Thẩm Nhung thực sự đã ký. Không ngờ, sau một vòng lớn, cuối cùng nhà hát An Chân lại rơi vào tay cậu."
Thịnh Minh Trản lấy hợp đồng ra, lật đến trang cuối cùng, nhìn cái tên thanh tú mà mạnh mẽ do chính tay Thẩm Nhung viết.
Thịnh Minh Trản hỏi: "Thuận lợi chứ?"
"Cậu bắt Thẩm Nhung chuẩn ghê, mọi chi tiết đều như dự đoán, tôi chỉ là một cái loa phát thanh."
"Cảm ơn cậu đã vất vả, cái loa phát thanh."
Sau khi mắng bạn vài câu, Lâm Chỉ lấy ra hợp đồng của Dương Thịnh mà Thịnh Minh Trản đã dặn dò trước đó, đưa cho Thịnh Minh Trản, tò mò hỏi: "Cậu vừa gọi điện thoại cho ai vậy?"
Thịnh Minh Trản cũng không giấu giếm: "Đoàn "Phương xa."
"Phương xa? Là vở kịch mà gần đây Mạc Đề đang dàn dựng?"
Thịnh Minh Trản gật đầu, lật xem hợp đồng của Dương Thịnh, càng xem sắc mặt càng lạnh.
"Sao cậu lại để ý đến vở kịch này?"
Thịnh Minh Trản châm lửa đốt hợp đồng của Dương Thịnh, trong ánh lửa, cô nói: "Tôi đã đọc kỹ đề án, kịch bản viết rất hay, người viết lời và nhạc là đối tác cũ từng đoạt giải Kim Thạch, từ biên đạo đến tổng đạo diễn sân khấu đều có phong cách tôi rất thích, nó có tiềm năng lọt vào top 3 doanh thu phòng vé năm nay. Tuy nhiên, trong một đội ngũ tốt như vậy lại có một con chuột phá hoại, tôi phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Thẩm Nhung đã đi thử vai nữ chính."
Thịnh Minh Trản thuận tay ném hợp đồng đã cháy thành tro vào thùng rác kim loại.
"... Tôi đã nói rồi mà, thì ra là vậy."
"Nhìn khắp cả Trường Nhai, ngoài Thẩm Nhung ra không ai có thể đảm đương được vai diễn này." Thịnh Minh Trản nói không chỉ chắc chắn mà còn mang theo tám phần tự hào: "Thẩm Nhung cần vai diễn này, tương tự, "Phương xa" cũng cần em ấy."
Thịnh Minh Trản lấy chiếc điện thoại mới mua của mình ra.
Trong điện thoại ngoài ứng dụng hệ thống ra, chỉ có một ứng dụng mới được tải xuống, đó là WeChat.
Trong WeChat là tài khoản mới đăng ký của cô, không có bất kỳ bạn bè nào.
Thịnh Minh Trản hỏi: "Cậu không nói với Thẩm Nhung để em ấy kết bạn sao?"
"Đã nói rồi." Lâm Chỉ mở một lon Coca không đường cho mình, "Em ấy nói sẽ kết bạn sau."
"?"
"Với một vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm, còn có chút chán ghét. Có lẽ nghĩ rằng đại gia mới là một ông già háo sắc nào đó."
"..."!