Phúc Thủy - Ninh Viễn

Chương 15




"Mày dám bắt nạt em gái tao à?" Thịnh Minh Trản tiến một bước về phía trước, ánh mắt càng trở nên hung dữ. "Tao không ngại giết thêm một người đâu."

Thấy tên 1m85 đứng im không nhúc nhích, ánh đèn từ dưới chiếu lên khuôn mặt, tái nhợt lộ rõ vẻ kinh sợ.

Có vẻ như Thịnh Minh Trản tiếng xấu đồn xa, đặc biệt là toàn cấp 3, ai ai cũng biết chuyện "trên người cõng mạng người".

Tên cao 1m85 cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Thịnh Minh Trản làm cho hoảng sợ.

"Đi!"

Thịnh Minh Trản gật đầu với Thẩm Nhung và Tần Duẫn, ra hiệu cho họ rời đi ngay lập tức.

Tần Duẫn do dự, không dám cựa quậy, hai chân mềm nhũn chẳng còn sức lực.

Thẩm Nhung nắm lấy tay cô ấy, kéo người đứng dậy, vòng qua tên cao 1m85.

Tên cao 1m85 rõ ràng không muốn cứ thế này mà thả người đi, gã ngoảnh đầu lại lẩm bẩm với Thịnh Minh Trản phía sau: "Con dao của mày giả à?"

Nói xong, định quay người bỏ đi.

Thịnh Minh Trản đột ngột ngã về phía trước nửa bước, lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào áo tên 1m85, rách toạc da thịt, máu nhanh chóng trào ra.

"Chết tiệt! Giết người là phạm pháp!" Tên 1m85 đau đớn hét lên.

Trong bóng tối, tiếng cười khẩy của Thịnh Minh Trản vang vọng rõ ràng.

"Bây giờ đã xác định được chưa?"

Tên đó không nói thêm lời nào, chỉ trơ mắt nhìn đồng bọn bỏ mặc mình tẩu thoát, trong lòng thầm chửi rủa hàng trăm câu tục tĩu.

Khi Thẩm Nhung và Tần Duẫn đã rút lui đến cuối hành lang, có thể rời khỏi tòa nhà cũ bất cứ lúc nào, Thịnh Minh Trản từ từ lùi lại, lưỡi dao vẫn chĩa về phía gã cao 1m85.

"Thịnh Minh Trản? Sau này đừng để tao được bắt mày."

Tên 1m85 chỉ vào Thịnh Minh Trản, đầu ngón tay hướng về phía trước, nghiến răng nghiến lợi dùng lực chọc chọc.

Mùa đông giá rét, người đầm đìa mồ hôi, giờ đây bị gió lạnh thấu xương thổi vào, Thẩm Nhung cảm thấy da thịt như lớp vỏ băng cứng rắn, khiến tứ chi của cô không thể co duỗi.

Cô đẩy Tần Duẫn chạy đến chỗ có đèn đường, cách đó không xa là chốt bảo vệ cổng trường.

Lúc này khu vực trường cấp 3 vẫn sáng đèn rực rỡ, học sinh lần lượt đi ra ngoài, an toàn hơn nhiều.

"Đi gọi bảo vệ, nhanh lên."

Thẩm Nhung ném cho Tần Duẫn câu nói này, rồi chạy về.

"Thẩm Nhung! Cậu đi đâu vậy!" Tần Duẫn lo lắng hét lớn.

"Tôi không thể bỏ mặc Thịnh Minh Trản một mình!"

Thẩm Nhung vặn người, chuẩn bị tăng tốc, bất chợt lao đầu vào lòng ai đó.

Nếu người đó không đứng vững, ngay lập tức đỡ lấy cô, với đà lao nhanh như vậy, không chừng cô sẽ bị hất tung.

Đang định xin lỗi, Thịnh Minh Trản ngước nhìn lên, bỗng nhận ra người đang ôm mình là...

"Em còn muốn giữ cái tay này không?"

Thịnh Minh Trản một tay đỡ lấy cánh tay gãy, một tay ôm lấy Thẩm Nhung, hoàn toàn là tư thế bảo vệ.

Và do va chạm đột ngột, trong vô thức, Thẩm Nhung giơ hai tay lên để cản người đến, lúc này đang đè lên vai Thịnh Minh Trản.

"Chị không sao chứ?"

Giọng Thẩm Nhung mang theo sự lo lắng rõ ràng.

Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ lo âu, cùng những ánh đèn lánh lánh bên trong.

"Không sao." Thịnh Minh Trản nhẹ nói.

"Bọn người đó đâu?"

"Yên tâm, họ không dám quay lại đâu."

Thịnh Minh Trản bước về phía cổng trường, Thẩm Nhung đi theo sau, hỏi: "Sao chị biết em ở đây?"

"Trước đó em nói chú Khổng cũng đang đi công tác..."

Thịnh Minh Trản quay lưng về phía Thẩm Nhung, bước đi rất nhanh.

"Vậy nên chị cố ý đến đón em tan học?"

Thẩm Nhung giúp hoàn thành câu nói còn dang.

Thịnh Minh Trản không phản bác.

Thẩm Nhung ngửi tìm thấy mùi máu tanh nồng nặc, nhìn xuống. Kinh hãi. Trên áo quanh eo không biết từ lúc nào đã có một mảng máu lớn.

Nghĩ thoáng qua, nhanh chóng hiểu được.

Cô nhìn sang tay Thịnh Minh Trản.

Con dao đã được thu hồi, nhưng tay cầm dao toàn là máu.

Là máu của tên 1m85.

Vừa phải Thịnh Minh Trản thực sự đã đâm tên đó.

Thịnh Minh Trản không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền quay đầu nhìn Thẩm Nhung.

Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản hiểu được suy nghĩ của đối phương.

"Thịnh Minh Trản, chị không sao chứ? "

"Không sao, không phải máu của tôi. " Thịnh Minh Trản im lặng một lát, rồi nói tiếp: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em. "

Thịnh Minh Trản ngược sáng, không rõ biểu cảm, giọng điệu cũng không bộc lộ nhiều cảm xúc.

Nhưng Thẩm Nhung nhớ lại khoảnh khắc hai người đụng vào nhau, trong lúc va chạm, cô rõ ràng cảm nhận được tay Thịnh Minh Trản đang run run.

Lúc cầm dao, chị ta cũng đang sợ hãi sao?

"Em đã nói rồi, em không sợ chị. "

Thẩm Nhung bước nhanh về phía trước.

Để thể hiện mình thực sự không sợ hãi, Thẩm Nhung còn tiến đến bên người đối phương, đứng rất gần, rất sát.

Tuy nhiên, cô không nhìn Thịnh Minh Trản, chỉ nhìn về phía xa, ngẩng đầu ưỡn ngược, lưu lại góc nghiêng một nữa khuôn mặt của mình.

"Để bảo vệ em, chị mới buộc phải rút dao chứ gì. Rõ ràng đang run như cầy sấy. "

"Giết người rồi, còn sợ sao? "

"Đó không phải là sự thật. "

"Dẫu thật thì sao?"

Thẩm Nhung nâng cao giọng, thoải mái nói: "Nếu là thật, em thực sự phải nhìn mẹ em bằng con mắt khác rồi. Mẹ em gan thật, cõng mạng trên mạng mà vẫn có thể bảo vệ chị được. Hơn nữa chị thiếu Thẩm gia ân tình lớn bao nhiêu hen? Ủa vậy mai sau em muốn chị làm gì chị phải làm đó?"

Thẩm Nhung giơ tay nâng cằm Thịnh Minh Trản lên, nói: "Cười đi, chưa bao giờ thấy chị cười cả. "

Thịnh Minh Trản sửng sốt, ngoảnh mặt đi, buông hai chữ: "Không biết. "

Nói xong, Thịnh Minh Trản đi đến trước mặt Thẩm Nhung, tiến về bồn rửa tay bên cạnh cửa hàng quà vặt.

"Em kéo chị chết được. "

Ngày đó, Thịnh Minh Trản không nói với Thẩm Nhung rằng biết, việc bản thân run rẩy khi cầm dao không phải vì sợ hãi

Thẩm Nhung nghĩ Thịnh Minh Trản là một người dễ hiểu.

Cô không hề biết rằng, chị ta che giấu tâm tư thực sự ở nơi sâu thẳm mà không ai nhìn thấy.

Rất lâu sau, Thẩm Nhung đã đích thân trải nghiệm bí mật này, khi nhìn lại mùa đông năm 13 tuổi, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thịnh Minh Trản rửa tay sạch sẽ, cùng Thẩm Nhung đối chiếu lại thời gian học nhạc, vẫn dư dả chút ít.

Nhà Tần Duẫn rất gần trường học, hai người thống nhất đưa Tần Duẫn về trước về nhà trước.

"Tiểu Nhung, chị Minh Trản hôm nay, nay cảm ơn hai người rất nhiều... Nếu không có hai người, di vật của bà em chắc chắn đã bị họ cướp đi. "

Đến trước cửa nhà, được bao bọc bởi khung cảnh quen thuộc, Tần Duẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này thả lỏng, cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và bất bình như dâng trào, nắm chặt đồng hồ, nước mắt không thể kiềm chế được rơi ra.

Thẩm Nhung không giỏi an ủi người khác, thấy cô bé khóc lại cảm thấy mình nên làm gì đó, liền kề, chạm vào tay cô bé, hỏi cô bé cuối cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao lại bị đám học sinh đó nhắm đến.

"Vì bố em không còn nữa, mẹ em sức khỏe không tốt, chuyện nà họ biết, nên... luôn tìm em đòi tiền. "

Lời Tần Duẫn nói không nói quá rõ ràng, nhưng Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều hiểu.

Vì con bé choai choai này không có người bảo vệ nên bị chúng bắt nạt.

"Đúng là lũ khốn nạn!" Thẩm Dung tức giận mắng.

Đó cũng là câu chửi tục nhất mà cô có thể nói ra.

Nếu như Thẩm Đại biết được, chắc chắn sẽ được bà cho một khoá tu mùa hè.

"Ngày mai chúng ta đi tìm bà ngoại nói chuyện về chuyện này, nhất định phải tố chúng nó! "

"Bà ngoại" là biệt danh của cô giáo chủ nhiệm lớp họ.

Cô giáo chủ nhiệm chưa đến 40 tuổi, vì hay thích lén lút sau cửa sổ nhìn vào lớp học nên được đặt biệt là "Bà sói". Sau đó, tăng dần thành "Bà Ngoại" ngập tràn ánh sáng hào quang, hiền lành, ấm áp.

"Mai này đi học về chúng ta sẽ đi cùng cậu, chớ sợ, người chúng ta đông, bọn chúng không tham làm bậy đâu."

Thẩm Nhung nói chuyện rất bình tĩnh, nói xong mới nhận ra Tần Duẫn đang lo lắng nhìn Thịnh Minh Trản.

Đúng vậy, Thịnh Minh Trản đâu có hứa sẽ đi cùng.

Nói chi đến Tần Duẫn, mà ngay cả Thịnh Minh Trản cũng không thân thiết với cô.

Không ngờ Thịnh Minh Trản nhanh chóng "ừm", phụ họa theo Thẩm Nhung: "Có tôi ở đây, bọn chúng không dám đến. "

Tần Duẫn cảm động đến đỏ cả mắt, nước mắt lại tràn lên.

Tần Duẫn nhẹ hít hít mũi, cảm ơn Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, chúc hai người ngủ ngon rồi lên lầu.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đi dọc theo con đường mòn lòi lõm trong khu tập thể cũ nơi Tần Duẫn ở, hướng ra trạm xe buýt bên ngoài.

Thẩm Nhung cố ý đi chậm lại hai bước, nhìn theo bóng tối Minh Trản.

Thịnh Minh Trản mới chỉ 15 tuổi, nhưng nhìn qua cũng đã cao hơn 1m7.

Thịnh Minh Trản có thân hình thon thả, đôi chân dài, con người toát lên khí chất thành thục không hợp với lứa tuổi.

Nếu không phải vì trong áo khoác lông vũ là đồng phục học sinh, có thể ai đó nghĩ rằng cô bé chưa trưởng thành.

Nghĩ đến tiếng "chị" của Tần Duẫn, lại nghĩ đến tiếng "em gái" của Thịnh Minh Trản gọi mình, Thẩm Nhung không khỏi sợ hãi.

Gọi chị em nghe sến súa quá.

Nhưng mà Thịnh Minh Trản... thực sự rất giống một người chị gái đáng tin tưởng.

Thẩm Nhung đang suy nghĩ suy miên man, "người chị gái đáng tin cậy" nhìn vào bảng tên xe buýt, mắt nhìn một lúc lâu, mặt gần như đóng khung vào bảng.

"Chị đang làm gì vậy? " Hai tay Thẩm Nhung ôm dây đeo cặp sách đi đến, ngạc nhiên nhìn Thịnh Minh Trản.

"Đang tìm xem ở đây có xe nào đến trạm em học thanh nhạc không. "

Thịnh Minh Trản xoa mắt, rồi nhìn lại.

"Thịnh Minh Trản, chị không được cận thị chứ?"

"Ừm, có vẻ chút chút."

"Có vẻ?"

"Xe số 4 có thể đến. "

"Không phải, Thịnh Minh Trản, chị phải tự biết mình có cận thị hay không chứ? "

"Không để ý."

"........."

Thẩm Nhung thua.

Chắc phải mất 2 năm người này mới nhận ra mình không nhìn thấy đúng không?

Xe số 4 nhanh đến, Thẩm Nhung lên xe, phát hiện Thịnh Minh Trản cũng đi theo mình.

"Chị thực sự muốn đi cùng em à?"

Thịnh Minh Trản nhàn nhạt "Ừm".

Lời nói không cảm nhận được bất kỳ sự tình nguyện nào, nhưng động tác quẹt thẻ xe lại không hề do dự.

"Sẽ đến muộn."

"8 giờ hơn thôi mà?"

"......"

"Chị làm bài tập về nhà chưa? Chị không sợ phải thức khuya à?"

"Làm rồi."

"Cấp 3 nhẹ nhàng dữ?"

Hai người vừa nói vừa đi về ghế trống phía sau.

Tài xế đạp ga, Thẩm Nhung chao đảo theo, cánh tay bị thương suýt đụng vào lưng ghế. Thịnh Minh Trản nhanh tay giúp đỡ, một lần nữa đặt cánh tay của đối phương về vị trí toàn.

"Không khó, chỉ là mấy câu về chiến thuật hỏi đáp, làm xong từ chiều rồi. "

Thấy Thẩm Nhung bị gãy một tay, đi lại khá ảnh hưởng đến việc giữ thăng bằng, Thịnh Minh Trản liền nắm lấy tay lành còn lại, dẫn người đến hàng cuối cùng.

Bị Thịnh Minh Trản dẫn dắt, Thẩm Dung cảm thấy một cảm giác hoàn toàn lạ len lỏi vào trái tim.

"Học sinh cấp 3 các chị có nhiều tiết tự học để luyện đề không? "

Thẩm Dung chen chúc đến bên cạnh Thịnh Minh Trản, vai chạm vai.

Thịnh Minh Trản nhìn xuống bờ vai mảnh khảnh của Thẩm Nhung, "Không, tôi viết trong giờ Ngữ văn. "

"... Cô giáo dạy Ngữ văn của chị biết chuyện này chắc chắn sẽ lột  da chị mất.

Do quá  hao sức lực sau chuyện trước đó, Thẩm Nhung vốn định nói chuyện với Thịnh Minh Trản để tìm hiểu thêm. Nhưng vừa bước lên chiếc xe buýt ấm áp, cô đã bị buồn ngủ bao trùm.

Lúc nào gối đầu lên vai Thịnh Minh Trản mà ngủ thiếp đi, Thẩm Nhung hoàn toàn không hay không biết

Trong mơ, Thẩm Nhung cảm thấy mặt mình chị chọc hai cái.

Thiếp đi vì mệt mỏi, Thẩm Nhung tưởng là mẹ gọi dậy nên nũng nịu nói: "Con buồn ngủ quá à, cho con ngủ thêm một chút nữa nhé, buồn ngủ quá mà. "

Thịnh Minh Trản dừng lại ngón tay của mình, yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của Thẩm Nhung một hồi

Lúc tỉnh táo, cô bé tỏ ra rất mạnh mẽ, giống như một chú mèo con lông xù sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Sao khi ngủ lại có thể... đáng yêu đến vậy?

Đến trạm gần tới, Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng chọc hai lần nữa.

"Thẩm Nhung, đến nơi rồi. "

Thẩm Nhung dụi đầu vào vai Thịnh Minh Trản, cố gắng mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Thịnh Minh Trản lại nắm lấy tay cô bé, lo lắng cô bé quên cặp sách nên giúp cô bé xách theo.

Cứ như vậy, một tay xách cặp, một tay dẫn thẩm Dung đang dụi mắt, hai người họ xuống xe buýt.

Vừa bước xuống xe, gió lạnh thổi qua mặt Thẩm Nhung làm cô tỉnh táo.

Bên ngoài bộ đồng phục học sinh, cô còn mặc thêm một chiếc áo khoác lông vũ, nhưng lúc này vẫn cảm thấy lạnh.

Nhìn chiếc áo khoác lông vũ mỏng manh của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, đúng là cô ấm cậu chiêu được đón nhận bằng xe ở mọi nơi, mặc ít thế này khi trời âm 15 độ.

Thịnh Minh Trản cởi chiếc áo khoác lông vũ dày cộm của mình, định đổi với Thẩm Dung.

"À? Đừng đưa cho em. " Thẩm Nhung nói, "Em mới không sợ lạnh. "

Vừa dứt lời, Thẩm Nhung che miệng lại, hắt xì.

Thịnh Minh Trản nói: "Trên áo em dính, không sợ giáo viên thanh nhạc sao?"

Thẩm Nhung gật đầu, "Đúng nhỉ... "

"Mặc đi. " Thịnh Minh Trản nhanh chóng đổi áo.

Thịnh Minh Trản 15 tuổi cao 1m7, Thẩm Dung 13 tuổi lại phát triển sau so với bạn bè đồng trang lứa, chỉ cao chừng 1m55.

Mặc áo khoác lông vũ rộng hơn một kích thước, cả người cô như chìm vào trong áo, nhưng lại rất ấm áp.

Bên trong áo còn lưu lại hơi ấm cơ thể và hương thơm thoang thoảng của Thịnh Minh Trản.

Còn Thịnh Minh Trản mặc chiếc áo của Thẩm Dung, nó bó sát, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

Hai người đi đến cửa lớp, Thẩm Nhung bảo Thịnh Minh Trản về trước.

Thịnh Minh Trản lắc đầu nói sẽ đợi Thẩm Nhung tan học rồi cùng về.

Tâm Thẩm Nhung ấm áp, cảm thấy mình như có được người chị gái che chở.

Là một người chị gái luôn mang theo dao bên mình.

"Đợi em chút. "

Thẩm Nhung vội chạy xuống tầng dưới.

Thịnh Minh Trản dõi mắt nhìn theo.

Lớp học thanh nhạc nằm trên tầng năm của một trung tâm thương mại. Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung chạy xuống tầng bốn vào một cửa hàng bánh ngọt và mang lên hộp bánh.

Thẩm Nhung hướng dẫn Thịnh Minh Trản: "Có cửa hàng đồ uống ở góc phía trước, chị có thể gọi ly nước và ngồi đó, chủ quán quán không đuổi khách. Chủ quán rất tốt bụng nhưng bánh ngọt ở đây thực sự rất khó ăn. Bánh sô cô la chảy em mua ngon tuyệt cú mèo, chị kết hợp nó với trà sữa của cửa hàng đồ uống, hoàn hảo. Bí mật được tích góp từ trải nghiệm của em đó, chỉ nói với chị."

Thịnh Minh Trản gật đầu, thầm nghĩ, lại là bánh sô cô la chảy nữa.

Thẩm Nhung thích bánh sô cô la chảy đến mức nào nhỉ?

Thịnh Minh Trản bước được hai bước về phía cửa hàng đồ uống thì Thẩm Nhung gọi.

"Thịnh Minh Trản, cuối tuần này em và chị đi cắt kính nhé. Mắt đẹp thế, đừng híp mãi! "