Phục Thiên Thị

Chương 6: Rồng ẩn hiện




Câu trả lời của Phong Tình Tuyết nằm trong dự liệu của nhiều người, Diệp Phục Thiên quá si tâm vọng tưởng muốn tu hành cùng Phong Tình Tuyết, đây là biến tướng của sự theo đuổi sao? Thực sự không biết lượng sức mình.

Tuy rất nhiều người đều biết quan hệ của hai người rất tốt, là thanh mai trúc mã nhiều năm nhưng chuyện này không hề đại diện cho việc có thể vượt qua ranh giới, Phong Tình Tuyết nói chúng ta đã trưởng thành, đại khái là đang biểu lộ thái độ của mình.

“Mất thể diện rồi chứ gì?” Nhiều người lộ rõ vẻ mặt hả hê như vừa xem một màn kịch hay.

Hơn nữa hoàn toàn không chừa cho bản thân mình một chỗ trống.

Diệp Phục Thiên biết bọn họ đang nghĩ gì, đúng thật là cẩu huyết mà, cậu bèn lắc đầu rời đi.

“Cậu hỏi nàng ấy ở chốn đông người như vậy chẳng khác gì không cho nàng đường lui.” Diệp Phục Thiên khẽ nói.

“Từ lúc nàng ấy ngầm đồng ý để Mộ Dung Thanh chắn trước mặt cậu đã biểu lộ rõ thái độ rồi, bao năm bằng hữu, nàng ấy lại nói muốn giữ khoảng cách là có ý gì, muốn tuyệt giao chứ gì nữa?” Dư Sinh hậm hực nói giống như một con sư tử muốn bùng phát lửa giận.

"Tuổi trẻ rất dễ bị người khác đầu độc, dù sao nàng chỉ mới mười lăm tuổi, biết cái gì." Diệp Phục Thiên không hề giác ngộ, ngược lại còn muốn muốn bảo vệ Phong Tình Tuyết.

"Cậu đừng quên nhớ lời nói của nàng, thái độ của nàng dứt khoát như vậy, chẳng phải muốn giữ thể diện cho cậu sao, đã vậy tình nghĩa bấy lâu chấm dứt từ đây." Dư Sinh nói như đinh đóng cột, cậu hiểu Diệp Phục Thiên nhất, đằng sau gương mặt bất cần đời ấy là tấm lòng nhiệt huyết, nhất là đối với người bên cạnh, hắn không muốn so đo với Phong Tình Tuyết là muốn cho nàng một cơ hội nữa.

Nhưng cậu không cho phép, cậu nhất định phải thay Diệp Phục Thiên bảo vệ một số thứ, ví dụ như, niềm kiêu ngạo của hắn, tự tôn của hắn, cậu đương nhiên hiểu rõ, Phong Tình Tuyết đã bỏ lỡ điều gì.

Cậu sẽ không quên những lời phụ thân đã nói với Diệp Phục Thiên, người đang chán nản sẽ dễ dàng hiểu rõ một số chuyện, những điều này đều không cần phải để ý, nếu có một ngày hắn hoang mang tột độ, cả thế giới đều sẽ nhường đường cho hắn.



Nhưng vào lúc này, diễn võ trường vang lên một âm thanh ồn ào náo động thu hú sự chú ý của mọi người, ánh mắt của Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cùng nhìn về phía đó, phía trước diễn võ trường có mấy bóng người bay đến, lưng họ có cánh đập trong hư không, dừng lại trong không trung trên diễn võ trường.

"Là sư huynh của Thuật Pháp Cung, ngưng tụ cánh bằng thuộc tính hệ Phong bay lượn trong không trung." Rất nhiều người đều lộ ra vẻ hâm mộ, cảnh giới Thức Tỉnh chính là đột phá giới hạn của cơ thể người, khiến linh khí hòa quyện cùng cơ thể, chỉ có bước vào cảnh giới Vinh Dự, trở thành pháp sư vinh dự mới có thể thi triển các loại pháp thuật tùy ý muốn.

Ở Thần Châu đại lục, địa vị của pháp sư cao hơn người tu hành võ đạo.

Chỉ có pháp sư Phong hệ mới có thể bay lượn giữa không trung trong cảnh giới Vinh Dự.

"Một khu vực ở Thiên Yêu sơn đã được dọn dẹp, ở khu vực này chỉ xuất hiện yêu thú cảnh giới Thức Tỉnh, trong bảy ngày kế tiếp là thời kỳ săn bắt trước kỳ thi Hương, mọi người có thể vào đó săn bắt kiểm nghiệm thành quả tu hành của chính mình một năm qua, đồng thời tôi luyện khả năng thực chiến và ứng phó với hiểm nguy của mình."

Một pháp sư hệ Phong lơ lửng giữa không trung nói: "Mọi người sớm muộn gì cũng phải rời khỏi học cung, nếu không tôi luyện máu lửa thì không có cách nào thật sự trưởng thành."

"Đương nhiên, săn bắt phải đặt an nguy trước nhất cho nên hy vọng các ngươi có thể kết bạn cùng đi, giúp đỡ lẫn nhau."

Mọi người nhao nhao gật đầu, đợt săn bắt thi Hương hằng năm, học cung Thanh Châu đều tiến hành dọn dẹp nên khá an toàn, dù vậy một vài người to gan bình thường vẫn vào Thiên Yêu sơn để rèn luyện bản thân.

"Ngoài việc đó ra, khi kỳ thi Hương bắt đầu, học cung Thanh Châu sẽ mở cửa để người dân thành Thanh Châu đến tham quan, trưởng bối của các ngươi có thể cũng sẽ tới, đến lúc đó hãy biểu hiện tốt một chút, đừng để bọn họ thất vọng." Vị sư huynh của Thuật Pháp cung tiếp tục nói, những điều này ai ai cũng biết, kỳ thi Hội và thi Hương hàng năm đều là việc đại sự của thành Thanh Châu nói chung và học cung Thanh Châu nói riêng.

So với thi Hội thì kỳ thi Hương quy mô hơn, mục đích chủ yếu của thi Hội là tuyển chọn đệ tử chính thức, chỉ có số ít nhân tài tham gia.

"Được rồi, hãy đi chuẩn bị đi." Vị sư huynh ấy phất tay, đoàn người phía sau đập cánh rời đi, hình như đi về phía sau núi.

Diễn võ trường trở nên náo nhiệt trong nháy mắt, mọi người cùng tụ tập bàn tán về việc săn bắt.

Cơ hội săn bắt lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Diệp Phục Thiên, ngươi có ý kiến gì không?" Tần Y hỏi Diệp Phục Thiên.

"Ý Tần sư tỷ là?" Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y.

"Đợt săn bắt này chính là cơ hội, ngươi ở cùng Dư Sinh chắc chắn rất an toàn, có thể mượn cơ hội này để rèn luyệt đột phá cảnh." Tần Y nói.

"Không." Diệp Phục Thiên lắc đầu: "Đợt săn bắt này ta không tính tham gia."

Dù gì cũng mới rèn luyện trên núi không lâu trước đó nên không nhất thiết phải đi nữa.

Đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn hắn chằm chằm nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên bởi vì một đả kích nhỏ liền bị ảnh hưởng đến tâm trạng, trở nên chán chường như vậy."

Nhìn bóng lưng cô đơn của Diệp Phục Thiên khi bị Phong Tình Tuyết từ chối, Tần Y lo hắn bị đả kích quá lớn.

Diệp Phục Thiên chớp mắt, biết Tần Y hiểu lầm, đôi mắt hắn nhìn lướt qua vóc dáng yêu kiều của Tần Y, thấp giọng nói: "Sư tỷ, thực ra ta không còn nhỏ nữa."

Tần Y sửng sốt, thấy ánh mắt của Diệp Phục Thiên lập tức tức giận xoay người nói: "Ngươi quả thật hết thuốc chữa rồi."

Diệp Phục Thiên nhìn thấy Tần Y tức giận, nụ cười trên mặt càng xán lạn, hắn cười nói: "Cảm ơn Tần sư tỷ."

Tần Y dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục bước đi.

"Rất tốt, có thể suy nghĩ." Dư Sinh thấp giọng nói, Diệp Phục Thiên nghi hoặc nhìn hắn: "Suy nghĩ cái gì?"

"Không phải là người cậu chọn sao?" Dư Sinh chăm chú nhìn Diệp Phục Thiên.

"Hả…" Diệp Phục Thiên vò đầu, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng.



Học cung Thanh Châu náo nhiệt, các đội ùn ùn kéo về phía sau núi, rất nhiều người hăng hái, cảnh tượng như vậy hàng năm đều nhìn thấy, vài ngày sau, những bóng dáng phấn chấn ấy sẽ có một số trở nên chán chường, một số lòng trở nên u ám, đương nhiên không tránh khỏi bị thương.

Tuy học cung Thanh Châu đã tiến hành dọn dẹp nhưng vẫn có yêu thú cường đại cấp bay, cấp tám thậm chí cấp chín, những thứ này yêu thú sẽ trở thành ác mộng với một số người.

Đợt săn bắt này là đấu trường thí luyện, cũng là đấu trường thanh tẩy.

Dưới chân núi Thiên Yêu sơn, rất đông người lập đội cùng lên núi tạo thành một dòng người dài dằng dặc.

"Phong Tình Tuyết." Rất nhiều người chú ý tới thiếu nữ trong đám người kia, nàng mặc y phục đỏ rực, tư thế hiên ngang, dung nhan mỹ miều động lòng người càng thêm nổi bật với sắc đỏ của y phục, tăng thêm vài phần mị lực.

“Kẻ bên cạnh nàng ấy là ai?” Có người để ý thấy bên cạnh Phong Tình Tuyết ngoại trừ Mộ Dung Thanh còn có một nam tử khí chất phi phàm.

“Đó là Mộ Dung Thu - biểu huynh của Mộ Dung Thanh, đích tôn của Mộ Dung thương hội, tu vi tầng chín Quy Nhất cảnh, hắn lại cùng Phong Tình Tuyết tham gia săn bắt, hèn gì…”

Rất nhiều người nhớ tới tên tiểu tử đáng thương bị từ chối phũ phàng kia không khỏi lắc đầu, thật là không biết tự lượng sức mình.

Đã trưởng thành cần phải giữ khoảng cách? Vậy Mộ Dung Thu tính là gì đây?

Nếu tên kia biết được, không biết tâm trạng hắn sẽ như thế nào.

"Tên tiểu tử đó bị đả kích, e rằng kỳ thi Hương này lại muốn bỏ thi." Đám người thấy Mộ Dung Thu và Phong Tình Tuyết cùng lên núi, nhỏ giọng bàn tán.

Không lâu sau Diệp Phục Thiên biết được chuyện này, hắn có chút buồn bực không giải thích được, trở thành nam chính bi kịch trong câu chuyện cẩu huyết, tuy hắn chưa bao giờ có ý theo đuổi Phong Tình Tuyết nhưng trong lòng vẫn có một chút khó chịu, không liên quan đến tình yêu, chỉ là thấy khó chịu mà thôi.

Đương nhiên hắn cũng không quá để ý, thời gian tiếp theo chủ yếu vẫn là để chuyên tâm tu hành, tranh thủ tiến bộ khi kỳ thi Hương đến.

Vài ngày sau, Diệp Phục Thiên yên lặng tu hành trong biệt viện, thái dương chi hỏa sôi sục vây quanh cơ thể hắn, trui rèn kinh mạch xương cốt của Diệp Phục Thiên, bây giờ hắn sở hữu thái dương mệnh hồn nên tu hành lấy thuộc tính Hỏa làm đầu.

Thí luyện sau núi trước đó, nhìn cây cỏ có thể cảm nhận linh khí Mộc nồng đậm, nhìn thác nước chảy có thể cảm nhận linh khí Thủy cuồn cuộn nhưng không giống như việc nhìn mặt trời tạo ra thái dương mệnh hồn.

Lẽ nào do hắn quá tham lam? Dù sao cảnh ngộ này chỉ có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu.

Có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Phục Thiên ngưng tu luyện, ngẩng đầu nhìn Dư Sinh hỏi: “Sao vậy?”

Nếu không phải có chuyện gì, Dư Sinh sẽ không tới quấy rầy hắn tu hành.

"Hai ngày này có không ít người xuống núi, trong học cung có tin đồn rất náo động." Dư Sinh nói.

"Tin đồn gì?" Diệp Phục Thiên có chút ngạc nhiên.

"Khi học cung Thanh Châu dọn dẹp cấm địa, có người nói đã thấy rồng xuất hiện." Ánh mắt Dư Sinh sáng quắc.

"Rồng." Đôi mắt Diệp Phục Thiên hiện lên một hào quang óng ánh, cấm địa là nơi chuẩn bị cho đợt săn bắt, sao lại có người thấy được rồng?

Đừng nói là cấm địa, cho dù Thiên Yêu sơn xuất hiện rồng cũng là một tin tức chấn động, nếu là thật sợ rằng sẽ gây nên một trận địa chấn cho cả thành Thanh Châu.

Rồng tượng trưng cho may mắn, là thánh trong giới yêu, có thể sánh với hoàng đế thánh hiền trong nhân loại.

"Ngươi cho rằng đó là thật hay giả?" Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh.

"Có mấy người nói tận mắt nhìn thấy, bây giờ học cung Thanh Châu đang chuẩn bị Nghịch Thanh Trường, gọi đệ tử học cung trở về, nếu học cung thật sự làm như vậy thì rất có khả năng là thật." Dư Sinh nói.

"Đi ra ngoài một chút." Diệp Phục Thiên đứng dậy ra khỏi biệt viện, mấy ngày qua đã có không ít học viên trở về, cũng có người giống Diệp Phục Thiên không đi, đại khái là biết cảnh giới thấp quá rất nguy hiểm, một con yêu thú nhỏ nhoi cũng không thể đối phó.

Hai người tới sau núi phát hiện có rất nhiều người từ trên núi xuống tụ tập thành nhóm, có vẻ không bình thường.

Diệp Phục Thiên và Dư Sinh liếc nhìn nhau, có người nhìn về phía chân núi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

“Có yêu thú lợi hại xông vào cấm địa, các sư trưởng nói chúng ta hãy mau xuống núi, đừng đi tiếp nữa.”

“Yêu thú lợi hại gì vậy, các sư trưởng không thể trực tiếp tiêu diệt sao?” Một người giật mình hỏi.

“Nghe nói là một con mãng xà đã tu hành nhiều năm, yêu khí rất đáng sợ, tạm thời chưa thể thu phục được."

Mọi người bàn tán ầm ĩ, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là rắn hay là rồng?