Phúc Thê Doanh Môn

Chương 71: Chương 71: Chịu Khó





Gặp Lý Mạn không phản ứng, ngoại trừ Tiểu Ngũ, ba nam nhân còn lại phẫn uất nhìn phía Lý Thư, làm sao mà lại là hắn? Dù là ai cũng không nghĩ tới, nương tử sẽ thích lão Tam trước hết a.
Lý Thư vui muốn chết, mấy ngày nay, hắn thường xuyên cảm thấy nương tử đang len lén nhìn hắn, hôm nay còn đem bánh bột ngô của mình nhường cho hắn ăn, xác định là nương tử thích hắn a.
Thật tốt quá!
“Ăn cơm thật ngon, ăn xong cùng huynh đi ruộng.” Nhìn Lý Thư bộ dáng vểnh đuôi lên trời kêu ngạo, Lý Mặc trầm giọng giáo huấn.
“A?” Lý Thư nuốt mạnh bánh bắp trong miệng xuống, bất mãn nói, “Nhị ca cùng Tứ đệ đi không phải được rồi sao, lát nữa đệ còn muốn giúp nương tử cho gà ăn heo ăn quét tước sân nữa.”
“Nhị ca đệ đương nhiên sẽ đi, Tứ đệ còn muốn ôn kinh thư, đừng đánh chủ ý lên đệ ấy. Ăn nhanh đi.” Lý Mặc ăn xong trước, buông bát cơm, ra khỏi phòng bếp, đến phòng phía đông lấy ra cái cuốc chờ được mài, lại dùng đá mài dao mài mài.
Vẻ mặt Lý Thư đau khổ, ngầm tức giận đại ca, đây căn bản là đố kị, không muốn hắn cùng nương tử ở chung nhiều.
Lý Ngôn ăn xong, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lý Thư, cười nói, “Tam đệ, nhanh chút, hôm nay hai mảnh đều phải cày tốt.”

“A”. Lý Thư tuy rằng trong lòng không vui, nhưng tốc độ ăn cơm cũng nhanh, hắn cũng biết, kỳ thật trong nhà thật có thể làm việc, cũng chỉ có hai người, hắn cùng Đại ca, Nhị ca thuần túy là thêm người, Tứ đệ đây, từ nhỏ chính là yên tĩnh,đọc sách tạm được, làm việc nặng…….Bên trên có ba người ca ca, cũng không tới lượt hắn.
Ăn xong điểm tâm, ba huynh đệ Lý Mặc lại đi khai hoang đất.
Lý Mạn đem nước tráng chén trộn lẫn rau dại cùng cơm thừa, cho hai con heo con ăn, lại đem một ít rau dại băm vụn vụn, quấy một ít nước cơm, để cho Tiểu Ngũ đi cho gà ăn, mình thì quay lại thu thập chén đũa.
“Ta đến giúp nàng.” Lý Họa lúc này đi vào, ngược lại đem Lý Mạn hù dọa.
Lý Họa rất nhanh cầm chén đũa trên bàn, dọn dẹp chén bỏ vào nồi lớn, múc nước trong, cầm lấy miếng rửa chén bắt đầu rửa.
Lý Mạn ở bên cạnh nhìn sững sờ, ngẩn người, “Huynh? Không phải huynh muốn ôn kinh thư sao?”
“Không ở nơi này một lát.” Lý Họa quay đầu hướng nàng mỉm cười, sau đó tiếp tục nhanh nhẹn rửa chén, lúc sau đều rửa sạch, lại dùng nước trong rửa qua lần nữa, lúc này mới hoàn chỉnh bỏ vào trong tủ bát.

Sau khi lau sạch nồi chén, Lý Họa lại đem khăn lau chà xát, sau khi vắt khô, đem bàn, bệ bếp đều lau sạch sẽ.
Lý Mạn bên cạnh nhìn, cảm thấy so với mình hắn còn cẩn thận hơn, lại cảm thấy có hắn ở đó, mình rất thừa thãi, nghĩ trở về phòng lấy quần áo tối hôm qua đi giặt.
“Đừng đi.” Lý Họa thấy nàng xoay người định đi, vội bỏ xuống khăn lau, hướng nàng đuổi theo.
“Ừ?” Lý Mạn đứng ở cửa, quay đầu nhìn hắn.
Có lẽ vì vội vàng, Lý Họa mặt có chút đỏ, “Ta…… Ta có lời muốn nói với nàng.”
“A?” Trong lòng Lý Mạn đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, thiếu niên mới biết yêu, đối với nàng ngầm đưa tình, ngượng ngùng đỏ mặt, như vậy, kế tiếp sẽ nói cái gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
“Chuyện chiều hôm đó, ta --”
Hình ảnh nụ hôn kia lại thoáng hiện trong đầu, Lý Mạn kêu to không ổn, vội đánh gãy lời hắn, “A, đúng rồi, các huynh có quần áo muốn giặt sao? Đều lấy ra, chúng ta cùng giặt.”
Nói xong, vội vã bước ra cửa, chợt lách người, trốn vào phòng mình.