Phúc Thê Doanh Môn

Chương 70: Chương 70: Ám Chỉ





Ngón tay kia hơi lạnh chạm đến làn da nàng, Lý Mạn chỉ cảm thấy da đầu run lên, lui mạnh về phía sau vài bước, ở bên ngoài bệ bếp, trừng hắn, “Huynh làm gì?”
“Giúp nàng gãi ngứa mà.” Lý Ngôn nói như đương nhiên, mười ngón tay mở ra, giương nanh múa vuốt hướng thân thể nàng duỗi ra.
“Đừng tới đây.” Lý Mạn hoảng sợ thân thể lui lại trong bệ bếp.
Lý Mặc đứng dậy, thấy nhị đệ chỉ giơ tay, nhưng không phải thật sự muốn chạm vào Lý Mạn, nhẹ nhàng thở ra, nhưng bất đắc dĩ đành la đệ đệ ngưng lại, “Nhị đệ, đừng làm rộn.”
“Ha ha, thật đúng là nhát gan.” Lý Ngôn rút tay lại, tâm tình thực tốt cười to.
Lý Mạn biết hắn trêu đùa mình, bởi vậy càng thêm buồn bực trừng hắn, người này rất đáng giận, mới sáng sớm đã như vậy, huống chi, nàng là em dâu hắn mà, không biết thu liễm một chút sao? Vẫn là ở cổ đại này thoáng hơn hiện đại sao?
Thấy sắc mặt nàng không đúng, Lý Mặc cũng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngôn, “Nhị đệ, đệ vừa rồi hơi quá đáng, sẽ dọa nàng sợ.”
“Đại ca, đau lòng?” Lý Ngôn đột nhiên tới gần Lý Mặc, cúi đầu chế nhạo một câu.

Lý Mặc thần sắc cứng đờ, cũng không nói lời phủ nhận.
Lý Ngôn nhẹ nhàng cười, không nói nữa, xem Lý Mạn cắn môi còn nhìn mình lom lom, chỉ cười làm lành nói, “Được rồi, đùa với nàng thôi, vừa rồi thấy cảm xúc nàng không đúng, như thế nào? Có tâm sự?”
Ánh mắt người này thật đúng là độc, Lý Mạn làm bộ nghe không hiểu lời hắn nói, trừng xong hắn, thì lấy đồ ăn trên chậu, múc chút bột ngô, tính làm điểm tâm bánh ngô, trong nhà nhiều nam nhân, lượng cơm ăn đều rất nhiều, chỉ ăn cháo thì không được.
Lý Ngôn thấy nàng như vậy, cũng không dám lại trêu chọc, lập tức múc mước rửa mặt.
Lúc này, Lý Thư vừa ngáp vừa đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lý Mạn ở bệ bếp nhồi bột mì, liền bu lại, “Nương tử, sao là nàng nấu cơm?”
Hắn dựa gần quá, hô hấp nóng rực phả lên mặt nàng, Lý Mạn đỏ mặt, không tự giác rụt cổ lại, nghĩ đến quan hệ của hai người, trên mặt lại có vài phần xấu hổ ngượng ngùng, chỉ cúi đầu không nói.
Lý Thư thấy nàng không nói, đầu cuối xuống thấp, nghi ngờ hơn, liền cũng cuối đầu, đánh giá nàng cẩn thận, “Nương tử, nàng không sao chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ như mây, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, nên không phải……phát sốt chứ.
Hắn hoảng hốt đưa tay muốn sờ trán nàng, theo bản năng Lý Mạn dùng một cánh tay chặn lại, oán trách liếc hắn một cái, “Mau rửa mặt đi, lát nữa ăn cơm.”
Giọng điệu hờn dỗi này làm cho Lý Thư nao nao, nháy mắt đáy lòng hắn giống như phủ mật, hắn thích nương tử nhìn hắn như vậy, nói với hắn như vậy.
“Ừ.” Lý Thư nghe lời hừ một tiếng, mặt hớn hở ra ngoài lấy nước rửa mặt chải đầu.
Chờ mấy nam nhân rửa mặt xong, Lý Mạn cũng đã làm xong điểm tâm, ngoài một nồi cháo mỗi nam nhân có thêm ba cái bánh bột ngô, nàng còn xào một đĩa nhỏ dưa muối, bỏ thêm ớt sừng, cay ê ẩm, cháo ăn cùng bánh bột ngô, đặc biệt có hương vị.
Lý Mạn sức ăn ít, hai chén cháo một cái bánh bột ngô đã no, còn lại hai cái, nàng nghĩ nghĩ, một cái cho Tiểu Ngũ, một cái thì cho Lý Thư.
Đương nhiên, nếu cho Tiểu Ngũ, mọi người không có ý kiến gì, nhưng mà một cái khác là cho lão Tam?
Lý Mặc, Lý Ngôn, Lý Họa đồng loạt đưa ánh mắt đầy u oán sang Lý Mạn.
Lý Mạn cực kỳ bình tĩnh, cố ý bỏ qua ánh mắt của ba người, vốn dĩ, nàng là hôn thê của Lý Thư, nên ủng hộ hắn là chuyện đương nhiên, cũng chỉ là ám chỉ với ba người bọn họ mối quan hệ giữa nàng và Lý Thư, những người khác đừng tiếp tục làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa.