Phúc Thê Doanh Môn

Chương 47: Chương 47: Khóc





Lý Mạn vốn chỉ muốn nói lời trong lòng ra, nhưng không nghĩ lời vừa nói ra khỏi miệng, đau thương cũng từ trong lòng tuôn ra, nước mắt không tự chủ được theo viền mắt chảy xuống.
Nhớ tới trước đây những lúc buồn chán cũng từng đọc qua các tiểu thuyết xuyên không, dù cuộc sống ở hiện đại có đau khổ thế nào đi nữa, một ngày nào đó nữ chính chuyển kiếp, như có một năng lực vượt trội bùng lên vậy, dù hoàn cảnh như thế nào đều có thể sống vui vẻ, như cá gặp nước.
Nhưng như vậy cũng quá giả, nàng không phải siêu nhân, không có kỹ năng đặc biệt gì, chỉ số thông minh không cao, nàng chỉ là chủ trong một gia đình bình thường ở hiện đại, đến hoàn cảnh lạ lẫm này, nàng chỉ thấy sợ hãi và bất lực.
Không hiểu ngôn ngữ họ, vừa mở mắt, là cảnh lạ người lạ, nàng bị người ta cột vào cây xém chút nữa bị treo cổ.
Nơi không đèn điện, quần áo không vừa người và vật dụng hàng ngày, thậm chí nửa đêm tỉnh lại, gian nhà tối đen cũng khiến nàng sợ đến nhảy dựng, ngay cả nhà xí nàng cũng không dám đi, có một ngày vào ban đêm mắc tiểu tỉnh dậy, chịu đựng đến trời sáng mới dám đi, sau này, trời gần tối thì nàng tranh thủ đi nhà xí trước, sau đó, cả đêm cũng không dám uống nước.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tiểu Ngũ nhìn nàng chảy nước mắt liên tục, sợ đến mặt mũi trắng bệch, luống cuống đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nắm vạt áo nàng, mắt cũng đỏ, sắp khóc.
Lý Mạn biết mình như vậy là có chút sai, nhưng không kiềm chế được, nàng càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều, chỉ phải xoay người sang chỗ khác.

Mới vừa quay người trở lại, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua người, bên tai lập tức vang lên giọng nói rõ ràng của Lý Họa, "Chuyện đã qua, sau này sẽ không còn ai bắt nạt nàng nữa."
"Tỷ tỷ." Tiểu Ngũ cũng chen lấn đi vào, một tay nắm góc áo Lý Mạn, một tay ôm cánh tay Lý Họa.
Lý Họa dứt khoát rút cánh tay ra, cũng ôm Tiểu Ngũ vào lòng.
Lý Thư đang đẩy xe đá, đúng lúc rẽ qua đây, thì thấy một màn như vậy.
Tứ đệ hơi cúi đầu, vẻ mặt thương xót, mà nương tử tựa vào lòng hắn, ôm một cánh tay hắn, nhẹ nhàng nghẹn ngào, Tiểu Ngũ ôm hông Lý Họa, khóc nức nỡ.
"Sao thế?" Lý Thư cuống quýt dừng xe, tiến lên hỏi.

Lý Họa nhìn thấy ca ca, cũng ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, Lỹ Mạn đã buông hắn ra, cuống quýt lau mắt, khoát tay nói, "Không sao, bị cát bay vào mắt."
Lý Thư nghi ngờ nhìn Lý Họa, Lý Họa cười gượng, "Là cát bay vào mắt."
Lừa quỷ sao, Lý Thư nhìn Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, sao thế?"
Tiểu Ngũ vừa lau mắt vừa lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao, tỷ tỷ khóc, vì thế hắn khóc theo.
"Chúng ta đi cắt thức ăn cho heo đi." Lý Mạn vội vàng kéo Lý Họa và Tiểu Ngũ đi, tính tình Lý Thư nóng nảy, buổi sáng vì Tiểu Ngũ nhiều lời, mà hắn đi đánh Hạnh Nương, còn truyền đến tai thôn trưởng, nếu như nàng nói vì phụ nhân kia mà nghĩ đến chuyện đau lòng ấy, không biết hắn có trực tiếp đi chặt cái cây đó, hay đánh phụ nhân kia hay không?
"Tam ca, huynh về trước đi, chúng ta đi cắt thức ăn cho heo rồi về." Lý Họa để lại một câu, thì liền theo Lý Mạn Tiểu Ngũ đi.
Lý Thư đau đầu buồn bực, tiểu tử thối, dù tam ca có ngu đi nữa, thì cũng chẳng tin có chuyện cát bay vào mắt, nhưng tại sao nương tử lại khóc?