Phúc Thê Doanh Môn

Chương 32: Chương 32: Lời Đồn





Lý Thư còn chưa kịp trả lời, nương tử Nhị Thuận ở bên kia nhìn thấy Lý Mặc, vội vàng đứng lên khóc to, "Ai u, đại lang, ngươi đã trở lại? Tam lang nhà ngươi táng tận lương tâm a, hắn khi dễ ta, thấy ta không theo, còn đánh ta, ô ô........"
Lý Mặc nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt nghiêm khắc, nương tử Nhị Thuận trong lòng lộp bộp một chút, lại có chút chột dạ nói không ra lời.
" Tam đệ, ngươi nói đi." Lý Mặc ngược lại hỏi Lý Thư, nương tử Nhị Thuận là người như thế nào, người trong thôn đều biết, đệ đệ mình tuy rằng tánh khí nóng nảy, nhưng cũng không phải loại vô duyên vô cớ đánh người.
" Đại ca, người đàn bà thối này nói xấu nương tử nàh ta cho mọi người." Lý Thư phẫn uất nói.
"Ai nói, lão nương nói đều là lời nói thật. Các ngươi đều nhìn thấy, đây là muội tử của ta, Thủy Thủy non nớt, gia đình thường sao có thể sinh ra cô nương xinh đẹp như vậy? Hừ, sợ rằng chỉ có Hoa Lâu mới có thể dưỡng được một cô nương như vậy." Nương tử Nhị Thuận nhìn thấy người vây quanh càng nhiều, cũng không sợ, ngược lại hi vọng sự tình càng náo loạn, dựa vào cái gì mà cũng từ Hoa Lâu ra, nữ nhân kia lại được huynh đệ Lý gia che chở mọi cách, nàng cũng chỉ có thể gả cho hai tên phế vật Thẩm gia kia, còn phải bị người trong thôn xem thường cùng khinh bạc?
" Câm mồm." Lý Mặc, Lý Thư hai huynh đệ trăm miệng một lời quát lớn.
Nương tử Nhị Thuận hôm nay chịu đựng, cảm thấy cho dù chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, một đôi mị nhãn của nàng còn hướng Lý Mạn nhìn, tựa tiếu phi tiếu nói," Hừ, cũng không biết, muội tử này qua tuổi dậy thì, lại có bộ dáng tốt như vậy. Chủ lâu liền không đợi được nên bán đi.

Lời vừa nói ra, mọi người vây xem chau mày lại, chán ghét nhìn Lý Mạn.
Người chung quanh lạnh nhạt, làm cho Lý Mạn cảm thấy cả người như đang bị đâm, nhưng điều nghẹn khuất nhất chính là, nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cho dù biết nữ nhân kia nhằm vào chính mình, nhưng nàng một câu nghe cũng không hiểu, ngay cả cãi lại cũng không biết như thế nào mở miệng a.
" Đàn bà thối, miệng ngươi phun ra toàn phân, Lão Tử đánh chết ngươi." Lí Thư đột nhiên tiến lên, tát một cái, nương tử Nhị Thuận tránh không kịp, hai má đã bị trúng một chút.
Mà vừa vặn, hai bên má sưng cao giống nhau.
Lí Mặc mắt lạnh nhìn, lúc này mới quát một tiếng, "Tam đệ, đừng xúc động."
" Đại ca ——"
" Ai u, các ngươi đều nhìn thấy đi? Lý gia tam lang muốn giết người....... " Hạnh nương bụm mặt gào khóc thảm thiết.

Lí Mặc kéo lấy chân phải muốn dẫm xuống của Tam đệ, nói với Hạnh nương," Nương tử Nhị Thuận, Nhị Thuận đã trở về?"
Hạnh nương buông tay, hai mắt đẫm lệ lên án," Ai biết ma quỷ kia sống chết ở đâu? Lí Mặc, bình thường ngươi cùng ma quỷ kia xưng huynh gọi đệ, hiện tại, lại cùng đệ đệ ngươi khi dễ ta? Ô ô...... Lão nương hôm nay nói cho ngươi biết, cho dù ma quỷ kia đến đây, tôi cũng không tha cho các ngươi."
Lí Thư giận, "Đàn bà thối, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định? Lão Tử cũng sẽ không tha cho ngươi."
Hạnh nương bị dọa lui về sau một bước.
Lí Mặc kéo lấy đệ đệ, ánh mắt nặng nề nhìn Hạnh nương," Nếu Nhị Thuận không ở nhà, không người quản giáo ngươi, ta đây liền thay hắn tìm một chỗ quản giáo ngươi."
" Ngươi muốn làm cái gì? "Hạnh nương cảnh giác theo dõi hắn.
Lí Mặc buông Tam đệ ra, phân phó nói, "Mang nàng tới nhà của thôn trưởng."
" Đi thì đi, chính ta đi." Hạnh nương nghe nói, gãi đúng chỗ ngứa a, đợi tới nhà thôn trưởng rồi nhất định phải đại náo một hồi.