Phúc Thê Doanh Môn

Chương 14: Chương 14: Thiếu Niên





Editor: Băng Lãnh
" Tứ ca." Lý Tiểu Ngũ một bên hô to một bên giống như một chú chim nhỏ, mở ra hai tay chạy về phía Lý Mạn.
Lý Mạn tò mò quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhẹ tay khẽ xoa tóc Tiểu Ngũ, hơi hơi mỉm cười, "Tiểu Ngũ lại cao lớn."
Hắn có vóc dáng cao, khuôn mặt tuấn tú, một thân quần áo cũ màu xanh đậm, giặt đến hơi trắng bệch, nhưng sạch sẽ, trên vai còn đeo một cái túi sách màu xám.
Lý Tiểu Ngũ hưng phấn tiếp nhận túi ở trên lưng ca ca, sau đó điểm mũi chân tiến đến bên tai Tứ ca, nhỏ giọng nói chút gì.
Lý Họa quay đầu mỉm cười với Lý Mạn, sau đó, nắm lấy tay của đệ đệ, đi tới phía nàng.
Lý Mạn đột nhiên cũng có chút khẩn trương, thiếu niên này là ai a?
" Tiểu Ngũ đều đã nói với ta, vất vả cho ngươi." Âm thanh của thiếu niên ngây ngô tinh thuần, tựa hồ còn chưa vỡ giọng.
Lý Mạn không rõ cho nên Lý Tiểu Ngũ lui ở phía sau Tứ ca nở nụ cười với nàng.

Lý Họa nhân lúc nàng còn đang thẹn thùng không được tự nhiên, liền nắm tay đệ đệ đi tới Đông phòng.
Lý Mạn nhìn trộm, cửa phòng là mở ra, nhưng hai người này làm cái gì ở bên trong, nàng lại không nhìn thấy.
Nhưng mà, thiếu niên này cũng là người nàh này sao?
Nghĩ tới bọn họ có hình dáng mặt mày tương tự nhau, Lý Mạn khẳng định đáp án này đúng, nhưng mà, năm huynh đệ, quả thật hơi nhiều nha.
Mặt trời cũng đã xuống núi, chăn đơn phơi nắng trong viện đã sớm khô, chăn phơi nắng đều ấm áp dễ chịu, Lý Mạn thu chăn về, đem trải ra trên giường trong Tây phòng, sửa sang lại cho tốt sau đó bắt đầu khâu chăn.
Việc khâu chăn so với Lý Mạn tưởng tượng khó khăn hơn nhiều, nàng tưởng rằng máy vá cùng khâu chăn là giống như nhau, nào biết đâm kim thứ nhất vào trong chăn phải mất nửa ngày mới vào, lại phải hao phí rất nhiều sức lực để rút ra, lần rút ra này, dùng sức thật mạnh, lại làm cho chăn đơn này rách thêm.
Cứ như vậy, đâm ba bốn lần xuống, Lý Mạn đầu đầy mồ hôi, mà hai ngón tay đau quá, chăn dày, lại thêm hai tầng khăn trải giường, như vậy phải dùng một cây kim to mới xuyên qua được, nàng phải dùng sức ở hai đầu ngón tay, vài lần như vậy, ngón tay cái cùng ngón trỏ đều đỏ ửng.
Có tất cả ba cái chăn, Lý Mạn buồn bực, với tốc độ này của nàng, đến trời tối cũng làm không xong a, huống chi nàng không có kỹ thuật, đều có chút nhụt chí.

Cắn răng, Lý Mạn một bên khâu một bên thầm mắng mình nhiều chuyện.
"A." Đột nhiên, đúng lúc không đề phòng, vô ý làm kim đâm vào tay, máu đỏ sẫm lập tức chảy ra.
"Làm sao vậy?" Giọng nam dễ nghe truyền đến, Lý mạn còn chưa phản ứng, ngón tay bị thương đã bị thiếu niên cao gầy này ngậm vào miệng
Lý Mạn hung hăng lừa gạt một chút, lại có chút mặt đỏ tim đập.
" Không có việc gì." Lý Họa buông tay nàng xuống, nhìn góc chăn bị nàng khâu méo mó, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngươi đến đây đi."
Hắn lấy một miếng vải rồi đặt ở ngón giữa trên bàn tay phải của mình, sau đó cầm lấy kim, một kim nối một kim, thuần thục khâu chăn.
Lý Mạn cơ hồ xem trợn tròn mắt, cũng không có khác biệt lớn như vậy chứ?
Nhưng, thiếu niên trước mắt sạch sẽ trong sáng, một cây kim đang mằn trong ngón tay thon dài, xuyên qua chăn lưu lại một đường chỉ mịn đẹp đẽ.
Vẻ mặt hắn chuyên chú, động tác thành thạo, mắt gắt gao nhìn chằm chằm chăn, lông mi thật dài lại có chút vểnh lên tự nhiên, hai má gầy yếu tuấn mỹ, hơi hơi lộ ra một chút hồng, môi, gắt gao mím môi......
May xong rồi, hắn hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cắn đứt sợi chỉ!