Phục Sinh Ký Lục

Chương 16




Số lượng xác sống ngày càng tăng, Khâu Sam dùng mắt đếm sơ qua, xác sống sắp vây lấy xe, một mình cô giải quyết không xuể. Nếu để Độ Trân Bảo ở trong xe, cho dù tất cả cửa số đóng kín, cũng vô vùng nguy hiểm. Xác sống có thể đập vỡ cửa kính, cũng có thể làm lật xe, mà cho dù xác sống chỉ vây quanh thôi, trong lúc cô giải quyết đám xác sống này sẽ lại có rất nhiều xác sống kéo tới, cứ thế này sẽ không bao giờ thoát được.

Khâu Sam nhanh chóng đánh giá tình hình, quả quyết đưa ra quyết định. Cô mở cửa xe kéo tay áo Độ Trân Bảo, Độ Trân Bảo không hỏi cũng không thắc mắc gì đã lập tức chui ra khỏi xe cùng Khâu Sam.

Điều duy nhất có thể đảm bảo Độ Trân Bảo an toàn đó là trốn vào những căn nhà ven đường. Khâu Sam đã phân tích sơ tình hình, ở dọc đường mà họ sắp đi có một căn nhà hai tầng ghi là "Cơm cà ri gà", sẽ có khoảng sáu xác sống có thể tiếp cận Độ Trân Bảo, Khâu Sam nắm chắc có thể giải quyết hết đám xác sống này trước khi bọn nó đụng tới Độ Trân Bảo.

Khâu Sam ngắm chuẩn hướng rồi đẩy Độ Trân Bảo một cái, sau đó lập tức buông tay đi tới xác sống thứ nhất đang lết lại đây. Cô dùng dao phay xử lý xác sống này xong liền lập tức vòng qua. Độ Trân Bảo dựa theo hướng mà Khâu Sam vừa đẩy từ từ đi tới, chú thỏ bông móc trên cặp sách hồng nhẹ nhàng đung đưa, Khâu Sam đi theo sau Độ Trân Bảo, đi sang bên kia.

Xác sống này vốn đang đi về phía Hình Bác Ân, nhưng khi Độ Trân Bảo chui khỏi xe, nó ngửi thấy mùi vị mới mẻ của Độ Trân Bảo nên lập tức đổi hướng.

Khi còn sống xác sống cũng là người, số lượng nhân loại khổng lồ, nam nữ già trẻ đều có, xác sống cũng y như vậy. Xác sống này khi còn sống là một ông cụ, nó bị mất bộ răng giả, lộ ra phần sóng hàm khô quắt phẳng lì, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào "Ngao ngao ".

Nhưng Khâu Sam sẽ không xem nhẹ bất cứ xác sống nào. Có lẽ hành động của nó chậm chạp, có lẽ sức lực của nó yếu ớt, thế nhưng một khi con người bị chúng cào trúng một miếng, thì cũng đồng nghĩa với việc bị tuyên án tử hình.

Khâu Sam như đốn cây bổ vào cổ xác sống ông cụ hai nhát, đầu ông cụ tựa như cây đổ lệch qua vai trước, sau đó lăn tới trước một vòng, rủ xuống trước ngực, tạo nên một phức hợp đầu cổ ngực không rõ ràng lắm, nó đi về phía trước hai bước, cái đầu cũng lúc lắc hai cái, nó lập tức ngã thẳng xuống đất, đầu bị cả người ép dẹp.

Cho dù âm thanh bên ngoài có quỷ dị cỡ đáng sợ cỡ nào, Độ Trân Bảo lại như không nghe thấy gì, cô tựa hồ tin tưởng hoàn toàn vào Khâu Sam, không hỏi một câu mà cứ tiếp tục đi về phía trước. Tuy rằng cô không nhìn thấy gì, nhưng lại đi một đường thẳng tắp, trên mặt đất có một cánh tay thối rữa đứt rời nằm trên mặt đất, chân Độ Trân Bảo đụng phải, cô lập tức linh hoạt đưa chân bước dài tới trước một chút, rồi bước qua khỏi cánh tay.

Khâu Sam còn đang giải quyết xác sống, trong lúc bận rộn thỉnh thoảng liếc mắt quan tâm một chút, "A" một tiếng, Độ Trân Bảo dừng lại, mũi chân đưa tới trước dò xét, đá trúng bậc thềm ven đường, sau đó bước lên một cách an toàn.

Khâu Sam vừa chém xác sống vừa nghĩ: Độ Trân Bảo tuy mù nhưng lại không để người khác bận tâm nhiều.

Độ Trân Bảo chậm rãi đi đến tiệm cơm gà cà ri, Khâu Sam cũng đã giải quyết xong năm xác sống. Khâu Sam gọi Độ Trân Bảo, Độ Trân Bảo không xác định được điểm đến liền dừng lại không đi nữa.

Khâu Sam lại nhìn về phía kia, Hình Bác Ân cũng đã tiến vào cửa hàng lưu niệm, thành công hội hợp cùng Độ Nhược Phi. Khâu Sam nắm lấy tay áo Độ Trân Bảo, cùng nhau đi vào tiệm cơm gà cà ri.

Tiệm cơm rất nhỏ, bố cục cũng không có gì đặc sắc, ở tầng trệt có bố trí hai dãy bàn sát hai bên tường chừa ra ở giữa một lối đi, một dãy có năm bàn, hai người đứng ngang hàng cũng không quá chật chội, đi đến chỗ cầu thang dẫn lên tầng trên, cầu thang vừa cao vừa hẹp. Tầng trệt không có xác sống, Khâu Sam dắt Độ Trân Bảo đi đến bậc thang, kéo tay Độ Trân Bảo đặt lên tay vịn, Độ Trân Bảo tự giác bước lên lầu.

Khâu Sam luôn leo lầu rất chậm, đi đứng đặc biệt bất tiện, bậc thang chỗ này lại tương đối cao, đối với Khâu Sam lại càng thêm bất lợi. Độ Trân Bảo như cố ý chờ cô, bước chân cũng cực kì chậm.

Khâu Sam: "A."

Độ Trân Bảo đặt chân xuống, vốn là nên bước tiếp thì cô lại đứng tại chỗ đợi. Khâu Sam chậm rãi vượt qua Độ Trân Bảo, chuẩn bị leo lên tiếp.

Tình huống tầng hai không rõ, có vài xác sống đã đi đến cầu thang tầng trệt, trong chốc lát sẽ chưa leo lên được ngay, lúc này để Độ Trân Bảo đi phía sau sẽ càng an toàn. Khâu Sam vốn là nghĩ vậy, nhưng ngay cả việc ra hiệu cô cũng không cần làm, vì Độ Trân Bảo đã biết cô nghĩ gì, loại "Thấu hiểu" này khiến Khâu Sam có chút thụ sủng nhược kinh.

Khâu sam bước từng bước, phát hiện cánh tay không di chuyển theo thân mình, khi nhìn lại thì thấy Độ Trân Bảo đang nắm lấy tay mình. Độ Trân Bảo nghiêm mặt, đưa tay chỉ chỉ phía trên bên phải một cái, sau đó thả tay ra.

Khâu Sam có chút do dự. Cô có thể hiểu được Độ Trân Bảo làm vậy là muốn ám chỉ bên trên có "Gì đó ", nhưng cái này có phải là do Độ Trân Bảo mẫn cảm quá độ nên sinh ra ảo giác không? Không biết sao, Khâu Sam lại nghĩ tới hình ảnh mặt trời phá tan tầng mây mà ra, trong lòng lại tin tưởng Độ Trân Bảo thêm vài phần.

Nhưng đứng mãi ở đây không đi tiếp cũng không được, Khâu Sam chỉ có thể bước lên tiếp.

Cạnh cầu thang lên tầng hai có đặt một tấm ván cao một thước, khi chỉ còn vài bậc nữa thôi là Khâu Sam sẽ lên đến tầng hai, ánh mắt cô lướt qua tấm ngăn quán sát tình hình khu vực này. Diện tích tầng hai nhỏ hơn tầng trệt một tí, sắp xếp bàn ghế cũng không quá giống bên dưới, nếu ở tầng trệt là một dãy năm bàn thì tầng hai là ba bàn.

Khâu Sam dừng lại, Độ Trân Bảo đi phía sau cũng dừng lại.

Đảo mắt nhìn sơ qua, không phát hiện dị thường gì, tấm ngăn tạo ra một góc chết, Khâu Sam tiếp tục tiến lên, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía góc chết kia.

Nhưng vẫn là chậm.

Một con dao chặt thịt đặt trên cổ Khâu Sam, Khâu Sam vốn không hề cảm thấy đau đớn, cho nên không biết con dao này đã cắt trúng cổ của mình chưa.

Cô nhìn kẻ lực lưỡng đang thở hổn hển trước mặt, thầm nghĩ xui xẻo, cô chọn tiệm cơm cà ri gà mà không chọn quán hoành thánh là vì trong hai món đó cô thích ăn cơm gà cà ri hơn, đáng tiếc cơm gà không mang lại may mắn cho cô, trùng hợp lại đụng trúng một người sống lực lưỡng và hung mãnh.

Kẻ lực lưỡng đạp văng dao phay trong tay Khâu Sam, nhấc cả người Khâu Sam khỏi mặt đất rồi hung hăng quăng đi, Khâu Sam không hề có lực đánh trả, "Oành" một tiếng ngã lật cái bàn, cái bàn ngã lại làm lật băng ghế, tình huống cực kì hỗn loạn.

Khâu Sam chống tay lên băng ghế lật ngồi dậy, vừa nhích người đã thấy kẻ lực lưỡng kia túm lấy Độ Trân Bảo.

"Mày nằm im!" Kẻ lực lưỡng chỉa dao vào Khâu Sam rồi quát.

Mông Khâu Sam vừa nhấc lên lại đặt xuống đất. Hiện giờ Độ Trân Bảo đang ở trong tay kẻ xấu, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kẻ lực lưỡng đẩy Độ Trân Bảo một cái, Độ Trân Bảo lảo đảo vài bước rồi ngã bệt xuống đất, mặt đầy kinh hoảng, tay sờ quanh mặt đất. Khâu Sam nghĩ thầm, may mà kẻ lực lưỡng kia không hất Độ Trân Bảo văng đi, bằng không với thân hình mỏng manh kia của Độ Trân Bảo thì ít nhất té cũng gãy mất vài cái xương.

"Mày mù hả?" Kẻ lực lưỡng hỏi.

"Dạ?" Độ Trân Bảo mờ mịt ngẩng đầu, như tìm không thấy người nói đang ở chỗ nào, xoay đầu vài cái, cuối cùng mới hướng về không khí mà cầu khẩn, "Chú thả con đi, con không phải người xấu."

Kẻ lực lưỡng giẫm lên cao dao của Khâu Sam, đá xuống cầu thang, mắng to: "Cút hết mẹ nó đi mày không phải người xấu! Nếu không phải là tụi mày lái xe đến đây tìm chết, kéo hết mẹ lũ quái vật đến đây, tao đã sớm chạy con mẹ nó thoát rồi!"

"Xin lỗi, xin lỗi! Con không cố ý!" Độ Trân Bảo chấn kinh co quắp, nước mắt trong nháy mắt tràn ngập hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Khâu Sam quả thực nhìn mà ngây ngốc, tuyến lệ của Độ Trân Bảo không chỉ không tổn thương, mà lại còn dùng rất tốt nữa.

"Còn khóc nữa tao băm mày ra rồi ném xuống bây giờ! Mẹ nó phiền ghê!"

Độ Trân Bảo vội vàng lau nước mắt, cố gắng nín khóc, ngậm chặt miệng không dám lên tiếng.

Kẻ lực lưỡng đi tới cạnh Khâu Sam, đá vào chân Khâu Sam hai cái, cười lạnh nói: "Mày là cái quỷ gì vậy?"

Khâu Sam không nói gì. Cô biết, bất kể cô nói cái gì cũng sẽ bị đánh, nhiều khi mở miệng nói còn bị đánh đau hơn.

"Không biết nói? Mày câm à? Mày còn là người sao? Thứ gì vậy chứ!" Kẻ lực lưỡng giẫm lên chân Khâu Sam, đế giày dùng lực nghiền, "Không biết đau hả? Có phải mày đã chết lâu rồi hay không?"

Nói quá chuẩn, Khâu Sam không có lời nào để phản bác.

Kẻ lực lưỡng ngồi xuống, thấy trên chân Khâu Sam có một miệng vết thương, hắn tò mò phấn khởi dùng dao thử rạch miệng vết thương kia rộng ra gấp đôi, "A" một tiếng: "Mày không mù, mày nhìn thử xem, không chảy máu! Thật mẹ nó ghê tởm, chết còn không chịu chết luôn, ngay cả quái vật cũng mẹ nó không muốn ăn mày."

Hắn quay đầu hỏi Độ Trân Bảo: "Haiz, con mù kia, mày có biết nó đã chết chưa? Trong người nó đều thối rữa hết rồi!"

Độ Trân Bảo lộ vẻ sợ hãi, như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà la lên: "Chú ơi chú! Chú cứu con với! Bọn họ muốn giết con!"

Kẻ lực lưỡng đứng dậy đạp vào vai Khâu Sam một cái, nhìn Khâu Sam lại bổ ngửa vào cái băng ghế đã ngã lật dưới đất khi nãy hắn liền cười nhạo nói: "Đừng tìm cách lừa tao, tao ở trên đây rõ ràng nhìn thấy con quái vật này che chở cho mày."

Độ Trân Bảo vội vã nói: "Hiện giờ bọn họ che chở cho con, là vì định chờ ăn hết đồ ăn rồi sẽ ăn con! Bọn họ là quái vật! Hu hu..." Nói xong Độ Trân Bảo không nhịn được bèn bật khóc, tay chùi lung tung trên mặt, nhưng nước mắt vẫn không kịp lau, cuối cùng chỉ có thể che miệng nhỏ giọng nức nở.

"Câm miệng! Nín coi!" Kẻ lực lưỡng đi tới gần Độ Trân Bảo, mất kiên nhẫn nói.

Độ Trân Bảo ngẩng khuôn mặt đầy hy vọng lên hỏi: "Chú ơi, chú cứu con được không?"

"Giờ là mẹ nó lúc nào? Tao mang mày theo không phải tao cũng chết sao? Mày lại còn mù nữa chứ." Kẻ lực lưỡng lướt qua Độ Trân Bảo, đi đến cửa sổ nghiêng người nhìn thoáng qua bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đều con mẹ nó chết hết đi cho rồi, dù gì cũng bị đám quái vật nhai nuốt, một lũ rác rưởi."

Độ Trân Bảo lại cúi đầu khóc thút thít.

"Nín coi." Kẻ lực lưỡng trở lại bên cạnh Độ Trân Bảo, ngồi xổm xuống hỏi, "Tao hỏi mày, mày nói chúng có đồ ăn, có bao nhiêu?"

Độ Trân Bảo như nhặt được hy vọng lập tức nói: "Con không nhìn thấy, nhưng con biết mỗi người đều có một balo to! Trong balo đựng đầy nước và thức ăn, con nghe người lái xe nói, đống đồ đó đủ cho bọn họ ăn ba bốn ngày! Bọn họ còn nói, bọn họ còn nói..."

Độ Trân Bảo bật khóc nức nở nói: "Bọn họ còn nói, chờ ăn hết đồ ăn rồi, nếu không tìm thấy được đồ ăn nữa, thì sẽ giết con ăn thịt. Con sắp chết đói, bọn họ không cho con ăn bất kì cái gì, chú ơi chú cứu con với!"

Kẻ lực lưỡng lại quay lại cửa sổ ngó xuống.

Khâu Sam đã ngồi dậy, nhìn về bóng lưng kẻ lực lưỡng, phỏng chừng hắn đang quan sát chiếc xe kia. Nếu xác sống quanh xe ít, hắn sẽ lập tức lao ra lái xe đào tẩu.

Quả nhiên, kẻ lực lưỡng đi về phía cầu thang.

Khi hắn bước qua cạnh Độ Trân Bảo, Độ Trân Bảo đột nhiên ôm lấy chân hắn, kinh hoàng hỏi: "Chú ơi, chú muốn đi sao? Chú đi rồi con quái vật kia sẽ giết con! Chú mang con theo với!"

Hiện giờ Khâu Sam xem như một các xác vô dụng ngồi một chỗ, nhìn Độ Trân Bảo ngước mặt nước mắt như mưa. Cô thật sự không rõ, Độ Trân Bảo bị mù, nhưng sao vừa bật khóc thì đôi mắt ảm đạm kia liền có thể khiến người ta thương tiếc đến vậy?

Kẻ lực lưỡng quát lớn: "Buông tay! Mày muốn sống, tao càng muốn sống!"

"Con sẽ không gây thêm phiền toái cho chú đâu! Nếu chú chê con phiền, chú bỏ con lại dọc đường là được! Bây giờ chú rời đi, con quái vật kia sẽ giết con! Chú ơi, chú dẫn con đi với!"

"Vậy tao giúp mày giết nó. Mày buông tay ra coi."

"Không được!" Độ Trân Bảo liều mạng lắc đầu, hai đuôi ngựa vui vẻ tung bay, vài sợi tóc bị nước mắt thấm ướt dính bết trên mặt, nhìn qua trông cực kì đáng thương, "Chú giết xong, chờ hai người kia tìm tới con cũng sống không nổi! Con không nhìn thấy gì, trốn cũng trốn không thoát! Chú ơi, chú chỉ cần mang con đi là được, cách càng xa càng tốt, con sẽ không làm vướng chân chú đâu!"

Kẻ lực lưỡng cúi đầu, tức giận nhìn Độ Trân Bảo trong chốc lát rồi giẫm chân nói: "Được rồi được rồi, đừng làm mất thời gian của tao nữa, mau mau đứng lên coi!"

"Thật sao? Cám ơn chú! Cám ơn chú!" Độ Trân Bảo nín khóc mỉm cười, kích động khiến cả người phát run, tay chống sàn đứng lên, nhưng mất thể không đứng lên được, cô sợ làm chậm trễ thời gian, hai chân cùng dùng sức, thế nhưng càng sốt ruột lại càng không đứng lên được, hoảng đến độ bật khóc nức nở, "Chú ơi, chú kéo con một cái được không?"

Kẻ lực lưỡng hùng hổ kéo tay Độ Trân Bảo nhấc cô lên. Độ Trân Bảo đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không dám hó hé tiếng nào.

"Mau lên!"

Kẻ lực lưỡng thả tay ra rồi đi về phía cầu thang, Độ Trân Bảo đi tới trước thì "Đùng" một cái đá trúng cái bàn ngã dưới đất, thấp giọng kêu đau.

Kẻ lực lưỡng quay đầu mắng: "Mẹ mày có còn muốn sống nữa không? Đập chết đi cho rảnh chuyện!"

Độ Trân Bảo cắn môi, thật cẩn thận vươn tay trái: "Chú ơi, con không thấy đường, chú kéo con đi được không?"

"Tao đúng thật là mẹ nó tự mình tìm phiền toái mà! Rõ xui!" Kẻ lực lưỡng mắng luôn miệng, nhưng vẫn là đi trở về bắt lấy tay Độ Trân Bảo.

Độ Trân Bảo đang sợ hãi lại mỉm cười một cái, tay phải vung lên không trung vẽ nên một đường cong.

Mà kết thúc của quỹ đạo đường cong đó chính là cổ của kẻ lực lưỡng.

Khâu Sam ngồi dưới đất chỉ nhìn thấy ánh đao loé lên.

Cô biết Độ Trân Bảo muốn làm gì, ngay từ đầu, cô đã đoán được. Cô cũng dự đoán được Độ Trân Bảo sẽ ra tay vào lúc này, bởi vì thời cơ này cực kì thích hợp. Nhưng khi sự tình mà cô đã dự đoán phát sinh rõ ràng ngay trước mắt, cô phát giác bản thân vẫn cảm thấy thật khiếp sợ, không phải, là rung động.

Khâu Sam vô ý thức ngừng thở, thậm chí đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ còn mỗi đôi mắt là giương lên nhìn chăm chú.

Cô nhìn Độ Trân Bảo sử dụng con dao gấp cô tặng, con dao cắm sâu vào cổ phải người nọ, sau đó ngoáy một cái, khiến cổ người nọ trong nháy mắt bị ngoáy đến máu thịt bầy nhầy.

Vòi máu đỏ tươi phun tung toé trên gương mặt ngây thơ đáng yêu của Độ Trân Bảo, thế nhưng đôi mắt của Độ Trân Bảo không hề chớp lấy một cái.