Bạch Thiện Bảo tức giận nói: "Ta không nói chuyện với nàng nữa."
Lưu thị và Trịnh thị:......
Hai mẹ chồng nàng dâu không muốn cười, thế nhưng dáng vẻ của Thiện Bảo bây giờ quả thật rất đáng yêu, các nàng không thể nhịn được.
Bạch Thiện Bảo tức giận, chạy bịch bịch tới nói với Trịnh thị, "Mẹ, người đưa hết tiền cho con đi."
Hiển nhiên Trịnh thị không nghĩ đến con trai lại đột nhiên mở miệng đòi tiền, sửng sốt một lúc sau mới cười để nha hoàn cầm một nắm tiền đưa cho cậu, hỏi: "Con đòi tiền làm gì?"
Lưu thị cũng nghiêm túc nhìn về phía cậu.
Bạch Thiện Bảo liền nói: "Không làm gì cả, con muốn tiền thôi."
Thấy nha hoàn chỉ cầm một nắm tiền đến, Bạch Thiện Bảo không vui nói, "Mẹ, con muốn tất cả tiền."
Lần này Trịnh thị không cười được nữa, chẳng lẽ con trai bị người ta lừa?
Ai biết Bạch Thiện Bảo kiên trì, "Không làm gì, con chỉ muốn thôi, mẹ, người tranh thủ thời gian cầm hết đến cho con đi."
Lưu thị hơi nhíu mày, Trịnh thị cũng lo lắng không thôi, ôm cậu hỏi, "Thiện Bảo à, có phải con bị người ta lừa hay không?"
Bạch Thiện Bảo chẳng hiểu ra sao, ai lừa cậu chứ?
Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện hôm nay cậu chỉ cùng Mãn Bảo cãi nhau, căn bản chưa kịp nói chuyện với bạn học khác, đó chính là không ai lừa cậu, thế là Bạch Thiện Bảo lắc đầu, lại tiếp tục đòi tiền, kiên trì muốn tất cả tiền.
Trịnh thị suýt chút nữa rơi lệ, nàng lau mắt nói: "Con của ta, con đòi tiền làm cái gì, con không nói cho mẹ liền muốn tất cả tiền trong nhà, đây không phải bị lừa thì là gì?"
Bạch Thiện Bảo nói: "Con thật sự không làm gì nha, chỉ muốn tiền mà thôi."
Cậu làm sao biết cậu muốn cầm tiền làm gì chứ?
Cậu chỉ là muốn hỏi thử mẹ cậu một chút, để xem mẹ cậu có cho cậu tất cả tiền không thôi, nếu là cho, hừ, ngày mai cậu sẽ đi chế giễu Mãn Bảo, rõ ràng là bé đần, lại cười cậu ngu xuẩn, đến cùng là ai đần đây?
Lần này Trịnh thị khóc thật.
Lưu thị liếc nhìn con dâu, kéo cháu trai đến trước người hỏi: "Sao Thiện Bảo lại đột nhiên muốn cầm tiền?"
Bạch Thiện Bảo liền tức giận kể lại một lần chuyện hôm nay cậu và Mãn Bảo cãi nhau, bắt đầu nói từ chỗ bọn họ muốn đọc sách bào chế dược liệu, sau khi nói xong Bạch Thiện Bảo còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, còn uống một hớp nước, lúc này mới nói tiếp: "Bà nội, người mau bảo mẹ lấy hết tiền trong nhà cho con đi, ngày mai con cầm đi cho nàng nhìn, để nàng nhìn xem rốt cuộc là nàng đúng, hay là con sai."
Lúc này Trịnh thị không khóc được nữa, mà là dở khóc dở cười.
Lưu thị lại không nhịn được cười ha ha, xoa đầu cháu trai nói: "Đứa nhỏ ngốc, bạn học của con nói không sai, con đúng là ngốc mà. Vì tiền trong nhà sao có thể đưa hết tất cả cho con chứ?"
Bạch Thiện Bảo ngơ ngác, quay đầu nhìn sang phía mẹ cậu.
Trịnh thị cũng cười nói: "Đúng vậy, Thiện Bảo, tiền trong nhà có rất nhiều tác dụng, sao có thể bởi vì chuyện hờn dỗi trẻ con mà lấy hết tất cả ra chứ?"
Nước mắt nhanh chóng tụ lại trong mắt Bạch Thiện Bảo, cậu tủi thân đến xót cả lòng, oa một tiếng khóc lớn, tức giận gào với mẹ cậu: "Người lừa con, người lừa con, rõ ràng người đã nói tiền trong nhà đều là của con, đều là của con!"
Lưu thị không nghĩ tới con dâu lại bí mật dạy cháu trai như vậy, mặt hơi banh ra, chẳng qua bà nhanh chóng thả lỏng, dùng ánh mắt bảo con dâu im lặng, mặc cho Bạch Thiện Bảo khóc thỏa thích, chờ cậu trút ra hết mới kéo tay cậu nói: "Con ngoan, mẹ con nói cũng không sai."
Mặc dù con dâu dạy sai, nhưng hiển nhiên bà không thể nói với cậu như vậy, nếu không chỉ sợ sau này con dâu nói gì, cháu trai cũng đều mang thái độ hoài nghi.
Vì thế Lưu thị đè bất mãn trong lòng xuống, mỉm cười giải thích rõ ràng với Bạch Thiện Bảo, "Thiện Bảo, có phải con ăn bánh ngọt, uống trà, đồ ăn, đi học, mặc quần áo mới đều cần dùng đến tiền đúng không?"
Bạch Thiện Bảo gật đầu.
"Vậy số tiền này từ đâu ra?"
Thiện Bảo: "Trong nhà!"
"Đúng vậy, từ trong nhà, sau này con còn phải đi học ở nơi xa, còn phải lấy vợ sinh con, những thứ này đều cần đến tiền, tiền cũng đều lấy từ trong nhà ra. Sau này nếu ta và mẹ con không còn nữa, thì con là người kế thừa gia nghiệp, vậy con nói xem, tiền trong nhà có phải đều là của con không?"
Bạch Thiện Bảo gật đầu.
"Nhưng con nhìn xem, bà nội và mẹ con cũng đều phải ăn phải mặc, cũng phải tiêu tiền như vậy, số tiền này lấy từ chỗ nào?"
Bạch Thiện Bảo không chút do dự, "Trong nhà."
"Đúng vậy, cũng là từ trong nhà, vậy con nói xem, nếu bây giờ con lấy tất cả tiền trong nhà đi, vậy ta và mẹ con phải làm sao bây giờ?" Lưu thị ôm cậu nói: "Nếu sau này con cần dùng tiền, chỉ cần là tiêu dùng đúng đắn, ví dụ như mua sách, mua quà gì đó, đều có thể xin tiền trong nhà, nhưng nếu là chuyện hoang đường như lấy toàn bộ tiền trong nhà mang tới trường cho bạn học nhìn thì lại không thể được."
Lưu thị thấy Bạch Thiện Bảo nghe rất nghiêm túc, liền biết cậu nghe hiểu.
Lưu thị rất vui mừng, cảm thấy cháu trai thông minh giống con trai.
Bà giữ bờ vai của cậu nói: "Con ngoan, thật ra Mãn Bảo nói cũng không sai, nếu con muốn tự do tiêu tiền, thì tốt nhất tiền này phải do tự con kiếm được."
Bạch Thiện Bảo rầu rĩ, "Vậy con phải đi nhổ cỏ tuyết đọng đổi tiền sao?"
Trịnh thị định nói chuyện, Lưu thị liền lườm nàng một cái, cười với cháu trai: "Nếu con có nghị lực này thì không thể tốt hơn, nhưng đổi cỏ tuyết đọng chỉ là cách kiếm tiền đồng lẻ thôi, đọc sách, học hành tốt mới có thể kiếm đồng tiền lớn, con có từng nghe qua câu này hay chưa?"
Lưu thị nói: "Trong sách tự có người như ngọc, trong sách tự có nhà lầu vàng*. Trong sách có vàng, cần tự con tìm kiếm."
* Bản dịch theo nhà sách Tâm Hạnh. Câu gốc: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc, Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Dịch nghĩa: Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc. Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, hỏi: "Nếu tìm được thì là do con kiếm được sao?"
Lưu thị gật đầu: "Đúng!"
Bạch Thiện Bảo xoay người chạy, "Bà nội, mẹ, vậy con đi tìm nhà lầu vàng đây."
Mẹ chồng nàng dâu nhìn hắn lịch bịch chạy về hướng thư phòng, lúc này mới vui mừng cười một tiếng.
Lưu thị quay đầu nhìn sang Trịnh thị, nụ cười hơi nhạt đi, "Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, bao nhiêu thế hệ đều bị dạy hư thế đó, nhà chúng ta là có ngàn vàng, hay là có vạn lượng bạc? Kiểu gia nghiệp nhỏ bé như chúng ta, chẳng qua cũng chỉ đủ nuôi sống một đời Thiện Bảo mà thôi, nếu hắn muốn trở nên hơn người vẫn phải dựa vào chính mình, hiểu không?"
Trịnh thị đứng dậy, chột dạ cúi đầu thưa vâng.
Lúc này Lưu thị mới phất tay để nàng xuống dưới.
Mãn Bảo cũng tức giận chạy về nhà, chẳng qua vừa nhìn thấy con gà trống lớn đi dạo trong sân nhà bọn họ, bé liền quên Bạch Thiện Bảo, lập tức đưa tay định túm đuôi gà trống.
Đại Đầu sợ hết hồn, ngăn cản bé nói: "Cô nhỏ, cẩn thận gà mái mổ người đấy."
Không sai, là gà mái!
Gà mái nhà bọn họ đặc biệt bảo vệ con gà trống này, hai ngày nay vì nó mà thường xuyên đánh nhau, ngay cả người còn không sợ, nếu bọn họ dám đuổi con này, bọn nó liền dám đuổi theo bọn họ để mổ, thực sự là quá bá đạo, rất đáng hận.
Mãn Bảo chảy nước miếng nhìn con gà trống béo mập , sau đó lịch bịch chạy vào phòng nói với mẹ bé: "Mẹ, ngày mai chúng ta ăn gà đi."
Tiền thị đang ngồi trước của sổ đóng đế giày cho bọn họ, nghe vậy cười hỏi, "Nào có gà đâu?"
Mãn Bảo: "Con đi mua tiếp!"
Tiền thị hỏi, "Con có đủ tiền sao?"
Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Đủ ạ!"
"Vậy thì đi đi." Trên người trẻ con giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Tốt nhất là tiêu hết sạch đi.
Tiền thị suy nghĩ một chút nói: "Đừng mua gà trống, mua gà biết đẻ trứng hoặc sắp đẻ trứng ấy."
Mua về tiếp tục nuôi.
Mãn Bảo vui vẻ cười một tiếng, đương nhiên không có khả năng nghe theo mẹ bé, bé lại không ngốc, biết là nếu mua gà đẻ trứng về, chắc chắn mẹ sẽ lại nhịn không ăn.