Lúa mạch ngoài ruộng vẫn còn xanh, Chu lão đầu đưa tay sờ lớp vỏ mỏng trên bông lúa, mưa xuân vương vấn làm ướt tay ông.
Ông cúi đầu nhìn những gốc lúa mạch trong ruộng đang nhanh chóng hấp thụ mưa xuân, không khỏi vui vẻ nói: "Mưa này đến đúng lúc đó."
Chu đại lang lau nước mưa trên mặt, liên tục gật đầu, "Đúng ạ, tới rất đúng lúc, đúng dịp trổ bông."
Chu lão đầu mất một ngày để đi kiểm tra hết tất cả số lúa mạch vụ đông nhà mình, trong thôn cũng có không ít người dầm mưa ra ruộng xem lúa mạch giống ông.
Những người mặc áo tới đi qua đi lại như những ngôi sao điểm xuyết trên cánh đồng.
Ngày hôm nay, có không ít người bị mưa xối, trong đó những người bị mưa xối khi đang ở dưới ruộng là vui nhất.
Mà Dương huyện lệnh cũng bị mưa xối lại không vui vẻ gì, hắn bước nhanh vào nhà chính, cởi áo tơi đang mặc trên người vứt cho tùy tùng, tiện tay nhận lấy khăn lông người hầu mang lên lau qua, sau đó lại ném mạnh vào trong tay người hầu.
Sư gia ra nghênh đón khẽ dừng lại một chút, vội vàng hỏi: "Chủ công, nha huyện có việc gì sao ạ?"
Dương Hòa Thư ngồi lên ghế trên, mày nhíu chặt, "Một lượng mười hai văn lợi tức một tháng rất cao hả?"
Sư gia nói: "Không cao."
"Không cao, vì sao mọi người lại không đến nợ trâu?" Dương Hòa Thư nói: "Đã năm ngày rồi, mà cả huyện La Giang chỉ có sáu hộ đến nợ trâu, giờ cũng sắp bắt đầu cày bừa vụ xuân, thế nhưng không còn ai muốn nợ?"
Sư gia cười nói: "Đại nhân hà tất phải sốt ruột, hộ nhà nghèo, đừng nói ba bốn lượng, cho dù chỉ ba bốn văn cũng là chuyện lớn, nếu ngài thật sự muốn trâu được nợ đi, không bằng mở rộng điều kiện, tin rằng chưa đầy ba ngày, số trâu còn lại sẽ được nợ hết."
"Còn mở rộng, đó chính là đưa trâu nợ cho phú hào."
Sư gia cười nói: "Cái này sao lại không thể, dù sao trâu cũng đều là để cày."
Dương Hòa Thư lạnh nhạt liếc nhìn sư gia.
Người sư gia cứng đờ, gượng cười hỏi: "Đại nhân?
Dương Hòa Thư búng lên áo choàng, hỏi:" Nhìn bản quan giống đồ ngu lắm hả? "
Dứt lời đứng dậy rời đi.
Sư gia đứng đờ tại chỗ, định đuổi theo hắn, nhưng lại không lấy lại được mặt mũi, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Tùy tùng Vạn Điền của Dương Hòa Thư vội vàng đuổi theo," Thiếu gia, tại sao chỉ nói mấy câu mà ngài đã tức rồi? "
Dương Hòa Thư hừ một tiếng.
Vạn Điền liền nói:" Thật ra tiểu nhân thấy sư gia nói cũng không sai, nhiều trâu như vậy, mỗi ngày chúng nó ăn không ít cỏ khô, còn không có người nợ, thiếu gia cũng thấy phiền lòng mà? "
" Ngươi biết cái gì? "Dương Hòa Thư bực bội nói:" Ta bảo người đưa số trâu này tới, ngươi tưởng để đi buôn bán hả? Ngươi có biết không, mỗi một con trâu có người nợ, ta và nha huyện đều bị lỗ một ít.
"
" Ta không so đo bọn họ làm giống như người nhà họ Chu, nợ bạc trước rồi mới mua trâu, kiếm lời một ít của ta, đó là vì bọn họ nghèo, chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục như vậy ta bằng lòng chịu.
"Dương Hòa Thư nói:" Nhưng nếu ta chịu thiệt này để cho đám phú hào không thiếu tiền hưởng lợi, ngươi nghe có được không? "
Vạn Điền đầy mặt thắc mắc, hiển nhiên vẫn chưa hiểu.
Dương Hòa Thư hận sắt không thành thép, vỗ vào đầu hắn một cái, nói:" Sao ngươi lại ngốc như thế chứ, còn chẳng bằng một đứa trẻ, mất công ngươi đọc sách nhiều năm cùng ta như vậy.
"
Dương Hòa Thư trở về phòng, thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, sau đó mới nói:" Ngươi biết đứa bé kia, đứa bé tên Chu Mãn ấy, nàng mượn bạc sao đó mới mua trâu, ta bị lỗ bao nhiêu không? "
Vẻ mặt Vạn Điền mờ mịt, nói:" Không phải thiếu gia đã nói, mượn bạc của nha huyện, thì sau này cũng phải trả bằng bạc sao? Tuy rằng giá tiền đồng và bạc khác nhau, nhưng thật ra chúng ta không lỗ mà? "
" Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, nha huyện cho nợ bạc không lỗ, nhưng chúng ta bị lỗ ở chỗ mua trâu, lúc ấy mua đám trâu này, ta và nha huyện bỏ bạc ra mua, không phải tiền đồng! "
Dương Hòa Thư nói:" Giá cho họ mua những con trâu này đều được tính giá gốc, trước kia ta không biết bạc và tiền đồng chênh lệnh nhiều như vậy..
"
Dương Hòa Thư dừng lại một chút rồi nói:" Cho nên, mỗi một con trâu trong chuồng đều bị lỗ.
"
(* Chắc mọi người đều hiểu, nhưng mình vẫn ví dụ một chút: Ví dụ một con trâu 3 lượng 2, thì nha huyện đã bỏ ra 3 lượng 2 để mua (đổi thành tiền là 1400 văn), nhưng giờ Mãn Bảo chỉ cần bỏ 3 lượng (đổi thành tiền đồng 1200 văn) là mua được rồi: V)
Mà khiến hắn tức giận nhất là, buôn bán lỗ vốn như thế mà cũng không có ai đến chiếm lợi, thật là làm hắn tức chết!
Cuối cùng Vạn Điền cũng hiểu hết đầu cua tai nheo, không khỏi sốt ruột, hỏi:" Vậy thiếu gia, sao ngài còn cố ý bảo người đứng trước cửa nha huyện dạy những người tới nợ trâu đi nợ bạc trước, sau đó đổi thành tiền đồng đi mua trâu ạ? Vậy, vậy không phải là tự đào hố cho mình sao? "
" Không đến nỗi, "Dương Hòa Thư uống một ngụm trà cho thuận khí, nói:" Tuy rằng ta cũng bỏ một ít tiền, nhưng phần nhiều vẫn là nha huyện trả, hố cũng là nha huyện nhảy, nhưng ít ra bá tánh vẫn được lợi ích thực tế, không phải sao? "
Vạn Điền:.
Xin thứ cho hắn ngu ngốc, hắn thật sự không biết hai cái này có gì khác nhau.
Chẳng lẽ bây giờ thiếu gia nhà hắn không phải là huyện lệnh huyện La Giang hả?
Cho nha huyện nhảy hố còn không phải là cho chính hắn nhảy hố sao?
" Những người nghèo này, có một con trâu là đã coi như có thêm hai sức lao động, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nhưng những người phú hào kia, bọn họ cũng đâu thiếu tiền, nếu mà mở rộng điều kiện, chắc chắn bọn họ sẽ chẳng thèm chớp mắt mà lấy hết đám trâu này, "Dương Hòa Thư nói:" Dựa vào đâu mà ta phải chịu thiệt để bọn họ kiếm lời? "
Vạn Điền không khỏi lẩm bẩm," Dù sao cũng đều là thiệt..
"
" Ngươi biết cái gì? "Dương Hòa Thư gõ đầu hắn, nói:" Có cái thiệt chịu được, có cái không được.
Năm ngoái huyện La Giang cũng gặp thiên tai nghiêm trọng, nhưng chỉ miễn thuế một năm, thu hoạch vụ thu năm nay bọn họ lại phải nộp thuế..
Thôi, nói ngươi cũng không hiểu.
"
" Vậy thiếu gia, nếu vẫn không có ai tới nợ trâu, thì những con trâu còn lại trong chuồng phải làm sao đây? "
" Còn có thể làm sao, đành phân xuống dưới thôi.
"
" Dạ? "Vạn Điền há hốc mồm.
Dương Hòa Thư phất tay nói:" Được rồi, vừa nãy trên đường về, ta nghe thấy người trong nha môn nói, sau trận mưa xuân này là sẽ bắt đầu cày vụ xuân rồi, ngươi gọi bọn Trương chủ bộ đến đây, bảo hắn thông báo cho các lí chính, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện phân trâu.
"
Vạn Điền khép miệng, do dự hỏi lại," Phân thật ạ? "
" Không phân xuống, chẳng lẽ để ngươi cho đám trâu này ăn? "Dương Hòa Thư nói:" Phân xuống dưới, ít nhất cũng giảm được một chút áp lực cày bừa vụ xuân cho bọn họ."
Làm huyện lệnh, chức trách chủ yếu của bọn họ là khuyên dạy chuyện nhà nông.
Phải khuyên dạy như thế nào?
Ngoài lên núi xuống làng truyền tư tưởng xây dựng và khuyến khích người dân, đôi khi còn phải cung cấp vật tư nhất định và kỹ thuật phát triển nữa.
Vật tư, bao gồm nhưng không giới hạn trong hạt giống, nông cụ và trâu cày.
Hạt giống thường là phân chia trên phạm vi lớn, trên cơ bản nhà nào cũng được phân một ít, đương nhiên, hoạt động này tùy theo tình hình mỗi huyện sẽ có sự khác nhau, ít nhất là trong trí nhớ của Mãn Bảo, nhà bé chưa từng nhận được hạt giống nha môn phát xuống.
Còn nông cụ, sẽ chỉ phân phát cho một số nhà đặc biệt khó khăn, nông cụ bị hỏng hóc nghiêm trọng, hoặc là không phân cho ai.
Mà thứ quý như trâu cày, thông thường đều là tài sản chung trong một dặm, thay phiên sử dụng, thay phiên trông nom..