Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 387: Thuyết Phục





Lúc này Chu lão đầu mới nhớ ra một vấn đề, hỏi, "Mãn Bảo, con nợ của nha môn bao nhiêu tiền, phải trả bao nhiêu?"
Mãn Bảo ngơ ngác nói: "Ba lượng.."
Chu lão đầu thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ ba lượng?"
Mãn Bảo gật đầu khẳng định.
Chu lão đầu lập tức nói với Tiền thị: "Bà mau đi lấy tiền, ngày mai để cho lão đại và lão nhị cầm đi trả nợ, tưởng tiền của nha môn mà dễ nợ hả?
Đúng rồi, lợi tức này tính như nào, chỉ nợ một ngày, chắc cũng không thể lấy lợi tức một tháng của chúng ta đúng không? Mãn Bảo con mau tính đi, một ngày mất bao nhiêu lợi tức."
Tiền thị vào trong phòng mở hộp tiền, rất nhanh đã cầm ba điếu tiền ra, Chu lão đầu bảo bà đưa cho Chu đại lang.
Chu đại lang do dự nhận lấy, lại không khỏi nhìn sang Mãn Bảo theo bản năng.
Mãn Bảo liếc mắt nhìn sang, thấy cha già bủn rủn tay chân ngồi trên ngạch cửa không muốn động đậy, liền dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất đối diện với ông, nói: "Cha, chúng con nợ bạc, nên phải trả bạc, trả tiền đồng không được."
"Vậy thì trả bạc," Chu lão đầu nói với Chu đại lang: "Con mau lên huyện thành tìm tiệm bạc đổi bạc đi."
Mãn Bảo nhắc khéo: "1200 văn tiền mới bằng một lượng bạc."
Chu lão đầu lập tức trợn to mắt, chân không mềm, tay không run nữa, ông nhảy dựng lên quát: "Bằng gì?"
Chu tứ lang vội vàng tiến lên trấn an, nói từ đầu đến cuối chuyện nợ trâu hôm nay, nhấn mạnh rằng bọn họ lấy bạc đổi tiền đồng, cũng được từng đấy tiền, cho nên nếu giờ nhà bọn họ đi đổi bạc, thì đổi với giá này cũng không phải lỗ.
Chu lão đầu như nghĩ đến điều gì: "Còn có loại bạc đổi được ít tiền hơn bạc quan? Vậy nếu chúng ta trả bằng loại bạc này, nha môn có nhận không?"

Huynh đệ nhà họ Chu mở to mắt nhìn, Chu đại lang và Chu tam lang không nghĩ tới còn có thể làm kiểu này, còn Chu nhị lang và bọn Chu tứ lang thì nghĩ đến rồi nhưng không có gan đi làm.
Còn Mãn Bảo á, bé trực tiếp giơ ngón tay cái lên khen cha bé, "Cha, người thật thông minh, cái này cũng có thể nghĩ ra được."
Chu lão đầu liếc bé một cái, nói: "Chờ ta làm rõ chuyện này sẽ tính sổ với con, mẹ con không đánh con, ta, ta, cũng muốn đánh con một trận."
Mãn Bảo không vui, nói: "Cha, không phải người sợ năm nay thu hoạch không tốt, nên muốn để dành tiền dự phòng sao ạ?"
Chu lão đầu không khỏi quát lên: "Con đã biết thế thì sao còn muốn đi nợ trâu?"
"Năm nay chúng ta không trả được, thì để sang năm sau trả cũng thế mà, cha, việc nợ trâu này chúng ta không lỗ gì."
"Không lỗ mới là lạ, lợi tức cao như thế mà.."
Mãn Bảo không kìm được nói: "Lợi tức đó không cao chút nào, cha, giống như tiền tứ ca nợ để đi đánh bạc mới là vay lặng lãi.

Tuy rằng con cảm thấy thật ra nha môn còn có thể giảm số lợi tức này xuống một ít.."
Chu tứ lang chỉ là người xem đột nhiệt bị ném một cục đá:.
Mãn Bảo không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, hơn nữa bé hiểu cha của mình, biết vì sao ông lại có phản ứng lớn như vậy, thấy mấy anh trai chị dâu đều đang ở đây, hơn nữa trên mặt mọi người ít nhiều cũng có chút lo lắng, bé bèn dứt khoát bảo Đại Đầu đi đến phòng bếp tìm cho bé một que củi đã đốt tới.
Trong phòng bếp nhà họ Chu vẫn luôn có củi đốt dở, bởi vì mọi người phát hiện dùng thứ này để viết xuống đất và tảng đá thì chữ sẽ vô cùng rõ ràng.
Bọn Đại Đầu thích dùng nó để luyện chữ nhất.
Mãn Bảo cầm que củi viết lên đất cho cha bé xem, "Cha, không phải cha nói, một con trâu có thể bằng sức của hai người lớn sao? Mua một con trâu, tương đương với việc con có thêm hai ca ca làm việc cho cha, vậy có thể cày sâu bao nhiêu ruộng chứ.."
Sự khác biệt giữa cày một lần với cày hai lần có lẽ không phải quá lớn, một mẫu ruộng ước chừng có thể thu hoạch thêm mấy cân lương thực, nhưng sau hai lần cày mà rải thêm phân, lại làm cỏ, bắt sâu thật kĩ, vậy một mẫu ruộng có thể hơn được mười mấy hai mươi cân lương thực.
Nhưng những cái này đều cần nhân lực.
Thêm một con trâu, đó chính là thêm được hai sức lao động, hai người một ngày có thể làm bao nhiêu việc?
Một năm có thể làm bao nhiêu việc?
Cái này đổi thành giá trị lại được bao nhiêu?
Nghe Mãn Bảo tính toán, Chu lão đầu khẽ nuốt nước miếng.
Sau đó Mãn Bảo còn nói: "Cha, bây giờ trâu nhà ta mới ba tuổi, sức cày của nó còn thể dùng được bảy tám năm, thậm chí là mười năm, một năm mà đã kiếm được cho người nhiều như vậy, vậy mười năm kiếm được cho người bao nhiêu?"
Chu tam lang vụng về tính thầm trong lòng, líu lưỡi nói: "Đây không phải là tự nhiên được hai đứa con trai lớn sao?"
Chu lão đầu không khỏi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nói linh tinh gì đấy, nó là con trai con, có thể sinh cháu trai cho con sao?"
Mãn Bảo hưng phấn, "Có thể ạ, chờ nó trưởng thành thì cho lấy vợ là được."
Mọi người:.

Chu lão đầu nghe thế thì trầm tư, "Cũng có lý, sinh nghé con, chúng ta bán đi, một con bán được ba lượng, vậy thì sẽ được bao nhiêu tiền đây.."
Tiền thị cắt đứt mơ mộng hão huyền của ông, mở miệng hỏi: "Mãn Bảo, thẻ bài trâu đâu? Lấy ra để mẹ cất đi."
Chu lão đầu lập tức hoàn hồn, "Không đúng, cho dù con trâu này giá trị, vậy cũng phải trả tiền nợ trước, ta không thể để nha môn ăn lợi tức của ta được."
"Cha, chẳng may năm nay ông trời không thương thì sao ạ?" Mãn Bảo nói: "Cha không muốn để dành tiền phòng thân à?"
Đây cũng điều khiến Chu lão đầu vẫn luôn không muốn tiêu tiền, ông cho rằng, trong nhà kiểu gì cũng phải dành ra chút tiền tiết kiệm, để đến lúc xảy ra thiên tai nhân họa mới có tiền cứu mạng.
Cho nên ông cảm thấy kiếm được ít thì tiêu ít, mấy đứa con trai vất vả hơn chút cũng không sao, trong tay có tiền thì chẳng phải sẽ yên tâm hơn hả?
Nhưng ngoài cái đó ra, thì Chu lão đầu còn kiên trì một quan điểm khác, "Vậy cũng không thể vay nợ, đặc biệt là nợ có lợi tức."
Chu lão đầu không phải chưa từng nợ ai bao giờ, nhưng có hai loại nợ, ông vẫn luôn không muốn nợ, chỉ cần có tiền là sẽ trả ngay.
Một là nợ người cũng không khá giả, nợ tiền người như vậy thì lòng bất an;
Hai là nợ có lợi tức, cái này có nghĩa là nợ thêm một ngày thì tiền ông nợ sẽ tăng thêm một chút, cái này còn muốn mạng ông hơn là loại thứ nhất, bởi vì chỉ cần qua một ngày, ông lại cảm thấy tim mình run hơn.
Nhưng Mãn Bảo cảm thấy lần nợ này rất ổn, bé nói: "Cha, số lợi tức này cũng có phải là nhà ta không trả nổi đâu, chúng ta còn ba năm cơ mà.

Cho nên chúng ta không cần thiết phải dùng tiền dành để" cứu mạng "đi trả số nợ này.

Bởi vì bây giờ chúng ta có thể nợ tiền mua trâu, nhưng nếu xảy ra thiên tai nhân họa, cần dùng tiền gấp, thì nhà chúng ta không thể lấy số lợi tức hiện tại từ trong nha môn ra được."
Chu lão đầu: "..

Số lợi tức này."

"Số lợi tức này cũng không quá cao." Sở dĩ Mãn Bảo có thể nói như vậy, là bởi vì Khoa Khoa đã từng thay bé tìm hiểu tin tức, nói số lợi tức này dù là trong tương lai thì cũng không tính là quá cao.
Tiền thị liếc nhìn Chu lão đầu một cái, hỏi Mãn Bảo: "Con định bao giờ trả?"
Mãn Bảo tràn đầy tự tin nói: "Nhanh thì mùa đông năm nay, lâu thì mùa đông năm sau ạ."
Tiền thị gật đầu, "Nếu năm nay ông trời thương tình, thì số tiền này nhà ta trả được.

Trâu mua về để nhà ta sử dụng, con có tiền thì trả, không có tiền thì còn có nhà ta."
Đây là ý bảo Mãn Bảo cứ yên tâm mà làm.
Chu lão đầu không khỏi liếc mắt nhìn vợ, bà định chiều con gái lên trời hả?
Tiền thị thản nhiên nói: "Mãn Bảo chính là tiên tử chuyển thế, tôi không tin vận khí của nàng sẽ kém."
Cả nhà họ Chu nghe thấy thế, tinh thần lập tức rung lên, ngay đến thái độ của Chu lão đầu cũng dịu đi không ít.
Khoa Khoa:.

Bây giờ nó đã hơi chắc chắn, hình như Tiền thị cho rằng như vậy thật..