Mấy thôn dân đang dựng tai nghe cũng bị dọa sợ, nửa ngày sau mới có người kêu lên: "Má nó chứ, vậy nếu nợ hai con trâu, thì tiền lợi tức ba năm cũng đủ cưới một cô vợ."
Mãn Bảo nói: "Không phải cưới vợ phải tốn năm lượng bạc ạ? Còn như kia mới mất hơn 3400 thôi."
"Ôi chao, muội tưởng cô nương nhà nào cũng phải tốn đến năm lượng bạc à, người gia cảnh kém, chỉ cần đưa một điếu tiền lễ hỏi, còn lại thì để làm tiệc rượu, hơn 3400 văn còn có thể tiết kiệm được nhiều lắm, ôi chao, tía má ơi, nợ hai con trâu mà lợi tức đã 3400 văn, nha huyện đây là muốn cướp tiền hả?"
Mãn Bảo: "..
Ba năm sau mới đến con số này, chẳng qua huynh làm gì mà cần đến ba năm, nửa năm còn chưa trả được à?"
"Năm nay còn chưa chắc ông trời có thưởng cơm ăn không, con dám vô duyên vô cớ tiêu bốn lượng bạc ra ngoài?" Chu lão đầu thong thả nói: "Nếu ông trời không thương xót, ta có cày nhiều ruộng hơn nữa cũng bằng không, đến lúc đó con không có cơm ăn còn chưa tính, còn phải trả một khoản lớn ra ngoài, vậy mới là muốn mạng."
"Đúng vậy, đúng vậy," các thôn dân hưởng ứng lời Chu lão đầu nói: "Không thể mạo hiểm như vậy được."
Vì thế mấy người vốn đang dao động lập tức lặng lẽ thu quân, lí trưởng biết ngay là sẽ như này, hôm qua lúc ông nhận được tin đã thông báo ở bên thôn Đại Lê kia trước, kết quả không có một nhà nào muốn nợ.
Chu Hổ cũng thấy hơi do dự, đi vòng ra sau tìm Mãn Bảo, thấy Mãn Bảo đang chắp tay sau lưng đi theo cha về nhà.
Một già một trẻ, một người thì ngậm tẩu thuốc chắp tay sau lưng, một người thì ngửa cổ chắp tay sau lưng.
Chu Hổ vội vàng đuổi theo bé, giữ chặt bé lại rồi thấp giọng hỏi, "Mãn Bảo, muội còn muốn nợ không?"
Mãn Bảo gật đầu, "Có chứ ạ, muội cảm thấy muội vẫn trả được."
Chu Hổ do dự, hắn chỉ sợ giống như lời Kim thúc nói, nếu ông trời không thương, thì đúng là năm nay hắn không trả nổi thật.
Không, cho dù ông trời có thương, thì đúng là năm nay có khả năng vẫn không trả nổi, chí ít phải sang năm sau mới có thể trả được.
Nhưng nếu có trâu thì nhà hắn sẽ tiện hơn rất nhiều, không nói cái khác, như thế thì một mình hắn cũng có thể cày ruộng, không cần nhờ huynh đệ nhà họ Chu giúp nữa.
Chu Hổ chần chừ do dự, Mãn Bảo thấy hắn rối rắm như vậy, bèn ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Ngày mai chúng ta vào thành xem xét, nói không chừng sẽ có cách trừ hết lợi tức năm nay."
Chu Hổ ngạc nhiên nhìn bé "Trừ kiểu gì cơ?"
Mãn Bảo cười như con cáo nhỏ, "Đến lúc đó huynh sẽ biết."
Dứt lời thì vội vàng chạy đuổi theo cha bé.
Chu lão đầu đã sắp về đến nhà rồi, thấy con gái chạy như bay lại đây thì hỏi: "Con và Chu Hổ nói gì đó, sao nói lâu thế?"
Mãn Bảo nhớ ra bé còn chưa nói cho cha chuyện bé muốn nợ trâu, vì thế nói: "Cha, ngày mai con muốn lên huyện thành, đến lúc đó sẽ mang về cho cha một món quà lớn."
Chu lão đầu cười ha hả, hỏi: "Quà lớn gì?"
"Bây giờ nói sẽ không còn bất ngờ."
"Được, con đi đi," Chu lão đầu cũng không ngăn cản bé lên huyện thành, cười nói: "Ngày mai nhị ca con cũng sẽ lên huyện thành bán đậu phụ và sọt tre, con bảo tứ ca ngũ ca đi cùng con, dù sao thì bây giờ trời cũng đang lạnh, bọn họ ở nhà cũng không có việc gì làm."
Mãn Bảo đồng ý.
Mùa xuân rất khan hiếm rau, Tiền thị và tiểu Tiền thị mới gieo hạt giống rau chưa được bao lâu, bây giờ rau mới bắt đầu nhú mầm, bởi vì xuân lạnh, cho nên các nàng còn phải ôm một ít rơm rạ cẩn thận rải lên trên, định chờ cái lạnh mùa xuân đi qua thì sẽ bỏ rơm rạ ra.
Cho nên bây giờ nhà họ ngoài rau khô, rau muối, thì đó chính là rau dại bên ngoài.
Mãn Bảo không thích ăn rau dại lắm, luôn cảm thấy rất đắng.
Đương nhiên, nếu là tiểu Tiền thị làm, thì vẫn có thể miễn cưỡng ăn một lần.
Tiền thị phỏng đoán bây giờ người huyện thành cũng không có rau ăn, cho nên bảo bọn Đại Đầu hái mấy bó rau dại về cho vào sọt tre, để ngày mai Chu nhị lang mang đi bán thử.
"Bán được thì bán, không bán được thì mang về nhà, để nhà mình ăn."
Chu tứ lang vô cùng không thích, "Có tí rau dại ấy còn mang về nhà ăn, cứ ra ngoài kia tìm là được mà ạ."
"Con cho rằng bây giờ rau dại dễ tìm lắm à," Tiền thị đánh hắn một cái, đuổi hắn đi, nói: "Bây giờ trong thôn có không ít nhà đều ăn rau dại với bánh bao, bọn họ năng tìm rau dại lắm, cũng vì nhà ta có nhiều trẻ con nên mới tìm được nhiều hơn chút thôi."
Chu lão đầu gật đầu, "Không sai, cho nên bắt đầu từ ngày mai, ba bữa cơm nhà chúng ta đều sẽ ăn cháo, giờ không phải ra đồng làm việc, ăn nhiều như vậy làm gì?"
Chu lão đầu nhìn về phía tiểu Tiền thị, dặn dò: "Lúc nấu mì thì cho thêm nước bớt mì."
Tiểu Tiền thị đáp vâng.
Chu lão đầu nhìn đám cháu trai cháu gái đang ngồi xổm viết chữ ngoài sân, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngày mai làm thêm chút đậu phụ, cũng để lại cho nhà nhiều chút, thứ này không đắt, ăn cũng khá ngon.
Không phải nhà chúng ta còn rất nhiều cây đậu sao?"
"Vậy tối nay con sẽ ngâm thêm cây đậu."
Chu lão đầu gật đầu hài lòng, ngồi xổm một chỗ sờ thuốc của mình.
Ngày hôm sau, Mãn Bảo ăn hết tào phớ đến trứng gà chưng, sau đó còn ăn nửa bát mì.
Bây giờ bé đã lớn, hơn nữa khoảng thời gian này còn chăm chỉ rèn luyện, nên giờ đi từ thôn Thất Lí đến huyện thành đã có thể hoàn toàn tự đi được rồi.
Sáng sớm Chu Hổ đã ra cửa thôn chờ, thấy huynh đệ nhà họ Chu đến thì đi theo, còn giúp Chu nhị lang đẩy xe ba gác.
Lúc này Chu nhị lang mới biết Chu Hổ cũng lên huyện thành, tò mò hỏi hắn, "Chị dâu hết thuốc rồi ạ?"
"Không, ta vào thành để hỏi chuyện nợ trâu."
Hắn cảm thấy Mãn Bảo nói đúng, mà nếu vào thành thật sự tìm được cách trừ hết số lợi tức năm nay thì hắn càng muốn nợ.
Chu nhị lang kinh ngạc, "Huynh muốn nợ trâu à."
Chu Hổ càng ngạc nhiên, "Không phải nhà các đệ cũng muốn nợ sao?"
Chu nhị lang suýt nữa đẩy xe vào trong mương, hắn trừng to mắt, quay đầu nhìn Mãn Bảo đầu tiên.
Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, muội đang muốn chuẩn bị một món quà lớn cho nhà ta.
Nhị ca, chờ bao giờ có trâu, nhà chúng ta có thể cày sâu cuốc bẫm không ít mẫu đất đấy!"
Chu nhị lang do dự nói: "Nhưng đây là chuyện lớn, muội nói với cha mẹ chưa?"
Chu tứ lang đã hưng phấn kêu lên: "Nói cái gì chứ, nói với cha thì chắc chắn sẽ không nợ được, đệ cảm thấy có trâu rất tốt, có trâu, thì chúng ta sẽ không cần kéo cày, quan trọng là tốc độ sẽ nhanh hơn.
Nếu không phải nhà mình do cha làm chủ, đệ cũng muốn nợ."
Chu nhị lang trừng hắn, "Chẳng may không trả nổi thì làm sao bây giờ, đây chính là ba bốn lượng bạc đấy."
Chu tứ lang ngẫm nghĩ rồi nói với Mãn Bảo: "Mãn Bảo đừng lo, cùng lắm thì chờ đến thu đông, gừng của ta bán được thì tứ ca sẽ trả cho muội một ít."
Mãn Bảo phấn khởi, vội vàng gật đầu nói: "Được ạ, tứ ca nhớ kỹ lời huynh nói nhé, cơ mà các huynh không cần lo lắng, muội đã bàn với Thiện Bảo rồi, bọn muội cũng sẽ dành ra một mảnh ruộng để trồng gừng, trồng ở ngay bên cạnh lạch nước ấy, ruộng màu mỡ, dễ thoát nước mà tưới nước cũng tiện.
Bọn muội sẽ để tầm hai mẫu chỉ để trồng gừng, chắc chắn có thể bán được không ít tiền.".