Mười hai người, Lưu thị nhận hết.
Có can đảm tới nhận việc vào lúc này, Lưu thị đã đánh giá các nàng cao hơn, cho nên chỉ cần các nàng không có yêu cầu quá đáng, thật thà, chăm chỉ làm việc thì bà đều nhận.
Đến nỗi việc trồng trọt, cái này cơ bản không cần thử, tùy tiện chọn một người trong số đó để hỏi, có ai chưa từng trồng trọt mười mấy hai mươi năm?
Đều là xuống ruộng từ khi còn nhỏ, sau khi xuất giá cũng quản việc đồng áng trong nhà, cho nên đối với việc trồng trọt, vụ mùa, ai nấy cũng rất thành thạo.
Cho nên chờ đến khi đám Mãn Bảo kết thúc khóa học sớm, nộp bài viết của mình rồi ra thăm ruộng thì đã thấy ngoài ruộng có thêm mười hai người phụ nữ, các nàng đang hăng hái bón phân, gieo hạt giống.
Ba con trâu mới vừa dắt ra đã bị cướp sạch.
Bạch trang đầu không biết lấy từ đâu ra một cái cày, gọi ba người đàn ông cùng đi kéo cày và đỡ cày, lúc này mới miễn cưỡng đủ cho mọi người cày ruộng.
Mang cả cày ra mà còn chẳng đủ cho bọn họ trồng, bọn Mãn Bảo đương nhiên sẽ không sấn lên góp vui làm gì, mà cùng nhau ngồi trong lều tranh lọt gió quan sát.
Gió xuân thổi qua, phía trước là những người làm bọn họ thuê, Bạch Thiện Bảo cảm thấy vô cùng thích ý, vì thế lấy sách từ trong rương đựng sách ra đọc.
Bạch nhị lang đã nằm trên cái giường ván gỗ làm một giấc ngủ nướng, người hầu đi theo lấy một cái chăn từ sọt tre ra đắp lên người hắn, sau đó cũng ngồi xổm bên cạnh lều tranh ngủ gà ngủ gật.
Còn Mãn Bảo thì dựa vào giường nhắm mắt đi dạo hệ thống một vòng, sau đó mới đưa ý thức ra, thấy Bạch Thiện Bảo đang đọc sách, cũng lấy sách của mình trong rương đựng sách ra đọc.
Lúc Dương Hòa Thư một thân trường bào mồ hôi nhễ nhại đi đến gần đó, lập tức nhìn thấy một đứa trẻ nằm ngủ hình chữ X trên tấm ván gỗ, còn hai đứa trẻ khác thì mỗi người cầm một quyển sách, thỉnh thoảng rung đùi đọc đến say sưa.
Dương Hòa Thư không khỏi dừng bước, dứt khoát qua đó, tới trước mặt mới thấy Đại Cát ngổi xổm ngoài lều và gia đinh đang dựa cọc gỗ ngủ khò khò.
Đại Cát đứng lên, nhìn Dương Hòa Thư đề phòng.
Dương Hòa Thư cũng dừng lại, cười gật đầu với hắn, lúc này mới nhìn về phía hai đứa trẻ đang đọc sách, "Sao hai vị tiểu hữu lại ở đây đọc sách?"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cùng nhìn qua đó, a một tiếng, thấy hắn ăn mặc kiểu thư sinh, bèn tò mò hỏi Dương Hòa Thư, "Tiên sinh từ đâu tới ạ?"
Dương Hòa Thư thuận thế đi vào lều tranh, cười nói: "Tại hạ đang đi từ trấn Bạch Mã Quan về huyện thành, nghe nói bên này có con đường nhỏ đi nhanh hơn, cho nên bèn qua đây, ai ngờ lại bị lạc, tình cờ đi đến nơi này, xin hỏi hai vị tiểu hữu, đây là đâu vậy?"
"Đây là thôn Thất Lí.
" Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhau, đều có chút nghi ngờ đánh giá hắn.
Dương Hòa Thư cho bọn họ nhìn thoải mái, tò mò nhìn sách trên tay bọn họ rồi cười hỏi, "Sao hai người lại đọc sách ở đây?"
Ánh mắt hắn lướt qua quần áo trên người bọn họ, phát hiện quần áo của Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang khá tốt, là vải bông mịn, hẳn là trong nhà khá có điều kiện, trọng điểm là có thể đọc sách.
Còn quần áo Mãn Bảo mặc kém hơn một chút, nhưng cũng là vải sợi bông, hẳn là gia cảnh cũng không kém, trọng điểm là bé gái cũng có thể đọc sách sao?
Chỉ trong chốc lát này, Dương Hòa Thư đã nhìn thấy ba cái rương đựng sách đặt gần đó, xem kích thước kia, hiển nhiên là thuộc về ba đứa trẻ.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo vẫn rất lễ phép, tuy rằng tỏ vẻ hoài nghi với lời của Dương Hòa Thư, nhưng vẫn mời hắn ngồi xuống.
Chủ yếu là, muốn đi tắt từ trấn Bạch Mã Quan lên huyện thành, đi kiểu gì cũng không ngang qua được chỗ này của bọn họ ấy?
Dương Hòa Thư ngồi ở đầu kia của tấm ván gỗ, cười tủm tỉm nhìn hai người, thái độ rất thân thiện, còn Đại Cát đi theo bọn họ vào trong, đứng cách Bạch Thiện Bảo không xa lại không nói gì.
Mãn Bảo chỉ vào mấy người đang lao động bên ngoài, nói: "Ruộng của bọn muội đang cày, cho nên bọn muội tới trông.
"
Dương Hòa Thư ngớ ra, hiển nhiên không ngờ lại là đáp án này, hắn hỏi: "Người lớn nhà mấy đứa đâu?"
"Cũng đang làm việc ngoài ruộng, bận lắm.
" Mãn Bảo nói: "Hơn nữa đây là ruộng của bọn muội, cũng không thể bảo người nhà đến hỗ trợ mãi.
"
Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu, tuy rằng bọn họ không thuê người nhà họ Chu, nhưng chỉ cần bọn họ có vấn đề cần hỏi, là người nhà họ Chu sẽ nhanh chóng đến đây hỗ trợ, còn không cần tiền công, nhiều lần như thế, Bạch Thiện Bảo cũng rất ngại.
Vốn dĩ đã nói, nhân lực là nhà cậu ra.
Dương Hòa Thư nhướng mày, "Ruộng của mấy đứa? Đây là ruộng của nhà chia cho mấy đứa?"
Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Trong nhà muốn để bọn đệ kinh doanh thử xem, biết đâu lại có thu hoạch lớn ấy.
"
Phương thức giáo dục như vậy Dương Hòa Thư cũng không xa lạ gì, nhưng lấy ruộng để bồi dưỡng con cháu, còn để con cháu trong nhà đến trông ruộng thì vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Dương Hòa Thư cười ha ha, nói: "Người lớn nhà mấy đứa nghĩ thoáng thật, thế mà cũng yên tâm giao ruộng cho mấy đứa, cho dù muốn rèn luyện, thì hẳn cũng nên chờ mấy đứa lớn thêm mấy tuổi nữa chứ?"
Bạch nhị lang bị tiếng cười của Dương Hòa Thư làm tỉnh giấc, nhảy dựng từ trên giường lên, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhưng tay lại múa may, nói: "Ta trồng mà, ta trồng mà, các ngươi đừng đuổi theo ta.
.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo quay đầu lại nhìn Bạch nhị lang, mắt đều lộ ra vẻ đồng tình, một người thì vỗ lưng cậu, một người thì nắm tay cậu, cực kỳ ôn hòa trấn an: "Sư đệ đừng sợ, không có yêu quái đuổi ngươi đâu.
"
Một người thì nói: "Sư đệ đừng lo, lúc nào về ta sẽ nói với bác họ là hôm nay ngươi chăm chỉ lắm.
"
Lúc này Bạch nhị lang mới miễn cưỡng mở mắt, thấy hai người, lại nghe được lời bọn họ nói, lúc phản ứng lại thì nổi giận, đẩy tay bọn họ ra, nói: "Trong mơ chính là hai đứa người xấu các ngươi đuổi ta.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không vui, "Ta chính là sư tỷ (sư huynh) của ngươi, sao lại là người xấu.
"
Bạch nhị lang hấm hứ quay đầu đi, nhìn thấy Dương Hòa Thư ngồi ở đầu kia thì hoảng sợ, hỏi, "Đây là ai thế, nhìn không giống người tới làm thuê.
"
"Người đi ngang qua," Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra, hỏi: "Còn chưa hỏi tên họ của tiên sinh.
"
Dương Hòa Thư cười nói: "Tại hạ họ Dương, tên hai chữ Hòa Thư, không biết ba vị tiểu hữu tên là gì?"
"Muội tên Chu Mãn!"
"Đệ tên Bạch Thiện!"
Bạch nhị lang cũng vội vàng nói, "Đệ tên Bạch Thành!"
Dương Hòa Thư hơi kinh ngạc, thoáng nhìn Mãn Bảo rồi cười nói: "Mấy đứa không phải người một nhà à.
"
Mãn Bảo gật đầu.
"Vậy ruộng này là ruộng nhà ai?"
"Hiện giờ là của ba người bọn muội," Mãn Bảo nói: "Nếu mà không cẩn thận lỗ vốn, còn mất rất nhiều công, thì đó chính là nhà muội và nhà hắn.
"
Mãn Bảo chỉ Bạch Thành.
Dương Hòa Thư liền biết, mập mạp nhỏ thích ngủ này là con thứ hai nhà Bạch lão gia.
Hắn nhớ rõ thôn Thất Lí có rất nhiều nhà họ Chu, gia cảnh tốt nhất hẳn là nhà của trưởng thôn, chịu để cho con gái đi học, còn hào phóng lấy ruộng ra rèn luyện con gái, xem ra là một nhà rất khai sáng.
Dương Hòa Thư vui mừng nở nụ cười, đang định nói chuyện, Mãn Bảo đã mở miệng trước hắn, "Dương tiên sinh, còn huynh làm gì?"
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang cũng tò mò nhìn hắn.
Dương Hòa Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ta là người đi học, tới đây để rèn luyện.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhau, cùng kêu lên: "Vậy có phải huynh định hỏi chúng tôi về dân tình không?"
Dương Hòa Thư còn chưa kịp mở miệng:.
Dương Hòa Thư còn chưa kịp mở miệng:.
.