Quà bé chuẩn bị đều đựng trong hộp trúc, quà cho ba con trai của Trang đại lang là ba hộp trúc giống nhau như đúc, lúc vợ Trang đại lang nhận lấy thì thấy hơi nặng, không biết bên trong là cái gì.
Quà tặng cho Trang đại lang là một bộ bút, đây là do Mãn Bảo dùng tiền tiết kiệm của mình mua trong hiệu sách, còn quà tặng cho vợ Trang đại lang là hoa mà Mãn Bảo tình cờ nhìn thấy trong trung tâm mua sắm.
Khoa Khoa nói đó là hoa giả, thường cắm trong bình để trang trí nhà cửa, kỹ thuật bình thường, nhưng Mãn Bảo cảm thấy rất đẹp, còn đẹp hơn hoa thật, hơn nữa còn không đắt, vì thế bé mua cả một bó to.
Hết cách, một phần chỉ bán cả một bó, một bó có mười một bông, bé không rõ vì sao lại là mười một bông, nhưng nhiều hơn một bông cũng là chuyện tốt mà đúng không?
Sau khi Mãn Bảo mua về thì đưa cho bốn chị dâu mỗi người một bông, bé đương nhiên cũng có một bông, sau đó là Đại Nha và Nhị Nha, ngay cả Tam Nha nhỏ tuổi nhất cũng có một bông, còn lại ba bông, Mãn Bảo để lại một bông, hai bông kia thì đặt vào hộp trúc tặng cho vợ Trang đại lang.
Trong tất cả số quà tặng, quà cho Trang đại lang là đắt nhất, Mãn Bảo cũng rất đau lòng, bé cảm thấy quà cho nữ giới dễ chọn hơn, trong trung tâm mua sắm có rất nhiều thứ đẹp đẽ có thể lấy ra làm quà tặng, không giống như chọn quà tặng cho nam giới, quá phiền não.
Quà lần này tặng cho Bạch Thiện Bảo bé phải chọn mất hai ngày mới chọn được, trong quá trình chọn quà thì phát hiện ra hoa giả kia.
Loại hoa này Mãn Bảo chưa từng thấy bao giờ, nhưng lần đầu tiên thấy nó đã cảm thấy rất đẹp, chủ yếu là màu của nó rất đẹp.
Thẩm mỹ của Mãn Bảo kế thừa Tiền thị và tiểu Tiền thị.
Hai mẹ chồng nàng dâu cảm thấy màu đỏ rực là đẹp nhất, Mãn Bảo được hai người nuôi lớn, cũng cảm thấy màu đỏ rực đẹp nhất, cho nên lúc ấy nhìn thấy nó liền cảm thấy hoa này thật đẹp.
Trang phu nhân cất những quà bọn họ mang tới đi, chờ đến khi khách đi cả rồi mới kiểm kê những món quà này.
Đương nhiên nàng sẽ xem quà của nhà họ Bạch trước, quà hai nhà mang tới đều không khác nhau lắm, không chỉ quý giá, còn rất thực dụng.
Lưu thị tặng những tấm vải vóc tốt nhất, quan trọng là, không chỉ có màu hợp với nam giới, còn có màu mà nàng thích, hiển nhiên đây là chuẩn bị cho nữ quyến trong nhà.
Trang phu nhân sờ tới sờ lui, cuối cùng vui vẻ để sang một bên.
Bạch lão gia vì muốn Trang tiên sinh nhận con của hắn, cũng rất nhọc tâm, cố ý thêm ba phần vào số quà Lưu thị chuẩn bị.
Chờ đến khi kiểm kê hết quà của hai nhà, lúc này Trang phu nhân mới mở hộp quà Mãn Bảo tặng ra, nhìn thấy hộp bút thì đưa cho trượng phu, sau đó mở hộp của nàng, vừa mở, nàng liền kinh sợ.
Trang đại lang nhìn sang, hỏi: "Sao thế?"
Nhìn thấy hoa bên trong hộp, hắn cũng hơi kinh ngạc, "Thời tiết bây giờ lấy đâu ra hoa?"
Trang phu nhân đưa tay chạm nhẹ, cảm giác không thật của hoa làm nàng ngẩn ra, vội vàng cầm lên xem.
Trang đại lang cũng thấy vô cùng hiếm lạ, "Thế mà lại là giả à? Làm giống thật quá, đây là làm từ cái gì?"
"Không biết," Trang phu nhân tiếc nuối nói: "Đáng tiếc nhà mình không có con gái, nếu không.."
Trang đại lang bèn cười nói: "Nàng cài cũng được mà."
Trang phu nhân cười dỗi: "Ta đã đến tuổi này rồi, còn cài hoa gì chứ."
Trang đại lang trực tiếp cài hoa lên đầu cho nàng, sau đó cười nói: "Đẹp lắm."
Trang phu nhân cũng cúi đầu cười, mở ba cái hộp còn lại ra, phát hiện bên trong toàn là kẹo, còn là những loại kẹo nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nàng ăn thử một viên, không khỏi cảm thán, "Vị tiểu nương tử cũng rất có lòng, chỉ là không biết nàng ấy kiếm đâu ra được nhiều thứ tốt như vậy."
Trang đại lang không chút để ý, cười nói: "Ở nông thôn luôn có mấy người có tay nghề, đây cũng không có gì lạ."
Hắn nói: "Ta thấy màu của mấy loại vải này khá đẹp, nàng làm cho phụ thân thêm mấy bộ quần áo, qua Tết là phụ thân phải đi xuống nông thôn dạy học rồi."
Trang phu nhân đồng ý, cất hết đồ đi.
Trang tiên sinh cũng nhìn thấy hoa cài trên đầu Trang phu nhân, biết đây là Mãn Bảo tặng, cười nói: "Đứa trẻ này thích thực vật lắm, cũng không biết kiếm đâu ra bông hoa đẹp như vậy."
Lúc ấy Trang tiên sinh cũng không biết đây là hoa giả, tận đến khi con dâu cài vài ngày liên tiếp, ông mới biết đó là hoa giả.
Trang tiên sinh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến người nhà họ Chu luôn khéo tay, bèn lắc đầu cười, không biết hoa này do ai làm.
Mới lên xe, Bạch Thiện Bảo đã muốn mở hộp ra, nhưng thấy bà nội, mẫu thân và Mãn Bảo đều nhìn cậu, cậu liền không mở nữa, ôm vào ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lưu thị và Trịnh thị đều không khỏi cong môi cười, cũng không có ý muốn xem.
Còn Mãn Bảo lại không để ý, chủ yếu là, bé cảm thấy nếu để Bạch nhị lang nhìn thấy quà bé tặng cho Bạch Thiện Bảo, chẳng may về sau quà bé tặng cậu cậu lại không thích thì làm sao đây?
Lúc này Mãn Bảo đang tự hỏi, "Ngươi nói xem, ta nên tặng gì cho Bạch nhị lang?"
Bạch Thiện Bảo càng muốn biết Mãn Bảo tặng gì cho cậu hơn, cho nên chỉ liếc bé một cái mà không trả lời.
Mãn Bảo ưu sầu nói: "Ta cảm thấy nếu tặng quà giống như ngươi thì chắc chắn hắn sẽ không thích, nhưng nếu không giống, thì nên tặng hắn thứ gì đây?"
Bạch Thiện Bảo vừa nghe liền biết thứ Mãn Bảo tặng cho mình chắc chắn là đồ dùng học tập, nếu không Bạch nhị sẽ không không thích.
Hai người suy nghĩ cả một đường về thôn Thất Lí, vừa vào trong thôn, Bạch Thiện Bảo đã giục Mãn Bảo đi xuống, sau đó phất tay tạm biệt với bé, "Đợi lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi chơi."
Rồi sẽ bàn bạc về quà tặng cho Bạch nhị lang.
Mãn Bảo cũng ưu sầu thở dài một hơi, lúc bò xuống xe còn nói với Bạch Thiện Bảo: "Sau này ta nên kiến nghị với sư phụ, đừng nhận sư đệ nữa, nên nhận sư muội thì hơn, quà cho con gái khá dễ tìm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
2.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
3.
Chiều Hư
4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Lưu thị và Trịnh thị nghe thấy thế thì buồn cười, ở trong xe cười ra tiếng, trêu ghẹo bé: "Mãn Bảo nhỏ như vậy đã biết tặng quà khó khăn à."
Bạch Thiện Bảo kêu lên: "Con cũng biết."
Lúc sau về đến nhà, Bạch Thiện Bảo lập tức nhảy xuống xe ngựa, ôm hộp chạy về phòng mình, chờ vào phòng mới mở hộp ra.
Bạch Thiện Bảo a một tiếng, lấy sổ trong hộp ra ngoài, bìa sổ có màu tổng thể là lam nhạt, ở giữa có một nửa vòng tròn, bên trong có một con thuyền trên mặt nước, trên thuyền có một bóng người mờ ảo, mà ở cuối mặt nước có một hình tròn nhỏ màu xanh lam, trông giống như mặt trăng.
Nhưng kỳ lạ thật, không phải trăng là màu trắng sao?
Bạch Thiện Bảo gãi đầu, mở sổ ra, sau đó khẽ chớp mắt, lúc này mới nhận ra đây là một quyển sách trống.
Cậu lật lật, đúng là tất cả các trang đều không có chữ thật, cậu còn tưởng đây là một quyển sách đấy, thế mà lại là một quyển sách không có chữ.
Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, chấm mực, đưa bút viết một dòng chữ ở trang lót, Chu Mãn tặng.
Mực không nhòe cũng không loang, cũng không bị thấm sang trang khác, đây là loại giấy tốt nhất.
Bạch Thiện Bảo sờ quyển sổ, ngạc nhiên hết mức, cũng không biết Mãn Bảo lấy thứ này từ đâu ra.
Bạch Thiện Bảo nghĩ như vậy, cũng mang câu hỏi đi hỏi Mãn Bảo.
Mãn Bảo nói: "Ta mua từ chỗ bạn của ta."
Bạch Thiện Bảo biết Mãn Bảo có một người bạn, bé thường xuyên mua đồ từ chỗ người đó, vì thế thấy hơi hâm mộ, "Hắn cũng giỏi thật, vở như vậy mà cũng mua được, giấy bên trong tốt lắm.".