Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 348-349




Chương 348:


Cuối cùng Bạch nhị lang cũng bị thuyết phục, bởi vì Bạch Thiện Bảo nói, "Nếu những điều trong sách nông nghiệp viết đều có thể thực hiện được, vậy chắc chắn ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, có tiền, nói không chừng chúng ta có thể đi Ích Châu chơi, biết Ích Châu không? Lần trước ta về Lũng Châu có đi qua Ích Châu, nơi đó phồn hoa lắm."
Mãn Bảo cũng nói: "Có tiền rồi, nếu lần sau cha ngươi còn đánh ngươi, ngươi có thể cầm tiền lên huyện thành ở, mua thật nhiều đồ ăn ngon, dù có ăn một bát ném một bát thì cha ngươi cũng chẳng đánh ngươi được."
Thế là Bạch nhị lang cũng dao động.
Vì thế cậu bị cổ động về nhà tìm cha xin ruộng, xin người, xin trâu..
Bạch lão gia nghe con trai nói cậu muốn xin một trăm mẫu ruộng để chơi, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Hắn trợn trừng mắt, hỏi: "Con nói lại lần nữa?"
Bạch nhị lang sợ rụt cả cổ, lập tức nói: "Cha, người cứ coi là con nói vui thôi, con không cần ruộng nữa."
Sắc mặt Bạch lão gia càng thêm nghiêm túc, Bạch nhị lang bị dọa đến suýt khóc, quyết đoán bán đứng bạn bè, "Đều do Bạch Thiện Bảo và Chu Mãn nói, là bọn họ bảo con về nhà xin cha ruộng để chơi."
Ai ngờ thái độ của Bạch lão gia lại hòa hoãn lại, nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ xin ruộng làm gì? Không đúng, là các con muốn lấy ruộng để làm gì?"
"Trồng trọt ạ." Bạch nhị lang vẫn rất chột dạ.
"Trồng cái gì, trồng như thế nào? Vì sao muốn trồng trên ruộng nhà chúng ta?" Bạch lão gia hỏi ba câu liên tiếp, mỗi tội Bạch nhị lang không trả lời được câu nào.
Không, cậu có thể trả lời câu hỏi thứ ba, là vì hai đứa kia đều không muốn phải đi uống gió Tây Bắc nếu chẳng may thất bại, cho nên mới muốn xin ruộng nhà chúng ta.
Nhưng Bạch nhị lang còn chưa ngốc đến mức này, đương nhiên sẽ không nói ra mấy lời như vậy.
Bạch lão gia thấy đứa con trai ngốc cúi đầu vẻ chẳng biết cái gì, bèn giận sôi máu, hắn cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, dứt khoát quát vào mặt cậu, "Nếu mày cái gì cũng không biết, thì chơi kiểu gì?"
Hắn chỉ hận sắt không thành thép, giáo huấn cậu, "Nếu muốn cùng nhau chơi, thì con phải biết các con đang chơi cái gì, chơi như thế nào, cái điều cơ bản nhất con cũng không biết, vậy con định chơi kiểu gì?"
Bạch nhị lang rụt cổ nhỏ giọng hỏi, "Vậy là cha đồng ý ạ?"
"Không đồng ý!" Bạch lão gia hít sâu một hơi, nói: Muốn thuyết phục được ta, không chỉ một câu muốn chơi là được đâu.

Các con phải trả lời được mấy câu hỏi này của ta đã.


"
Thấy con trai ngốc vẫn còn đứng đó, Bạch lão gia bèn không khỏi vỗ bàn," Ngây ra làm gì, còn không mau đi tìm bạn chơi cùng hỏi đi! "
Bạch nhị lang xoay người chạy ra ngoài, định tìm các bạn nhỏ của mình để chơi, nhưng vừa khỏi cửa bỗng lĩnh ngộ được ý của cha, tức giận bĩu môi, cuối cùng vẫn phải đi sang nhà bên cạnh tìm Bạch Thiện Bảo và Chu Mãn.
Hai người đang đọc sách.
Sách đương nhiên là quyển sách nông nghiệp Mãn Bảo mang đến, còn quyển truyện võ hiệp kia của Bạch Thiện Bảo đã bị Trang tiên sinh tịch thu rồi.
Bạch Thiện Bảo luôn đọc sách rất nhanh, cậu cũng chẳng có hứng thú với sách nông nghiệp lắm, hơn nữa đây còn là loại sách nông nghiệp viết bằng văn phổ thông, rất dễ hiểu, cho nên cậu lật trang rất nhanh.
Nhưng Mãn Bảo lại rất tò mò, bởi vậy đọc chậm hơn cậu một chút, hai người đọc chung một quyển sách, một người nghiêng đầu đọc nội dung trang sau, một người thì nghiêng đầu đọc trang đằng trước.
Chờ đến khi Bạch nhị lang ngượng ngùng xoắn xuýt tìm tới đây, không chỉ Mãn Bảo đã đọc hết nội dung đằng sau, mà Bạch Thiện Bảo cũng đọc lại một lần nữa rồi.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang đang cau có, hỏi:" Có phải ngươi bị bác Bạch mắng không? "
" Biết thế mà các ngươi còn bảo ta đi! "
Mãn Bảo cảm thán:" Đây là cái giá của sự trưởng thành.

"
Bạch Thiện Bảo thì nói:" Làm việc nào có ai không bị mắng, ngươi chỉ cần nói bác họ có đồng ý không thôi.

"
" Không, "Bạch nhị lang nói:" Cha ta hỏi các ngươi, các ngươi định trồng cái gì, trồng như thế nào? "
Bạch nhị lang nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:" Với cả, vì sao lại muốn trồng trên ruộng nhà ta? "
Hai người nhìn cậu như tên thiểu năng," Không phải đã nói với ngươi rồi sao? "

Bạch nhị lang căm giận," Cái lý do đó có thể nói với cha ta hả? Các ngươi không thể tìm cái cớ nào dễ nghe hơn sao? "
Mãn Bảo nói:" Lừa gạt là sai trái.

"
Bạch Thiện Bảo:" Hơn nữa cũng phải cần bác họ tin mà.

"
Bạch nhị lang phồng má trừng mắt nhìn hai người, nói:" Dù sao ta cũng sẽ không nói cái lý do này, các ngươi giỏi thì tự đi mà nói.

"
Hai người tiếp tục khinh bỉ nhìn cậu, nói:" Ngươi ngốc à, ai bảo ngươi nói y như vậy? Cùng một lý do cũng có rất nhiều cách nói.

"
Một người thì nói:" Ngươi có thể nói với bác họ là, đây là quyết định chung của chúng ta sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng.

Nhà Mãn Bảo không có nhiều ruộng lắm, muốn thử thì như trứng chọi đá, mà ruộng nhà ta lại không ở chỗ này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhà các ngươi thích hợp nhất.

Thất bại, thì nhà các ngươi cũng có thể chịu nổi tổn thất này, còn nếu thành công, nhà các ngươi không chỉ có nhiều lương thực tiền bạc hơn, mà sau này các điền trang khác cũng có thể áp dụng cách này, nhà các ngươi mới là nhà trực tiếp được lợi nhất.

"
Mãn Bảo liên tục gật đầu," Đổi "nhà các ngươi" thành "nhà của chúng ta", ngươi xem, lời này rất dễ nghe mà? "
Bạch Thiện Bảo cổ vũ cậu," Ngươi đi nói lại với bác họ đi? "
Bạch nhị lang trợn mắt há mồm, sau đó bi phẫn nói:" Ta không đi, muốn đi thì các ngươi tự đi đi! "
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trừng mắt nhìn cậu.
Nhưng hiển nhiên Bạch nhị lang bị đả kích không nhẹ, nói thế nào cũng không chịu đi tìm cha cậu nữa, không còn cách nào, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo chỉ đành tự mình lên.
Nhưng nếu bọn họ đã định tự thuyết phục, đương nhiên sẽ không chỉ chuẩn bị mỗi mấy câu nói suông thôi, hai người mở một tờ giấy to ra, mỗi người cầm một cây bút," Ngươi cảm thấy phương pháp dưỡng độ phì nhiêu này ổn không? "
Mãn Bảo:" Có vẻ rất đáng tin.

"
" Chúng ta muốn trồng một năm hai vụ, ừm, nếu độ phì nhiêu của đất không đủ, cũng có thể trồng hai năm ba vụ.

"
Mãn Bảo gật đầu," Nếu bác Bạch đồng ý, vậy chúng ta phải sửa lại cái cày, trong sách nói cày như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn.

Cái này nhà ta cũng có thể thí nghiệm.

"
Nhà bọn họ do người tự kéo cày, nếu cày sửa lại thật sự có thể đỡ tốn sức hơn, thì bọn đại ca có thể tiết kiệm được không ít sức lực.
Bạch Thiện Bảo gật đầu," Phải mời thợ mộc.

"
Mãn Bảo bèn sờ cái túi ở bên cạnh mình, nói:" Thợ mộc đắt lắm.


"
Bạch nhị lang bất giác sấn lên, không kìm được nói:" Ta có tiền! "
Ánh mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, hỏi:" Ngươi có bao nhiêu tiền? "
Bạch nhị lang do dự nói:" Chắc cũng không ít.

Hơn nữa mẹ ta vẫn còn đang cầm tiền mừng tuổi của ta, nếu không đủ thì ta sẽ hỏi nàng.

"
Mãn Bảo nói:" Mua hạt giống cũng cần tiền, nhờ người ta có cần phải đưa tiền không? "
" Để cha ta ra mặt là được.

"
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo bèn cùng quay sang phía cậu," Ngươi đi nói với cha ngươi đi.

"
Cái này thì Bạch nhị lang không từ chối, về mặt tiền tài, cha cậu vẫn khá hào phóng với cậu, trên cơ bản thì lần nào cậu hỏi xin tiền cũng được cho.
Bạch nhị lang chưa đọc quyển sách nông nghiệp kia, cũng không có hứng thú đọc nó, nhưng cậu khá có hứng thú với việc lên kế hoạch của Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, cũng nghe khá say sưa, nghe một lúc cũng hiểu.
Bọn họ muốn một trăm mẫu ruộng này, đúng là định trồng hoa màu lên thật, không để lãng phí một tí nào.
Năm nay trồng một vụ lúa mạch, năm sau sẽ trồng lúa nước và cây đậu..
Mãn Bảo nói, muốn thu hoạch tốt nhất thì phải gieo trồng luân phiên, không thể để khoảnh đất này năm nay đã trồng cây đậu, năm sau lại trồng cây đậu tiếp.
Bé nói:" Ta chưa bao giờ biết hóa ra một khoảnh đất đã trồng cây đậu rồi thì sang năm không nên trồng cây đậu nữa, phải trồng lúa mạch đấy.".

Chương 349:


Ngay đến Mãn Bảo còn không biết, thì Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang càng không biết.


Bạch nhị lang cũng chẳng thèm đọc sách nông nghiệp một lần, trực tiếp hỏi, "Người viết quyển sách này có phải là người trồng trọt giỏi không?"


"Cái này ta không biết, nhưng chắc chắn người này học rất giỏi." Nếu không thì cũng không thể thi đậu nghiên cứu sinh.


Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều không nghi ngờ gì, nếu không học giỏi, thì sao có thể viết được sách chứ.


Bạch Thiện Bảo viết được một nửa, phát hiện càng viết càng ra nhiều vấn đề chưa rõ, chỉ đành lấy quyển sách nông nghiệp ra đọc lại thật kỹ, ài, xem ra là bất kể làm kế hoạch gì, nếu không nghiêm túc đọc sách thì sẽ không làm được.




Ba đồng bọn nhỏ bàn bạc với nhau, chỉ là tuy bọn họ đọc nhiều, nhưng lại chưa từng cày ruộng bao giờ, nên có rất nhiều thứ đã lên kế hoạch được một nửa rồi mà vẫn phải dừng lại.


Viết đến cuối, Mãn Bảo nói: "Ta phải trở về hỏi đại ca ta một chút."


Bạch Thiện Bảo bèn đẩy tờ giấy trắng đã viết đầy câu hỏi cho Mãn Bảo, nói: "Ngươi mang về đi."


Lúc này Bạch nhị lang mới phát hiện giờ đã không còn sớm nữa, mà hôm nay cậu còn chưa đi chơi với các bạn nhỏ, làm cho cậu kinh ngạc đến ngớ cả người.


Bạch lão gia cũng sợ ngây người, không ngờ gia đinh ông phái đi tìm con trai lại không tìm được cậu ở gần trường học, cũng không tìm được ở ngoài đồng, mà là tìm được ở nhà bên cạnh.


Thằng con ngốc nhà ông đổi tính rồi à?


Hỏi thử, có thế Bạch lão gia mới biết cả buổi chạng vạng hôm nay bọn họ đều ngồi trong nhà bên cạnh lên kế hoạch chuyện trồng trọt, tuy rằng có rất nhiều điều Bạch nhị lang nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn tham dự toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng biết rõ định trồng gì ngoài ruộng.


Cũng có thể trả lời câu hỏi của Bạch lão gia.


Bạch lão gia cúi đầu nhìn con mình, ánh mắt vô cùng phức tạp.


Bạch nhị lang gãi đầu, hỏi, "Cha, người sao thế?"


Bạch lão gia thu hồi tầm mắt, nói: "Không có gì, ngày mai tan học con lại gọi Thiện Bảo và Mãn Bảo đến nhà ta một chuyến, các con không cần phải lập nhiều kế hoạch như thế, trong lòng nghĩ gì thì cứ nói cho ta nghe là được."


Tuy rằng một trăm mẫu ruộng không ít, còn muốn người và gia súc nữa, trông có vẻ rất tiêu tốn, nhưng đối với Bạch lão gia mà nói thì đây đúng là chưa hề gì.


Một trăm mẫu ruộng, còn chưa đủ trình để thành một cái thôn trang nhỏ ấy.


Chỉ là, hắn vẫn thấy hơi rối rắm.


Hắn muốn để hai đứa trẻ thành người học hành thanh quý, chứ không phải để bọn họ đi trồng trọt, mà sao tự dưng hai đứa trẻ lại cảm thấy hứng thú với trồng trọt chứ?





Đặc biệt là thằng thứ hai nhà hắn..


Thật ra đây mới là nguyên nhân hắn do dự nhất.


Thiện Bảo làm cái gì cũng rất ưu tú, cho dù là trồng trọt thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học hành của cậu, nhưng thằng hai nhà hắn lại khác.


Cơ mà nếu đổi sang một cách nghĩ khác, bây giờ nhị lang nghịch ngợm gây sự, ngày nào cũng phải có người bắt ép mới học, nếu cậu đi theo Bạch Thiện Bảo chơi trồng trọt có thể ổn trọng hơn một chút, hào hứng với học tập hơn..


Cũng vì ôm ý tưởng này, nên Bạch lão gia mới không từ chối bọn họ luôn, chỉ là sâu trong lòng vẫn có chút lưỡng lự.


Cho nên sau khi suy nghĩ hết một buổi tối, Bạch lão gia vẫn quyết định qua tìm Lưu thị tham khảo.


Hắn cảm thấy loại chuyện như trồng trọt này cứ giao cho quản sự và người hầu trong nhà là được, bọn họ chỉ cần học được cách quản lý quản sự thôi.


Thiện Bảo thật sự không cần phải tự mình quản lý một nông trang, lúc này không phải là cậu nên đặt hết tâm sức vào chuyện học hành sao?


Hắn cảm thấy không thể vì muốn đứa con ổn trọng hơn mà khiến Thiện Bảo lãng phí tài năng được, cùng lắm thì sau này hắn ép con mình chơi với Thiện Bảo nhiều hơn là được.


Nhưng sau khi Lưu thị nghe xong lại hỏi: "Bọn họ định trồng ruộng này như thế nào?"


Bạch lão gia cười khổ, "Tối qua cháu đã hỏi nhị lang một lúc, nghe ý của nó thì có vẻ cũng giống như bây giờ, trồng một ít lúa mạch, lúa nước và cây đậu linh tinh, chỉ là ba đứa trẻ muốn trồng hai năm ba quý, và trồng các loại luân phiên."


Cái kiểu trồng đủ mọi thứ, thậm chí là sử dụng quá mức độ phì của đất hắn đã từng làm rồi, cuối cùng đều không nên cơm cháo gì, chỉ vì trồng thêm một vụ cũng không có thu hoạch cao như dự đoán, mà trồng hai ba năm như thế, độ phì của đất cũng bị tiêu hao quá độ, hoa màu ở ruộng này đều kém hơn hoa màu khác cùng vụ.


Bạch lão gia cảm thấy chuyện nhà nông chỉ cần hiểu biết đôi ba điều thôi là được, thật sự không cần thiết phải tự tay làm nấy.



Hai nhà bọn họ cũng chẳng phải là nhà cần con mình tự xuống ruộng canh tác mới có thể sống qua ngày.


Lưu thị lại hiểu cháu trai mình hơn, nếu chỉ là trồng trọt bình thường, cậu chỉ cần xem người trong thôn lao động là được, hà tất phải hỏi xin Bạch lão gia một phần để canh tác?


Hiển nhiên, cậu có ý tưởng mới muốn được nghiệm chứng, nhưng trong thôn không ai có thể làm được cho cậu xem.


Lưu thị cười với hắn, "Chờ bọn trẻ về, chúng ta cứ hỏi bọn họ vài câu là được."


Bạch Thiện Bảo cũng không định dối gạt người nhà mình, bà nội vừa hỏi, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía Mãn Bảo.


Mãn Bảo bèn lấy một tờ giấy to từ trong rương đựng sách ra, trên giấy liệt kê rất nhiều việc, còn có không ít câu hỏi, bây giờ bên dưới đã điền được gần hết đáp án rồi.


Đó là do tối qua Mãn Bảo về nhà hỏi mấy ca ca mình rồi viết lên.





Nói về hiểu biết với việc trồng trọt, mười Bạch lão gia cũng so ra kém một ca ca của bé.


Lưu thị không ngờ bọn trẻ lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, không khỏi vui vẻ, chẳng qua bà chỉ nhìn lướt qua chữ trên giấy một lát, liền gấp lại trả cho Mãn Bảo, cười hỏi: "Ta không cần đọc cái này, ta chỉ muốn hỏi các con, vì sao các con lại muốn trồng trọt? Các con trồng trọt có gì khác với người trong thôn trồng trọt?"


Bạch Thiện Bảo thoáng nhìn Mãn Bảo rồi nói: "Mãn Bảo có một quyển sách nông nghiệp, trên sách viết rất nhiều phương pháp trồng trọt mới, nếu làm theo thì có thể tăng được rất nhiều sản lượng, bọn con muốn thử một lần."


"Nếu thành công thì các con định làm gì?"


Đây là vấn đề bọn Bạch Thiện Bảo suy nghĩ đầu tiên, cậu ưỡn ngực nói: "Nhà Mãn Bảo có thể thu được rất nhiều lương thực, kiếm được rất nhiều tiền, sau này muốn ăn bao nhiêu cơm thì ăn bấy nhiêu, bà con trong thôn cũng có thể được lợi, nhà của chúng ta cũng thế."


Lưu thị gật đầu, "Sau đó thì sao?


" Sau đó con và Mãn Bảo sẽ có rất nhiều tiền ạ, đến lúc đó bọn con định đi Ích Châu chơi, bà nội, nghe nói trung thu và nguyên tiêu ở Ích Châu rất náo nhiệt. Trung thu chỉ được nghỉ ba ngày, không tiện đi, nhưng chúng con có thể đi vào nguyên tiêu. "


Bạch nhị lang:" Cả con nữa! "


Lưu thị bèn cười," Vậy cũng phải đến nguyên tiêu năm sau mới đi được, các con có thể chờ được sao? "


Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo gật đầu, Bạch nhị lang lắc đầu.


Bạch lão gia ở bên cạnh trừng mắt nhìn cậu.


Bạch nhị lang bèn gật đầu theo hai người kia.


Lưu thị cười nói:" Vậy được rồi, các con cứ làm đi, lỗ ta chịu, kiếm được lời thì cho các con. "


Bà quay đầu nói Bạch lão gia, nói:" Ruộng ba đứa trẻ dùng, để ta bỏ tiền thuê. "




Bạch lão gia cười khổ," Thím, người nói thế không phải đang đánh mặt con sao? Con cũng không nói không cho bọn họ trồng, một trăm mẫu này cứ để con bỏ ra ạ. "


Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn Bạch nhị lang, lại quay đầu nhìn Bạch Thiện Bảo, trong tiềm thức cảm thấy bé chiếm của hời này không tốt lắm.


Bé do dự thầm hỏi Khoa Khoa," Như thế có phải là không hay lắm không? "


Khoa Khoa không trả lời bé, gần đây, nó rất ít trả lời mấy câu hỏi riêng tư của Mãn Bảo, Mãn Bảo mơ hồ biết, có vẻ là vì diễn đàn được mở ra, nên hệ thống chủ theo dõi đám hệ thống con càng thêm nghiêm ngặt.


Nhưng Mãn Bảo có nhiều năm ăn ý với nó, tuy rằng Khoa Khoa không trả lời, Mãn Bảo vẫn cảm nhận được ý kiến của nó.


Vì thế Mãn Bảo nói:" Ta phải trở về hỏi cha mẹ thử xem."